- Tư Phong, giao ra nhẫn trữ vật để ta kiểm tra một chút, nếu ngươi trong sạch ta sẽ làm chứng cho ngươi!
Lão giả áo xám cười lạnh đi tới, khí thế bộc phát dầy tính uy hiếp. Hiển nhiên lão cũng đã tin Thư Đồ Sư Lĩnh Chi bảy phần. Giờ chỉ còn cần kiểm tra Không gian giới chỉ của Tư Phong là có thể khẳng định hắn có phải hung thủ hay không thôi.
Tư Phong nhìn lão nhân áo xám đi đến thì khuôn mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ rực. Hắn biết rõ bản thân hắn không phải đối thủ của lão giả áo xám này. Nếu hắn chống cự lại khẳng định sẽ bị lão ta một chưởng đánh chết. Mà hiện tại chạy cũng không được rồi.
- Tư Phong, nói thật đi, có phải ngươi giết Hải Ba đại ca?
Một trung niên thấp béo trong ba người kia liền lên tiếng. Hai con mắt của hắn đã có chút hàn quang. Hiển nhiên đã có sát ý dâng lên.
- Hải Ba Đại ca sao? Ha ha ha!
Tư Phong lúc này lại cười lớn đầy vẻ điên cuồng. Toàn trường kinh ngạc trước biểu hiện của Tư Phong lúc này. Tư Phong khuôn mặt đã đỏ bừng, một hàng nước mắt bất tri bất giác chảy xuống. Toàn thân hắn run rẩy, khoé miệng giật giật, rốt cuộc cũng nói lớn:
- Đúng, chính là ta giết hắn. Chính ta đã giết tên cầm thú này. Hắn đáng chết cả ngàn lần, vạn lần!
Tư Phong không ngờ lúc này liền thừa nhận. Hoàng Minh hờ hững nhìn Tư Phong, thân thể căng lên có chút ba động.
- Tư Phong, không nghĩ thật sự là ngươi! Tại sao ngươi lại giết Hải Ba đại ca. Ngươi cùng hắn chính là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ba trăm năm nay chính là cùng nhau không rời cơ mà?
Mĩ phụ lúc này cũng không nhịn được lên tiếng mà hỏi.
Nghe mĩ phụ hỏi, Tư Phong cơ mặt giật giật, lại càng cười lớn, vẻ mặt đầy thê lương mà nói:
- Các ngươi thì biết cái gì? Một đám vô tri. Tư Nguyệt chính là bị hắn cưỡng hiếp mà tự tử. Chính ta sau này trong một lần tình cờ nghe hắn lẩm bẩm một mình mà phát hiện ra. Tên cầm thú này, ngay đến muội muội của huynh đệ cũng dám hạ thủ. Các ngươi nói xem, hắn đáng chết hay không? Các ngươi nói xem?
Tư Phong một mực điên cuồng, mấy câu cuối gần như là gào lên trong nỗi đau đớn.
- Tư Nguyệt! Không phải nàng ấy là bị một đám cướp bắt đi sao?
Trung niên cao gầy một trong ba người kinh ngạc mà nói.
- Tư Phong, không lẽ Tư Nguyệt muội không phải bị đám cướp thần bí kia bắt đi!
Tư Phong cười gằn, hai mắt đã đỏ rực:
- Các ngươi đều bị hắn lừa, cái gì mà cướp bắt đi, chính là tên khốn hắn lừa Nguyệt Nhi đi thu thập linh thảo. Ngay sau đó, hắn liền cưỡng hiếp nàng, sau đó là giết chết nàng! Một tên khốn kiếp, một tên cầm thú không phải nhân loại. Hắn so với dã thú còn không bằng!
Tư Phong gầm lên, thân thể bất giác phồng lên, có thể thấy gân xanh trên người hắn bất giác phìng to.
- Không ổn rồi, hắn muốn tự bạo!
Có người lập tức kinh hãi hô lên thất thanh, toàn trường nhốn nháo thất kinh. Một thượng vị thần đã rơi vào điên cuồng không muốn sống nữa liền muốn tự bạo. Thượng Vị Thần tự bạo là cỡ nào khủng bố chứ? Lão giả áo xám lập tức hai mắt có rút đầy lo lắng. Không ít người đã chuẩn bị xoay người hướng cửa chính mà chạy.
Chính vào lúc này, một thân ảnh mảnh mai không biết từ lúc nào đa xuất hiện phía sau lưng Tư Phong lập tức dán vào gáy hắn một đạo phù lục nàu xanh lá. Ngay sau đó, vù vù hai tiếng, Hoàng Minh cùng Hư Trúc đã xuất hiện ở hai bên Tư Phong. Toàn trường sợ hãi, khó có thể tin được hai người trẻ tuổi này như quỷ mị xuất hiện, tốc độ quả thực không thể nào tin vào mắt được.
