Quả cầu từ trong tay Hoàng Minh bắn tới, đồng thời phía bên kia, Việt Anh một kiếm chỉ thiên bổ mạnh xuống. Pháp Nhĩ Tư cùng Kim Hán ăn trọn hai đòn hủy thiên diệt địa này. Hai tiếng nổ vang trời. Không gian hai mươi mét cát bay mù mịt. Tiếng hét thảm của Pháp Nhĩ Tư cùng Kim Hàn vang lên. Không gian tĩnh lặng vô cùng. Cả Hoàng Minh cùng Việt Anh trên người đều toát lên ánh sáng trên đầu. Hoàng Minh hai mắt ngưng trọng, mặc dù tiến cấp là chuyện vui vẻ, thế nhưng đối phương tại sao cũng có chuyện đó xảy ra. Chẳng lẽ đối phương cũng có hệ thống.
Thượng Vị Diện, Phân Hồn cung.
Trong một đại điện lớn, vô cùng xa hoa, bên trong chứa hàng ngàn thủy tinh cầu. Một số người canh gác đi lại, thi thoảng còn líu ríu với nhau hai ba câu chuyện.
Phốc!
Một quả cầu thủy tinh vỡ vụn. Ngay lập tức vị thị vệ ở gần đó chạy đến quan sát. Khi nhìn rõ vị trí của thủy tinh cầu. Hai mắt hắn dại ra, khuôn mặt khiếp sợ cực điểm.
- Lão Thất, ngươi làm sao vậy? Là ai chết đấy?
Vị thị vệ tên là Lão Thất kia lúc này toàn thân đã run rẩy không ngừng, miệng lắp bắp trả lời:
- Là...là...là...Pháp..Pháp Nhĩ...Tư!
Hắn nói hết câu, vị thị vệ kia cũng sợ hãi ngồi bệt xuống đất. Phải mất mấy phút sau cả hai mới hoàn hồn, chạy đi thông báo cho chính đường trưởng lão. Pháp Nhĩ Tư chết ư, đây chính là tin tức động trời đấy.
Liêm Bạt cung cũng xảy ra hiện tượng y chang như Phân Hồn Cung. Thủy tinh cầu của Kim Hán tan vỡ cũng gây lên một trận náo loạn.
Hoàng Minh cũng không biết hắn đã có thêm một hai đại địch khủng bố thế nào? Hiện tại, ánh mắt của hắn đang rơi trên người thiếu niên trước mặt. Hoàng Minh và Việt Anh đứng nhìn nhau, không ai nói câu gì. Cả hai đều cảm nhận được đối phương hùng mạnh. Thế nhưng lại có chút gì đó quen thuộc. Hoàng Minh rõ ràng là cảm nhận được mang máng. Thế nhưng Việt Anh thì lại hiểu rõ mọi chuyện, chỉ có điều, hắn chưa nói ra.
Bên kia chiến trường cũng đã nổ ra, Thiên Sát đại đội ngay lập tức đánh tớ đám còn lại của Phi Sát tông và Hai đại thế lực cung điện. Mặc dù tu vi của bốn mấy người kia cao hơn, thế nhưng đứng trước số lượng cao thủ gấp vô số lần này thì đều chìm vào vòng tay của đất mẹ. Trên trời Thất ban đã bị gõ cho thân thể rã rời rồi. Cũng không thể trách hắn vô dụng, chỉ là đây không phải là cuộc đấu công bình nữa. Dưới áp lực của thần thú, thánh thú, Thất Ban ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Rất nhanh bị Kiều Phong một tay nắm cổ, tát cho hơn trăm cái tát. Oán niệm của Kiều Phong là mạnh nhất. Điêu Thuyền là tỉ tỉ hắn tôn quý nhất, tên rác rưởi này lại dám có ý đồ khi phụ nàng. Hiện tại trăm cái tát của hắn giáng lên, đây không phải là đơn giản. Nên nhớ công pháp của hắn tu luyện, lại là Kiều Gia thập bát chưởng. Mỗi cái tát tùy ý của hắn chẳng khác gì một đấm toàn lực cả. Chỉ khổ cho thiên hạ đệ nhất cường giả trẻ tuổi. Bị bảy tên thiếu niên khác vây công đánh cho thân tàn ma dại.
- Lão đại, người mang tới!
