Đoàn Dự ngồi đợi gần nửa tiếng nữa, thấy không còn động tĩnh nào, hắn mới bắt đầu lò mò đi ra. Nhìn thấy cây cối nát bấy, đổ gục cả mảng rừng mà hắn thấy kinh sợ.
- Huyền Thần cảnh giới thật mạnh!
Đoàn Dự lẩm nhẩm trong miệng. Hắn cố tìm tòi, phải mất gần hai mươi phút nữa hắn mới tìm thấy thi thể Tôn Bình. Tôn Bình lúc này quần áo đã rách nát, máu me đẫm cả người, không còn nhìn rõ mặt mũi nữa. Đoàn Dự thở dài, nói nhỏ:
- Dù là Huyền Thần, trước sau gì cũng trở về đất cả!
Hắn buông một câu cảm thán như vậy, sau đó xốc cả thân thể của Tôn Bình chạy về phía hang động. Về đến hang, hắn mới thở hắt ra một hơi, máu từ người Tôn Bình chảy xuống làm vấy hết bộ y phục trắng của Đoàn Dự.
- Dù là không quen biết, nhưng đã có duyên phận gặp nhau, cũng không đành lòng để tiền bối ngoài kia để yêu thú làm bậy. Ta sẽ giúp ngươi an táng tại nơi này!
Đoàn Dự nói. Ngay sau đó hắn lấy ra bao tay, lập tức xuất hiện trong tay hắn là một cây đao to cùng một khiên chắn lớn. Các bô lão chiến sĩ sẽ tức giận hộc máu mồm mà chết nếu chứng kiến cảnh này mất. Chỉ thấy Đoàn Dự mang đao đào đất, lấy khiên làm xúc, xúc từng ụ đất hất lên. Đao cùng khiên là vật linh thiêng, là sinh mạng thứ hai của chiến sĩ. Chỉ dùng cho chiến đấu, ấy vậy mà Thái Tử của chúng ta lấy nó đi đào mộ cho người chết. Haiz.
Mất gần tiếng Đoàn Dự mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về thành quả của mình. Một cái hô sâu hai mét, rộng mét rưỡi. Vừa vặn thân hình của Tôn Bình thoải mái. Rất ưng ý với thành quả của Minh, Hắn xắn ống tay áo, xốc người Tôn Bình lên, chuẩn bị quăng người xuống hố thì.
- Bịch!
Một vật từ trên người Tôn Bình rơi xuống, Đoàn Dự giật mình thả cái rầm người Tôn Bình ngay cạnh mép hố, không nghĩ là khi chạm đất thân hình hắn lăn một vòng tự nhiên rơi đẹp xuống hố vừa vặn.
Đoàn Dự cũng không để ý, ánh mắt hắn rơi vào vật vừa rơi xuống kia. Một quyển sách nâu cũ kĩ.
- Kì quái, ở đâu ra quyển sách này?
Đoàn Dự tò mò, hình như từ người Tôn Bình rơi ra. Thế nhưng trên người hắn làm gì có chỗ nào để được đồ. Không gian giới chỉ cũng không có, hơn nữa khi nãy hắn xốc ngược người này lên chạy về hang, sao nó không rơi ra, mà bây giờ lại xuất hiện. Mặc dù một đống câu hỏi tò mò chưa lời giải đáp, thế nhưng hắn vấn chậm rãi cầm quyển sách lên.
Quyển sách đã ngả vàng, hơi ố, chắc là có niên đại vô cùng lâu năm rồi. Bìa đã mờ đi rất nhiều. Đoàn Dự nhanh chóng mở ra trang thứ nhất. Trước mắt hắn một dòng chữ vô cùng đẹp, nét bút vô cùng bá đạo, lại có chút mềm mại. Hắn không rõ phải diễn tả như nào.
- Phong Lưu Huyền Phái!
Phong Lưu Huyền Phái?
Đoàn Dự lẩm nhẩm đọc mấy lần, vẫn chưa rõ lắm. Hắn tiếp tục mở sang trang thứ hai. Trang thứ hai đã nói lên tất cả những nghi ngờ ấy.- Thật không ngờ!
Đoàn Dự lẩm bẩm. Hai mắt hắn sáng rực. Hắn lật trang thứ ba, trang thứ tư. Hắn đã hiểu được toàn bộ nội dung rồi.
Phong Lưu Huyền Phái là một môn phái chân truyền, mỗi đời chỉ có một đệ tử nối tiếp. Khởi đầu là tổ sư Huyền Lâm. Từ một ngàn năm trước, đến nay đã trải qua sáu trăm lẻ năm đời, Tôn Bình chính là đời thứ sáu trăm lẻ năm. Tên môn phái đã nói lên tất cả, Phong Lưu phái, Đoàn Dự mỉm cười. Trang thứ sáu, Đoàn Dự lưỡng lự, nếu đã là duyên phận, hắn có nên hay không?
