Sư tỉ, sư huynh, các ngươi sao vậy?
Trong một đoàn đội từ xa, hai thân ảnh đột nhiên sững sờ. Đến khi một người lên tiếng hỏi. Cả hai đều không nói gì, lập tức lấy ra từ trong không gian giới chỉ một chiếc băng đeo trán. Ngay lập tức đeo lên. Sau đó cả hai phi thân lao tới phía pháo hoa. Không quên dặn lại một câu:
- Cẩn thận!
Trong các đoàn đội khác cũng có trường hợp tương tự như thế. Thậm chí là cả một đội hình năm người đều là nhất thời lấy ra băng trán đeo lên trên đầu. Bóng người xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Rất nhanh tổ lại một chỗ. Nổi bật nhất là có gần sáu bảy mươi người mang áo choàng màu đen, thân có những họa tiết là đám mây màu đỏ. Hàng Thanh Nhi, Ngọc Yên Mĩ kinh ngạc không thôi. Không biết phải nói như thế nào. Chỉ trong vòng ba đến bốn phút, quân số đã lên đến mấy trăm người, còn không ngừng tăng lên.
Thất Ban kinh hãi, hai mắt nhíu lại. Đối phương sao lại có thể lấy ra nhiều người như vậy? Bọn hắn là thế lực nào, chẳng nhẽ Thượng vị diện lại có thế lực khác nữa lần này cũng tham gia hay sao? Không để hắn kịp suy nghĩ, hàng ngũ hơn một trăm người của hắn bỗng chốc xuất hiện dị động. Chỉ thấy có ba mấy người trường kiếm đang cầm trong tay, ngay lập tức chém sang đồng bạn bên cạnh không hề thương tiếc. Những kẻ kia không thể ngờ được đồng đội lại đột nhiên chém tới, không kẻ nào có thể đề phòng. Huyết quang bắn tung tóe, cảnh tượng vô cùng ghê người. Ngay sau khi chém rơi người bên cạnh, ba mấy thanh niên nam nữ này lao đến phía trước, vận tốc vô cùng nhanh. trong khi đám người còn lại vẫn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra. Thất Ban cũng là phản ứng không kịp chuyện này. Lúc hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng thì ba mấy người này đã phi thân đi một đoạn xa rồi. Đến tầm này. Bọn hắn lấy ra từ không gian giới chỉ một bộ áo choàng. Vẫn chính là chiếc áo choàng màu đen, có họa tiết đám mây màu đỏ kia. Tiếp theo là một băng trán đeo lên đầu.
- Chết tiệt, các ngươi...
Thất Ban không nhịn được chửi thề một câu. Hắn thật không ngờ trong đám người của mình lại xuất hiện người của đối phương. Một dị biến phát sinh thật không thể tưởng tượng nổi. Chỉ ngay phút chốc thôi, ba mươi hai người của hắn đều ngã xuống, ba mươi hai người của hắn lại là người của đối phương. Hiện tại, người của hắn chỉ còn lại bốn mấy người. Nhìn về phía trước đối phương đội ngũ, thật muốn tức đến thổ huyết.
Càn khôn thay đổi cũng quá nhanh rồi. Khi nãy đối phương chỉ có chưa đầy mười người, bên hắn có đến hơn trăm người. Hiện tại thì khốn nạn rồi. Bên hắn chỉ còn bốn mấy người, đối phương chí ít cũng phải hơn bốn trăm.
Nhìn về rừng người phía trước, Thất Ban có cảm xúc muốn cắn lưỡi mình một cái. Hắn cho dù là Huyền Thần cảnh giới, thế nhưng cũng không thể chém giết hết được toàn bộ đối phương, hắn không phải thần thánh. Kiến cắn chết voi, đạo lí này ai cũng rõ, hắn đâu phải kẻ ngu. Nếu bỏ đi thì hắn dứt khoát có thể phi hành mà bỏ chạy, thế nhưng hai tên chết bầm Kim Hán cùng Pháp Nhĩ Tư sẽ bỏ qua cho hắn sao? Thất Ban không ngờ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng lan rồi.
- Bắc Âu, đây là sao?
Ngọc Yên Mĩ lên tiếng hỏi. Hàng Thanh Nhi, Tiên Tiên, Cửu Long, Vũ Vấn Sơn, Lã Cuồng đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Bắc Âu.
- Ngọc Sư tỷ, Hàng Sư Tỉ, Tiên Tiên cô nương chúng ta đây là lực lượng của Thiếu Gia!
Bắc Âu cúi đầu nói. Lần này hắn đã mặc lên Áo Choàng, hắn liền muốn gọi Hoàng Minh hai tiếng thiếu gia.
Lúc này đám Cửu Long, Vũ Vấn Sơn đều tỏ ra kinh hãi. Nếu bọn hắn đoán không sai, Hoàng Minh thân phận có thể là thế lực nào chứ?
- Hoàng Minh, huynh rốt cuộc là ai?
Hàng Thanh Nhi lúc này đã ngẩn người ra, hai mắt nhìn về phía Hoàng Minh đang giao chiến.
- Trung Úy, Chúng ta có đánh tới không.?
