Đã ba ngày trôi qua, Phượng Cửu Mi tu vi đã hồi phục hai phần. Ba ngày hôm nay, nàng đều không có ra ngoài, đồ ăn đều là Chu Du mang về cho nàng. Chu Du cả ngày đều bôn ba ra ngoài, Phượng Cửu Mi rõ ràng tên nam tử kia cũng bị thương không kém nàng, thậm chí nặng hơn. Thế nhưng hắn vẫn ngày ngày ra ngoài tìm kiếm thức ăn, mang về cho nàng hoa quả cùng nhiều dược thảo chữa trị.
- Ngươi biết đám hoa quả này?
Phượng Cửu Mi lên tiếng hỏi Chu Du. Chu Du đặt một đám hoa quả xuống, lắc đầu.
- Vậy sao ngươi biết chúng có thể ăn được mà mang về cho ta?
Phượng Cửu Mi lại lên tiếng hỏi. Chu Du lúc này đã đi ra đến cửa hang, chỉ cười mà nói lại một câu.
- Đây là một vị diện khác, ta cũng chỉ có ngươi là bạn đồng hành. Chịu khó dưỡng thương đi. Có thể tối nay ta sẽ đi xa một chút kiếm một đám linh thảo giúp ngươi!
Chu Du nói đến đây, cũng không quay lại, chậm rãi đi mất.
- Hừ, có gì thần bí chứ!
Phượng Cửu Mi hừ một tiếng, tính cách nàng vốn rất kiêu ngạo. Thế nhưng đối mặt với tên nam tử lúc nào cũng đầy vẻ thong dong này lại cảm thấy không thể nào giận được đối phương. Hơn hết nàng cũng biết, cả nàng và hắn đều tiến vào một vị diện lạ lẫm. Cả hai đều không dám đi loạn, dẫu sao bên ngoài yêu thì khí tức mạnh có rất nhiều. Một đêm Chu Du quá muộn mà vẫn chưa về, Phương Cửu Mi không ngờ lại có chút lo lắng. Nàng cứ điều tức một chút, tinh thần lại lo lắng không yên ổn, ánh mắt cứ một chút lại nhìn về phía cửa hang.
Kịch!
Tiếng cửa đá vang lên, Chu Du một thân mệt mỏi tiến vào trong hang động. Ngay lập tức ngồi xuống tảng đá mà hắn hay ngả vào mấy nay. Trông hắn lúc này lại càng thảm hại. Quần áo trên người đã rách rưới không thôi. Lắm nơi còn bị nhiều vết cày xước.
- Ngươi đi đâu về vậy?
Phượng Cửu Mi lên tiếng dò hỏi. Nhìn Chu Du lúc này chính là phải gặp sự việc gì đó mới tàn tệ thế này. Chu Du không nói gì, tiện tay ném lên cho nàng một khúc cây, nói:
- Ăn đi, có thể giúp ngươi mau chóng phục hồi!
Phượng Cửu Mi kinh ngạc, ánh mắt rơi vào trên người Chu Du. Nàng thật không hiểu tại sao tên ngốc này lại đối tốt với nàng như vậy? Rõ ràng là cả hai đứng ở hai chiến tuyến khác nhau. Nàng là Ma tộc, hắn là Nhân loại chính đạo. Tại sao hắn phải giúp nàng chứ?
- Sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?
Phượng Cửu Mi hai mắt nhìn chằm chằm về Chu Du. Chỉ thấy Chu Du mỉm cười, hắn đang vuốt ve con hắc điệp trên tay mình, đoạn đáp:
- Ta là nam nhân!
Chỉ nói xong một câu, hắn lại nằm xuống, chẳng mấy chốc mà đi vào giấc ngủ. Không hề có một chút phòng bị nào với Đại Thánh Cô ác danh lẫy lừng của Ma tộc.
- Tên này...
Phượng Cửu Mi hừ một tiếng, cũng không để tâm, chuyên môn điều tức khôi phục thực lực.
