- Ồ, là hai người các ngươi sao?
Hoàng Minh có chút kinh ngạc, ánh mắt có chút hứng thú với hai người này. Nhất là hai tên này rõ ràng thân thể có chút khác so với người bình thường. Nhất là tên thanh niên to lớn kia, quá là khủng bố rồi.
- Ha ha, Bọn ta ngồi được chứ?
Lôi Ân ánh mắt sáng láng, tinh quái hỏi. Hoàng Minh cũng vô cùng nhẹ nhàng gật đầu. Lập tức cả hai tên đều ngồi bệt xuống không hề úy kị. Hắc Lỗ một mặt gấp gáp rồi, hắn không nhịn nổi nữa bèn lên tiếng mà hỏi, giọng hắn ồm ồm vang lên:
- Đây là loại rượu gì, sao lại thơm như vậy, ta có thể thử sao?
Hắc Lỗ đã lên tiếng, Lôi Ân cũng không có nói thêm gì, hai cặp mắt cứ hướng về hai vò rượu của Hoàng Minh mà nuốt nước miếng ừng ực. Hai người bọn hắn, ngoài tu luyện ra thì có một điểm chung về sở thích, đó chính là rượu. Cả hai tên biến thái này đều mê rượu, mê đến say đến cuồng. Bọn hắn từ nhỏ đến lớn đã uống qua biết bao nhiêu loại rượu, thế nhưng chưa bao giờ ngửi được loại rượu thơm như thế này, lại vô cùng lạ lẫm, cơn nghiện lập tức bùng phát. Dù cho có kiêng kị Hoàng Minh bao nhiêu, cả hai cũng không cưỡng lại được, nhanh chóng mặt giầy mà tiến sang.
- Rượu sao?
Hoàng Minh mỉm cười, hướng về hai người đối diện mà nói:
- Rượu Táo Mèo!
- Rượu Táo Mèo???
Cả Hắc Lỗ cùng Lôi Ân đều sửng sốt. Táo Mèo là rượu gì chứ? Là táo cùng mèo ngâm chung với nhau sao?
- Huynh đệ, ta có thể thử một ngụm sao?
Hắc Lỗ hai mắt mở bừng bừng, kích động mà hỏi. Lôi Ân ở một bên cũng sáng rực hai mắt, vẻ mặt chờ đợi. Hoàng Minh cười cười hỏi:
- Không sợ ta độc chết các ngươi sao?
- Không sợ!
Cả Hắc Lỗ cùng Lôi Ân không hẹn mà lập tức đáp lời. Hoàng Minh nghẹn họng không biết nói gì, hắn đã đoán ngay ra hai tên này chắc chắn là loại cuồng rượu hơn mạng rồi. Cũng không nói gì thêm, Hoàng Minh đưa sàn một vò.
- Ta trước, ta trước!
Lôi Ân nhanh chóng đưa tay đón lấy, Hắc Lỗ cũng không chịu thua giơ bàn tay to lớn mà vồ vập. Chỉ nghe chóng một tiếng, cả hai tên ngáo ộp này đều trợn mắt há mồm nhìn vò rượu vỡ nát dưới đất.
- Ta xiên xiên ngươi Hắc Lỗ, là tại ngươi a, vò Táo Mèo của ta, aaaa!
Lôi Ân nhảy cẫng lên, la lối om sòm.
- Có tin ta đánh ngươi không, là ngươi đẩy tay của ta a, Lôi Ân, ngươi quá không nói lí rồi!
Cả hai lại lao vào cấu xé nhau, thật khó có thể tin đây là hai tên huynh đệ đấy, lúc này có khác gì sinh tử cừu địch đâu, tất cả chỉ là tại một vò rượu mà thôi. Hoàng Minh ngồi đối diện cũng ngẩn ra, bất giác dở khóc dở cười. Người xung quanh cũng không thể không bày ra vẻ mặt cổ quái.
- Thôi thôi, là ta sai, không vấn đề gì, ở đây ta còn.
Hoàng Minh nói xong, lấy từ không gian ba lô ra hai vò nữa, trực tiếp đưa tới cho cả hai tên ngáo kia. Lập tức cuộc cãi vã dừng ngay lại, tên nào cũng bày ra vẻ mặt hèn mọn, suýt xoa mà hai tay cầm lấy vò rượu. Hắc Lỗ là kẻ đầu tiên không nhịn được, chỉ thấy hắn mở nắp bình, tu một loằng không ngừng. Vò rượu cũng không lớn, Hắc Lỗ vậy mà một ngụm nhanh chóng uống hết sạch. Hắn ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt đỏ ửng lên, hai mắt sáng rực đầy vẻ điên cuồng.
