Hải Độn Thuỷ Ngư như một đứa trẻ tinh nghịch, nó vờn quanh du thuyền của Hoàng Minh, nó thích chí uốn người. Thế nhưng nó rất rõ ràng, nó không dám phun lên những cột nước cao nữa. Từng chiếc lá được gió cuốn bay trong không trung. Ánh sáng mặt trăng chiếu xuống Hồ Ba Bể càng làm cho người ta cảm thất bi thương. Một bài hát có thể lưu truyền thiên cổ, mỗi một câu hát như muốn chạm tới đáy lòng của mỗi người.
Một lần duyên phận được kết bằng một sợi dây
Ta cả đời này vẫn mãi chờ
Một đời chỉ có 1 lần chân thật
Chỉ bằng một cái nhìn đã biết ta đã gặp đúng người.
Những câu hát vẫn vương vấn nơi đây, mấy ngàn người, ở đây chủ yếu lại là nam nữ thanh niên, ai há lại không rung động vì hai chữ tình duyên đây.
Mà nơi đây lại chính là Vân Nhai tháp, nơi mà chính bọn hắn tìm tới để mưu cầu gặp người trong mộng của mình.
- Ta quất ngựa xuất chinh, tiếng vó ngựa như tiếng nước mắt rơi
Ánh trăng trên phiến đá xanh chiếu rọi vào sơn thành này
Tiếng nói của nàng vang vọng khắp đoạn đường ta đi
Tình cảm ta dành cho nàng là chân thành nhất!
Thiên Không ngây người lẩm nhẩm lại một đoạn mà hắn thấy hay nhất. Hắn từ lúc sinh ra đã là công tử của gia tộc lớn, tranh đấu ngươi hết ta sống, rốt cuộc là vì thứ gì, hắn rốt cuộc là cần điều gì?
Bất nhiên có người lập tức ngồi xuống điều tức, không chỉ một người mà là cả trăm người, lại còn có xu hướng đang gia tăng. Bọn hắn chính là cảm ngộ được chữ tình, kẻ phá được tâm ma, kẻ tìm được ý nghĩa của tình ái. Chỉ một khúc ca đã khiến mấy trăm người cùng nhau đột phá. Từ trước đến nay tiên giới chưa từng có và có lẽ đến sau này cũng sẽ không bao giờ có. Hoàng Minh chính là muốn ảnh hưởng như vậy, hắn chính là muốn làm lớn. Đã không làm thì thôi, một lần muốn làm phải chơi lớn xem người khác có trầm trồ.
- Một lần duyên phận được kết bằng một sợi dây
Ta cả đời này vẫn mãi chờ
Một đời chỉ có 1 lần chân thật
Chỉ bằng một cái nhìn đã biết ta đã gặp đúng người!
Lập Phi thơ thẩn nhẩm lại mấy câu này, nàng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn là không dời khỏi thanh niên nam tử trước mắt. Hắn như một công tử ca sáng giá nhất trên trần đời, càng nhìn càng khiến người ta mê say. Trên người hắn toả ra sự lạnh nhạt mờ ảo, nét phong trần tuấn lãng càng làm cho người ta muốn hiểu thấu. Chỉ bằng một cái nhìn đã biết ta gặp đúng người. Hắn, phải chăng chính là người mà nàng muốn tìm?
Du thuyền rốt cuộc chạm bến Vân Nhai Tháp, Hoàng Minh cũng dừng lại, ánh mắt hướng về xa xăm. Dư âm của bài hát dường như vẫn còn đâu đây, chưa một ai tỉnh lại trong sự bi thương ấy.
- Hai ngàn tử tinh, ta nhận. Tạm Biệt!
Hoàng Minh lời nói vang lên làm cho Lập Phi bừng tỉnh khỏi cơn mê. Nàng chợt phát hiện hắn đã biến mất. Hắn cứ như vậy biến mất, chỉ để lại một câu nói mà thôi.
- Hai Ngàn tử tinh, ta nhận. Tạm Biệt!
Lập Phi có cảm giác như mất đi cả một thế giới, lúc mà nàng cảm thấy tìm được nam nhân đích thực của đời mình thì hắn đã biến mất, để lại ho nàng một sự thấy lạc cùng cực. Nàng cam chịu sao, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng cam chịu:
- Ngươi không được đi!