Sáng hôm sau, Chu Du như mọi khi thức dậy khá sớm, sau đó là tiến ra ngoài tìm thức ăn. Chỉ là hắn không thể ngờ rằng, có một vật nhỏ đang đi theo phía sau theo dõi hắn. Phượng Cửu Mi có một kĩ năng đặc thù là ám ảnh truy tung. Nàng có thể tạo ra một ảnh nhãn trong suốt theo dõi đối phương. Một đường tiến sâu vào rừng rậm, Chu Du nhờ khả năng quan sát cùng phản ứng trời sinh của hắn tránh né đi rất nhiều yêu thú cường đại. Thế nhưng hắn lại không thể ngờ được đi phía sau hắn lại có một con mắt trong suốt không hề bị phát hiện đang dõi theo.
- Hắn đang làm gì?
Phượng Cửu Mi lẳng lặng theo dõi bóng dang của Chu Du. Hắn lúc này đang đứng trước một gốc cây. Gốc cây này có một đám trái màu đỏ sẫm. Chu Du là đang đứng ở đó xem xét.
- Hắn là đang quan sát xem trái cây này có độc hay không hả?
Phượng Cửu Mi nhanh chóng đoán ra ý nghĩ của Chu Du. Nàng cùng hắn là người của vị diện khác, tới nơi này rõ ràng là không thể am hiểu toàn bộ thực vật ở đây. Phượng Cửu Mi kinh hãi, nhìn thấy Chu Du bẻ trái cây đỏ sẫm kia xuống, nhanh chóng cắn thử, hai mắt nhíu nhíu lại suy tư chuyện gì đó.
- Tên ngốc này. Tại sao có thể làm như thế? Sao lại không dùng châm bạc để kiểm tra chứ?
Phượng Cửu Mi chấn động, hai mắt nàng có chút cay cay, nhìn chằm chằm vào Chu Du. Hắn đang mỉm cười bẻ thêm mấy trái đút vào một túi áo vải chuẩn bị mang về. Tên nam tử đần độn này không ngờ tự thân thử nghiệm trái cây. Nếu không có vấn đề gì mới mang về cho nàng. Mấy ngày nay tên ngốc nghếch này đều làm như vậy ư? Phượng Cửu Mi làm sao biết Chu Du một thân bách độc bất xâm đâu. Nàng lúc này chỉ thấy trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn. Chẳng hiểu sao hình dáng tên nam tử đần độn kia tự thân kiểm độc, khi xác định an toàn mới mỉm cười mang về cho nàng. Phượng Cửu Mi không hiểu sao khóe mắt có chút cay cay. Nàng chậm rãi thu hồi ám ảnh truy tung. Thật không muốn nhìn thêm một chút nào. Trong lòng nàng lúc này có một vị đạo lạ lẫm, không thể diễn tả được đó là chuyện gì xảy ra.
- Ngươi biết đám hoa quả này?
Phượng Cửu Mi lên tiếng hỏi Chu Du. Chu Du đặt một đám hoa quả xuống, lắc đầu.
- Vậy sao ngươi biết chúng có thể ăn được mà mang về cho ta?
Phượng Cửu Mi lại lên tiếng hỏi. Chu Du lúc này đã đi ra đến cửa hang, chỉ cười mà nói lại một câu.
- Đây là một vị diện khác, ta cũng chỉ có ngươi là bạn đồng hành. Chịu khó dưỡng thương đi. Có thể tối nay ta sẽ đi xa một chút kiếm một đám linh thảo giúp ngươi!
Chu Du nói đến đây, cũng không quay lại, chậm rãi đi mất.
- Hừ, có gì thần bí chứ!
Phượng Cửu Mi hừ một tiếng, tính cách nàng vốn rất kiêu ngạo. Thế nhưng đối mặt với tên nam tử lúc nào cũng đầy vẻ thong dong này lại cảm thấy không thể nào giận được đối phương. Hơn hết nàng cũng biết, cả nàng và hắn đều tiến vào một vị diện lạ lẫm. Cả hai đều không dám đi loạn, dẫu sao bên ngoài yêu thì khí tức mạnh có rất nhiều. Một đêm Chu Du quá muộn mà vẫn chưa về, Phương Cửu Mi không ngờ lại có chút lo lắng. Nàng cứ điều tức một chút, tinh thần lại lo lắng không yên ổn, ánh mắt cứ một chút lại nhìn về phía cửa hang.
Kịch!
Tiếng cửa đá vang lên, Chu Du một thân mệt mỏi tiến vào trong hang động. Ngay lập tức ngồi xuống tảng đá mà hắn hay ngả vào mấy nay. Trông hắn lúc này lại càng thảm hại. Quần áo trên người đã rách rưới không thôi. Lắm nơi còn bị nhiều vết cày xước.
