Mọi người còn đang lo lắng, thì điều không muốn đúng là vẫn xảy ra. Chỉ nghe thấy đùng một tiếng, căn phòng ấy nổ tung, kéo theo cả dãy nhà xung quanh thi nhau đổ ầm ầm xuống. Bụi bay mù mịt. Một làn khói trắng bay cao lên trời.
Các vị trưởng lão sợ hãi, nhiều người đã muốn lão lên cứu người, thế nhưng Lam Thành lại giơ tay ngăn cản. Cả đám trưởng lão đều đứng lại. Có thể thấy uy vọng của Lam Thành lớn đến mức nào.
- Không cần lo lắng, tiểu tử ấy không vấn đề gì?
Mọi người còn kinh ngạc vì câu nói của lão, thì bên kia căn phòng đổ nát, đám gạch đá đều bị đẩy ra, một thân hình nhỏ nhắn xuất hiện. Quần áo hắn đã rách nát toàn bộ. Chỉ còn lại vài mảnh tả tơi. Trên người nhiều nơi máu đã chảy ra, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống mặt đất. Thế nhưng thiếu niên đứng đó, ánh mắt đăm chiêu, không hề quan tâm tới thân thể mình. Một phút sau hắn ngẩng đầu la lớn, tiếng la hét vang cả một khoảng không:
- Ta hiểu rồi, ta tìm ra rồiiiiiiiiii!!!
Lam Thành ánh mắt lóe lên tia thưởng thức. Lão đang rất hài lòng.
Thái Ất Kim tông.
Bên một mảnh sơn cốc tĩnh lặng, năm lão già đang xếp bằng trên năm tảng đá, tạo lên một hình trận pháp. Bên dưới là ba người đang đứng chờ đợi, ánh mắt lo lắng vô cùng.
- Tông chủ, liệu hắn có thể nghiệm được sao?
Một vị trung niên ánh mắt lo lắng hỏi. Hắn vừa nhìn vào trận pháp bên trên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Tông chủ Thái Ất Kim Tông Mai Hạ Thiên dáng người cao gầy, lưng thẳng đứng đấy, ánh mắt hắn sắc bén vô cùng:
- Tiểu tử này là một thiên tài kiếm đạo. Không thể nghi ngờ. Khi xưa ta chỉ có thể trụ ở đó hai ngày, hai ngày mà thôi. Ngươi nói xem, tiểu tử kia thậm chí là đã năm ngày rồi chưa bị đẩy ra khỏi thiên biến kiếm trận, đó là ý gì?
Phó Tông chủ Húc Man nhớ lại mà lòng run lên:
- Đúng vậy, khi đó tông chủ chỉ trụ được hai ngày, tiểu tử này...
Hắn chưa nói hết, thế nhưng ý tứ đã rõ ràng.
- Ha ha ha, đúng vậy, năm tháng sau, nhất định phải cho tên họ Thần Kia biết thế nào là đệ tử đắc ý của ta.
Húc Man hai hàng lông mày hơi nhíu, đoạn nói:
- Nghe nói Thần Tông chủ cũng mang về được một thiên tài đao pháp?
Mai Hạ Thiên hừ một tiếng, không thấy nói thêm điều gì...
Ba Quang Tông.
Một đại điện sừng sững, bên ngoài mây mù lượn lờ như tiên cảnh. Từng đàn hãm trắng bay trên không, cảnh vật vô cùng ưu nhã. Trong đại điện, hàng ngàn cây đao được dựng thẳng đứng, mũi đao hướng lên trời, vô cùng sắc nhọn. Hàng ngàn hàng vạn cây đao như vậy, thật khiến người ta rung động. Thế nhưng làm người ta sợ hãi rùng mình nhất, đó là phía trên đó, lại đang có một thiếu niên, hai chân hắn để trần, chậm rãi từng bước một, hắn bước trên mũi đao mà di chuyển. Mỗi cây đao mà hắn bước qua đều để lại máu dính trên mũi đao. Hai chân hắn vốn đã đầy máu me rồi. Thế nhưng thiếu niên thần tình vô cùng hờ hững, trước mắt hắn chỉ có những mũi đao, mồ hôi đã ướt đẫm y phục từ lúc nào. Chỉ một chút sơ sẩy mà thôi, nhất định vạn kiếp bất phục..
- Tông chủ, đã qua hai phần ba rồi!
Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.
- Ừ, tiếp tục quan sát đi!
