- Không thể đi!
- Đứng lại!
Rất nhanh đã có tiếng hô lớn, mấy trăm thân ảnh mặc y phục màu xám phi thân xuống. Khi nhìn thấy Hoàng Minh kéo tay Lan Hương muốn rời đi, hơn mấy trăm hộ vệ lao xuống ngăn cản. Bọn hắn không thể để cho Hoàng Minh mang đi Hương Hương cô nương như vậy. Cho dù là một nữ nhân bất kì nào đó của Lâu thuyền này muốn mang đi cũng không phải chuyện dễ dàng. Huống chi lại còn là Hương Hương, con át chủ bài của Trần gia tại Hồ Khinh Tuyết này. Lúc này Thiện Bảo cũng không thể bảo đảm cho Hoàng Minh nữa, hắn rõ ràng có thể đoán ra Hoàng Minh dùng Hương Hương có quen biết, thậm chí là còn vô cùng thân cận. Một màn vừa rồi hắn nhìn là có thể đoán ra ngay. Hắn chit có thể bảo chứng cho Hoàng Minh không phá nơi này quy củ mà thôi. Thế nhưng Hoàng Minh muốn dẫn Hương Hương đi, đây là điều không thể. Lập tức Thiện Bảo nhảy xuống, phi thân xuống dưới khán đài.
Ở bên dưới khán đài, tiếng hò hét chửi rủa Hoàng Minh đã vang lên không ngớt. Rất nhiều kẻ còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời thô thiển thô tục. Điều này với Hoàng Minh chả là cái thá gì cả, trên mặt hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh. Thế nhưng phía sau hắn, Lan Hương đã sợ hãi, lo lắng cho Hoàng Minh không thôi. Nàng biết rõ sự lợi hại cùng vị trí đệ nhất của Trần gia. Hoàng Minh làm sao có thể đấu lại được cơ chứ. Nghĩ vậy nên nàng liền cất tiếng nói:
- Anh Minh, anh để em ở lại đĩ trước tiên rời đi đã!
Hoàng Minh nghe thấy Lan Hương nói như vậy liền quay lại, ánh mắt nhìn nàng đầy sự yêu thương. Hoàng Minh rõ ràng biết được lần này thật sự khó rồi. Hắn sẽ không tiếc tất cả mọi thứ để đưa Lan Hương rời đi. Cho dù là có đắc tội với Trần thị gia tộc đi nữa. Hoàng Minh bên ngoài đầy vẻ điềm tĩnh, thế nhưng thật ra bên trong đã tính toán xem nên làm cách nào để thoát thân được. Nhất định lần này hắn phải mang nàng đi, không đời nào hắn để người con gái của hắn ở lại một nơi như thế này, cho dù là hắn có phải bại lộ hết thực lực đi hay chăng nữa.
- Hoàng Minh, đệ đừng quá xúc động, từ từ chúng ta nói chuyện!
Thiên Bảo giơ tay ra phía trước nhẹ nhàng mà nói. Hắn thật không muốn thấy Hoàng Minh chống lại hộ vệ quân.
-Thiện Bảo đại ca, lần này liên lụy đến huynh rồi. Thế nhưng nàng ấy, đệ nhất định hôm nay phải đưa nàng đi.
Hoàng Minh nói chắc chắn như đi h đóng cột. Phía bên trên, Hắc Lỗ cùng Lôi Ân trợn tròn mắt mà nhìn.
- Thú vị a!
Đối diện bên kia tầng ba, thanh niên anh tuấn một thân y phục màu đen kia thì nhếch miệng cười đầy ý tứ.
Phía bên dưới khán đài, tiếng chửi bạo loạn của đám nam nhân càng vang lên to hơn. Hoàng Minh ánh mắt lạnh lùng quét xuống, khi con mắt đầy sát khí của hắn quét qua ai, người đó đều giật mình sợ hãi.
- Hoàng Minh à, Đệ đưa đi ai huynh cũng có thể giúp đệ lo liệu. Thế nhưng nàng ấy thì không được đâu!
Thiện Bảo lại một lần nữa mà khuyên can Hoàng Minh. Hoàng Minh nhíu mày nhìn bốn phía khán đài. Lúc này đã có đến một trăm hai mươi hộ vệ quân của Trần gia. Một trăm hai mươi người này sát khí rất mạnh, toàn bộ đều là tu vi Nguyên anh trung kì, lại vô cùng chỉnh tề nghiêm túc, hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện nghiêm túc.
