Hai ngày trôi qua, tại một căn biệt viện vô cùng xinh đẹp. Muôn hoa đua sắc, vô cùng rực rỡ, ong bướm bay lại đùa giỡn vô cùng. Ở một mái đình nhỏ giữa vườn, hai thân ảnh xinh đẹp, thánh khiết vô cùng. Vẻ đẹp của hai nàng đều khiến cảnh sắc trong vườn hoa xinh đẹp này phải chịu cúi đầu. Hai thân ảnh này chính là Hàng Thanh Nhi và Ngọc Yên Mĩ.
- Yên Mĩ tỉ tỉ, bên tỉ có tìm ra chút tin tức nào không?
Hàng Thanh Nhi hai mắt hơi đượm buồng lên tiếng hỏi. Giòn nàng có chút mệt mỏi. Đã ba hôm rồi nàng đều thơ thẩn, ăn uống khó vào. Ban đêm đều trằn trọc không ngủ. Chẳng biết từ khi nào hình bóng ấy như khắc sâu vào tâm trí nàng. Cứ nhắm mắt lại, bóng dáng cô độc ấy lại xuất hiện cho nàng trái tim rộn ràng, cảm giác ấy trước nay chưa từng có.
Ngọc Yên Mĩ lắc đầu, biểu hiện của Hàng Thanh Nhi cũng khiến nàng vô cùng lo lắng. Nàng trước nay cùng Hàng Thanh Nhi mọi chuyện đều nói ra, có thể nói là tâm ý tương thông.
- Bích Hạ hơn ba ngàn người ta đều cho đi tìm kiếm, thế nhưng vị sư đệ đó dường như tan biến vào không gian vậy!
Ngọc Yên Mĩ lên tiếng đáp. Nàng cùng Hàng Thanh Nhi đều đã đưa nhân lực của mình đi tìm kiếm, thế nhưng kết quả đều không có chút tiến triển nào. Thật không ngờ tìm một người lại khó đến như vậy.
Hàng Thanh Nhi hai mắt u sầu, nàng nằm bò ra chiếc bàn bằng bích ngọc, miệng cũng nói, giọng điệu có chút hờn dỗi vô cùng:
- Tên chết tiệt Cẩu ca gì đó, muội cũng cho người tìm tới hắn hỏi thăm. Hắn chỉ nói không biết, sống chết không nói. Thậm chí hôm qua đã biến mất không thấy đâu. Nhất định là hắn đã nói dối!
Ngọc Yên Mĩ nhìn Vị muội muội này mà phì cười, gõ lên đầu nàng một cái mà nói:
- Muội xem, một vị đệ tử chân truyền mà lại đi so đo với một tên đệ tử ngoại môn, nói ra không sợ người ta lại cười cho rụng răng à!
Hàng Thanh Nhi kêu ái một cái, xoa xoa đầu tỏ vẻ không vui, nàng phụng phịu:
- Hứ, tên ngoại môn đệ tử đó lại dám trốn, ở mấy cái ngọn núi đó làm gì có chỗ nào chúng ta không biết chứ, vậy mà hắn vẫn trốn được!
Ngọc Yên Mĩ mỉm cười, bất chợt nàng hơi sững lại làm cho Hàng Thanh Nhi hiếu kì:
- Tỉ tỉ, ngươi sao vậy?
Ngọc Yên Mĩ bỗng nhiên nở một nụ cười, nục cười của nàng như khiến không gian tỏa sáng, tràn ngập sức sống:
- Ta biết một nơi, có thể chính là nơi hắn đang ở!
Câu nói của Ngọc Yên Mĩ là Hàng Thanh Nhi hai mắt bừng sáng, hai mắt long lanh.
.
.
Một cane phòng tối đen, ánh sáng heo hắt của vài ngọn nến khiến người ta cảm thấy sợ hãi, mấy bóng người chiếu lên tường dài ngoằng, không khí hơi ẩm thấp, nhất định là không phải trên mặt đất.
- Chát!
Một tiếng bạt tau vang lên thô lỗ, một thanh niên thân hình bị buộc chặt lên một thân gỗ. Cả hai tay hai chân hắn đều bị buộc lại. Hiện tại ăn một cái tát trời giáng nổ đom đóm mắt. Thanh niên khẽ kêu lên vài tiếng thống khổ.
- Nói mau, tên chăn cá kia ở đâu?