Kiều Phong túm cổ Thất Ban đang tả tơi như tóm một con gà mang đến bên cạnh Hoàng Minh. Hoàng Minh hai mắt ánh lên tia lạnh lẽo. Tên rác rưởi này trước kia đã từng có ý định làm nhục Điêu Thuyền trước mặt hắn. Chỉ nửa năm, nửa năm hắn đã có thể rửa đi nỗi khuất nhục. Nửa năm có thể nắm được tính mạng đối phương trong lòng bàn tay. Hoàng Minh thở ra một hơi. Một tên rác rưởi, không còn đáng để hắn ra tay nữa.
- Lão đại, ta không nghĩ là chỉ nửa năm lại gặp nhau nhau đâu!
Đoàn Dự lên tiếng cười, thân ảnh của hắn di chuyển cực tốc, tàn ảnh đệ lại khiến người ta lóa mắt. Rõ ràng là đã tinh tiến đến đáng sợ.
- Đoàn chổng vó, ta thật sự nhớ ngươi a!
Tiểu bàn tử phấn khởi vô cùng, lao đến ôm lấy Đoàn Dự. Cái miệng đầy dầu mỡ cố gắng lau lên y phục của hắn.
- Tránh ra, tên mập chết bầm này, ngươi dám ăn nói với lão nhị của ngươi như thế sao?
Đoàn Dự cười khổ, hai tay cố gắng đẩu Vũ mập mạp ra xa.
- Lão đại, chúng ta cũng đến rồi!
Trương Vô Kỵ, Chu Du, Thriệu Vân, Lệnh Hồ Sung, Tiểu Ngư Nhi cũng bước đến. Toàn bộ tiếng nói cười huyên náo, cả đám không nói mà đều hiểu ý xếp thành hàng ngang, một hàng chín người nhìn về phía Việt Anh.
Phía xa vô số đệ tử chậm rãi quan sát. Bọn hắn thật không thể ngờ, toàn thiên tài của Trung Vị Diện, chín thế lực tông môn lại là huynh đệ của nhau.
- Hoàng Minh, huynh....!
Hàng Thanh Nhi hai mắt tràn đầy tâm sự. Nàng thật không thể biết, Hoàng Minh rốt cuộc là ai? Có thân thế như thế nào?
Việt Anh nhìn thấy chín người Hoàng Minh, khóe miệng có chút mỉm cười. Thật không ngờ toàn bộ cao thủ thanh niên mấy tháng nay ngang trời xuất thế của các tông môn thế lực, cuối cùng lại đều là người của Hoàng Minh.
- Lão đại, chúng ta cũng tới! Ngươi không đơn độc!
Phía sau lưng Việt Anh, năm thân ảnh đã đi đến, đứng thành một hàng nhìn về phía chín người đối diện. Sự tự tin phát ra không hề thua kém.
Thượng Vị Diện, Phân Hồn cung.
Trong một đại điện lớn, vô cùng xa hoa, bên trong chứa hàng ngàn thủy tinh cầu. Một số người canh gác đi lại, thi thoảng còn líu ríu với nhau hai ba câu chuyện.
Phốc!
Một quả cầu thủy tinh vỡ vụn. Ngay lập tức vị thị vệ ở gần đó chạy đến quan sát. Khi nhìn rõ vị trí của thủy tinh cầu. Hai mắt hắn dại ra, khuôn mặt khiếp sợ cực điểm.
- Lão Thất, ngươi làm sao vậy? Là ai chết đấy?
Vị thị vệ tên là Lão Thất kia lúc này toàn thân đã run rẩy không ngừng, miệng lắp bắp trả lời:
- Là...là...là...Pháp..Pháp Nhĩ...Tư!
Hắn nói hết câu, vị thị vệ kia cũng sợ hãi ngồi bệt xuống đất. Phải mất mấy phút sau cả hai mới hoàn hồn, chạy đi thông báo cho chính đường trưởng lão. Pháp Nhĩ Tư chết ư, đây chính là tin tức động trời đấy.
Liêm Bạt cung cũng xảy ra hiện tượng y chang như Phân Hồn Cung. Thủy tinh cầu của Kim Hán tan vỡ cũng gây lên một trận náo loạn.
Hoàng Minh cũng không biết hắn đã có thêm một hai đại địch khủng bố thế nào? Hiện tại, ánh mắt của hắn đang rơi trên người thiếu niên trước mặt. Hoàng Minh và Việt Anh đứng nhìn nhau, không ai nói câu gì. Cả hai đều cảm nhận được đối phương hùng mạnh. Thế nhưng lại có chút gì đó quen thuộc. Hoàng Minh rõ ràng là cảm nhận được mang máng. Thế nhưng Việt Anh thì lại hiểu rõ mọi chuyện, chỉ có điều, hắn chưa nói ra.