Hoàng Minh nghe Thiện Bảo nói thì nhíu mày hỏi:
- Tại sao huynh lại không giúp được đệ đưa nàng ấy đi?
Thiện Bảo nghe Hoàng Minh nói nhanh chóng mà đáp:
- Nàng ấy chính là át chủ bài của Trần gia tại Thương Thiên Lâu thuyền đấy. Nên là nàng ấy càng không thể đi.
Hoàng Minh sắc mặt hơi trầm xuống, nếu đã như vậy, chắc chắn không tránh khỏi một trận chiến rồi.
Thế mà lúc này Hoàng Minh bất giác nhớ về một thứ, và dường như thứ này có liên quan tới Trần gia.
Ngay lập tức Hoàng Minh lấy ra từ ba lô một tấm lệnh bài. Tấm lệnh bài này màu bạch kim, được khắc rất nhiều trận pháp nhỏ đầy công phu. Hoàng Minh còn nhớ rõ những lời mẫu thân của hắn lúc trước nhắc nhở nó.
- Tấm lệnh bài này có khả năng mang đến cho con một vài trợ thủ!
Nhìn thấy Hoàng Minh bất giác lấy ra một tấm lệnh bài giơ lên, Thiện Bảo mặt mũi bất giác biến sắc không còn một giọt máu. Không chỉ có hắn, hơn trăm tên hộ vệ quân đều là kinh sợ rồi lập tức quỳ mọp xuống. Hoàng Minh vốn dĩ không rõ chuyện này là ra làm sao. Chính hắn còn chưa biết công dụng của nó nữa đấy.
Hoàng Minh không biết, thế nhưng Thiện Bảo thì làm sao có thể không biết được. Thiện Bảo cũng có một tấm lệnh bài y hệt. Chỉ là lệnh bài của hắn chỉ làm bằng chất kiệu màu bạc. Là một trong những thanh niên nổi tiếng của Trần gia, Thiện Bảo hiểu biết rất nhiều chuyện. Hắn từng nghe qua phụ thân của hắn kể lại. Lão Thái Thái chỉ ban hai tấm lệnh bài bạch kim duy nhất cho hai người. Đó chính là hai người con của người. Thấy lệnh bài bạch kim, chính là thấy Lão Thái Thái. Được quyền điều động tuyệt đối, chỉ lệnh tối cao nhất.
- Đứng lại!
Rất nhanh đã có tiếng hô lớn, mấy trăm thân ảnh mặc y phục màu xám phi thân xuống. Khi nhìn thấy Hoàng Minh kéo tay Lan Hương muốn rời đi, hơn mấy trăm hộ vệ lao xuống ngăn cản. Bọn hắn không thể để cho Hoàng Minh mang đi Hương Hương cô nương như vậy. Cho dù là một nữ nhân bất kì nào đó của Lâu thuyền này muốn mang đi cũng không phải chuyện dễ dàng. Huống chi lại còn là Hương Hương, con át chủ bài của Trần gia tại Hồ Khinh Tuyết này. Lúc này Thiện Bảo cũng không thể bảo đảm cho Hoàng Minh nữa, hắn rõ ràng có thể đoán ra Hoàng Minh dùng Hương Hương có quen biết, thậm chí là còn vô cùng thân cận. Một màn vừa rồi hắn nhìn là có thể đoán ra ngay. Hắn chit có thể bảo chứng cho Hoàng Minh không phá nơi này quy củ mà thôi. Thế nhưng Hoàng Minh muốn dẫn Hương Hương đi, đây là điều không thể. Lập tức Thiện Bảo nhảy xuống, phi thân xuống dưới khán đài.
Ở bên dưới khán đài, tiếng hò hét chửi rủa Hoàng Minh đã vang lên không ngớt. Rất nhiều kẻ còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời thô thiển thô tục. Điều này với Hoàng Minh chả là cái thá gì cả, trên mặt hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh. Thế nhưng phía sau hắn, Lan Hương đã sợ hãi, lo lắng cho Hoàng Minh không thôi. Nàng biết rõ sự lợi hại cùng vị trí đệ nhất của Trần gia. Hoàng Minh làm sao có thể đấu lại được cơ chứ. Nghĩ vậy nên nàng liền cất tiếng nói:
- Anh Minh, anh để em ở lại đĩ trước tiên rời đi đã!
