Buổi tối hôm nay Hoàng Minh đã nằm trên giường, hắn bắt đầu ngẫm nghĩ một hồi. Hiện tại hắn bị di động đến đại lục khác, không biết đến bao giờ mới có thể trở về Hoàng Thiên Đại lục. Ở trong ba lô của hắn có một viên đá truyền tống. Nếu hắn bây giờ sử dụng, có lẽ nhất định sẽ trở về Tháp Trận tầng thứ mười bốn. Hoàng Minh hơi lắc đầu, hiện tại hắn cũng không cần vội. Ở Hoàng Thiên Đại lục hắn rất yên tâm vào đám Chu Du, Đoàn Dự, Kiều Phong. Hắn tin là Trung vị diện chẳng mấy chốc sẽ bị bọn hắn nắm giữ mà thôi. Hoàng Minh lúc này đâu biết Chu Du cùng Đoàn Dự cảnh ngộ cũng không khác hắn là mấy. Thậm chí còn có phần hung hiểm hơn.
- Tạm thời ở nơi này lịch lãm đi, thời gian còn mấy năm nữa, hiện tại trở về chỉ sợ vẫn chưa đánh qua được tầng mười bốn.
Hoàng Minh trấn an tâm tình mình như vậy. Khoan đã, Hoàng Minh nhíu mày:
- Lão Già Quách Võ kia chỉ nói là ở bất cứ thời gian nào, địa điểm nào, thế nhưng ta đang ở đại lục khác, liệu có dùng được không?
Hoàng Minh có chút nhưng trọng, không biết tính toán thế nào cho phải. Rốt cuộc hắn cũng tạm gác qua một bên, nhất định sau này ổn thỏa thì sẽ thử.
Rất nhanh Hoàng Minh chìm vào giấc ngủ, sau mấy ngày ngủ bờ ngủ bụi, hắn cũng chính thức được nằm trên một cái giường êm ái mềm mại.
Ánh sáng mặt trời chậm rãi chiếu xuống Bá Ngã thành, người dân bắt đầu một ngày mưu sinh tất bật. Hoàng Minh cùng Diệp Bân hai người đi dạo trên phố. Hoàng Minh rất có cảm xúc dạo phố thế này, nhất là ở một đại lục xa lạ. Diệp Bân đi theo Hoàng Minh cũng cảm thán không thôi. Phụ thân Diệp Ánh Tư của hắn cho hắn thoải mái nghỉ ngơi, chỉ cần đi theo bồi tiếp Hoàng Minh. Không ngờ Diệp Bân hắn cũng có một đoạn thời gian nhàn hạ như thế này.
Hoàng Minh đi trên đường phố một hồi, nhìn thấy một vài đồ vật kì quái, thế nhưng hắn chợt nhận ra một điều. Hắn ở đây lại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi. Đúng là như vậy, ở Vĩnh Tiên đại lục này sử dụng đơn vị tiền tệ chính lại là linh thạch. Thật là khó có thể ngờ được. Nhất là Hoàng Minh có thể kinh ngạc vô cùng. Dân chúng ở đây, mặc dù là thường dân cũng đều có tu luyện, mặc dù tu vi không cao, thế nhưng đều là người tu luyện cả.
- Thảo nào tiền tệ ở đây lại là linh thạch!
Hoàng Minh cảm thán một chút, sau đó quay về phía Diệp Bân mà nói:
- Diệp Ca, ở Bá Ngã Thành có sàn đấu giá nào không?
Diệp Bân kinh ngạc nhìn Hoàng Minh một chút, cũng lập tức trả lời:
- Có, đương nhiên là có rồi. Ở phía tây Bá Ngã thành có một sàn đấu giá vô cùng lớn. Hoàng đệ muốn tới xem hay đấu giá gì sao?
Hoàng Minh gật đầu, cũng không có nói thêm gì. Diệp Bân biết ý cũng không có hỏi, nhanh chóng dẫn Hoàng Minh tiến tới sàn đấu giá. Hoàng Minh lúc này chính là muốn đến xem nơi này một chút, thuận tiện muốn đấu giá vài món đồ của hắn kiếm ít linh thạch. Dẫu sao ba lô của hắn cũng rất nhiều đồ hữu ích, chỉ là với hắn vô dụng.
