- Đứng lại, Hoàng Chấn Khang ngươi không được chạy!
Một nữ hài mặc toàn thân y phục đỏ thẫm cước bộ thật nhanh đuổi theo. Nữ hài này tuổi tác cũng tầm bảy tám tuổi phấn điêu ngọc mài. Lúc này nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, có lẽ là do chạy quá lâu gây nên.
- A, Triệu Dĩnh muội muội, ta chỉ thân ái với muội một cái thôi mà cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ. Cùng lắm ta cho muội hôn lại một lần a!
Hoàng Chấn Khang chạy ở phía trước vẫn không có dừng lại cước bộ mà quay đầu lại nói.
- Ngươi, đáng ghét!
Triệu Dĩnh nghe hắn nói hai mắt đã ươn ướt rồi. Mẫu thân nói không được để nam hài tử đụng chạm vào thân thể a. Tên khốn kia lại là hôn vào má nàng, hiện tại lại còn dám chạy trốn.
- Hoàng Chấn Khang, ngươi lại dám đánh vào mông ta, nếu không đứng lại ta sẽ đi nói với mẫu thân ta. Để mẫu thân ta nói lại với Điêu Thuyền A di!
Lại có nột nữ hài chạy phía sau Triệu Dĩnh hét lên, hai mắt nàng cũng đã rơi lệ thật, rõ ràng là vô cùng uỷ khuất.
- Ta mới không có ngốc a, Triệu Dĩnh, Đoàn Mộc Lan, Chu Bối Bối các nàng đừng có đuổi nữa. Cùng lắm sau này ta toàn bộ lấy các nàng làm thê tử a!
Hoàng Chấn Khang chạy ở phía trước hắc hắc cười hai tiếng ngoái đầu lại mà hét.
- Ngươi nằm mơ đi!
- Tiểu Sắc lang!
Mấy nữ hài phía sau liên tục hét lên, tình cảm quần chúng dâng cao.
- Khang ca, ngươi trâu a!
Nam hài mập mạp được Hoàn Chấn Khang nắm lấy lao đi càng là phát ra tiếng khâm phục từ trong nội tâm. Hắn bội phục nhất trên Phú Quốc Đảo chỉ có Hoàng Chấn Khang một người mà thôi.
- Tất nhiên, Vũ mập mạp ngươi theo ta lăn lộn nhất định có một ngày dương danh thiên hạ!
Hoàng Chấn Khang cười, nụ cười của hắn có chút hèn mọn bỉ ổi. Tốc độ vẫn không giảm xuống nhanh chóng kéo theo Vũ mập mạp bỏ chạy.
Đột nhiên vút một tiếng, tiếng gió xé qua trên đầu hai người bọn hắn. Một thân ảnh bất ngờ xuất hiện trước mặt cả hai làm bọn hắn kinh sợ dừng lại đột ngột. Đứng chắn trước người bọn hắn lúc này là một thiếu nữ mười bốn mười năm tuổi. Mái tóc dài được buộc gọn về phía sau. Thân ảnh cao gầy mảnh khảnh, bộ ngực nhỏ nhắn đã hơi nhô lên đầy dụ hoặc. Khuôn mặt như thiên sứ, hai hàng lông mi cong vút xinh đẹp. Làm cho người ta kinh sợ hơn là hai con mắt của nàng lại đỏ rực không khác gì Hoàng Chấn Khang. Chỉ là trong mắt nàng lại xuất hiện nhiều hơn ba dấu chấm phẩy cực kì bắt mắt.
- A, Mẫn tỷ ngươi lại đột phá!
Hoàng Chấn Khang có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu. Trong lòng hắn lại liên tục tố khổ. Ban nãy không ngờ lại khích nàng một câu. Hiện tại thì hay rồi, thực lực của Mẫn Tỷ đã là Kim đan hậu kì cường giả, hắn chạy không thoát.
Cốc!
Cốc!
Thiếu nữ không chút lưu tình gõ lên đầu hai nam hài mấy cái, khoé miệng nhếch lên nụ cười nói:
- Làm sao, còn dám chạy sao? Đệ tưởng thức tỉnh huyết mạch là có thể chạy thoát khỏi bản tay của ta hả?
Vũ mập mạp xoa xoa đầu giương lên đôi mắt tràn ngập uỷ khuất mà nói:
- Hoàng Mẫn tỷ, ta là vô tội mà!
Thiếu nữ kia không phải ai khác chính là Hoàng Mẫn đại danh đỉnh đỉnh. Chỉ thấy nàng không để ý đến hai tên đệ đệ này mà lập tức hai tay nhấc cổ hai người quăng về phía sau.
- Đánh hắn!
- Ngươi không thoát được đâu!