Hoàng Minh nghe thấy Lan Hương nói như vậy liền quay lại, ánh mắt nhìn nàng đầy sự yêu thương. Hoàng Minh rõ ràng biết được lần này thật sự khó rồi. Hắn sẽ không tiếc tất cả mọi thứ để đưa Lan Hương rời đi. Cho dù là có đắc tội với Trần thị gia tộc đi nữa. Hoàng Minh bên ngoài đầy vẻ điềm tĩnh, thế nhưng thật ra bên trong đã tính toán xem nên làm cách nào để thoát thân được. Nhất định lần này hắn phải mang nàng đi, không đời nào hắn để người con gái của hắn ở lại một nơi như thế này, cho dù là hắn có phải bại lộ hết thực lực đi hay chăng nữa.
- Hoàng Minh, đệ đừng quá xúc động, từ từ chúng ta nói chuyện!
Thiên Bảo giơ tay ra phía trước nhẹ nhàng mà nói. Hắn thật không muốn thấy Hoàng Minh chống lại hộ vệ quân.
-Thiện Bảo đại ca, lần này liên lụy đến huynh rồi. Thế nhưng nàng ấy, đệ nhất định hôm nay phải đưa nàng đi.
Hoàng Minh nói chắc chắn như đi h đóng cột. Phía bên trên, Hắc Lỗ cùng Lôi Ân trợn tròn mắt mà nhìn.
- Thú vị a!
Đối diện bên kia tầng ba, thanh niên anh tuấn một thân y phục màu đen kia thì nhếch miệng cười đầy ý tứ.
Phía bên dưới khán đài, tiếng chửi bạo loạn của đám nam nhân càng vang lên to hơn. Hoàng Minh ánh mắt lạnh lùng quét xuống, khi con mắt đầy sát khí của hắn quét qua ai, người đó đều giật mình sợ hãi.
- Hoàng Minh à, Đệ đưa đi ai huynh cũng có thể giúp đệ lo liệu. Thế nhưng nàng ấy thì không được đâu!
Thiện Bảo lại một lần nữa mà khuyên can Hoàng Minh. Hoàng Minh nhíu mày nhìn bốn phía khán đài. Lúc này đã có đến một trăm hai mươi hộ vệ quân của Trần gia. Một trăm hai mươi người này sát khí rất mạnh, toàn bộ đều là tu vi Nguyên anh trung kì, lại vô cùng chỉnh tề nghiêm túc, hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện nghiêm túc.
Hoàng Minh nghe Thiện Bảo nói thì nhíu mày hỏi:
- Tại sao huynh lại không giúp được đệ đưa nàng ấy đi?
Thiện Bảo nghe Hoàng Minh nói nhanh chóng mà đáp:
- Nàng ấy chính là át chủ bài của Trần gia tại Thương Thiên Lâu thuyền đấy. Nên là nàng ấy càng không thể đi.
Hoàng Minh sắc mặt hơi trầm xuống, nếu đã như vậy, chắc chắn không tránh khỏi một trận chiến rồi.
Thế mà lúc này Hoàng Minh bất giác nhớ về một thứ, và dường như thứ này có liên quan tới Trần gia.
Ngay lập tức Hoàng Minh lấy ra từ ba lô một tấm lệnh bài. Tấm lệnh bài này màu bạch kim, được khắc rất nhiều trận pháp nhỏ đầy công phu. Hoàng Minh còn nhớ rõ những lời mẫu thân của hắn lúc trước nhắc nhở nó.
- Tấm lệnh bài này có khả năng mang đến cho con một vài trợ thủ!
Nhìn thấy Hoàng Minh bất giác lấy ra một tấm lệnh bài giơ lên, Thiện Bảo mặt mũi bất giác biến sắc không còn một giọt máu. Không chỉ có hắn, hơn trăm tên hộ vệ quân đều là kinh sợ rồi lập tức quỳ mọp xuống. Hoàng Minh vốn dĩ không rõ chuyện này là ra làm sao. Chính hắn còn chưa biết công dụng của nó nữa đấy.
Hoàng Minh không biết, thế nhưng Thiện Bảo thì làm sao có thể không biết được. Thiện Bảo cũng có một tấm lệnh bài y hệt. Chỉ là lệnh bài của hắn chỉ làm bằng chất kiệu màu bạc. Là một trong những thanh niên nổi tiếng của Trần gia, Thiện Bảo hiểu biết rất nhiều chuyện. Hắn từng nghe qua phụ thân của hắn kể lại. Lão Thái Thái chỉ ban hai tấm lệnh bài bạch kim duy nhất cho hai người. Đó chính là hai người con của người. Thấy lệnh bài bạch kim, chính là thấy Lão Thái Thái. Được quyền điều động tuyệt đối, chỉ lệnh tối cao nhất.
/797
|