Đoàn Dự nhìn vô số tên tuổi cùng năm sinh, sau đó là một vệt ngón tay bằng máu. Đoàn Dự nghĩ ngợi một chút, hắn ngồi đọc hết toàn bộ mấy trăm cái tên, sau đó phía sau hoàn toàn là giấy trắng. Đoàn Dự trầm ngâm.
- Đây có phải là cơ duyên của mình không?
Đoàn Dự lẩm nhẩm một câu. Trong lúc do dự ấy, hắn chợt nghĩ đến một thân ảnh, một thân ảnh hắn vô cùng tin phục.
- Đôi khi phải làm theo suy nghĩ của mình, không cần do dự!
Đoàn Dự hai mắt sáng lên, liều, ông đây sợ gì!
Nghĩ là Làm, Đoàn Dự rút ra một cây bút lông trong không gian giới chỉ. Hắn là Thái tử, bút lông không bao giờ thiếu.
- Đoàn Dự
Sinh: xx/xx/xxxx
Cuối cùng là hắn cắn tay, chấm ngón cái của mình xuống. Đánh dấu vị trí sáu trăm lẻ sáu.
Vết máu ngay lập tức khô lại, tên của hắn như sống động hẳn lên. Đoàn Dự kinh ngạc. Chỉ có tên của hắn là rung động. Như một cọng rong biển đung đưa trong nước vậy. Kinh ngạc hơn là quyển sách sau vài giây liền biến mất. Biến mất ngay trước mắt Đoàn Dự làm hắn kinh ngạc.
- Đâu đâu rồi?
Hắn ngó nghiêng xung quanh, vô cùng kinh hãi. Bỗng nhiên thức hải hắn như bị ai gõ vào. Hắn vội vàng kiểm tra lại, hóa ra quyển sách đang hiện hữu trong thức hải của hắn. Đoàn Dự vừa kinh ngạc lại vừa tò mò vô cùng. Hắn thử dùng ý nghĩ của mình, quyển sách thật sự lật từng tờ theo ý nghĩ của hắn. Bỗng Đoàn Dự Kinh ngạc. Phía sau vài tờ hắn chợt thấy có chữ, rất nhiều chữ.
- Trường Ảnh thân pháp!
- Huyền Thần cảnh giới thật mạnh!
Đoàn Dự lẩm nhẩm trong miệng. Hắn cố tìm tòi, phải mất gần hai mươi phút nữa hắn mới tìm thấy thi thể Tôn Bình. Tôn Bình lúc này quần áo đã rách nát, máu me đẫm cả người, không còn nhìn rõ mặt mũi nữa. Đoàn Dự thở dài, nói nhỏ:
- Dù là Huyền Thần, trước sau gì cũng trở về đất cả!
Hắn buông một câu cảm thán như vậy, sau đó xốc cả thân thể của Tôn Bình chạy về phía hang động. Về đến hang, hắn mới thở hắt ra một hơi, máu từ người Tôn Bình chảy xuống làm vấy hết bộ y phục trắng của Đoàn Dự.
- Dù là không quen biết, nhưng đã có duyên phận gặp nhau, cũng không đành lòng để tiền bối ngoài kia để yêu thú làm bậy. Ta sẽ giúp ngươi an táng tại nơi này!
Đoàn Dự nói. Ngay sau đó hắn lấy ra bao tay, lập tức xuất hiện trong tay hắn là một cây đao to cùng một khiên chắn lớn. Các bô lão chiến sĩ sẽ tức giận hộc máu mồm mà chết nếu chứng kiến cảnh này mất. Chỉ thấy Đoàn Dự mang đao đào đất, lấy khiên làm xúc, xúc từng ụ đất hất lên. Đao cùng khiên là vật linh thiêng, là sinh mạng thứ hai của chiến sĩ. Chỉ dùng cho chiến đấu, ấy vậy mà Thái Tử của chúng ta lấy nó đi đào mộ cho người chết. Haiz.
Mất gần tiếng Đoàn Dự mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về thành quả của mình. Một cái hô sâu hai mét, rộng mét rưỡi. Vừa vặn thân hình của Tôn Bình thoải mái. Rất ưng ý với thành quả của Minh, Hắn xắn ống tay áo, xốc người Tôn Bình lên, chuẩn bị quăng người xuống hố thì.
- Bịch!
