Hoàng Minh thử vận chuyển một chút linh lực vào kiếm. Dị biến xảy ra, chỉ thấy Quỷ Kiếm bỗng chốc phát ra ánh sáng đen quỷ dị. Ngay sau đó là một luồng ánh sáng đen cuồn cuộn xoay chuyển vờn quanh lưỡi kiếm. Trông không khác gì một con rồng đen đang quấn quanh kiếm vậy. Dị biến này khiến Hoàng Thái cũng sợ hãi lắm. Lão đã dùng bao nhiêu lần cây kiếm này, vậy mà chưa bao giờ thấy hiện tượng này cả. Kể cả lão có dùng linh lực truyền vào đi nữa. Hoàng Minh lúc này đã cảm thấy sự liên kết giữa hắn và kiếm. Dường như có mối liên hệ nào đó rất sâu xa.
- Sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Hắc!
Hoàng Minh nhỏ nhẹ nói. Thanh kiếm như run lên nhè nhẹ trong tay hắn. Không rõ nó vui mừng vì được hắn đặt tên, hay là bất mãn vì cái tên hắn đặt quá tệ nữa. Hoàng Minh tra kiếm vào vỏ. Ngay sau đó thu vào ba lô. Hắn dập đầu mười lần trước bàn, sau đó đứng lên. Hoàng Thái nhìn hắn gật đầu, cả hai rời đi khỏi mật thất. Khi hai người đi khỏi, lại một lần nữa các bát hương bùng cháy rồi nhanh chóng tắt lịm, y hệt giống những lần trước.
Hoàng Minh đã chuẩn bị tất cả trước khi rời đi rồi. Hắn đã nhắc nhở Hoàng Thái về việc xưng đế, ngay sau đó là đưa cho lão chục lọ đan dược. Tối hôm ấy Hoàng Minh cùng Hoàng Thái và Phụ mẫu hắn ăn bữa cơm rất vui vẻ. Hoàng Chấn Giang hỏi thăm hắn về chuyện hắn dự định:
- Tiểu Minh, ngươi đã chuẩn bị tham gia Sinh Vân tuyển rồi?
Hoàng Minh gật đầu đáp:
- Đúng vậy!
Trần mẫu ở một bên nhẹ nhàng nói:
- Trung vị diện thiên tài lớp lớp, cao thủ như mây, đến cả tán tu cũng vô cùng yêu nghiệt, phải hết sức cẩn thận. Mẫu thân rất lo cho ngươi!
Hoàng Minh nhìn Trần mẫu gật đầu mỉm cười:
- Mẫu thân, người đừng lo lắng, ta đã trưởng thành rồi!
Trần Mẫu nhìn hắn thật lâu sau đó nói:
- Đúng vậy, nhi tử của ta đã trưởng thành rồi, mới ngày nào còn bám lấy ta đi trồng rau cuốc đất, vậy mà, haiz!
Nàng thở dài một hơi, Hoàng Minh trong lòng ấm áp vô cùng. Hắn chậm rãi bước đến sau lưng Trần Mẫu, bóp bóp bả vai nhẹ nhàng nói:
- Mẫu thân à, nhi tử lớn rồi, phải ra ngoài thế giới vẫy vùng một hồi, không thể ở nơi đây ếch ngồi đáy giếng được. Mẫu thân ở nhà phải giữ gìn sức khỏe, mấy hôm nữa muội muội khỏe lại, sẽ về chăm sóc với người!
Nghe Hoàng Minh nói, Trần mẫu cũng chỉ biết gật đầu, sau đó kéo hắn sang bên cạnh. Chợt rồi nàng lấy ra một tấm lệnh bài. Ở giữa có khắc một biểu tượng. Hoàng Minh hơi ngẩn ra thì đã nghe Trần Mẫu nói.
- Đây là vật đã theo ta ba mươi tám năm. Vốn dĩ sẽ luôn mang bên người, thế nhưng chuyến này con đi xa, ta lại không yên lòng. Con đường tu luyện vô cùng khắc nghiệt, ta rất sợ có một ngày kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Con hãy cầm lấy nó, mặc dù nó không có khả năng gây ra chút sát thương nào, cũng như là phòng ngự nào, nhưng nó có có khả năng mang đến cho con một vài trợ thủ.
Hoàng Minh nghe Trần Mẫu nói thì vô cùng kinh ngạc. Hắn không nghĩ là mẫu thân hắn lại am hiểu về tu sĩ. Hắn đã nhiều lần nghi ngờ về việc này rồi. Đến cái lệnh bài này. Hoàng Minh thấy Trần Mẫu đặt vào tay hắn, bên tai lập tức vang lên tiếng thông báo.
