Lúc bấy giờ, khi bên ngoài Tống Thanh Phong đang điên cuồng công kích Tam Trọng tháp. Hoàng Minh lại đang an nhàn ngồi uống rượu táo mèo chờ đợi thời gian trôi qua. Lúc đầu tiến vào Tam Trọng Tháp, Hoàng Minh cũng rất lo lắng. Hắn chỉ sợ vạn nhất Tam Trọng Tháp không chống đỡ được công kích của Lão biến thái này. Thế nhưng rốt cuộc tiên khí vẫn là tiên khí, công kích của Tống Thanh Phong không hề làm cho Tam Trọng Tháp có một chút rung chuyển chứ đừng nói là có vết xước nào.
- Hừ, muỗi đốt i nox!
Hoàng Minh cười cười, làm ngụm rượu nữa. Hiện tại Hoàng Minh chỉ có thể mở ra tầng một của Tam Trọng Tháp mà thôi. Thời gian trong Tam Trọng Tháp chính là gấp mười lần thời gian ở bên ngoài. Thuộc dạng tương tự với phòng tập kĩ năng của Hoàng Minh. Tại Tam Trọng tháp, Hoàng Minh chính là chúa tể. Hắn có thể tuỳ ý kiến tạo phương viên mấy ngàn mét này biến thành những thứ hắn muốn. Hiện tại Hoàng Minh chính là ngồi ở bàn đá uống rượu. Thần thức của hắn có thể bao phủ để xem xét bên ngoài, người bên ngoài là không thể nào tra xét vào bên trong được.
- Khốn kiếp, thật sự không làm nó thương tổn một chút nào sao? Ta không tin!
Tống Thanh Phong điên cuồng gần một giờ đồng hồ, hiện tại chỉ còn có mấy phút nữa, lão thật không muốn tin là lão lại thất bại như vậy. Cũng không thể trách lão, Hoàng Minh có Tam Trọng Tháp quả là không ai có thể ngờ được. Một cái không gian giới pháp bảo, ai có thể đoán ra được đây.
Thời gian đã điểm một giờ, Tống Thanh Phong cũng đã dừng tay. Lão cũng không còn cách nào, vô số thủ đoạn của lão vậy mà không thể làm cho cái Tháp sắt nhỏ kia chút vết tích. Tống Thanh Phong thở ra một hơi chán chường. Lúc này Hoàng Minh mới đột ngột xuất hiện, tháp sắt nhỏ kia liền biến mất. Hoàn Minh cúi đầu hành lễ:
- Đa tạ tiện bối đã hạ thủ lưu tình!
Tống Thanh Phong khi thấy Hoàng Minh xuất hiện đã khẳng định được suy đoán của lão là đúng. Hoàng Minh biến mất đích thị là cùng cái tháp sắt nhỏ kia có liên quan. Nhưng khi nghe được câu nói kia của Hoàng Minh, lão liền sửng cồ cả lên, quát ầm ĩ:
- con mẹ nó, tiểu tử chết tiệt. Ngươi vậy mà lại chạy trốn vào cái tháp sắt nhỏ kia. Ngươi quá tiện rồi!
Hoàng Minh ngẩng mặt lên, một vẻ ngờ nghệch mà nói:
- Tiến bối không phải đã nói có thể đung bất cứ thứ gì để chống lại sao?
Tống Thanh Phong nghe Hoàng Minh hỏi thì nghẹn giọng lại. Đúng thế a, lão đã nói là có thể dùng bất cứ thứ gì để chống lại. Nhưng mà, tên tiểu tử này, cái tháp sắt nhỏ kia. Tống Thanh Phong râu tóc dựng ngược cả lên, cả một bụng tức khí mà không biết phải xử lí như thế nào.
- Tiền Bối, vãn bối đã qua cửa rồi đúng không?
Hoàng Minh lại dùng vẻ mặt ngây thơ của hắn mà hỏi. Tống Thanh Phong quả thực muốn điên lên mà không thể làm sao mà phát tác. Chẳng lẽ lại nói là hắn làm sai quy tắc ư? Nhưng mà quy tắc là do lão đưa ra mà. Quy tắc cho phép sử dụng tất cả những thứ có thể phòng thủ. Và biến cố xảy da quả thực làm cho Tống Thanh Phong một đời không quên được.
- Tốt, ngươi qua!
Sau một hồi hô hấp xả đi cơn giận dữ. Tống Thanh Phong cuối cùng cũng gạt đi lửa giận trong lòng, hoàn thành nốt công việc của lão.
- Đưa Vũ Khí của ngươi đặt vào không gian màu trắng kia!