Một tràng tiếng đấm đá loạn xạ kèm thêm tiếng kêu thất thanh vang lên. Từ phía đình các xa xa, một đám nữ nhân xinh đẹp lại đang mỉm cười nhìn về phía đám hài tử đang trêu đùa.
Nữ nhân nơi này quả thực là người người là cấp bậc mĩ nữ tuyệt luân. Mỗi người một vẻ, các nàng không ai thua kém ai.
- Hì, Khang Nhi càng ngày càng càng nghịch ngợm rồi, chẳng giống Hoàng Minh đại ca một chút nào!
Một thiếu nữ xinh đẹp che miệng cười khanh khách mà nói. Thiếu nữ này toàn thân y phục đỏ rực, nàng không phải Quân Nhược Lan thì còn ai. Chỉ thấy nàng cười vui vẻ, phía trước ngực một chiếc vòng cổ lấp loé tinh quang như đang không ngừng hấp thu linh khí thiên địa.
- Aiz, quả thực là có chút lưu manh, không giống Hoàng đại ca nghiêm túc như vậy!
Đoàn Mỹ Mỹ cũng cười duyên dáng nhấc ly trà lên nhấp một ngụm.
- Để các muội cười chê rồi, ta cũng không có cách nào dạy dỗ tên tiểu quỷ này!
Điều Thuyền cười khổ, ánh mắt hướng về phía Hoàng Chấn Khang đang bị một đám thiếu nữ đánh hội đồng. Nhi tử của nàng trước mặt nàng vô cùng ngoan ngoãn, chỉ là ra khỏi nhà liền hoá thành một tiểu hài tử lắm chiêu trò, nghịch ngợm gây hoạ. Nàng cũng không có cách nào nói hắn, thương còn không hết, nàng lỡ mắng hắn sao.
- Ừ, tu vi của Mẫn Nhi tiến triển thật nhanh. Chỉ sợ năm sau liền có thể bước chân vào Nguyên anh kì rồi!
Phượng Cửu Mỵ cũng mỉm cười nói, chỉ là nụ cười của nàng có chút tà dị, có lẽ là do công pháp tu luyện của nàng không có theo lối bình thường.
- Phải rồi, các tỷ tỷ nghe Khang nhi nói không, sau này hắn đều muốn cưới một đám tiểu mĩ nhân a! Tên tiểu quỷ này thật ra lại giống ca ca của muội a, quá hoa tâm!
Hoàng Hạ Di cười tươi như hoa nở rộ, nàng lúc này cũng đã là một thiếu nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Một nữ hài mặc toàn thân y phục đỏ thẫm cước bộ thật nhanh đuổi theo. Nữ hài này tuổi tác cũng tầm bảy tám tuổi phấn điêu ngọc mài. Lúc này nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, có lẽ là do chạy quá lâu gây nên.
- A, Triệu Dĩnh muội muội, ta chỉ thân ái với muội một cái thôi mà cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ. Cùng lắm ta cho muội hôn lại một lần a!
Hoàng Chấn Khang chạy ở phía trước vẫn không có dừng lại cước bộ mà quay đầu lại nói.
- Ngươi, đáng ghét!
Triệu Dĩnh nghe hắn nói hai mắt đã ươn ướt rồi. Mẫu thân nói không được để nam hài tử đụng chạm vào thân thể a. Tên khốn kia lại là hôn vào má nàng, hiện tại lại còn dám chạy trốn.
- Hoàng Chấn Khang, ngươi lại dám đánh vào mông ta, nếu không đứng lại ta sẽ đi nói với mẫu thân ta. Để mẫu thân ta nói lại với Điêu Thuyền A di!
Lại có nột nữ hài chạy phía sau Triệu Dĩnh hét lên, hai mắt nàng cũng đã rơi lệ thật, rõ ràng là vô cùng uỷ khuất.
- Ta mới không có ngốc a, Triệu Dĩnh, Đoàn Mộc Lan, Chu Bối Bối các nàng đừng có đuổi nữa. Cùng lắm sau này ta toàn bộ lấy các nàng làm thê tử a!
Hoàng Chấn Khang chạy ở phía trước hắc hắc cười hai tiếng ngoái đầu lại mà hét.
- Ngươi nằm mơ đi!
- Tiểu Sắc lang!
Mấy nữ hài phía sau liên tục hét lên, tình cảm quần chúng dâng cao.
- Khang ca, ngươi trâu a!
Nam hài mập mạp được Hoàn Chấn Khang nắm lấy lao đi càng là phát ra tiếng khâm phục từ trong nội tâm. Hắn bội phục nhất trên Phú Quốc Đảo chỉ có Hoàng Chấn Khang một người mà thôi.
- Tất nhiên, Vũ mập mạp ngươi theo ta lăn lộn nhất định có một ngày dương danh thiên hạ!