- Rượu ngon, con mịa nó, cả người ta, ô ô ô...!
Tên Hắc Lỗ này vậy mà bật khóc nức nở, chuyện này làm ai cũng phải kinh hãi. Không thể nào hiểu được. Chỉ uống một vò rượu mà cũng phải khóc ư? Bên cạnh hắn Lôi Ân cũng đã nâng vò rượu lên uống. Hắn chỉ nhấp một ngụm đầu, thế nhưng lập tức hai mắt tỏa sáng. Một ngụm không khác gì Hắc Lỗ mà toàn bộ uống hết. Chỉ thấy ừng ực mấy lần, một vò rượu vậy mà đã toàn bộ nằm trong bụng hắn. Lôi Ân lảo đảo cũng ngồi bệt ra, nấc cục một tiếng, cái mũ cỏ trên đầu hắn đã lệch sang một bên rồi.
- Ợ!
Lôi Ân ợ lên một tiếng, không nhịn nổi mà nói:
- Mịa nó, đây mới là hảo tửu chứ, trước giờ ta uống chính là nước đại ngựa, mịa nó. Đúng là nước đái ngựa mà!
Hoàng Minh cười cười, cũng không nói thêm gì, chậm rãi xé thêm miếng thịt gà cho vào miệng. Khán đài quan chiến ai cũng nhìn thấy một màn này, mặc dù không biết phía bên dưới ba người Hoàng Minh nói gì, thế nhưng đều có thể nhìn rõ hai tên thanh niên kia uống xong một vò như vò rượu, ngay sau đó là ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, mặt mũi cũng ỏ gay đỏ gắt.
- Sắp khảo hạch mà ba tên tiểu tử kia lại đi uống rượu!
Một vị Nữ giáo viên cười khổ mà nói. Phía trên này đám giáo viên đều vừa thảo luận vừa quan sát chiến đài. Thế nên ba người Hoàng Minh uống rượu đều không thoát được ánh mắt của bọn họ.
- Ba người bọn hắn đều là thiên kiêu của lần khảo hạch này đấy, nhất là tên tiểu tử mặc y phục màu lam kia.
Một nam giao viên lên tiếng. Hắn vừa nói xong. Ánh mắt mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía Hoàng Minh.
Hoàng Minh có chút kinh ngạc, ánh mắt có chút hứng thú với hai người này. Nhất là hai tên này rõ ràng thân thể có chút khác so với người bình thường. Nhất là tên thanh niên to lớn kia, quá là khủng bố rồi.
- Ha ha, Bọn ta ngồi được chứ?
Lôi Ân ánh mắt sáng láng, tinh quái hỏi. Hoàng Minh cũng vô cùng nhẹ nhàng gật đầu. Lập tức cả hai tên đều ngồi bệt xuống không hề úy kị. Hắc Lỗ một mặt gấp gáp rồi, hắn không nhịn nổi nữa bèn lên tiếng mà hỏi, giọng hắn ồm ồm vang lên:
- Đây là loại rượu gì, sao lại thơm như vậy, ta có thể thử sao?
Hắc Lỗ đã lên tiếng, Lôi Ân cũng không có nói thêm gì, hai cặp mắt cứ hướng về hai vò rượu của Hoàng Minh mà nuốt nước miếng ừng ực. Hai người bọn hắn, ngoài tu luyện ra thì có một điểm chung về sở thích, đó chính là rượu. Cả hai tên biến thái này đều mê rượu, mê đến say đến cuồng. Bọn hắn từ nhỏ đến lớn đã uống qua biết bao nhiêu loại rượu, thế nhưng chưa bao giờ ngửi được loại rượu thơm như thế này, lại vô cùng lạ lẫm, cơn nghiện lập tức bùng phát. Dù cho có kiêng kị Hoàng Minh bao nhiêu, cả hai cũng không cưỡng lại được, nhanh chóng mặt giầy mà tiến sang.
- Rượu sao?
Hoàng Minh mỉm cười, hướng về hai người đối diện mà nói:
- Rượu Táo Mèo!
- Rượu Táo Mèo???
Cả Hắc Lỗ cùng Lôi Ân đều sửng sốt. Táo Mèo là rượu gì chứ? Là táo cùng mèo ngâm chung với nhau sao?
- Huynh đệ, ta có thể thử một ngụm sao?
Hắc Lỗ hai mắt mở bừng bừng, kích động mà hỏi. Lôi Ân ở một bên cũng sáng rực hai mắt, vẻ mặt chờ đợi. Hoàng Minh cười cười hỏi:
- Không sợ ta độc chết các ngươi sao?