La Thành sàn đấu giá duy nhất ở tại Bá Ngã thành. Sàn đấu giá này diện tích khá lớn. Mỗi tuần đều có một buổi đấu giá diễn ra. Những món đồ ở đây cũng vô cùng đa dạng, đồ tốt không ít. Diệp Bân dẫn Hoàng Minh tới sảnh chính của La Thành sàn đấu giá. Rất nhanh có hai vị mĩ nữ đi đến hành lễ chào hỏi, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Hai vị thiếu gia, hôm nay sàn đấu giá không có diễn ra. Hai vị là muốn tới ủy thác sao?
Hoàng Minh gật đầu, cũng không nhiều lời, đoạn nói:
- Ta muốn gặp chấp sự của các ngươi, xác thực có vài món đồ quý giá!
Hai mĩ nữ này mỉm cười, rất nhanh có một người rời đi thông báo. Hoàng Minh gật đầu tán thưởng. Không hổ là thế lực lớn, tác phong cùng cách tiếp đãi khách nhân vô cùng tốt. Diệp Bân chậm rãi nói cho Hoàng Minh biết về một số đồ vật có giá trị lớn gần đây cho Hoàng Minh biết. Ở La Thành sàn đấu giá, rất nhiều vật phẩm trân quý, đan dược, pháp bảo vũ khí, thậm chí yêu thú cũng được đưa ra đấu giá. Hiển nhiên tùy vào độ quý giá mà đạt được sự quan tâm của vô số thế lực.
- Gần đây nhất. Món đồ áp trục của Sàn đấu giá là gì?
Hoàng Minh nghe Diệp Bân nói một hồi, gật đầu quay sang hỏi vị mĩ nữ còn lại nãy giờ vẫn đứng tiếp đãi bọn hắn. Vị mĩ nữ này rất nhanh đáp lời:
- Tuần lễ vừa rồi, áp trục đấu gia chính là một lọ đan dược Phá Anh Đan!
- Phá Anh Đan!
Hoàng Minh có chút kinh ngạc, Phá Anh đan đối với Hoàng Minh cũng không có gì lạ lẫm. Hắn đã cùng Tiểu Ngư Nhi học thuộc lòng các loại đan dược bên trong sách đan dược mà Tiểu Ngư Nhi lấy từ đại điện đấu phá. Hơn nữa Phá Anh Đan Hoàng Minh bên trong ba lô có hơn năm mươi bình. Đây chính là hắn trong lúc trước bế quan mà luyện ra. Dự định làm ban thưởng cho Thiên Sát. Thế nhưng hiện tại nghe chừng có chỗ sử dụng rồi đây.
- Tạm thời ở nơi này lịch lãm đi, thời gian còn mấy năm nữa, hiện tại trở về chỉ sợ vẫn chưa đánh qua được tầng mười bốn.
Hoàng Minh trấn an tâm tình mình như vậy. Khoan đã, Hoàng Minh nhíu mày:
- Lão Già Quách Võ kia chỉ nói là ở bất cứ thời gian nào, địa điểm nào, thế nhưng ta đang ở đại lục khác, liệu có dùng được không?
Hoàng Minh có chút nhưng trọng, không biết tính toán thế nào cho phải. Rốt cuộc hắn cũng tạm gác qua một bên, nhất định sau này ổn thỏa thì sẽ thử.
Rất nhanh Hoàng Minh chìm vào giấc ngủ, sau mấy ngày ngủ bờ ngủ bụi, hắn cũng chính thức được nằm trên một cái giường êm ái mềm mại.
Ánh sáng mặt trời chậm rãi chiếu xuống Bá Ngã thành, người dân bắt đầu một ngày mưu sinh tất bật. Hoàng Minh cùng Diệp Bân hai người đi dạo trên phố. Hoàng Minh rất có cảm xúc dạo phố thế này, nhất là ở một đại lục xa lạ. Diệp Bân đi theo Hoàng Minh cũng cảm thán không thôi. Phụ thân Diệp Ánh Tư của hắn cho hắn thoải mái nghỉ ngơi, chỉ cần đi theo bồi tiếp Hoàng Minh. Không ngờ Diệp Bân hắn cũng có một đoạn thời gian nhàn hạ như thế này.
