Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời sáng tỏ rực rỡ. Toàn bộ gấu trúc bộ lạc đều tỉnh dậy từ rất sớm. Toàn bộ người trong bộ lạc đều tiến ra ngoài tiễn đưa năm người Hoàng Minh.
- Hoàng Minh huynh đệ, đợi bộ tộc ta hoàn toàn thống nhất hoang địa, chúng ta nhất định tới thế giới của ngươi lịch lãm một lần!
Du Ca vui vẻ lên tiếng nói.
- Đúng vậy, lúc đó nhất định phải mang rượu tốt nhất, ngon nhất thiết đãi chúng ta đây!
Phan Da cũng cười lớn, hai tay khoa trương vỗ vỗ cái bụng lớn của hắn mà nói.
- Rất sẵn lòng!
Hoàng Minh cười lớn thân mật ôm lấy thân thể béo mập của hai người. Ngay sau đó là một màn từ biệt vô cùng quyến luyến. Một hồi năm người bay theo Hải Lão tiến về thần điện bí mật vốn đã đổ nát trong lời của Hải Lão. Cùng đi với Hải Lão chính là Bất Trường Nan, hai lão chính là đại diện của Nhân tộc cùng Gấu trúc tộc. Trên đường đi Hải lão có nói qua về thần điện đổ nát này. Nó nằm trong khu vực cai quản của Viêm Thần, ở phía Bắc băng tuyết thế giới. Với tơc độ phi hành của bảy người, chỉ trong một ngày đã có thể tiến tới phía bắc nơi băng tuyết tràn ngập này.
Nhìn thấy Băng tuyết, Lập Phi có chút run run, hiển nhiên nàng đang nhớ lại một màn hai năm tự lập sống tại cấm vực Phá Băng. Hoàng Minh cảm nhận được nàng có chút xao xuyến, mạnh mẽ nắm lấy tay nàng siết chặt. Lập Phi mỉm cười ngọt ngào, gật đầu với Hoàng Minh.
Nơi này vốn là địa bàn của Viêm Thần, cũng là địa bàn của Lang tộc. Thế nhưng Lang tộc hai ngày trước đã bị Thuỷ Thần mang theo nhân tộc cùng gấu trúc tộc tiến tới toàn diệt không còn một mảnh. Đây là kết cục của phe thua trận, hoàn toàn bị lãng quên đó chính là kết quả cuối cùng. Nếu hai ngày trước, Địa Thần cùng Thuỷ Thần là phe thua trận, kết quả chờ đợi của bọn hắn cũng không khác gì Lang tộc cùng Âm Minh tộc, hoàn toàn là diệt tộc.
- Nơi này!
Hải Lão lên tiếng, thân ảnh lao xuống phía vực sâu bên dưới. Vực sâu này sâu tới ngàn trượng, bên dưới băng tuyết không ngờ lại là hoat diễm ngập trời cùng lôi điện quần quanh. Hiển nhiên nơi đây đã bị Viêm thần ở lại thật lâu, hoả diễm cùng lôi điện cũng tự diễn sinh ra biến hoá kinh nhân. Viêm thần đã chết, hoả diễm cùng lôi điện không có Viêm thần bồi đắp, nơi này trước sau gì cũng hoàn toàn trở lại hình dạng ban đầu mà thôi.
Theo Hải Lão cùng Bất Trường Nan đi tới một góc nhỏ sâu vào trong một khe hẹp. Càng đi vào trong càng phát hiện ra một số kiến trúc kì lạ đã đổ nát. Rốt cuộc đến tận cùng khe hẹp cũng đã thấy một kiến trúc lớn đã đổ nát hoàn toàn. Dưới đống đổ nát này, hoàn chỉnh có một pháp trận kì lạ giống hệt ở Pháp trận tại cấm vực Phá Băng.
Đoàn người dọn dẹp một chút rốt cuộc làm sạch pháp trận truyền tống, hiện tại chỉ cần khởi động một lần nữa là được.
- Hải Lão, Bất Trường Lão, chúng vãn bối xin từ biệt tại đây!
Hoàng Minh khom người cúi đầu hành lễ một lần nữa. Hải Lão từ khi nào đó đã giống như một vị trưởng bối đáng kính để người ta kính nể. Hư Trúc cùng nữ nhân của hắn là Tiểu Thiến, Lập Phi và Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cũng cúi đầu hành lễ.
Hải Lão cười lớn, lên tiếng nói:
- Ha ha ha, các ngươi xuất hiện tại hoang địa này cũng là ân nhân của bộ tộc ta. Chỉ cần nói chúng ta chính là do duyên phận mà gặp nhau. Hiện tại các ngươi rời đi, để biểu thị lòng cảm ơn của bộ tộc ta cùng Thuỷ Thần. Các ngươi hãy nhận lấy thứ này, đừng cự tuyệt!
Hải Lão nói xong liền đánh ra năm bình ngọc lớn bằng nắm tay. Mỗi bình nhẹ nhàng bay tới trước mặt năm người Hoàng Minh. Bình ngọc tràn ngập năng lượng Thuỷ thuộc tính bàng bạc.
