- Gohan à, a nhìn xem, ở đây chính là viên ngọc thứ sáu đấy!
Một cô gái xinh đẹp thì thầm vào tai chàng trai đứng bên cạnh. Cô gái này có mái tóc ngắn ngang vai, đôi mắt to trong vắt như hồ thu. Đứng bên cạnh cô là một thanh niên cao ráo, mái tóc ngắn, đeo kính nhìn rất chững chạc. Cả người lại có khí chất mạnh mẽ kì lạ. Hai người thân mật đứng cạnh nhau giống như một đôi vợ chồng trẻ đang hưởng tuần trăng mật vậy.
- Videl à, đúng là ngọc rồng đấy, chỉ là chúng ta hiện không cần nó, cứ để ở đây không vấn đề gì. Sắp tới đại chiến cùng quân đoàn Mack cha sẽ tự đi thu thập chúng.
Thanh niên vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô gái, mỉm cười mà nói.
- Vâng!
Cô gái lúc này rất nhu thuận, khuôn mặt tràn ngập trong sự hạnh phúc. Thế nhưng lúc này tiếng xôn xao vang lên, cả đoàn người đều giật mình khi thấy một hắc bào nhân bỗng dưng như quỷ mị xuất hiện bên cạnh hòm kính.
Rắc rắc xoảng!
Chiếc hòm kính được làm bằng loại kính phòng hộ cực kì rắn chắc. Thậm chí mang vũ khí hạng nặng đến bắn cũng không thể phá vỡ được nó. Ấy vậy mà hòm kính này trước mặt hắc bào nhân lại đơn giản bị hắn gõ hai cái liền vỡ. Ngay sau đó, trước sự chứng kiến của mấy trăm người, hắc bào nhân tự nhiên cầm lấy viên ngọc rồng trong truyền thuyết kia ung dung bay lên rời đi.
- Gohan, hắn ta!
Videl sợ hãi kêu lên. Nàng cùng gia đình của bạn trai đã tiếp xúc qua, hiểu rõ được giá trị của ngọc rồng. Nếu ngọc rồng rơi vào tay kẻ xấu sẽ cực kì nguy hiểm.
- Em ở đây, để anh đuổi theo hắn!
- Cẩn thận, đánh không lại thì phải lập tức rút lui!
Videl lo lắng mà nói.
- Anh biết chứ!
Thanh niên nói xong lập tức biến mất mà không ai nhìn thấy được, ngay sau đó trên trời đã xuất hiện hai thân ảnh đuổi bắt trên trời.
Hoàng Minh không nghĩ là sẽ có người đuổi theo, bất giác phát hiện phía sau có người liền dừng lại thân hình. Đối phương thấy hắn dừng lại cũng lập tức dừng lại, ánh mắt hướng về hắn đầy vẻ đề phòng. Nhìn rõ người đuổi theo, Hoàng Minh có chút kinh ngạc, khóe miệng nở một nụ cười:
- Songohan?
Thanh niên giật mình, không thể tin được, sau lớp áo choàng kia hắn có thể nhìn thấy một chút khuôn mặt của người này. Hiển nhiên là một người không quen biết, thế nhưng tại sao hắn lại nhận ra ta?
- Ngươi biết ta?
Songohan thận trọng lên tiếng hỏi.
- Đích xác là biết tường tận. Trở về đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ đến thăm gia đình của ngươi!
Hoàng Minh nói xong, tốc độ tăng vọt, như một dải lưu tinh biến mất tại phương xa.
- Tốc độ thật kinh khủng!
Songohan kinh hãi, khuôn mặt có chút lo lắng. Đối phương không ngờ lại nói là sớm muộn gì cũng đến thăm gia đình hắn. Đây là ý gì, chẳng nhẽ lại là kẻ thù, hay là người của quân đoàn Mack.
- Có lễ lên trở về ngay, chuyến du lịch này tạm gác lại vậy!
Tự nói với bản thân như vậy, Songohan quay đầu trở lại viện bảo tàng.
Ba ngày sau, tại một ngôi nhà ấm cúng cách xa đô thị phồn hoa, nơi đây đang có một đại gia đình đang tổ chức ăn đồ nướng. Có đến mười mấy thân ảnh, lần này tụ họp chính là mấy năm nay có đầy đủ nhất mọi người. Phía bên ngoài sân, hai đứa bé trai đang không ngừng hô hào, trên tay cầm hai xâu thịt nướng gặm lấy gặm để.
- Anh Goten, cho e một thanh đi!
Một bé gái nhỏ hơn một hai tuổi lên tiếng.