Hoàng Minh đi trên đường phố một hồi, nhìn thấy một vài đồ vật kì quái, thế nhưng hắn chợt nhận ra một điều. Hắn ở đây lại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi. Đúng là như vậy, ở Vĩnh Tiên đại lục này sử dụng đơn vị tiền tệ chính lại là linh thạch. Thật là khó có thể ngờ được. Nhất là Hoàng Minh có thể kinh ngạc vô cùng. Dân chúng ở đây, mặc dù là thường dân cũng đều có tu luyện, mặc dù tu vi không cao, thế nhưng đều là người tu luyện cả.
- Thảo nào tiền tệ ở đây lại là linh thạch!
Hoàng Minh cảm thán một chút, sau đó quay về phía Diệp Bân mà nói:
- Diệp Ca, ở Bá Ngã Thành có sàn đấu giá nào không?
Diệp Bân kinh ngạc nhìn Hoàng Minh một chút, cũng lập tức trả lời:
- Có, đương nhiên là có rồi. Ở phía tây Bá Ngã thành có một sàn đấu giá vô cùng lớn. Hoàng đệ muốn tới xem hay đấu giá gì sao?
Hoàng Minh gật đầu, cũng không có nói thêm gì. Diệp Bân biết ý cũng không có hỏi, nhanh chóng dẫn Hoàng Minh tiến tới sàn đấu giá. Hoàng Minh lúc này chính là muốn đến xem nơi này một chút, thuận tiện muốn đấu giá vài món đồ của hắn kiếm ít linh thạch. Dẫu sao ba lô của hắn cũng rất nhiều đồ hữu ích, chỉ là với hắn vô dụng.
La Thành sàn đấu giá duy nhất ở tại Bá Ngã thành. Sàn đấu giá này diện tích khá lớn. Mỗi tuần đều có một buổi đấu giá diễn ra. Những món đồ ở đây cũng vô cùng đa dạng, đồ tốt không ít. Diệp Bân dẫn Hoàng Minh tới sảnh chính của La Thành sàn đấu giá. Rất nhanh có hai vị mĩ nữ đi đến hành lễ chào hỏi, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Hai vị thiếu gia, hôm nay sàn đấu giá không có diễn ra. Hai vị là muốn tới ủy thác sao?
Hoàng Minh gật đầu, cũng không nhiều lời, đoạn nói:
- Ta muốn gặp chấp sự của các ngươi, xác thực có vài món đồ quý giá!
Hai mĩ nữ này mỉm cười, rất nhanh có một người rời đi thông báo. Hoàng Minh gật đầu tán thưởng. Không hổ là thế lực lớn, tác phong cùng cách tiếp đãi khách nhân vô cùng tốt. Diệp Bân chậm rãi nói cho Hoàng Minh biết về một số đồ vật có giá trị lớn gần đây cho Hoàng Minh biết. Ở La Thành sàn đấu giá, rất nhiều vật phẩm trân quý, đan dược, pháp bảo vũ khí, thậm chí yêu thú cũng được đưa ra đấu giá. Hiển nhiên tùy vào độ quý giá mà đạt được sự quan tâm của vô số thế lực.
- Gần đây nhất. Món đồ áp trục của Sàn đấu giá là gì?
Hoàng Minh nghe Diệp Bân nói một hồi, gật đầu quay sang hỏi vị mĩ nữ còn lại nãy giờ vẫn đứng tiếp đãi bọn hắn. Vị mĩ nữ này rất nhanh đáp lời:
- Tuần lễ vừa rồi, áp trục đấu gia chính là một lọ đan dược Phá Anh Đan!
- Phá Anh Đan!
Hoàng Minh có chút kinh ngạc, Phá Anh đan đối với Hoàng Minh cũng không có gì lạ lẫm. Hắn đã cùng Tiểu Ngư Nhi học thuộc lòng các loại đan dược bên trong sách đan dược mà Tiểu Ngư Nhi lấy từ đại điện đấu phá. Hơn nữa Phá Anh Đan Hoàng Minh bên trong ba lô có hơn năm mươi bình. Đây chính là hắn trong lúc trước bế quan mà luyện ra. Dự định làm ban thưởng cho Thiên Sát. Thế nhưng hiện tại nghe chừng có chỗ sử dụng rồi đây.
/797
|