- Tinh tinh.
Trần gia lệnh bài
Phẩm chất: Tuyệt vời
Lệnh bài của Trần gia tộc, được đúc bởi Vũ Mật kim thiết, thủy hỏa bất xâm. Đã thiết lập trận pháp, có khả năng phát ra tín hiệu phát động.
Hoàng Minh kinh ngạc, lệnh bài của Trần gia sao? Hắn nắm lấy lệnh bài trong tay, mẫu thân hắn không nói rõ là tác dụng cùng cách sử dụng thế nào. Hắn chỉ nhìn nàng, muốn hỏi rất nhiều điều hắn còn thắc mắc. Nhưng Trần mẫu chỉ cười, gật đầu với hắn.
Hoàng Minh bất giác hiểu ra, mẫu thân hắn muốn hắn tự tìm ra lời giải.
Bữa cơm thân mật diễn ra hết sức ấm áp. Hắn ở lại đến hôm sau thì rời đi sớm. Hắn không muốn nói lời chia tay, tốt nhất là chậm rãi rời đi.
Hoàng Minh quay về đảo đã là buổi trưa, không khí trong đảo vẫn như mọi ngày, nên tu luyện thì tu luyện, nên tập kĩ thì tập kĩ. Chỉ là từ ngày mai, chắc chắn Phú Quốc đảo sẽ biến mất toàn bộ thiếu úy, thay vào đó sẽ là một lớp mới. Hoàng Minh chậm rãi quan sát toàn bộ đảo một lần nữa. Hắn thở ra một hơi.
Ánh nắng chan hòa bắt đầu chiếu sáng xuống mặt đất. Khắp nơi bắt đầu cuộc sống nhộn nhịp bình thường. Thế nhưng hôm nay, hạ vị diện có một nơi không bình thường. Đó là núi Hoa Sơn.
Núi Hoa sơn quanh năm không mấy ai đặt chân tới, vô cùng yên tĩnh địa phương, cho dù là người thì cũng lác đác vài thợ săn hoặc người đốn củi. Thế nhưng hôm nay Hoa Sơn người đông như trẩy hổi, không khí ồn ào náo nhiệt. Từ mấy ngày trước nơi đây đã tấp nập người rồi. Thậm chí còn có các quốc gia đến sớm trước nửa tháng cho người chọn vị trí trước. Cảnh tượng đông đúc như vậy tất nhiên là sẽ phát sinh vô số chuyện, thế mà không, nơi đây lại vô cùng yên ổn, không ai dám làm náo động một chuyện gì, vì họ sợ!
- Sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Hắc!
Hoàng Minh nhỏ nhẹ nói. Thanh kiếm như run lên nhè nhẹ trong tay hắn. Không rõ nó vui mừng vì được hắn đặt tên, hay là bất mãn vì cái tên hắn đặt quá tệ nữa. Hoàng Minh tra kiếm vào vỏ. Ngay sau đó thu vào ba lô. Hắn dập đầu mười lần trước bàn, sau đó đứng lên. Hoàng Thái nhìn hắn gật đầu, cả hai rời đi khỏi mật thất. Khi hai người đi khỏi, lại một lần nữa các bát hương bùng cháy rồi nhanh chóng tắt lịm, y hệt giống những lần trước.
Hoàng Minh đã chuẩn bị tất cả trước khi rời đi rồi. Hắn đã nhắc nhở Hoàng Thái về việc xưng đế, ngay sau đó là đưa cho lão chục lọ đan dược. Tối hôm ấy Hoàng Minh cùng Hoàng Thái và Phụ mẫu hắn ăn bữa cơm rất vui vẻ. Hoàng Chấn Giang hỏi thăm hắn về chuyện hắn dự định:
- Tiểu Minh, ngươi đã chuẩn bị tham gia Sinh Vân tuyển rồi?
Hoàng Minh gật đầu đáp:
- Đúng vậy!
Trần mẫu ở một bên nhẹ nhàng nói:
- Trung vị diện thiên tài lớp lớp, cao thủ như mây, đến cả tán tu cũng vô cùng yêu nghiệt, phải hết sức cẩn thận. Mẫu thân rất lo cho ngươi!
Hoàng Minh nhìn Trần mẫu gật đầu mỉm cười:
- Mẫu thân, người đừng lo lắng, ta đã trưởng thành rồi!