- Marron à, đây là thanh thứ ba rồi. Em qua xin Trunks kìa!
Đứa bé trai có mái tóc đen hơi đứng, khuôn mặt thật thà lại có chút giảo hoạt lên tiếng. Bé gái nghe nói như vậy liền quay sang bé trai bên cạnh hỏi:
- Anh Trunks, cho em một xiên thịt đi mà!
Với khuôn mặt không cam lòng, bé trai tên Trunks kia đành nhường lại xâu thịt, trừng mắt nhìn người đối diện đang cười nhăn răng kia một cái ngay sau đó đi nướng xiên thịt mới.
Phía trong nhà, trước khoảng sân có một đám người đang nơi chuyện.
- Cháu nói sao? Hắn dám nói đến thăm gia đình cháu ư?
Một nam tử tầm ba mươi tuổi vỗ bàn lên tiếng, vẻ mặt có chút tức giận. Hai mắt lóe lên hàn quang. Người này khí tức mạnh mẽ, toàn thân cơ bắp hiển hiện sau lớp áo. Mái tóc đen dựng đứng, mắt đen, mày kiếm lại có chút hung dữ.
- Chú Vegeta à, hắn thực lực rất mạnh đấy, không được khinh thường đâu!
Songohan lập tức đề tỉnh ông chú nóng tính này.
- Đúng đấy, thực lực của đối phương vẫn còn là một ẩn số, chúng ta phải từ từ không nên vội vàng.
Một anh chàng đầu trọc quơ quơ xiên thịt nướng lắc đầu mà nói.
- Chú Krilin nói đúng, chúng ta vẫn là lên từ từ a. Cha cháu hôm nay sẽ về đó!
Vegeta nghe tới Songoku sắp về, ánh mắt lại có tia sáng mãnh liệt. Mấy năm rồi chưa gặp, hắn lại muốn cùng songoku đánh một trận.
- Gohan này, cháu nói kẻ đó khí tức có chút không giống chúng ta sao?
Một cô gái xinh đẹp có mái tóc vàng lên tiếng. Songohan lập tức gt đầu đáp:
- Vâng cô Poc, khí tức của hắn rất lạ, cháu thật không nhận ra được hắn. Thế nên cháu nghi ngờ hắn là quân do thám của quân đoàn Mack.
Một cô gái xinh đẹp thì thầm vào tai chàng trai đứng bên cạnh. Cô gái này có mái tóc ngắn ngang vai, đôi mắt to trong vắt như hồ thu. Đứng bên cạnh cô là một thanh niên cao ráo, mái tóc ngắn, đeo kính nhìn rất chững chạc. Cả người lại có khí chất mạnh mẽ kì lạ. Hai người thân mật đứng cạnh nhau giống như một đôi vợ chồng trẻ đang hưởng tuần trăng mật vậy.
- Videl à, đúng là ngọc rồng đấy, chỉ là chúng ta hiện không cần nó, cứ để ở đây không vấn đề gì. Sắp tới đại chiến cùng quân đoàn Mack cha sẽ tự đi thu thập chúng.
Thanh niên vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô gái, mỉm cười mà nói.
- Vâng!
Cô gái lúc này rất nhu thuận, khuôn mặt tràn ngập trong sự hạnh phúc. Thế nhưng lúc này tiếng xôn xao vang lên, cả đoàn người đều giật mình khi thấy một hắc bào nhân bỗng dưng như quỷ mị xuất hiện bên cạnh hòm kính.
Rắc rắc xoảng!
Chiếc hòm kính được làm bằng loại kính phòng hộ cực kì rắn chắc. Thậm chí mang vũ khí hạng nặng đến bắn cũng không thể phá vỡ được nó. Ấy vậy mà hòm kính này trước mặt hắc bào nhân lại đơn giản bị hắn gõ hai cái liền vỡ. Ngay sau đó, trước sự chứng kiến của mấy trăm người, hắc bào nhân tự nhiên cầm lấy viên ngọc rồng trong truyền thuyết kia ung dung bay lên rời đi.
- Gohan, hắn ta!
Videl sợ hãi kêu lên. Nàng cùng gia đình của bạn trai đã tiếp xúc qua, hiểu rõ được giá trị của ngọc rồng. Nếu ngọc rồng rơi vào tay kẻ xấu sẽ cực kì nguy hiểm.
- Em ở đây, để anh đuổi theo hắn!
- Cẩn thận, đánh không lại thì phải lập tức rút lui!
Videl lo lắng mà nói.
- Anh biết chứ!