Tống Thanh Phong lạnh lùng mà nói. Hoàng Minh khó hiểu nhìn về hướng mà Tống Thanh Phong chỉ. Phía xa cách Hoàng Minh hai mươi mét đột nhiên xuất hiện một không gian như lồng kính có thể nhìn rõ bên trong. Thấy Hoàng Minh còn yên lặng quan sát thì Tống Thanh Phong thúc dục:
- Mau lên một chút cho lão phu, đây là phần thưởng qua cửa của ngươi. Nếu không muốn lập tức đi lối kia lên tầng mười năm!
Hoàng Minh nghe thấy vậy lập tức tiến tới không chần chừ. Đùa chứ phần thưởng qua cửa là do hắn liều mạng mà qua được, à không là Tam Trọng Tháp liều mình qua được, không thể lãng phí.
Hoàng Minh nhanh chóng rút ra song kiếm cùng một trường cung.
- Ồ, Song kiếm ư?
Tống Thanh Phong có chút kinh ngạc lại xen lẫn vui vẻ. Lão cả đời yêu kiếm như mạng, chỉ cần nhìn thấy kiếm là đã cảm thấy tâm hồn như được gột rửa. Ánh mắt của lão rất cao, chỉ nhìn một cái lão đã nhận ra hai thanh kiếm của Hoàng Minh chính là không phải loại kiếm linh bình thường, quả thực là hảo kiếm a!
Hoàng Minh đưa Quỷ Kiếm, Thần Kiếm cùng Chấn Thiên Cung vào không gian lồng kính kia. Lập tức dị biến phát sinh. Hai thanh trường kiếm cùng trường cung hoá thành ba đạo ánh sáng rực rỡ không ngừng bay lượn du tẩu. Quỷ kiếm là màu đen, Thần Kiếm kunasagi hoá thành màu ngọc bích. Chấn Thiên Cung là một màu hoả diễm rực rỡ. Ba màu sắc không ngừng linh động, đồng thời ba hư ảnh dần dần nhưng tụ trên đầu lồng kính. Ba hư ảnh nhanh chóng rõ ràng hơn. Một nam tử khí chất phong trần, mái tóc dài buộc chặt thả về phía sau, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt cao ngạo cùng đơn độc. Bên cạnh hắn là một nữ nhân. Nữ nhân này chỉ có thể dùng hai từ hoàn mĩ để miêu tả. Khoé miệng nàng nở một nụ cười khiến người ta mê mẩn, làn da trắng như bạch ngọc, lại như phát sáng đến mĩ lệ. Thân ảnh còn lại là một con Phượng Hoàng Lửa đang bay lượng xung quanh, hai cánh vũ động, những ánh lử nhỏ bé bay ra cực kì đẹp mắt. Hai người một yêu cứ vậy xuất hiện làm cho Hoàng Minh ngây ngốc.
- Hừ, muỗi đốt i nox!
Hoàng Minh cười cười, làm ngụm rượu nữa. Hiện tại Hoàng Minh chỉ có thể mở ra tầng một của Tam Trọng Tháp mà thôi. Thời gian trong Tam Trọng Tháp chính là gấp mười lần thời gian ở bên ngoài. Thuộc dạng tương tự với phòng tập kĩ năng của Hoàng Minh. Tại Tam Trọng tháp, Hoàng Minh chính là chúa tể. Hắn có thể tuỳ ý kiến tạo phương viên mấy ngàn mét này biến thành những thứ hắn muốn. Hiện tại Hoàng Minh chính là ngồi ở bàn đá uống rượu. Thần thức của hắn có thể bao phủ để xem xét bên ngoài, người bên ngoài là không thể nào tra xét vào bên trong được.
- Khốn kiếp, thật sự không làm nó thương tổn một chút nào sao? Ta không tin!
Tống Thanh Phong điên cuồng gần một giờ đồng hồ, hiện tại chỉ còn có mấy phút nữa, lão thật không muốn tin là lão lại thất bại như vậy. Cũng không thể trách lão, Hoàng Minh có Tam Trọng Tháp quả là không ai có thể ngờ được. Một cái không gian giới pháp bảo, ai có thể đoán ra được đây.
Thời gian đã điểm một giờ, Tống Thanh Phong cũng đã dừng tay. Lão cũng không còn cách nào, vô số thủ đoạn của lão vậy mà không thể làm cho cái Tháp sắt nhỏ kia chút vết tích. Tống Thanh Phong thở ra một hơi chán chường. Lúc này Hoàng Minh mới đột ngột xuất hiện, tháp sắt nhỏ kia liền biến mất. Hoàn Minh cúi đầu hành lễ:
- Đa tạ tiện bối đã hạ thủ lưu tình!