- Đánh xuống!
Hoàng Minh lớn tiếng, lập tức hắn cùng Hư Trúc lập tức bắt được hai tay của Tư Phong mà ghì hắn quỳ xuống phía dưới. Tư Phong vốn còn trong điên cuồng, liên tục gào thét. Chính vào lúc này, đạo bùa màu xanh lá của Lập Phi dán trên gáy Tư Phong toả ra ánh sáng nhu hoà làm hắn bất giác từ trong điên cuồng tỉnh táo lại.
- Thanh Tâm phù?
Rất nhanh đã có nhiều người nhận ra đạo phù lục này. Phải biết rằng Thanh Tâm Phù là phù mục cấp tám vô cùng trân quý. Không nghĩ hôm nay tiểu cô nương kia vậy mà có thể xuất ra được.
Tư Phong hai mắt từ đỏ ngầu, đầu tiên thân thể còn không ngừng giãy giụa mạnh mẽ, ngay sau đó bất giác toàn thân trở nên mệt nhọc mà ngã gục xuống.
Lúc này Hoàng Minh với Hư Trúc mới thở ra một hơi, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
- Đại nhân, chuyện này coi như xong. Tại hạ liền giao lại cho người rồi!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi mỉm cười không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói.
- Ha ha, vất vả cho tiểu huynh đệ rồi!
Lão nhân áo xám cười mà nói, ánh mắt có chút thưởng thức.
- Không có gì, đây là chuyện tại hạ nên làm. Đại nhân còn bận rộn, tại ha cáo lui trước!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cúi đầu hành lễ rời đi. Án này đối với hắn không chút khó khăn nào, chỉ là nhấc tay nhấc chân mà thôi.
- Thư Đồ Sư Lĩnh Chi, ngươi quả thực tính toán như thần a!
Lập Phi mỉm cười, đối với Thư Đồ Sư Lĩnh Chi quả thực bội phục không thôi.
- Lại có thể đoán trước hắn sẽ tự bạo, quả thực có bản lĩnh!
Hoàng Minh cũng gật đầu thừa nhận, tên này quả thực tính toán không hở một chút nào. Hư Trúc cũng gật đầu, tuy không nói gì nhưng ánh mắt cùng tràn ngập sự nể phục.
- Chỉ là một án nhỏ mà thôi, chưa có gì khó khăn mang tính khiêu chiến cả. Chúng ta cũng nên về nghỉ ngơi thôi!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi mỉm cười, nhẹ nhàng mà nói.
Lão giả áo xám cười lạnh đi tới, khí thế bộc phát dầy tính uy hiếp. Hiển nhiên lão cũng đã tin Thư Đồ Sư Lĩnh Chi bảy phần. Giờ chỉ còn cần kiểm tra Không gian giới chỉ của Tư Phong là có thể khẳng định hắn có phải hung thủ hay không thôi.
Tư Phong nhìn lão nhân áo xám đi đến thì khuôn mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ rực. Hắn biết rõ bản thân hắn không phải đối thủ của lão giả áo xám này. Nếu hắn chống cự lại khẳng định sẽ bị lão ta một chưởng đánh chết. Mà hiện tại chạy cũng không được rồi.
- Tư Phong, nói thật đi, có phải ngươi giết Hải Ba đại ca?
Một trung niên thấp béo trong ba người kia liền lên tiếng. Hai con mắt của hắn đã có chút hàn quang. Hiển nhiên đã có sát ý dâng lên.
- Hải Ba Đại ca sao? Ha ha ha!
Tư Phong lúc này lại cười lớn đầy vẻ điên cuồng. Toàn trường kinh ngạc trước biểu hiện của Tư Phong lúc này. Tư Phong khuôn mặt đã đỏ bừng, một hàng nước mắt bất tri bất giác chảy xuống. Toàn thân hắn run rẩy, khoé miệng giật giật, rốt cuộc cũng nói lớn:
- Đúng, chính là ta giết hắn. Chính ta đã giết tên cầm thú này. Hắn đáng chết cả ngàn lần, vạn lần!
Tư Phong không ngờ lúc này liền thừa nhận. Hoàng Minh hờ hững nhìn Tư Phong, thân thể căng lên có chút ba động.
- Tư Phong, không nghĩ thật sự là ngươi! Tại sao ngươi lại giết Hải Ba đại ca. Ngươi cùng hắn chính là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ba trăm năm nay chính là cùng nhau không rời cơ mà?
Mĩ phụ lúc này cũng không nhịn được lên tiếng mà hỏi.