Hư Trúc cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi kinh hãi run rẩy nhìn bình ngọc trước mắt không nhịn được mà bật thốt lên:
- Chủ Tinh linh?
- Chủ Tinh linh?
Hoàng Minh nghe được bọn hắn kinh thán như vậy cũng kinh ngạc nhìn về bình ngọc trước mặt hắn. Lúc đầu hắn thấy năng lượng thuỷ thuộc tính bàng bạc mà thôi, không hề biết đây chính là Chủ Tinh linh trong thuyền thuyết kia. Một bình lớn thế này, chỉ sợ chính là có đến trăm viên tinh linh a. Đây chính là lượng tinh hoa năng lượng bực nào chứ. Không nghĩ Thuỷ Thần cam lòng xuất huyết lớn như vậy. Mỗi người một bình, thậm chí là Tiểu Thiến cũng có một phần.
Còn chưa hết sợ hãi, đám Hoàng Minh lại nghe Bất Trường Nan lên tiếng:
- Địa Thần cũng cảm kích các ngươi, lệnh cho ta mang tới năm bình Chủ Tinh linh, các ngươi nhất định phải nhận lấy!
Lời vừa dứt, năm bình ngọc chất chứa thổ nguyên tố năng lượng nồng đậm bay tới trước mặt đám người Hoàng Minh. Lại một bình lớn có thể chứa trăm viên. Quả thực là đại thủ bút a, phải biến ở tiên giới, một viên Chủ Tinh linh đã khiến cho tiên giới tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy. Một viên chủ tinh linh có thể đổi được cả một gia tài của gia tộc hạng nhất tại tiên giới. Vậy mà bọn hắn lúc này vừa nhận là hai trăm viên chủ tinh linh. Quả thực không thể tưởng tượng được.
- Tốt rồi, nhận lấy đi!
Hải Lão mỉm cười nói. Đám người Hoàng Minh đưa mắt nhìn nhau, một lần nữa lên tiếng cảm tạ rồi nhận lấy hai bình ngọc.
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi một lần nữa cắt tay nhỏ xuống máu tươi của mình. Pháp trận lập tức phát sáng, ngay sau đó trước sự từ biệt, năm người bị pháp trận truyền tống rời khỏi hoang địa này.
- Về thôi!
Hải Lão mỉn cười, hai tay phất lên tạo thành một bộ cấm chế ngăn cản hoàn toàn nơi này. Xong xuôi liền lên tiếng nói với Bất Trường Nan.
- Ừm!
Bất Trường Nan ừm một tiếng, không biết suy nghĩ chuyện gì một hồi rời đi theo Hải Lão.
- Hoàng Minh huynh đệ, đợi bộ tộc ta hoàn toàn thống nhất hoang địa, chúng ta nhất định tới thế giới của ngươi lịch lãm một lần!
Du Ca vui vẻ lên tiếng nói.
- Đúng vậy, lúc đó nhất định phải mang rượu tốt nhất, ngon nhất thiết đãi chúng ta đây!
Phan Da cũng cười lớn, hai tay khoa trương vỗ vỗ cái bụng lớn của hắn mà nói.
- Rất sẵn lòng!
Hoàng Minh cười lớn thân mật ôm lấy thân thể béo mập của hai người. Ngay sau đó là một màn từ biệt vô cùng quyến luyến. Một hồi năm người bay theo Hải Lão tiến về thần điện bí mật vốn đã đổ nát trong lời của Hải Lão. Cùng đi với Hải Lão chính là Bất Trường Nan, hai lão chính là đại diện của Nhân tộc cùng Gấu trúc tộc. Trên đường đi Hải lão có nói qua về thần điện đổ nát này. Nó nằm trong khu vực cai quản của Viêm Thần, ở phía Bắc băng tuyết thế giới. Với tơc độ phi hành của bảy người, chỉ trong một ngày đã có thể tiến tới phía bắc nơi băng tuyết tràn ngập này.
Nhìn thấy Băng tuyết, Lập Phi có chút run run, hiển nhiên nàng đang nhớ lại một màn hai năm tự lập sống tại cấm vực Phá Băng. Hoàng Minh cảm nhận được nàng có chút xao xuyến, mạnh mẽ nắm lấy tay nàng siết chặt. Lập Phi mỉm cười ngọt ngào, gật đầu với Hoàng Minh.
Nơi này vốn là địa bàn của Viêm Thần, cũng là địa bàn của Lang tộc. Thế nhưng Lang tộc hai ngày trước đã bị Thuỷ Thần mang theo nhân tộc cùng gấu trúc tộc tiến tới toàn diệt không còn một mảnh. Đây là kết cục của phe thua trận, hoàn toàn bị lãng quên đó chính là kết quả cuối cùng. Nếu hai ngày trước, Địa Thần cùng Thuỷ Thần là phe thua trận, kết quả chờ đợi của bọn hắn cũng không khác gì Lang tộc cùng Âm Minh tộc, hoàn toàn là diệt tộc.
- Nơi này!
