Phía dưới chiến đấu vẫn chưa tới hồi kịch liệt nhất, thế nhưng đã có không ít nhân vật bắt đầu toả sáng. Thành chủ Thập Vũ Tiên Dương mỉm cười cùng một đám trưởng lão Thái Huyền Thành bàn luận đánh giá. Đối với tu sĩ có ngàn năm tuổi thọ thì ba ngày trôi qua chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Nhưng cái chớp mắt ba ngày này quả thực là một hồi chiến đấu đặc sắc. Không chỉ tu sĩ, đám tu sĩ tầng dưới thấp cùng bình dân đều nhiệt liệt mạnh mẽ hơn. Mỗi lôi đài đều được thiết lập một Thuỷ Tượng trận pháp nhằm dành cho những người không tiến gần quan sát được có thể theo dõi lôi đài mà họ quan tâm. Một trăm Thuỷ tượng trận pháp hình ảnh rất rõ nét, không kém ti vi phiên bản lớn tại địa cầu là mấy.
Ngày chiến đấu đầu tiên cũng không có khắc nghiệt như trong tưởng tượng, bởi vì ai cũng biết, càng về cuối cường giả mới càng nhiều, càng mạnh mẽ. Bởi bọn hắn đều không muốn mất quá nhiều sức tranh đoạt trên lôi đài từ sớm, trở thành cái đích nhắm cho không ít người khiêu chiến. Ngươi mạnh mẽ thì sao, lỡ đâu xuất hiện một cao thủ đánh ngang sức với ngươi đại chiến một hồi thắng thảm thì coi như đã thua rồi. Một giờ cũng khó có thể giúp bản thân khôi phục lại thực lực đỉnh phong được. Vậy nên quy luật cường giả xuất hiện về sau đều khiến người ta mỏi mắt mong chờ. Thời gian một ngày trôi qua, các chủ lôi đài cũng đã gần như xuất hiện. Thập Vũ Tiên Dương thành chủ gật gù không thôi. Thái Huyền Thành lần này tinh anh tuổi trẻ thật mạnh mẽ. Trước mắt một trăm lôi đài đã có hơn nửa là Trung Vị thần, còn lại là Thượng Vị Thần chiếm giữ. So với tranh đoạt danh ngạch trăm năm trước thì mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đồng thời cũng có vài gương mặt quen thuộc đã mấy lần tham gia tranh đoạt danh ngạch đều được Thập Vũ Tiên Dương thành chủ nhớ kĩ.
Chính vào lúc này, một trưởng lão tóc hoa râm ngồi cách Thập Vũ Tiên Dương thàn chủ lên tiếng nói:
- Hoa Phi Dương cùng Lệ Hồn lần này vẫn mạnh mẽ như vậy, không có một ai dám lên khiêu chiến bọn hắn!
Lời của lão vừa nói ra liền hấp dẫn ánh mắt của những vị trưởng lão khác. Tất cả hơn hai mươi trưởng lão cùng thành chủ Thập Vũ Tiên Dương đều hướng về hai vị trí lôi đài thứ mười và thứ mười tám. Hai thân ảnh kiêu ngạo đứng ở đó, một người anh tuấn tiêu sái chắp tay chờ đợi đối thủ tiếp theo, khoé miệng hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn đã đứng ở đây hơn một ngày nhưng không có một người nào tiến lên khiêu chiến. Ở lôi đài thứ mười tám cũng cảnh tượng không khác. Nơi đó có một thanh niên mặc áo bào đen tràn ngập tà dị. Tay hắn cầm một cây gậy kì quái, giống như một khúc gỗ mộc mạc. Áo choàng che đi gương mặt hắn, hắn đứng cô độc ở đó như một u linh không ai dám khiêu chiến. Cây có bóng người có tên. Hoa Phi Dương cùng Lệ Hồn đã từng ba lần tham gia Vị diện chiến trường cũng là sống sót trở về. Tu vi của bọn hắn cũng nhờ vậy mà tiến vọt đáng sợ, không ai muốn phí một lần cơ hội tranh đoạt lôi đài với hai tên này.