Bên kia chiến trường cũng đã nổ ra, Thiên Sát đại đội ngay lập tức đánh tớ đám còn lại của Phi Sát tông và Hai đại thế lực cung điện. Mặc dù tu vi của bốn mấy người kia cao hơn, thế nhưng đứng trước số lượng cao thủ gấp vô số lần này thì đều chìm vào vòng tay của đất mẹ. Trên trời Thất ban đã bị gõ cho thân thể rã rời rồi. Cũng không thể trách hắn vô dụng, chỉ là đây không phải là cuộc đấu công bình nữa. Dưới áp lực của thần thú, thánh thú, Thất Ban ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Rất nhanh bị Kiều Phong một tay nắm cổ, tát cho hơn trăm cái tát. Oán niệm của Kiều Phong là mạnh nhất. Điêu Thuyền là tỉ tỉ hắn tôn quý nhất, tên rác rưởi này lại dám có ý đồ khi phụ nàng. Hiện tại trăm cái tát của hắn giáng lên, đây không phải là đơn giản. Nên nhớ công pháp của hắn tu luyện, lại là Kiều Gia thập bát chưởng. Mỗi cái tát tùy ý của hắn chẳng khác gì một đấm toàn lực cả. Chỉ khổ cho thiên hạ đệ nhất cường giả trẻ tuổi. Bị bảy tên thiếu niên khác vây công đánh cho thân tàn ma dại.
- Lão đại, người mang tới!
Kiều Phong túm cổ Thất Ban đang tả tơi như tóm một con gà mang đến bên cạnh Hoàng Minh. Hoàng Minh hai mắt ánh lên tia lạnh lẽo. Tên rác rưởi này trước kia đã từng có ý định làm nhục Điêu Thuyền trước mặt hắn. Chỉ nửa năm, nửa năm hắn đã có thể rửa đi nỗi khuất nhục. Nửa năm có thể nắm được tính mạng đối phương trong lòng bàn tay. Hoàng Minh thở ra một hơi. Một tên rác rưởi, không còn đáng để hắn ra tay nữa.
- Lão đại, ta không nghĩ là chỉ nửa năm lại gặp nhau nhau đâu!
Đoàn Dự lên tiếng cười, thân ảnh của hắn di chuyển cực tốc, tàn ảnh đệ lại khiến người ta lóa mắt. Rõ ràng là đã tinh tiến đến đáng sợ.
- Đoàn chổng vó, ta thật sự nhớ ngươi a!
Tiểu bàn tử phấn khởi vô cùng, lao đến ôm lấy Đoàn Dự. Cái miệng đầy dầu mỡ cố gắng lau lên y phục của hắn.
- Tránh ra, tên mập chết bầm này, ngươi dám ăn nói với lão nhị của ngươi như thế sao?
Đoàn Dự cười khổ, hai tay cố gắng đẩu Vũ mập mạp ra xa.
- Lão đại, chúng ta cũng đến rồi!
Trương Vô Kỵ, Chu Du, Thriệu Vân, Lệnh Hồ Sung, Tiểu Ngư Nhi cũng bước đến. Toàn bộ tiếng nói cười huyên náo, cả đám không nói mà đều hiểu ý xếp thành hàng ngang, một hàng chín người nhìn về phía Việt Anh.
Phía xa vô số đệ tử chậm rãi quan sát. Bọn hắn thật không thể ngờ, toàn thiên tài của Trung Vị Diện, chín thế lực tông môn lại là huynh đệ của nhau.
- Hoàng Minh, huynh....!
Hàng Thanh Nhi hai mắt tràn đầy tâm sự. Nàng thật không thể biết, Hoàng Minh rốt cuộc là ai? Có thân thế như thế nào?
Việt Anh nhìn thấy chín người Hoàng Minh, khóe miệng có chút mỉm cười. Thật không ngờ toàn bộ cao thủ thanh niên mấy tháng nay ngang trời xuất thế của các tông môn thế lực, cuối cùng lại đều là người của Hoàng Minh.
- Lão đại, chúng ta cũng tới! Ngươi không đơn độc!
Phía sau lưng Việt Anh, năm thân ảnh đã đi đến, đứng thành một hàng nhìn về phía chín người đối diện. Sự tự tin phát ra không hề thua kém.
/797
|