Nàng hét lớn, tiếng hét của nàng làm cả Vân Nhai Tháp ngàn người bừng tỉnh. Bọn họ đều ngơ nhác nhìn nhau, người thanh niên tóc bạc kia đã đi rồi, hắn đi từ bao giờ?
Vân Nhai Tháp một tuần lễ mở ra, Hoàng Minh đã chơi lớn một lần. Mấy ngàn năm nay chưa từng có sự kiện như vậy. Truyền kì của hắn chỉ trong vòng một đêm đã lan tới cả tiên giới. Một khúc hát của hắn khiến mấy trăm người đột phá, từ trước tới nay lần đầu tiên diễn ra chuyện này. Ngươi ta đạt cho khúc ca kia chính là Tuý Xích Bích. Chính bởi vì trong bài hát, Lạc Dương và Xích Bích là địa phương duy nhất được nhắc đến. Lạc Dương Thành thì có, thế nhưng cả tiên giới không hề có cái tên Xích Bích, đây chính là tiền đề để người ta nhận định tên của một khúc này. Người ta cũng gọi hắn là Cầm Thánh, một cầm đi ra tên tuổi, chỉ có hắn.
Hoàng Minh được nhận định chính là một Thượng Vị Thần đại viên mãn, thậm chí là chủ thần. Dù sao chính là lúc cuối không ai biết hắn rời đi như thế nào, nhưng người ta đều nghi đoán đó chính là thuấn di. Mà thuấn di chỉ có Thượng Vị Thần Đại viên mãn cùng chủ thần mới có thể làm được.
Ngay ngày hôm sau, tại Mê Nhĩ thành, đi trên đường cái, người ta có thể thấy được toàn bộ thanh niên nam nữ chín phần mười đều đã dùng kim dược chuyển đổi mái tóc của bọn hắn thành màu bạch kim. Mái tóc của Hoàng Minh vô tình đã trở thành một trào lưu hot nhất tại Mễ Nhĩ thành cùng toàn tiên giới không lâu sau đó.
- Ngươi không có tóc bạch kim, xin lỗi, ta nghĩ ngươi nên ở nhà rồi!
- Vẫn còn chưa nhuộm tóc bạch kim, ra đường đừng nói ngươi là huynh đệ của ta, thật mất mặt.
- Ngươi vẫn là tóc đen sao, lại còn muốn theo đuổi bản tiểu thư, nằm mơ!
Hoàng Minh làm sao có thể ngờ, mái tóc bạch kim của hắn lúc này lại trở nên đại trà như vậy. Lúc này hắn còn đang ngồi uống trà tại tầng hai của Tam Trọng Tháp đây.
Một lần duyên phận được kết bằng một sợi dây
Ta cả đời này vẫn mãi chờ
Một đời chỉ có 1 lần chân thật
Chỉ bằng một cái nhìn đã biết ta đã gặp đúng người.
Những câu hát vẫn vương vấn nơi đây, mấy ngàn người, ở đây chủ yếu lại là nam nữ thanh niên, ai há lại không rung động vì hai chữ tình duyên đây.
Mà nơi đây lại chính là Vân Nhai tháp, nơi mà chính bọn hắn tìm tới để mưu cầu gặp người trong mộng của mình.
- Ta quất ngựa xuất chinh, tiếng vó ngựa như tiếng nước mắt rơi
Ánh trăng trên phiến đá xanh chiếu rọi vào sơn thành này
Tiếng nói của nàng vang vọng khắp đoạn đường ta đi
Tình cảm ta dành cho nàng là chân thành nhất!
Thiên Không ngây người lẩm nhẩm lại một đoạn mà hắn thấy hay nhất. Hắn từ lúc sinh ra đã là công tử của gia tộc lớn, tranh đấu ngươi hết ta sống, rốt cuộc là vì thứ gì, hắn rốt cuộc là cần điều gì?
Bất nhiên có người lập tức ngồi xuống điều tức, không chỉ một người mà là cả trăm người, lại còn có xu hướng đang gia tăng. Bọn hắn chính là cảm ngộ được chữ tình, kẻ phá được tâm ma, kẻ tìm được ý nghĩa của tình ái. Chỉ một khúc ca đã khiến mấy trăm người cùng nhau đột phá. Từ trước đến nay tiên giới chưa từng có và có lẽ đến sau này cũng sẽ không bao giờ có. Hoàng Minh chính là muốn ảnh hưởng như vậy, hắn chính là muốn làm lớn. Đã không làm thì thôi, một lần muốn làm phải chơi lớn xem người khác có trầm trồ.