Lúc này một lôi đài đánh số tám mươi hai vừa có một thân ảnh bị đánh rơi, chiến đấu kết thúc. Ngay khi chiến đấu kết thúc Trạc Nguyên Thạch lại sáng lên. Trạc thạch của người kia phá thành mảnh vụn. Lập tức cuộc chiến tranh đoạt tư cách khiêu chiến xuất hiện. Mấy chục Trạc Thạch bay lên, tương đương với mấy chục người tranh đoạt. Trong không khí tiếng xé gió vù vù, không ít Trạc Thạch va vào nhau vỡ vụn trên không. Trong đám Trạc Thạch đó bất ngờ xuất hiện một viên Trạc Thạch mang theo tốc độ kinh ngạc lao tới trước tiên không ai có thể cản được mạnh mẽ tiến nhập Trạc Nguyên Thạch. Trạc Nguyên Thạch sáng lên biểu hiện tranh đoạt thành công. Những kẻ khác mang theo buồn bực hướng ánh mắt lên lôi đài. Một thân ảnh nhanh chóng phóng lên, thân pháp cực kì nhanh gọn. Người tới là một thanh niên thân mặc hoàng giáp hạng nhẹ. Mái tóc dài buộc gọn theo mũ giáp thả về phía sau. Khuôn mặt thanh tú nghiêm nghị góc cạnh rõ ràng. Vừa tiến tới lôi đài hắn liền ngồi xuống điều tức chờ đợi thời gian nghỉ ngơi một giờ của chủ lôi đài hiện tại. Thời gian nhanh chóng trôi qua, một canh giờ không phải thời gian quá dài, rất nhanh ánh sáng của trận pháp phòng ngự loé lên tinh mang. Trận pháp phòng ngự mạnh mẽ khởi động chứng tỏ trận chiến đã bắt đầu.
Chủ lôi đài thứ tám mươi hai chậm rãi đứng dậy. Người này là một đại hán có râu quai nón cực kì bắt mắt. Thân thể to cao hơn hai mét, trên tay có một cự phủ lớn khiến người ta nhìn có chút kinh sợ. Cự Phủ này chỉ sợ nặng đến mấy ngàn cân chứ không ít. Trung niên này đứng dậy, thanh niên đối diện cũng mở mắt nhanh chóng đứng dậy.
- Hoàng Quan Phong, tán tu!
Đại Hán chắp tay lên tiếng nói. Hắn rất tôn trọng đối thủ. Từ ngày hôm qua tới giờ đối thủ nào hắn cũng thong dong báo ra tên họ một mực khiêm tốn không giống vẻ bặm trợn bên ngoài của hắn.
Thanh niên cũng chắp tay lên tiếng nói:
- Thiên Sát Đạo Tặc, Triệu Vân!
Ngày chiến đấu đầu tiên cũng không có khắc nghiệt như trong tưởng tượng, bởi vì ai cũng biết, càng về cuối cường giả mới càng nhiều, càng mạnh mẽ. Bởi bọn hắn đều không muốn mất quá nhiều sức tranh đoạt trên lôi đài từ sớm, trở thành cái đích nhắm cho không ít người khiêu chiến. Ngươi mạnh mẽ thì sao, lỡ đâu xuất hiện một cao thủ đánh ngang sức với ngươi đại chiến một hồi thắng thảm thì coi như đã thua rồi. Một giờ cũng khó có thể giúp bản thân khôi phục lại thực lực đỉnh phong được. Vậy nên quy luật cường giả xuất hiện về sau đều khiến người ta mỏi mắt mong chờ. Thời gian một ngày trôi qua, các chủ lôi đài cũng đã gần như xuất hiện. Thập Vũ Tiên Dương thành chủ gật gù không thôi. Thái Huyền Thành lần này tinh anh tuổi trẻ thật mạnh mẽ. Trước mắt một trăm lôi đài đã có hơn nửa là Trung Vị thần, còn lại là Thượng Vị Thần chiếm giữ. So với tranh đoạt danh ngạch trăm năm trước thì mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đồng thời cũng có vài gương mặt quen thuộc đã mấy lần tham gia tranh đoạt danh ngạch đều được Thập Vũ Tiên Dương thành chủ nhớ kĩ.