Tống Thanh Phong khi thấy Hoàng Minh xuất hiện đã khẳng định được suy đoán của lão là đúng. Hoàng Minh biến mất đích thị là cùng cái tháp sắt nhỏ kia có liên quan. Nhưng khi nghe được câu nói kia của Hoàng Minh, lão liền sửng cồ cả lên, quát ầm ĩ:
- con mẹ nó, tiểu tử chết tiệt. Ngươi vậy mà lại chạy trốn vào cái tháp sắt nhỏ kia. Ngươi quá tiện rồi!
Hoàng Minh ngẩng mặt lên, một vẻ ngờ nghệch mà nói:
- Tiến bối không phải đã nói có thể đung bất cứ thứ gì để chống lại sao?
Tống Thanh Phong nghe Hoàng Minh hỏi thì nghẹn giọng lại. Đúng thế a, lão đã nói là có thể dùng bất cứ thứ gì để chống lại. Nhưng mà, tên tiểu tử này, cái tháp sắt nhỏ kia. Tống Thanh Phong râu tóc dựng ngược cả lên, cả một bụng tức khí mà không biết phải xử lí như thế nào.
- Tiền Bối, vãn bối đã qua cửa rồi đúng không?
Hoàng Minh lại dùng vẻ mặt ngây thơ của hắn mà hỏi. Tống Thanh Phong quả thực muốn điên lên mà không thể làm sao mà phát tác. Chẳng lẽ lại nói là hắn làm sai quy tắc ư? Nhưng mà quy tắc là do lão đưa ra mà. Quy tắc cho phép sử dụng tất cả những thứ có thể phòng thủ. Và biến cố xảy da quả thực làm cho Tống Thanh Phong một đời không quên được.
- Tốt, ngươi qua!
Sau một hồi hô hấp xả đi cơn giận dữ. Tống Thanh Phong cuối cùng cũng gạt đi lửa giận trong lòng, hoàn thành nốt công việc của lão.
- Đưa Vũ Khí của ngươi đặt vào không gian màu trắng kia!
Tống Thanh Phong lạnh lùng mà nói. Hoàng Minh khó hiểu nhìn về hướng mà Tống Thanh Phong chỉ. Phía xa cách Hoàng Minh hai mươi mét đột nhiên xuất hiện một không gian như lồng kính có thể nhìn rõ bên trong. Thấy Hoàng Minh còn yên lặng quan sát thì Tống Thanh Phong thúc dục:
- Mau lên một chút cho lão phu, đây là phần thưởng qua cửa của ngươi. Nếu không muốn lập tức đi lối kia lên tầng mười năm!
Hoàng Minh nghe thấy vậy lập tức tiến tới không chần chừ. Đùa chứ phần thưởng qua cửa là do hắn liều mạng mà qua được, à không là Tam Trọng Tháp liều mình qua được, không thể lãng phí.
Hoàng Minh nhanh chóng rút ra song kiếm cùng một trường cung.
- Ồ, Song kiếm ư?
Tống Thanh Phong có chút kinh ngạc lại xen lẫn vui vẻ. Lão cả đời yêu kiếm như mạng, chỉ cần nhìn thấy kiếm là đã cảm thấy tâm hồn như được gột rửa. Ánh mắt của lão rất cao, chỉ nhìn một cái lão đã nhận ra hai thanh kiếm của Hoàng Minh chính là không phải loại kiếm linh bình thường, quả thực là hảo kiếm a!
Hoàng Minh đưa Quỷ Kiếm, Thần Kiếm cùng Chấn Thiên Cung vào không gian lồng kính kia. Lập tức dị biến phát sinh. Hai thanh trường kiếm cùng trường cung hoá thành ba đạo ánh sáng rực rỡ không ngừng bay lượn du tẩu. Quỷ kiếm là màu đen, Thần Kiếm kunasagi hoá thành màu ngọc bích. Chấn Thiên Cung là một màu hoả diễm rực rỡ. Ba màu sắc không ngừng linh động, đồng thời ba hư ảnh dần dần nhưng tụ trên đầu lồng kính. Ba hư ảnh nhanh chóng rõ ràng hơn. Một nam tử khí chất phong trần, mái tóc dài buộc chặt thả về phía sau, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt cao ngạo cùng đơn độc. Bên cạnh hắn là một nữ nhân. Nữ nhân này chỉ có thể dùng hai từ hoàn mĩ để miêu tả. Khoé miệng nàng nở một nụ cười khiến người ta mê mẩn, làn da trắng như bạch ngọc, lại như phát sáng đến mĩ lệ. Thân ảnh còn lại là một con Phượng Hoàng Lửa đang bay lượng xung quanh, hai cánh vũ động, những ánh lử nhỏ bé bay ra cực kì đẹp mắt. Hai người một yêu cứ vậy xuất hiện làm cho Hoàng Minh ngây ngốc.
/797
|