Thanh niên nói xong lập tức biến mất mà không ai nhìn thấy được, ngay sau đó trên trời đã xuất hiện hai thân ảnh đuổi bắt trên trời.
Hoàng Minh không nghĩ là sẽ có người đuổi theo, bất giác phát hiện phía sau có người liền dừng lại thân hình. Đối phương thấy hắn dừng lại cũng lập tức dừng lại, ánh mắt hướng về hắn đầy vẻ đề phòng. Nhìn rõ người đuổi theo, Hoàng Minh có chút kinh ngạc, khóe miệng nở một nụ cười:
- Songohan?
Thanh niên giật mình, không thể tin được, sau lớp áo choàng kia hắn có thể nhìn thấy một chút khuôn mặt của người này. Hiển nhiên là một người không quen biết, thế nhưng tại sao hắn lại nhận ra ta?
- Ngươi biết ta?
Songohan thận trọng lên tiếng hỏi.
- Đích xác là biết tường tận. Trở về đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ đến thăm gia đình của ngươi!
Hoàng Minh nói xong, tốc độ tăng vọt, như một dải lưu tinh biến mất tại phương xa.
- Tốc độ thật kinh khủng!
Songohan kinh hãi, khuôn mặt có chút lo lắng. Đối phương không ngờ lại nói là sớm muộn gì cũng đến thăm gia đình hắn. Đây là ý gì, chẳng nhẽ lại là kẻ thù, hay là người của quân đoàn Mack.
- Có lễ lên trở về ngay, chuyến du lịch này tạm gác lại vậy!
Tự nói với bản thân như vậy, Songohan quay đầu trở lại viện bảo tàng.
Ba ngày sau, tại một ngôi nhà ấm cúng cách xa đô thị phồn hoa, nơi đây đang có một đại gia đình đang tổ chức ăn đồ nướng. Có đến mười mấy thân ảnh, lần này tụ họp chính là mấy năm nay có đầy đủ nhất mọi người. Phía bên ngoài sân, hai đứa bé trai đang không ngừng hô hào, trên tay cầm hai xâu thịt nướng gặm lấy gặm để.
- Anh Goten, cho e một thanh đi!
Một bé gái nhỏ hơn một hai tuổi lên tiếng.
- Marron à, đây là thanh thứ ba rồi. Em qua xin Trunks kìa!
Đứa bé trai có mái tóc đen hơi đứng, khuôn mặt thật thà lại có chút giảo hoạt lên tiếng. Bé gái nghe nói như vậy liền quay sang bé trai bên cạnh hỏi:
- Anh Trunks, cho em một xiên thịt đi mà!
Với khuôn mặt không cam lòng, bé trai tên Trunks kia đành nhường lại xâu thịt, trừng mắt nhìn người đối diện đang cười nhăn răng kia một cái ngay sau đó đi nướng xiên thịt mới.
Phía trong nhà, trước khoảng sân có một đám người đang nơi chuyện.
- Cháu nói sao? Hắn dám nói đến thăm gia đình cháu ư?
Một nam tử tầm ba mươi tuổi vỗ bàn lên tiếng, vẻ mặt có chút tức giận. Hai mắt lóe lên hàn quang. Người này khí tức mạnh mẽ, toàn thân cơ bắp hiển hiện sau lớp áo. Mái tóc đen dựng đứng, mắt đen, mày kiếm lại có chút hung dữ.
- Chú Vegeta à, hắn thực lực rất mạnh đấy, không được khinh thường đâu!
Songohan lập tức đề tỉnh ông chú nóng tính này.
- Đúng đấy, thực lực của đối phương vẫn còn là một ẩn số, chúng ta phải từ từ không nên vội vàng.
Một anh chàng đầu trọc quơ quơ xiên thịt nướng lắc đầu mà nói.
- Chú Krilin nói đúng, chúng ta vẫn là lên từ từ a. Cha cháu hôm nay sẽ về đó!
Vegeta nghe tới Songoku sắp về, ánh mắt lại có tia sáng mãnh liệt. Mấy năm rồi chưa gặp, hắn lại muốn cùng songoku đánh một trận.
- Gohan này, cháu nói kẻ đó khí tức có chút không giống chúng ta sao?
Một cô gái xinh đẹp có mái tóc vàng lên tiếng. Songohan lập tức gt đầu đáp:
- Vâng cô Poc, khí tức của hắn rất lạ, cháu thật không nhận ra được hắn. Thế nên cháu nghi ngờ hắn là quân do thám của quân đoàn Mack.
/797
|