Hoàng Chấn Khang cười, nụ cười của hắn có chút hèn mọn bỉ ổi. Tốc độ vẫn không giảm xuống nhanh chóng kéo theo Vũ mập mạp bỏ chạy.
Đột nhiên vút một tiếng, tiếng gió xé qua trên đầu hai người bọn hắn. Một thân ảnh bất ngờ xuất hiện trước mặt cả hai làm bọn hắn kinh sợ dừng lại đột ngột. Đứng chắn trước người bọn hắn lúc này là một thiếu nữ mười bốn mười năm tuổi. Mái tóc dài được buộc gọn về phía sau. Thân ảnh cao gầy mảnh khảnh, bộ ngực nhỏ nhắn đã hơi nhô lên đầy dụ hoặc. Khuôn mặt như thiên sứ, hai hàng lông mi cong vút xinh đẹp. Làm cho người ta kinh sợ hơn là hai con mắt của nàng lại đỏ rực không khác gì Hoàng Chấn Khang. Chỉ là trong mắt nàng lại xuất hiện nhiều hơn ba dấu chấm phẩy cực kì bắt mắt.
- A, Mẫn tỷ ngươi lại đột phá!
Hoàng Chấn Khang có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu. Trong lòng hắn lại liên tục tố khổ. Ban nãy không ngờ lại khích nàng một câu. Hiện tại thì hay rồi, thực lực của Mẫn Tỷ đã là Kim đan hậu kì cường giả, hắn chạy không thoát.
Cốc!
Cốc!
Thiếu nữ không chút lưu tình gõ lên đầu hai nam hài mấy cái, khoé miệng nhếch lên nụ cười nói:
- Làm sao, còn dám chạy sao? Đệ tưởng thức tỉnh huyết mạch là có thể chạy thoát khỏi bản tay của ta hả?
Vũ mập mạp xoa xoa đầu giương lên đôi mắt tràn ngập uỷ khuất mà nói:
- Hoàng Mẫn tỷ, ta là vô tội mà!
Thiếu nữ kia không phải ai khác chính là Hoàng Mẫn đại danh đỉnh đỉnh. Chỉ thấy nàng không để ý đến hai tên đệ đệ này mà lập tức hai tay nhấc cổ hai người quăng về phía sau.
- Đánh hắn!
- Ngươi không thoát được đâu!
Một tràng tiếng đấm đá loạn xạ kèm thêm tiếng kêu thất thanh vang lên. Từ phía đình các xa xa, một đám nữ nhân xinh đẹp lại đang mỉm cười nhìn về phía đám hài tử đang trêu đùa.
Nữ nhân nơi này quả thực là người người là cấp bậc mĩ nữ tuyệt luân. Mỗi người một vẻ, các nàng không ai thua kém ai.
- Hì, Khang Nhi càng ngày càng càng nghịch ngợm rồi, chẳng giống Hoàng Minh đại ca một chút nào!
Một thiếu nữ xinh đẹp che miệng cười khanh khách mà nói. Thiếu nữ này toàn thân y phục đỏ rực, nàng không phải Quân Nhược Lan thì còn ai. Chỉ thấy nàng cười vui vẻ, phía trước ngực một chiếc vòng cổ lấp loé tinh quang như đang không ngừng hấp thu linh khí thiên địa.
- Aiz, quả thực là có chút lưu manh, không giống Hoàng đại ca nghiêm túc như vậy!
Đoàn Mỹ Mỹ cũng cười duyên dáng nhấc ly trà lên nhấp một ngụm.
- Để các muội cười chê rồi, ta cũng không có cách nào dạy dỗ tên tiểu quỷ này!
Điều Thuyền cười khổ, ánh mắt hướng về phía Hoàng Chấn Khang đang bị một đám thiếu nữ đánh hội đồng. Nhi tử của nàng trước mặt nàng vô cùng ngoan ngoãn, chỉ là ra khỏi nhà liền hoá thành một tiểu hài tử lắm chiêu trò, nghịch ngợm gây hoạ. Nàng cũng không có cách nào nói hắn, thương còn không hết, nàng lỡ mắng hắn sao.
- Ừ, tu vi của Mẫn Nhi tiến triển thật nhanh. Chỉ sợ năm sau liền có thể bước chân vào Nguyên anh kì rồi!
Phượng Cửu Mỵ cũng mỉm cười nói, chỉ là nụ cười của nàng có chút tà dị, có lẽ là do công pháp tu luyện của nàng không có theo lối bình thường.
- Phải rồi, các tỷ tỷ nghe Khang nhi nói không, sau này hắn đều muốn cưới một đám tiểu mĩ nhân a! Tên tiểu quỷ này thật ra lại giống ca ca của muội a, quá hoa tâm!
Hoàng Hạ Di cười tươi như hoa nở rộ, nàng lúc này cũng đã là một thiếu nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
/797
|