Một Thanh niên mặc bộ y phục màu vàng, thân hình khôi vĩ cất tiếng quát lớn. Hiển nhiên hắn chính là một tên đệ tử nội môn hàng thật giá thật. Ánh mắt lúc này vô cùng hung ác nhìn thiếu niên đang bị trói buộc kia mà cất tiếng quát lớn. Thanh niên kia dáng người tuy không to lớn, thân hình mặc một bộ thanh y đã rách nát vô cùng. Tóc tai hắn lúc này đã rũ rượi, khuôn mặt bị đánh cho sưng vù, một mắt thâm như gấu trúc. Thân thể đầy những vết máu, hiển nhiên là đã bị hành khá lâu. Người này chính là cẩu ca.
Hắn ngày hôm qua sau khi đi ra ngoài đã bị một đám người tấn công bắt lấy mang về đây. Lúc tỉnh lại đã thấy mình bị trói buộc, vô cùng kinh hãi. Khi thấy lần lượt xuất hiện ba bốn tên đệ tử nội môn, liên tục đánh đập hành hạ hắn, bọn hắn đều muốn Cẩu ca khai ra nơi của Hoàng Minh. Thế nhưng cẩu ca chỉ liên tục nói không biết. Đã một ngày một đêm rồi, hắn vô cùng kiệt quệ, chỉ sợ thân thể không chịu được bao lâu nữa. Cẩu ca tuy là lưu manh vô lại, không việc gù không dám làm, thế nhưng việc phản bội lại người khác, ham sống sợ chết thì hắn vô cùng khinh thường.Hơn nữa hắn biết, nếu Hoàng Minh có mệnh hệ gì, hắn cũng sẽ nối gót đi theo Hoàng Minh mà thôi. Độc dược trên người hắn, hắn đã nhờ nhiều y sư kiểm tra. Thế nhưng đều không hề phát hiện ra được. Cho nên, có thể thấy đọc dược Hoàng Minh cho hắn là cỡ nào khủng bố.
- Ta không biết mà, ta thật không biết....
Cẩu ca miệng chỉ lẩm bẩm nói được mấy câu như thế. Tên đệ tử nội môn kia ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ. Bọn hắn hành hạ tên này một ngày một đem rồi, thế nhưng tin tức hữu dụng thì không có một chút nào. Hắn quay đầu đi ra khỏi phòng.
- Vũ Sư Huynh,tiểu tử này vẫn không nói. Có khi nào hắn không biết thật không?
Vũ Vấn Sơn ngồi trên ghế, tay đặt cốc trà xuống bàn, ngẫm nghĩ một hồi nói:
- Thả hắn ra, cho người theo dõi hắn, nhớ phải bí mật!
- Vâng!
- Yên Mĩ tỉ tỉ, bên tỉ có tìm ra chút tin tức nào không?
Hàng Thanh Nhi hai mắt hơi đượm buồng lên tiếng hỏi. Giòn nàng có chút mệt mỏi. Đã ba hôm rồi nàng đều thơ thẩn, ăn uống khó vào. Ban đêm đều trằn trọc không ngủ. Chẳng biết từ khi nào hình bóng ấy như khắc sâu vào tâm trí nàng. Cứ nhắm mắt lại, bóng dáng cô độc ấy lại xuất hiện cho nàng trái tim rộn ràng, cảm giác ấy trước nay chưa từng có.
Ngọc Yên Mĩ lắc đầu, biểu hiện của Hàng Thanh Nhi cũng khiến nàng vô cùng lo lắng. Nàng trước nay cùng Hàng Thanh Nhi mọi chuyện đều nói ra, có thể nói là tâm ý tương thông.
- Bích Hạ hơn ba ngàn người ta đều cho đi tìm kiếm, thế nhưng vị sư đệ đó dường như tan biến vào không gian vậy!
Ngọc Yên Mĩ lên tiếng đáp. Nàng cùng Hàng Thanh Nhi đều đã đưa nhân lực của mình đi tìm kiếm, thế nhưng kết quả đều không có chút tiến triển nào. Thật không ngờ tìm một người lại khó đến như vậy.
Hàng Thanh Nhi hai mắt u sầu, nàng nằm bò ra chiếc bàn bằng bích ngọc, miệng cũng nói, giọng điệu có chút hờn dỗi vô cùng:
- Tên chết tiệt Cẩu ca gì đó, muội cũng cho người tìm tới hắn hỏi thăm. Hắn chỉ nói không biết, sống chết không nói. Thậm chí hôm qua đã biến mất không thấy đâu. Nhất định là hắn đã nói dối!