Hải Lão lên tiếng, thân ảnh lao xuống phía vực sâu bên dưới. Vực sâu này sâu tới ngàn trượng, bên dưới băng tuyết không ngờ lại là hoat diễm ngập trời cùng lôi điện quần quanh. Hiển nhiên nơi đây đã bị Viêm thần ở lại thật lâu, hoả diễm cùng lôi điện cũng tự diễn sinh ra biến hoá kinh nhân. Viêm thần đã chết, hoả diễm cùng lôi điện không có Viêm thần bồi đắp, nơi này trước sau gì cũng hoàn toàn trở lại hình dạng ban đầu mà thôi.
Theo Hải Lão cùng Bất Trường Nan đi tới một góc nhỏ sâu vào trong một khe hẹp. Càng đi vào trong càng phát hiện ra một số kiến trúc kì lạ đã đổ nát. Rốt cuộc đến tận cùng khe hẹp cũng đã thấy một kiến trúc lớn đã đổ nát hoàn toàn. Dưới đống đổ nát này, hoàn chỉnh có một pháp trận kì lạ giống hệt ở Pháp trận tại cấm vực Phá Băng.
Đoàn người dọn dẹp một chút rốt cuộc làm sạch pháp trận truyền tống, hiện tại chỉ cần khởi động một lần nữa là được.
- Hải Lão, Bất Trường Lão, chúng vãn bối xin từ biệt tại đây!
Hoàng Minh khom người cúi đầu hành lễ một lần nữa. Hải Lão từ khi nào đó đã giống như một vị trưởng bối đáng kính để người ta kính nể. Hư Trúc cùng nữ nhân của hắn là Tiểu Thiến, Lập Phi và Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cũng cúi đầu hành lễ.
Hải Lão cười lớn, lên tiếng nói:
- Ha ha ha, các ngươi xuất hiện tại hoang địa này cũng là ân nhân của bộ tộc ta. Chỉ cần nói chúng ta chính là do duyên phận mà gặp nhau. Hiện tại các ngươi rời đi, để biểu thị lòng cảm ơn của bộ tộc ta cùng Thuỷ Thần. Các ngươi hãy nhận lấy thứ này, đừng cự tuyệt!
Hải Lão nói xong liền đánh ra năm bình ngọc lớn bằng nắm tay. Mỗi bình nhẹ nhàng bay tới trước mặt năm người Hoàng Minh. Bình ngọc tràn ngập năng lượng Thuỷ thuộc tính bàng bạc.
Hư Trúc cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi kinh hãi run rẩy nhìn bình ngọc trước mắt không nhịn được mà bật thốt lên:
- Chủ Tinh linh?
- Chủ Tinh linh?
Hoàng Minh nghe được bọn hắn kinh thán như vậy cũng kinh ngạc nhìn về bình ngọc trước mặt hắn. Lúc đầu hắn thấy năng lượng thuỷ thuộc tính bàng bạc mà thôi, không hề biết đây chính là Chủ Tinh linh trong thuyền thuyết kia. Một bình lớn thế này, chỉ sợ chính là có đến trăm viên tinh linh a. Đây chính là lượng tinh hoa năng lượng bực nào chứ. Không nghĩ Thuỷ Thần cam lòng xuất huyết lớn như vậy. Mỗi người một bình, thậm chí là Tiểu Thiến cũng có một phần.
Còn chưa hết sợ hãi, đám Hoàng Minh lại nghe Bất Trường Nan lên tiếng:
- Địa Thần cũng cảm kích các ngươi, lệnh cho ta mang tới năm bình Chủ Tinh linh, các ngươi nhất định phải nhận lấy!
Lời vừa dứt, năm bình ngọc chất chứa thổ nguyên tố năng lượng nồng đậm bay tới trước mặt đám người Hoàng Minh. Lại một bình lớn có thể chứa trăm viên. Quả thực là đại thủ bút a, phải biến ở tiên giới, một viên Chủ Tinh linh đã khiến cho tiên giới tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy. Một viên chủ tinh linh có thể đổi được cả một gia tài của gia tộc hạng nhất tại tiên giới. Vậy mà bọn hắn lúc này vừa nhận là hai trăm viên chủ tinh linh. Quả thực không thể tưởng tượng được.
- Tốt rồi, nhận lấy đi!
Hải Lão mỉm cười nói. Đám người Hoàng Minh đưa mắt nhìn nhau, một lần nữa lên tiếng cảm tạ rồi nhận lấy hai bình ngọc.
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi một lần nữa cắt tay nhỏ xuống máu tươi của mình. Pháp trận lập tức phát sáng, ngay sau đó trước sự từ biệt, năm người bị pháp trận truyền tống rời khỏi hoang địa này.
- Về thôi!
Hải Lão mỉn cười, hai tay phất lên tạo thành một bộ cấm chế ngăn cản hoàn toàn nơi này. Xong xuôi liền lên tiếng nói với Bất Trường Nan.
- Ừm!
Bất Trường Nan ừm một tiếng, không biết suy nghĩ chuyện gì một hồi rời đi theo Hải Lão.
/797
|