Chính vào lúc này, một trưởng lão tóc hoa râm ngồi cách Thập Vũ Tiên Dương thàn chủ lên tiếng nói:
- Hoa Phi Dương cùng Lệ Hồn lần này vẫn mạnh mẽ như vậy, không có một ai dám lên khiêu chiến bọn hắn!
Lời của lão vừa nói ra liền hấp dẫn ánh mắt của những vị trưởng lão khác. Tất cả hơn hai mươi trưởng lão cùng thành chủ Thập Vũ Tiên Dương đều hướng về hai vị trí lôi đài thứ mười và thứ mười tám. Hai thân ảnh kiêu ngạo đứng ở đó, một người anh tuấn tiêu sái chắp tay chờ đợi đối thủ tiếp theo, khoé miệng hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn đã đứng ở đây hơn một ngày nhưng không có một người nào tiến lên khiêu chiến. Ở lôi đài thứ mười tám cũng cảnh tượng không khác. Nơi đó có một thanh niên mặc áo bào đen tràn ngập tà dị. Tay hắn cầm một cây gậy kì quái, giống như một khúc gỗ mộc mạc. Áo choàng che đi gương mặt hắn, hắn đứng cô độc ở đó như một u linh không ai dám khiêu chiến. Cây có bóng người có tên. Hoa Phi Dương cùng Lệ Hồn đã từng ba lần tham gia Vị diện chiến trường cũng là sống sót trở về. Tu vi của bọn hắn cũng nhờ vậy mà tiến vọt đáng sợ, không ai muốn phí một lần cơ hội tranh đoạt lôi đài với hai tên này.
Lúc này một lôi đài đánh số tám mươi hai vừa có một thân ảnh bị đánh rơi, chiến đấu kết thúc. Ngay khi chiến đấu kết thúc Trạc Nguyên Thạch lại sáng lên. Trạc thạch của người kia phá thành mảnh vụn. Lập tức cuộc chiến tranh đoạt tư cách khiêu chiến xuất hiện. Mấy chục Trạc Thạch bay lên, tương đương với mấy chục người tranh đoạt. Trong không khí tiếng xé gió vù vù, không ít Trạc Thạch va vào nhau vỡ vụn trên không. Trong đám Trạc Thạch đó bất ngờ xuất hiện một viên Trạc Thạch mang theo tốc độ kinh ngạc lao tới trước tiên không ai có thể cản được mạnh mẽ tiến nhập Trạc Nguyên Thạch. Trạc Nguyên Thạch sáng lên biểu hiện tranh đoạt thành công. Những kẻ khác mang theo buồn bực hướng ánh mắt lên lôi đài. Một thân ảnh nhanh chóng phóng lên, thân pháp cực kì nhanh gọn. Người tới là một thanh niên thân mặc hoàng giáp hạng nhẹ. Mái tóc dài buộc gọn theo mũ giáp thả về phía sau. Khuôn mặt thanh tú nghiêm nghị góc cạnh rõ ràng. Vừa tiến tới lôi đài hắn liền ngồi xuống điều tức chờ đợi thời gian nghỉ ngơi một giờ của chủ lôi đài hiện tại. Thời gian nhanh chóng trôi qua, một canh giờ không phải thời gian quá dài, rất nhanh ánh sáng của trận pháp phòng ngự loé lên tinh mang. Trận pháp phòng ngự mạnh mẽ khởi động chứng tỏ trận chiến đã bắt đầu.
Chủ lôi đài thứ tám mươi hai chậm rãi đứng dậy. Người này là một đại hán có râu quai nón cực kì bắt mắt. Thân thể to cao hơn hai mét, trên tay có một cự phủ lớn khiến người ta nhìn có chút kinh sợ. Cự Phủ này chỉ sợ nặng đến mấy ngàn cân chứ không ít. Trung niên này đứng dậy, thanh niên đối diện cũng mở mắt nhanh chóng đứng dậy.
- Hoàng Quan Phong, tán tu!
Đại Hán chắp tay lên tiếng nói. Hắn rất tôn trọng đối thủ. Từ ngày hôm qua tới giờ đối thủ nào hắn cũng thong dong báo ra tên họ một mực khiêm tốn không giống vẻ bặm trợn bên ngoài của hắn.
Thanh niên cũng chắp tay lên tiếng nói:
- Thiên Sát Đạo Tặc, Triệu Vân!
/797
|