Bắc Âu lên tiếng hỏi.
- Không gấp!
Trương Vô Kỵ phất tay. Hai mắt nhìn về phía Hoàng Minh, thi thoảng lại nhì về phía còn lại.
Hoàng Minh cùng Pháp Nhĩ Tư lúc này đã đánh tới điên cuồng rồi. Pháp Nhĩ Tư không hổ là chiến cuồng, đệ tử mạnh nhất của một cung điện. Thân mang huyết mạch Cửu Đầu Viên. Tay cầm Phương Thiên Họa Kích vô cùng mạnh mẽ. Thực lực càng khủng bố, đạt đến Nguyên Anh trung kì, dũng mãnh không thôi. Hoàng Minh tuy rằng thua đối phương khá nhiều về cảnh giới, thế nhưng thân pháp cùng nhẫn thuật quỷ dị vẫn có thể đánh mà không thua.
- Hoàng Minh, ngươi còn có thể phân ra bao nhiêu chứ, toàn bộ đều sẽ bị ta phá hết mà thôi! Tam Thập Kích!
Pháp Nhĩ Tư hô lớn. Phương Thiên Họa Kích liên tục huy động ba lần thân ảnh, đánh tới mấy chục phân thân Hoàng Minh đang lao đến.
- Hừ, đủ để giết ngươi!
Hoàng Minh hừ lạnh, các phân thân liên tục đánh ra Chidori cùng Rasengan. Ầm ầm ầm. Tiếng nổ vang lên, những cái hố lớn lần lượt xuất hiện. Pháp Nhĩ Tư đứng trên không trung cười lớn không thôi;
- Ngươi không thể thương tổn được ta, bởi vì, ta có thể phi hành, chiến lực cùng linh hoạt của ta hơn ngươi quá nhiều, ha ha ha!
Hoàng Minh đứng phía dưới, hai mắt nhìn lên Pháp Nhĩ Tư đang đứng trên không trung. Đây chính là ngự khí phi hành của Nguyên Anh cường giả. Hoàng Minh hiện tại vẫn chưa thể phi hành. Thế nhưng khí Pháp Nhĩ Tư còn đang cười lớn khoái chí, cho rằng Hoàng Minh sẽ không có cách nào thương tổn hắn thì lúc này, Hoàng Minh lại nở một nụ cười. Nụ cười khiến người khác phải lo sợ.
- Ta mong chờ ngươi bay lên từ lâu rồi!
Hoàng Minh lên tiếng làm Pháp Nhĩ Tư đang cười lớn bỗng im bặt. Hắn có nghe lầm không?
Trong một đoàn đội từ xa, hai thân ảnh đột nhiên sững sờ. Đến khi một người lên tiếng hỏi. Cả hai đều không nói gì, lập tức lấy ra từ trong không gian giới chỉ một chiếc băng đeo trán. Ngay lập tức đeo lên. Sau đó cả hai phi thân lao tới phía pháo hoa. Không quên dặn lại một câu:
- Cẩn thận!
Trong các đoàn đội khác cũng có trường hợp tương tự như thế. Thậm chí là cả một đội hình năm người đều là nhất thời lấy ra băng trán đeo lên trên đầu. Bóng người xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Rất nhanh tổ lại một chỗ. Nổi bật nhất là có gần sáu bảy mươi người mang áo choàng màu đen, thân có những họa tiết là đám mây màu đỏ. Hàng Thanh Nhi, Ngọc Yên Mĩ kinh ngạc không thôi. Không biết phải nói như thế nào. Chỉ trong vòng ba đến bốn phút, quân số đã lên đến mấy trăm người, còn không ngừng tăng lên.
Thất Ban kinh hãi, hai mắt nhíu lại. Đối phương sao lại có thể lấy ra nhiều người như vậy? Bọn hắn là thế lực nào, chẳng nhẽ Thượng vị diện lại có thế lực khác nữa lần này cũng tham gia hay sao? Không để hắn kịp suy nghĩ, hàng ngũ hơn một trăm người của hắn bỗng chốc xuất hiện dị động. Chỉ thấy có ba mấy người trường kiếm đang cầm trong tay, ngay lập tức chém sang đồng bạn bên cạnh không hề thương tiếc. Những kẻ kia không thể ngờ được đồng đội lại đột nhiên chém tới, không kẻ nào có thể đề phòng. Huyết quang bắn tung tóe, cảnh tượng vô cùng ghê người. Ngay sau khi chém rơi người bên cạnh, ba mấy thanh niên nam nữ này lao đến phía trước, vận tốc vô cùng nhanh. trong khi đám người còn lại vẫn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra. Thất Ban cũng là phản ứng không kịp chuyện này. Lúc hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng thì ba mấy người này đã phi thân đi một đoạn xa rồi. Đến tầm này. Bọn hắn lấy ra từ không gian giới chỉ một bộ áo choàng. Vẫn chính là chiếc áo choàng màu đen, có họa tiết đám mây màu đỏ kia. Tiếp theo là một băng trán đeo lên đầu.
- Chết tiệt, các ngươi...