Lại có tiếng người khác vang lên, sau đó không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
Đêm tối, không gian tĩnh lặng vô cùng. Gió mát trăng thanh, vô cùng thích hợp để giết người phóng hỏa. Một đạo bóng đen tà tà xuất hiện, bước chân nhẹ nhàng bay nhảy trên không trung. Không hề phát ra một tiếng động nào. Bóng đen chậm rãi bay vào một căn phòng lớn. Bên trong phòng, một đôi nam nữ đang quấn vào nhau, tiếng kêu dục vọng, hương diễm vô cùng. Bóng đen hờ hững ánh mắt, một chưởng đánh tới vô cùng dứt khoát, nhanh đến chóng mặt. Nam tử kia không hổ là bậc cao thủ, trong lúc tâm trí dục vọng lên cao như thế vẫn có thể nhận ra nguy hiểm, lập tức xoay người, kéo theo nữ nhân bên dưới lên che bên trên. Chỉ nghe tiếp bụp một tiếng, chưởng lực đánh lên thân thể trần trụi của nữ nhân. Thân thể kia liền nát bấy, vô cùng thê thảm một tiếng cũng không thể kêu lên.
Nam tử sợ hãi vô cùng, nhanh chóng lăn ra hai vòng sau đó lên tiếng:
- Kẻ nào, dám đến hành thích ta, ăn gan hùm mật báo rồi sao?
Người áo đen kia một câu cũng không nói, ánh mắt lấp lóe tinh quang, hai tay hóa chưởng đánh tới. Phòng ốc đồ đạc vỡ tan, vô số chưởng ảnh cũng kiếm khí tứa tung trong phòng. Thế nhưng trận đấu đã rất nhanh kết thúc. Nam tử kia tay ôm bụng, máu từ miệng phun ra liên tục, miệng hắn vẫn lẩm bẩm, thốt ra mấy từ:
- Tại... Tại sao...giết..ta..ta!
Bóng đen đang rời đi, bồn không hiểu sao hắn lại quay lại, nhìn chằm chằm vào nam tử, cất tiếng nói. Tiếng nói trầm ấm vô cùng có lực hút:
- Ngoài người thân, huynh đệ, và nữ nhân của ta, toàn bộ ta đều có thể giết!
Nói xong câu này, bóng đen đi ra bên ngoài, một chưởng đập vào cột nhà, cả căn nhà sập xuống. Bóng đen rời đi, lúc này mới thấy có người lao đến hô to.
- Tông chủ, tông chủ bị hành thích rồi, tông chủ chết rồi!
Các vị trưởng lão sợ hãi, nhiều người đã muốn lão lên cứu người, thế nhưng Lam Thành lại giơ tay ngăn cản. Cả đám trưởng lão đều đứng lại. Có thể thấy uy vọng của Lam Thành lớn đến mức nào.
- Không cần lo lắng, tiểu tử ấy không vấn đề gì?
Mọi người còn kinh ngạc vì câu nói của lão, thì bên kia căn phòng đổ nát, đám gạch đá đều bị đẩy ra, một thân hình nhỏ nhắn xuất hiện. Quần áo hắn đã rách nát toàn bộ. Chỉ còn lại vài mảnh tả tơi. Trên người nhiều nơi máu đã chảy ra, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống mặt đất. Thế nhưng thiếu niên đứng đó, ánh mắt đăm chiêu, không hề quan tâm tới thân thể mình. Một phút sau hắn ngẩng đầu la lớn, tiếng la hét vang cả một khoảng không:
- Ta hiểu rồi, ta tìm ra rồiiiiiiiiii!!!
Lam Thành ánh mắt lóe lên tia thưởng thức. Lão đang rất hài lòng.
Thái Ất Kim tông.
Bên một mảnh sơn cốc tĩnh lặng, năm lão già đang xếp bằng trên năm tảng đá, tạo lên một hình trận pháp. Bên dưới là ba người đang đứng chờ đợi, ánh mắt lo lắng vô cùng.
- Tông chủ, liệu hắn có thể nghiệm được sao?
Một vị trung niên ánh mắt lo lắng hỏi. Hắn vừa nhìn vào trận pháp bên trên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Tông chủ Thái Ất Kim Tông Mai Hạ Thiên dáng người cao gầy, lưng thẳng đứng đấy, ánh mắt hắn sắc bén vô cùng:
- Tiểu tử này là một thiên tài kiếm đạo. Không thể nghi ngờ. Khi xưa ta chỉ có thể trụ ở đó hai ngày, hai ngày mà thôi. Ngươi nói xem, tiểu tử kia thậm chí là đã năm ngày rồi chưa bị đẩy ra khỏi thiên biến kiếm trận, đó là ý gì?