Trần Mẫu nhìn hắn thật lâu sau đó nói:
- Đúng vậy, nhi tử của ta đã trưởng thành rồi, mới ngày nào còn bám lấy ta đi trồng rau cuốc đất, vậy mà, haiz!
Nàng thở dài một hơi, Hoàng Minh trong lòng ấm áp vô cùng. Hắn chậm rãi bước đến sau lưng Trần Mẫu, bóp bóp bả vai nhẹ nhàng nói:
- Mẫu thân à, nhi tử lớn rồi, phải ra ngoài thế giới vẫy vùng một hồi, không thể ở nơi đây ếch ngồi đáy giếng được. Mẫu thân ở nhà phải giữ gìn sức khỏe, mấy hôm nữa muội muội khỏe lại, sẽ về chăm sóc với người!
Nghe Hoàng Minh nói, Trần mẫu cũng chỉ biết gật đầu, sau đó kéo hắn sang bên cạnh. Chợt rồi nàng lấy ra một tấm lệnh bài. Ở giữa có khắc một biểu tượng. Hoàng Minh hơi ngẩn ra thì đã nghe Trần Mẫu nói.
- Đây là vật đã theo ta ba mươi tám năm. Vốn dĩ sẽ luôn mang bên người, thế nhưng chuyến này con đi xa, ta lại không yên lòng. Con đường tu luyện vô cùng khắc nghiệt, ta rất sợ có một ngày kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Con hãy cầm lấy nó, mặc dù nó không có khả năng gây ra chút sát thương nào, cũng như là phòng ngự nào, nhưng nó có có khả năng mang đến cho con một vài trợ thủ.
Hoàng Minh nghe Trần Mẫu nói thì vô cùng kinh ngạc. Hắn không nghĩ là mẫu thân hắn lại am hiểu về tu sĩ. Hắn đã nhiều lần nghi ngờ về việc này rồi. Đến cái lệnh bài này. Hoàng Minh thấy Trần Mẫu đặt vào tay hắn, bên tai lập tức vang lên tiếng thông báo.
- Tinh tinh.
Trần gia lệnh bài
Phẩm chất: Tuyệt vời
Lệnh bài của Trần gia tộc, được đúc bởi Vũ Mật kim thiết, thủy hỏa bất xâm. Đã thiết lập trận pháp, có khả năng phát ra tín hiệu phát động.
Hoàng Minh kinh ngạc, lệnh bài của Trần gia sao? Hắn nắm lấy lệnh bài trong tay, mẫu thân hắn không nói rõ là tác dụng cùng cách sử dụng thế nào. Hắn chỉ nhìn nàng, muốn hỏi rất nhiều điều hắn còn thắc mắc. Nhưng Trần mẫu chỉ cười, gật đầu với hắn.
Hoàng Minh bất giác hiểu ra, mẫu thân hắn muốn hắn tự tìm ra lời giải.
Bữa cơm thân mật diễn ra hết sức ấm áp. Hắn ở lại đến hôm sau thì rời đi sớm. Hắn không muốn nói lời chia tay, tốt nhất là chậm rãi rời đi.
Hoàng Minh quay về đảo đã là buổi trưa, không khí trong đảo vẫn như mọi ngày, nên tu luyện thì tu luyện, nên tập kĩ thì tập kĩ. Chỉ là từ ngày mai, chắc chắn Phú Quốc đảo sẽ biến mất toàn bộ thiếu úy, thay vào đó sẽ là một lớp mới. Hoàng Minh chậm rãi quan sát toàn bộ đảo một lần nữa. Hắn thở ra một hơi.
Ánh nắng chan hòa bắt đầu chiếu sáng xuống mặt đất. Khắp nơi bắt đầu cuộc sống nhộn nhịp bình thường. Thế nhưng hôm nay, hạ vị diện có một nơi không bình thường. Đó là núi Hoa Sơn.
Núi Hoa sơn quanh năm không mấy ai đặt chân tới, vô cùng yên tĩnh địa phương, cho dù là người thì cũng lác đác vài thợ săn hoặc người đốn củi. Thế nhưng hôm nay Hoa Sơn người đông như trẩy hổi, không khí ồn ào náo nhiệt. Từ mấy ngày trước nơi đây đã tấp nập người rồi. Thậm chí còn có các quốc gia đến sớm trước nửa tháng cho người chọn vị trí trước. Cảnh tượng đông đúc như vậy tất nhiên là sẽ phát sinh vô số chuyện, thế mà không, nơi đây lại vô cùng yên ổn, không ai dám làm náo động một chuyện gì, vì họ sợ!
/797
|