- Một lần duyên phận được kết bằng một sợi dây
Ta cả đời này vẫn mãi chờ
Một đời chỉ có 1 lần chân thật
Chỉ bằng một cái nhìn đã biết ta đã gặp đúng người!
Lập Phi thơ thẩn nhẩm lại mấy câu này, nàng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn là không dời khỏi thanh niên nam tử trước mắt. Hắn như một công tử ca sáng giá nhất trên trần đời, càng nhìn càng khiến người ta mê say. Trên người hắn toả ra sự lạnh nhạt mờ ảo, nét phong trần tuấn lãng càng làm cho người ta muốn hiểu thấu. Chỉ bằng một cái nhìn đã biết ta gặp đúng người. Hắn, phải chăng chính là người mà nàng muốn tìm?
Du thuyền rốt cuộc chạm bến Vân Nhai Tháp, Hoàng Minh cũng dừng lại, ánh mắt hướng về xa xăm. Dư âm của bài hát dường như vẫn còn đâu đây, chưa một ai tỉnh lại trong sự bi thương ấy.
- Hai ngàn tử tinh, ta nhận. Tạm Biệt!
Hoàng Minh lời nói vang lên làm cho Lập Phi bừng tỉnh khỏi cơn mê. Nàng chợt phát hiện hắn đã biến mất. Hắn cứ như vậy biến mất, chỉ để lại một câu nói mà thôi.
- Hai Ngàn tử tinh, ta nhận. Tạm Biệt!
Lập Phi có cảm giác như mất đi cả một thế giới, lúc mà nàng cảm thấy tìm được nam nhân đích thực của đời mình thì hắn đã biến mất, để lại ho nàng một sự thấy lạc cùng cực. Nàng cam chịu sao, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng cam chịu:
- Ngươi không được đi!
Nàng hét lớn, tiếng hét của nàng làm cả Vân Nhai Tháp ngàn người bừng tỉnh. Bọn họ đều ngơ nhác nhìn nhau, người thanh niên tóc bạc kia đã đi rồi, hắn đi từ bao giờ?
Vân Nhai Tháp một tuần lễ mở ra, Hoàng Minh đã chơi lớn một lần. Mấy ngàn năm nay chưa từng có sự kiện như vậy. Truyền kì của hắn chỉ trong vòng một đêm đã lan tới cả tiên giới. Một khúc hát của hắn khiến mấy trăm người đột phá, từ trước tới nay lần đầu tiên diễn ra chuyện này. Ngươi ta đạt cho khúc ca kia chính là Tuý Xích Bích. Chính bởi vì trong bài hát, Lạc Dương và Xích Bích là địa phương duy nhất được nhắc đến. Lạc Dương Thành thì có, thế nhưng cả tiên giới không hề có cái tên Xích Bích, đây chính là tiền đề để người ta nhận định tên của một khúc này. Người ta cũng gọi hắn là Cầm Thánh, một cầm đi ra tên tuổi, chỉ có hắn.
Hoàng Minh được nhận định chính là một Thượng Vị Thần đại viên mãn, thậm chí là chủ thần. Dù sao chính là lúc cuối không ai biết hắn rời đi như thế nào, nhưng người ta đều nghi đoán đó chính là thuấn di. Mà thuấn di chỉ có Thượng Vị Thần Đại viên mãn cùng chủ thần mới có thể làm được.
Ngay ngày hôm sau, tại Mê Nhĩ thành, đi trên đường cái, người ta có thể thấy được toàn bộ thanh niên nam nữ chín phần mười đều đã dùng kim dược chuyển đổi mái tóc của bọn hắn thành màu bạch kim. Mái tóc của Hoàng Minh vô tình đã trở thành một trào lưu hot nhất tại Mễ Nhĩ thành cùng toàn tiên giới không lâu sau đó.
- Ngươi không có tóc bạch kim, xin lỗi, ta nghĩ ngươi nên ở nhà rồi!
- Vẫn còn chưa nhuộm tóc bạch kim, ra đường đừng nói ngươi là huynh đệ của ta, thật mất mặt.
- Ngươi vẫn là tóc đen sao, lại còn muốn theo đuổi bản tiểu thư, nằm mơ!
Hoàng Minh làm sao có thể ngờ, mái tóc bạch kim của hắn lúc này lại trở nên đại trà như vậy. Lúc này hắn còn đang ngồi uống trà tại tầng hai của Tam Trọng Tháp đây.
/797
|