Nghe mĩ phụ hỏi, Tư Phong cơ mặt giật giật, lại càng cười lớn, vẻ mặt đầy thê lương mà nói:
- Các ngươi thì biết cái gì? Một đám vô tri. Tư Nguyệt chính là bị hắn cưỡng hiếp mà tự tử. Chính ta sau này trong một lần tình cờ nghe hắn lẩm bẩm một mình mà phát hiện ra. Tên cầm thú này, ngay đến muội muội của huynh đệ cũng dám hạ thủ. Các ngươi nói xem, hắn đáng chết hay không? Các ngươi nói xem?
Tư Phong một mực điên cuồng, mấy câu cuối gần như là gào lên trong nỗi đau đớn.
- Tư Nguyệt! Không phải nàng ấy là bị một đám cướp bắt đi sao?
Trung niên cao gầy một trong ba người kinh ngạc mà nói.
- Tư Phong, không lẽ Tư Nguyệt muội không phải bị đám cướp thần bí kia bắt đi!
Tư Phong cười gằn, hai mắt đã đỏ rực:
- Các ngươi đều bị hắn lừa, cái gì mà cướp bắt đi, chính là tên khốn hắn lừa Nguyệt Nhi đi thu thập linh thảo. Ngay sau đó, hắn liền cưỡng hiếp nàng, sau đó là giết chết nàng! Một tên khốn kiếp, một tên cầm thú không phải nhân loại. Hắn so với dã thú còn không bằng!
Tư Phong gầm lên, thân thể bất giác phồng lên, có thể thấy gân xanh trên người hắn bất giác phìng to.
- Không ổn rồi, hắn muốn tự bạo!
Có người lập tức kinh hãi hô lên thất thanh, toàn trường nhốn nháo thất kinh. Một thượng vị thần đã rơi vào điên cuồng không muốn sống nữa liền muốn tự bạo. Thượng Vị Thần tự bạo là cỡ nào khủng bố chứ? Lão giả áo xám lập tức hai mắt có rút đầy lo lắng. Không ít người đã chuẩn bị xoay người hướng cửa chính mà chạy.
Chính vào lúc này, một thân ảnh mảnh mai không biết từ lúc nào đa xuất hiện phía sau lưng Tư Phong lập tức dán vào gáy hắn một đạo phù lục nàu xanh lá. Ngay sau đó, vù vù hai tiếng, Hoàng Minh cùng Hư Trúc đã xuất hiện ở hai bên Tư Phong. Toàn trường sợ hãi, khó có thể tin được hai người trẻ tuổi này như quỷ mị xuất hiện, tốc độ quả thực không thể nào tin vào mắt được.
- Đánh xuống!
Hoàng Minh lớn tiếng, lập tức hắn cùng Hư Trúc lập tức bắt được hai tay của Tư Phong mà ghì hắn quỳ xuống phía dưới. Tư Phong vốn còn trong điên cuồng, liên tục gào thét. Chính vào lúc này, đạo bùa màu xanh lá của Lập Phi dán trên gáy Tư Phong toả ra ánh sáng nhu hoà làm hắn bất giác từ trong điên cuồng tỉnh táo lại.
- Thanh Tâm phù?
Rất nhanh đã có nhiều người nhận ra đạo phù lục này. Phải biết rằng Thanh Tâm Phù là phù mục cấp tám vô cùng trân quý. Không nghĩ hôm nay tiểu cô nương kia vậy mà có thể xuất ra được.
Tư Phong hai mắt từ đỏ ngầu, đầu tiên thân thể còn không ngừng giãy giụa mạnh mẽ, ngay sau đó bất giác toàn thân trở nên mệt nhọc mà ngã gục xuống.
Lúc này Hoàng Minh với Hư Trúc mới thở ra một hơi, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
- Đại nhân, chuyện này coi như xong. Tại hạ liền giao lại cho người rồi!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi mỉm cười không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói.
- Ha ha, vất vả cho tiểu huynh đệ rồi!
Lão nhân áo xám cười mà nói, ánh mắt có chút thưởng thức.
- Không có gì, đây là chuyện tại hạ nên làm. Đại nhân còn bận rộn, tại ha cáo lui trước!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cúi đầu hành lễ rời đi. Án này đối với hắn không chút khó khăn nào, chỉ là nhấc tay nhấc chân mà thôi.
- Thư Đồ Sư Lĩnh Chi, ngươi quả thực tính toán như thần a!
Lập Phi mỉm cười, đối với Thư Đồ Sư Lĩnh Chi quả thực bội phục không thôi.
- Lại có thể đoán trước hắn sẽ tự bạo, quả thực có bản lĩnh!
Hoàng Minh cũng gật đầu thừa nhận, tên này quả thực tính toán không hở một chút nào. Hư Trúc cũng gật đầu, tuy không nói gì nhưng ánh mắt cùng tràn ngập sự nể phục.
- Chỉ là một án nhỏ mà thôi, chưa có gì khó khăn mang tính khiêu chiến cả. Chúng ta cũng nên về nghỉ ngơi thôi!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi mỉm cười, nhẹ nhàng mà nói.
/797
|