Phó Tông chủ Húc Man nhớ lại mà lòng run lên:
- Đúng vậy, khi đó tông chủ chỉ trụ được hai ngày, tiểu tử này...
Hắn chưa nói hết, thế nhưng ý tứ đã rõ ràng.
- Ha ha ha, đúng vậy, năm tháng sau, nhất định phải cho tên họ Thần Kia biết thế nào là đệ tử đắc ý của ta.
Húc Man hai hàng lông mày hơi nhíu, đoạn nói:
- Nghe nói Thần Tông chủ cũng mang về được một thiên tài đao pháp?
Mai Hạ Thiên hừ một tiếng, không thấy nói thêm điều gì...
Ba Quang Tông.
Một đại điện sừng sững, bên ngoài mây mù lượn lờ như tiên cảnh. Từng đàn hãm trắng bay trên không, cảnh vật vô cùng ưu nhã. Trong đại điện, hàng ngàn cây đao được dựng thẳng đứng, mũi đao hướng lên trời, vô cùng sắc nhọn. Hàng ngàn hàng vạn cây đao như vậy, thật khiến người ta rung động. Thế nhưng làm người ta sợ hãi rùng mình nhất, đó là phía trên đó, lại đang có một thiếu niên, hai chân hắn để trần, chậm rãi từng bước một, hắn bước trên mũi đao mà di chuyển. Mỗi cây đao mà hắn bước qua đều để lại máu dính trên mũi đao. Hai chân hắn vốn đã đầy máu me rồi. Thế nhưng thiếu niên thần tình vô cùng hờ hững, trước mắt hắn chỉ có những mũi đao, mồ hôi đã ướt đẫm y phục từ lúc nào. Chỉ một chút sơ sẩy mà thôi, nhất định vạn kiếp bất phục..
- Tông chủ, đã qua hai phần ba rồi!
Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên.
- Ừ, tiếp tục quan sát đi!
Lại có tiếng người khác vang lên, sau đó không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
Đêm tối, không gian tĩnh lặng vô cùng. Gió mát trăng thanh, vô cùng thích hợp để giết người phóng hỏa. Một đạo bóng đen tà tà xuất hiện, bước chân nhẹ nhàng bay nhảy trên không trung. Không hề phát ra một tiếng động nào. Bóng đen chậm rãi bay vào một căn phòng lớn. Bên trong phòng, một đôi nam nữ đang quấn vào nhau, tiếng kêu dục vọng, hương diễm vô cùng. Bóng đen hờ hững ánh mắt, một chưởng đánh tới vô cùng dứt khoát, nhanh đến chóng mặt. Nam tử kia không hổ là bậc cao thủ, trong lúc tâm trí dục vọng lên cao như thế vẫn có thể nhận ra nguy hiểm, lập tức xoay người, kéo theo nữ nhân bên dưới lên che bên trên. Chỉ nghe tiếp bụp một tiếng, chưởng lực đánh lên thân thể trần trụi của nữ nhân. Thân thể kia liền nát bấy, vô cùng thê thảm một tiếng cũng không thể kêu lên.
Nam tử sợ hãi vô cùng, nhanh chóng lăn ra hai vòng sau đó lên tiếng:
- Kẻ nào, dám đến hành thích ta, ăn gan hùm mật báo rồi sao?
Người áo đen kia một câu cũng không nói, ánh mắt lấp lóe tinh quang, hai tay hóa chưởng đánh tới. Phòng ốc đồ đạc vỡ tan, vô số chưởng ảnh cũng kiếm khí tứa tung trong phòng. Thế nhưng trận đấu đã rất nhanh kết thúc. Nam tử kia tay ôm bụng, máu từ miệng phun ra liên tục, miệng hắn vẫn lẩm bẩm, thốt ra mấy từ:
- Tại... Tại sao...giết..ta..ta!
Bóng đen đang rời đi, bồn không hiểu sao hắn lại quay lại, nhìn chằm chằm vào nam tử, cất tiếng nói. Tiếng nói trầm ấm vô cùng có lực hút:
- Ngoài người thân, huynh đệ, và nữ nhân của ta, toàn bộ ta đều có thể giết!
Nói xong câu này, bóng đen đi ra bên ngoài, một chưởng đập vào cột nhà, cả căn nhà sập xuống. Bóng đen rời đi, lúc này mới thấy có người lao đến hô to.
- Tông chủ, tông chủ bị hành thích rồi, tông chủ chết rồi!
/797
|