Thất Ban không nhịn được chửi thề một câu. Hắn thật không ngờ trong đám người của mình lại xuất hiện người của đối phương. Một dị biến phát sinh thật không thể tưởng tượng nổi. Chỉ ngay phút chốc thôi, ba mươi hai người của hắn đều ngã xuống, ba mươi hai người của hắn lại là người của đối phương. Hiện tại, người của hắn chỉ còn lại bốn mấy người. Nhìn về phía trước đối phương đội ngũ, thật muốn tức đến thổ huyết.
Càn khôn thay đổi cũng quá nhanh rồi. Khi nãy đối phương chỉ có chưa đầy mười người, bên hắn có đến hơn trăm người. Hiện tại thì khốn nạn rồi. Bên hắn chỉ còn bốn mấy người, đối phương chí ít cũng phải hơn bốn trăm.
Nhìn về rừng người phía trước, Thất Ban có cảm xúc muốn cắn lưỡi mình một cái. Hắn cho dù là Huyền Thần cảnh giới, thế nhưng cũng không thể chém giết hết được toàn bộ đối phương, hắn không phải thần thánh. Kiến cắn chết voi, đạo lí này ai cũng rõ, hắn đâu phải kẻ ngu. Nếu bỏ đi thì hắn dứt khoát có thể phi hành mà bỏ chạy, thế nhưng hai tên chết bầm Kim Hán cùng Pháp Nhĩ Tư sẽ bỏ qua cho hắn sao? Thất Ban không ngờ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng lan rồi.
- Bắc Âu, đây là sao?
Ngọc Yên Mĩ lên tiếng hỏi. Hàng Thanh Nhi, Tiên Tiên, Cửu Long, Vũ Vấn Sơn, Lã Cuồng đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Bắc Âu.
- Ngọc Sư tỷ, Hàng Sư Tỉ, Tiên Tiên cô nương chúng ta đây là lực lượng của Thiếu Gia!
Bắc Âu cúi đầu nói. Lần này hắn đã mặc lên Áo Choàng, hắn liền muốn gọi Hoàng Minh hai tiếng thiếu gia.
Lúc này đám Cửu Long, Vũ Vấn Sơn đều tỏ ra kinh hãi. Nếu bọn hắn đoán không sai, Hoàng Minh thân phận có thể là thế lực nào chứ?
- Hoàng Minh, huynh rốt cuộc là ai?
Hàng Thanh Nhi lúc này đã ngẩn người ra, hai mắt nhìn về phía Hoàng Minh đang giao chiến.
- Trung Úy, Chúng ta có đánh tới không.?
Bắc Âu lên tiếng hỏi.
- Không gấp!
Trương Vô Kỵ phất tay. Hai mắt nhìn về phía Hoàng Minh, thi thoảng lại nhì về phía còn lại.
Hoàng Minh cùng Pháp Nhĩ Tư lúc này đã đánh tới điên cuồng rồi. Pháp Nhĩ Tư không hổ là chiến cuồng, đệ tử mạnh nhất của một cung điện. Thân mang huyết mạch Cửu Đầu Viên. Tay cầm Phương Thiên Họa Kích vô cùng mạnh mẽ. Thực lực càng khủng bố, đạt đến Nguyên Anh trung kì, dũng mãnh không thôi. Hoàng Minh tuy rằng thua đối phương khá nhiều về cảnh giới, thế nhưng thân pháp cùng nhẫn thuật quỷ dị vẫn có thể đánh mà không thua.
- Hoàng Minh, ngươi còn có thể phân ra bao nhiêu chứ, toàn bộ đều sẽ bị ta phá hết mà thôi! Tam Thập Kích!
Pháp Nhĩ Tư hô lớn. Phương Thiên Họa Kích liên tục huy động ba lần thân ảnh, đánh tới mấy chục phân thân Hoàng Minh đang lao đến.
- Hừ, đủ để giết ngươi!
Hoàng Minh hừ lạnh, các phân thân liên tục đánh ra Chidori cùng Rasengan. Ầm ầm ầm. Tiếng nổ vang lên, những cái hố lớn lần lượt xuất hiện. Pháp Nhĩ Tư đứng trên không trung cười lớn không thôi;
- Ngươi không thể thương tổn được ta, bởi vì, ta có thể phi hành, chiến lực cùng linh hoạt của ta hơn ngươi quá nhiều, ha ha ha!
Hoàng Minh đứng phía dưới, hai mắt nhìn lên Pháp Nhĩ Tư đang đứng trên không trung. Đây chính là ngự khí phi hành của Nguyên Anh cường giả. Hoàng Minh hiện tại vẫn chưa thể phi hành. Thế nhưng khí Pháp Nhĩ Tư còn đang cười lớn khoái chí, cho rằng Hoàng Minh sẽ không có cách nào thương tổn hắn thì lúc này, Hoàng Minh lại nở một nụ cười. Nụ cười khiến người khác phải lo sợ.
- Ta mong chờ ngươi bay lên từ lâu rồi!
Hoàng Minh lên tiếng làm Pháp Nhĩ Tư đang cười lớn bỗng im bặt. Hắn có nghe lầm không?
/797
|