- Không sợ!
Cả Hắc Lỗ cùng Lôi Ân không hẹn mà lập tức đáp lời. Hoàng Minh nghẹn họng không biết nói gì, hắn đã đoán ngay ra hai tên này chắc chắn là loại cuồng rượu hơn mạng rồi. Cũng không nói gì thêm, Hoàng Minh đưa sàn một vò.
- Ta trước, ta trước!
Lôi Ân nhanh chóng đưa tay đón lấy, Hắc Lỗ cũng không chịu thua giơ bàn tay to lớn mà vồ vập. Chỉ nghe chóng một tiếng, cả hai tên ngáo ộp này đều trợn mắt há mồm nhìn vò rượu vỡ nát dưới đất.
- Ta xiên xiên ngươi Hắc Lỗ, là tại ngươi a, vò Táo Mèo của ta, aaaa!
Lôi Ân nhảy cẫng lên, la lối om sòm.
- Có tin ta đánh ngươi không, là ngươi đẩy tay của ta a, Lôi Ân, ngươi quá không nói lí rồi!
Cả hai lại lao vào cấu xé nhau, thật khó có thể tin đây là hai tên huynh đệ đấy, lúc này có khác gì sinh tử cừu địch đâu, tất cả chỉ là tại một vò rượu mà thôi. Hoàng Minh ngồi đối diện cũng ngẩn ra, bất giác dở khóc dở cười. Người xung quanh cũng không thể không bày ra vẻ mặt cổ quái.
- Thôi thôi, là ta sai, không vấn đề gì, ở đây ta còn.
Hoàng Minh nói xong, lấy từ không gian ba lô ra hai vò nữa, trực tiếp đưa tới cho cả hai tên ngáo kia. Lập tức cuộc cãi vã dừng ngay lại, tên nào cũng bày ra vẻ mặt hèn mọn, suýt xoa mà hai tay cầm lấy vò rượu. Hắc Lỗ là kẻ đầu tiên không nhịn được, chỉ thấy hắn mở nắp bình, tu một loằng không ngừng. Vò rượu cũng không lớn, Hắc Lỗ vậy mà một ngụm nhanh chóng uống hết sạch. Hắn ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt đỏ ửng lên, hai mắt sáng rực đầy vẻ điên cuồng.
- Rượu ngon, con mịa nó, cả người ta, ô ô ô...!
Tên Hắc Lỗ này vậy mà bật khóc nức nở, chuyện này làm ai cũng phải kinh hãi. Không thể nào hiểu được. Chỉ uống một vò rượu mà cũng phải khóc ư? Bên cạnh hắn Lôi Ân cũng đã nâng vò rượu lên uống. Hắn chỉ nhấp một ngụm đầu, thế nhưng lập tức hai mắt tỏa sáng. Một ngụm không khác gì Hắc Lỗ mà toàn bộ uống hết. Chỉ thấy ừng ực mấy lần, một vò rượu vậy mà đã toàn bộ nằm trong bụng hắn. Lôi Ân lảo đảo cũng ngồi bệt ra, nấc cục một tiếng, cái mũ cỏ trên đầu hắn đã lệch sang một bên rồi.
- Ợ!
Lôi Ân ợ lên một tiếng, không nhịn nổi mà nói:
- Mịa nó, đây mới là hảo tửu chứ, trước giờ ta uống chính là nước đại ngựa, mịa nó. Đúng là nước đái ngựa mà!
Hoàng Minh cười cười, cũng không nói thêm gì, chậm rãi xé thêm miếng thịt gà cho vào miệng. Khán đài quan chiến ai cũng nhìn thấy một màn này, mặc dù không biết phía bên dưới ba người Hoàng Minh nói gì, thế nhưng đều có thể nhìn rõ hai tên thanh niên kia uống xong một vò như vò rượu, ngay sau đó là ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, mặt mũi cũng ỏ gay đỏ gắt.
- Sắp khảo hạch mà ba tên tiểu tử kia lại đi uống rượu!
Một vị Nữ giáo viên cười khổ mà nói. Phía trên này đám giáo viên đều vừa thảo luận vừa quan sát chiến đài. Thế nên ba người Hoàng Minh uống rượu đều không thoát được ánh mắt của bọn họ.
- Ba người bọn hắn đều là thiên kiêu của lần khảo hạch này đấy, nhất là tên tiểu tử mặc y phục màu lam kia.
Một nam giao viên lên tiếng. Hắn vừa nói xong. Ánh mắt mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía Hoàng Minh.
/797
|