- Ngươi đi đâu về vậy?
Phượng Cửu Mi lên tiếng dò hỏi. Nhìn Chu Du lúc này chính là phải gặp sự việc gì đó mới tàn tệ thế này. Chu Du không nói gì, tiện tay ném lên cho nàng một khúc cây, nói:
- Ăn đi, có thể giúp ngươi mau chóng phục hồi!
Phượng Cửu Mi kinh ngạc, ánh mắt rơi vào trên người Chu Du. Nàng thật không hiểu tại sao tên ngốc này lại đối tốt với nàng như vậy? Rõ ràng là cả hai đứng ở hai chiến tuyến khác nhau. Nàng là Ma tộc, hắn là Nhân loại chính đạo. Tại sao hắn phải giúp nàng chứ?
- Sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?
Phượng Cửu Mi hai mắt nhìn chằm chằm về Chu Du. Chỉ thấy Chu Du mỉm cười, hắn đang vuốt ve con hắc điệp trên tay mình, đoạn đáp:
- Ta là nam nhân!
Chỉ nói xong một câu, hắn lại nằm xuống, chẳng mấy chốc mà đi vào giấc ngủ. Không hề có một chút phòng bị nào với Đại Thánh Cô ác danh lẫy lừng của Ma tộc.
- Tên này...
Phượng Cửu Mi hừ một tiếng, cũng không để tâm, chuyên môn điều tức khôi phục thực lực.
Sáng hôm sau, Chu Du như mọi khi thức dậy khá sớm, sau đó là tiến ra ngoài tìm thức ăn. Chỉ là hắn không thể ngờ rằng, có một vật nhỏ đang đi theo phía sau theo dõi hắn. Phượng Cửu Mi có một kĩ năng đặc thù là ám ảnh truy tung. Nàng có thể tạo ra một ảnh nhãn trong suốt theo dõi đối phương. Một đường tiến sâu vào rừng rậm, Chu Du nhờ khả năng quan sát cùng phản ứng trời sinh của hắn tránh né đi rất nhiều yêu thú cường đại. Thế nhưng hắn lại không thể ngờ được đi phía sau hắn lại có một con mắt trong suốt không hề bị phát hiện đang dõi theo.
- Hắn đang làm gì?
Phượng Cửu Mi lẳng lặng theo dõi bóng dang của Chu Du. Hắn lúc này đang đứng trước một gốc cây. Gốc cây này có một đám trái màu đỏ sẫm. Chu Du là đang đứng ở đó xem xét.
- Hắn là đang quan sát xem trái cây này có độc hay không hả?
Phượng Cửu Mi nhanh chóng đoán ra ý nghĩ của Chu Du. Nàng cùng hắn là người của vị diện khác, tới nơi này rõ ràng là không thể am hiểu toàn bộ thực vật ở đây. Phượng Cửu Mi kinh hãi, nhìn thấy Chu Du bẻ trái cây đỏ sẫm kia xuống, nhanh chóng cắn thử, hai mắt nhíu nhíu lại suy tư chuyện gì đó.
- Tên ngốc này. Tại sao có thể làm như thế? Sao lại không dùng châm bạc để kiểm tra chứ?
Phượng Cửu Mi chấn động, hai mắt nàng có chút cay cay, nhìn chằm chằm vào Chu Du. Hắn đang mỉm cười bẻ thêm mấy trái đút vào một túi áo vải chuẩn bị mang về. Tên nam tử đần độn này không ngờ tự thân thử nghiệm trái cây. Nếu không có vấn đề gì mới mang về cho nàng. Mấy ngày nay tên ngốc nghếch này đều làm như vậy ư? Phượng Cửu Mi làm sao biết Chu Du một thân bách độc bất xâm đâu. Nàng lúc này chỉ thấy trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn. Chẳng hiểu sao hình dáng tên nam tử đần độn kia tự thân kiểm độc, khi xác định an toàn mới mỉm cười mang về cho nàng. Phượng Cửu Mi không hiểu sao khóe mắt có chút cay cay. Nàng chậm rãi thu hồi ám ảnh truy tung. Thật không muốn nhìn thêm một chút nào. Trong lòng nàng lúc này có một vị đạo lạ lẫm, không thể diễn tả được đó là chuyện gì xảy ra.
/797
|