Ngọc Yên Mĩ nhìn Vị muội muội này mà phì cười, gõ lên đầu nàng một cái mà nói:
- Muội xem, một vị đệ tử chân truyền mà lại đi so đo với một tên đệ tử ngoại môn, nói ra không sợ người ta lại cười cho rụng răng à!
Hàng Thanh Nhi kêu ái một cái, xoa xoa đầu tỏ vẻ không vui, nàng phụng phịu:
- Hứ, tên ngoại môn đệ tử đó lại dám trốn, ở mấy cái ngọn núi đó làm gì có chỗ nào chúng ta không biết chứ, vậy mà hắn vẫn trốn được!
Ngọc Yên Mĩ mỉm cười, bất chợt nàng hơi sững lại làm cho Hàng Thanh Nhi hiếu kì:
- Tỉ tỉ, ngươi sao vậy?
Ngọc Yên Mĩ bỗng nhiên nở một nụ cười, nục cười của nàng như khiến không gian tỏa sáng, tràn ngập sức sống:
- Ta biết một nơi, có thể chính là nơi hắn đang ở!
Câu nói của Ngọc Yên Mĩ là Hàng Thanh Nhi hai mắt bừng sáng, hai mắt long lanh.
.
.
Một cane phòng tối đen, ánh sáng heo hắt của vài ngọn nến khiến người ta cảm thấy sợ hãi, mấy bóng người chiếu lên tường dài ngoằng, không khí hơi ẩm thấp, nhất định là không phải trên mặt đất.
- Chát!
Một tiếng bạt tau vang lên thô lỗ, một thanh niên thân hình bị buộc chặt lên một thân gỗ. Cả hai tay hai chân hắn đều bị buộc lại. Hiện tại ăn một cái tát trời giáng nổ đom đóm mắt. Thanh niên khẽ kêu lên vài tiếng thống khổ.
- Nói mau, tên chăn cá kia ở đâu?
Một Thanh niên mặc bộ y phục màu vàng, thân hình khôi vĩ cất tiếng quát lớn. Hiển nhiên hắn chính là một tên đệ tử nội môn hàng thật giá thật. Ánh mắt lúc này vô cùng hung ác nhìn thiếu niên đang bị trói buộc kia mà cất tiếng quát lớn. Thanh niên kia dáng người tuy không to lớn, thân hình mặc một bộ thanh y đã rách nát vô cùng. Tóc tai hắn lúc này đã rũ rượi, khuôn mặt bị đánh cho sưng vù, một mắt thâm như gấu trúc. Thân thể đầy những vết máu, hiển nhiên là đã bị hành khá lâu. Người này chính là cẩu ca.
Hắn ngày hôm qua sau khi đi ra ngoài đã bị một đám người tấn công bắt lấy mang về đây. Lúc tỉnh lại đã thấy mình bị trói buộc, vô cùng kinh hãi. Khi thấy lần lượt xuất hiện ba bốn tên đệ tử nội môn, liên tục đánh đập hành hạ hắn, bọn hắn đều muốn Cẩu ca khai ra nơi của Hoàng Minh. Thế nhưng cẩu ca chỉ liên tục nói không biết. Đã một ngày một đêm rồi, hắn vô cùng kiệt quệ, chỉ sợ thân thể không chịu được bao lâu nữa. Cẩu ca tuy là lưu manh vô lại, không việc gù không dám làm, thế nhưng việc phản bội lại người khác, ham sống sợ chết thì hắn vô cùng khinh thường.Hơn nữa hắn biết, nếu Hoàng Minh có mệnh hệ gì, hắn cũng sẽ nối gót đi theo Hoàng Minh mà thôi. Độc dược trên người hắn, hắn đã nhờ nhiều y sư kiểm tra. Thế nhưng đều không hề phát hiện ra được. Cho nên, có thể thấy đọc dược Hoàng Minh cho hắn là cỡ nào khủng bố.
- Ta không biết mà, ta thật không biết....
Cẩu ca miệng chỉ lẩm bẩm nói được mấy câu như thế. Tên đệ tử nội môn kia ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ. Bọn hắn hành hạ tên này một ngày một đem rồi, thế nhưng tin tức hữu dụng thì không có một chút nào. Hắn quay đầu đi ra khỏi phòng.
- Vũ Sư Huynh,tiểu tử này vẫn không nói. Có khi nào hắn không biết thật không?
Vũ Vấn Sơn ngồi trên ghế, tay đặt cốc trà xuống bàn, ngẫm nghĩ một hồi nói:
- Thả hắn ra, cho người theo dõi hắn, nhớ phải bí mật!
- Vâng!
/797
|