Một vật từ trên người Tôn Bình rơi xuống, Đoàn Dự giật mình thả cái rầm người Tôn Bình ngay cạnh mép hố, không nghĩ là khi chạm đất thân hình hắn lăn một vòng tự nhiên rơi đẹp xuống hố vừa vặn.
Đoàn Dự cũng không để ý, ánh mắt hắn rơi vào vật vừa rơi xuống kia. Một quyển sách nâu cũ kĩ.
- Kì quái, ở đâu ra quyển sách này?
Đoàn Dự tò mò, hình như từ người Tôn Bình rơi ra. Thế nhưng trên người hắn làm gì có chỗ nào để được đồ. Không gian giới chỉ cũng không có, hơn nữa khi nãy hắn xốc ngược người này lên chạy về hang, sao nó không rơi ra, mà bây giờ lại xuất hiện. Mặc dù một đống câu hỏi tò mò chưa lời giải đáp, thế nhưng hắn vấn chậm rãi cầm quyển sách lên.
Quyển sách đã ngả vàng, hơi ố, chắc là có niên đại vô cùng lâu năm rồi. Bìa đã mờ đi rất nhiều. Đoàn Dự nhanh chóng mở ra trang thứ nhất. Trước mắt hắn một dòng chữ vô cùng đẹp, nét bút vô cùng bá đạo, lại có chút mềm mại. Hắn không rõ phải diễn tả như nào.
- Phong Lưu Huyền Phái!
Phong Lưu Huyền Phái?
Đoàn Dự lẩm nhẩm đọc mấy lần, vẫn chưa rõ lắm. Hắn tiếp tục mở sang trang thứ hai. Trang thứ hai đã nói lên tất cả những nghi ngờ ấy.- Thật không ngờ!
Đoàn Dự lẩm bẩm. Hai mắt hắn sáng rực. Hắn lật trang thứ ba, trang thứ tư. Hắn đã hiểu được toàn bộ nội dung rồi.
Phong Lưu Huyền Phái là một môn phái chân truyền, mỗi đời chỉ có một đệ tử nối tiếp. Khởi đầu là tổ sư Huyền Lâm. Từ một ngàn năm trước, đến nay đã trải qua sáu trăm lẻ năm đời, Tôn Bình chính là đời thứ sáu trăm lẻ năm. Tên môn phái đã nói lên tất cả, Phong Lưu phái, Đoàn Dự mỉm cười. Trang thứ sáu, Đoàn Dự lưỡng lự, nếu đã là duyên phận, hắn có nên hay không?
Đoàn Dự nhìn vô số tên tuổi cùng năm sinh, sau đó là một vệt ngón tay bằng máu. Đoàn Dự nghĩ ngợi một chút, hắn ngồi đọc hết toàn bộ mấy trăm cái tên, sau đó phía sau hoàn toàn là giấy trắng. Đoàn Dự trầm ngâm.
- Đây có phải là cơ duyên của mình không?
Đoàn Dự lẩm nhẩm một câu. Trong lúc do dự ấy, hắn chợt nghĩ đến một thân ảnh, một thân ảnh hắn vô cùng tin phục.
- Đôi khi phải làm theo suy nghĩ của mình, không cần do dự!
Đoàn Dự hai mắt sáng lên, liều, ông đây sợ gì!
Nghĩ là Làm, Đoàn Dự rút ra một cây bút lông trong không gian giới chỉ. Hắn là Thái tử, bút lông không bao giờ thiếu.
- Đoàn Dự
Sinh: xx/xx/xxxx
Cuối cùng là hắn cắn tay, chấm ngón cái của mình xuống. Đánh dấu vị trí sáu trăm lẻ sáu.
Vết máu ngay lập tức khô lại, tên của hắn như sống động hẳn lên. Đoàn Dự kinh ngạc. Chỉ có tên của hắn là rung động. Như một cọng rong biển đung đưa trong nước vậy. Kinh ngạc hơn là quyển sách sau vài giây liền biến mất. Biến mất ngay trước mắt Đoàn Dự làm hắn kinh ngạc.
- Đâu đâu rồi?
Hắn ngó nghiêng xung quanh, vô cùng kinh hãi. Bỗng nhiên thức hải hắn như bị ai gõ vào. Hắn vội vàng kiểm tra lại, hóa ra quyển sách đang hiện hữu trong thức hải của hắn. Đoàn Dự vừa kinh ngạc lại vừa tò mò vô cùng. Hắn thử dùng ý nghĩ của mình, quyển sách thật sự lật từng tờ theo ý nghĩ của hắn. Bỗng Đoàn Dự Kinh ngạc. Phía sau vài tờ hắn chợt thấy có chữ, rất nhiều chữ.
- Trường Ảnh thân pháp!
/797
|