Ánh mắt Diệp Hàn hướng về hơn mười lôi đài, mười lôi đài này chính là một đám thiên tài lọt vào mắt hắn.
Lúc này một lôi đài xuất hiện người khiêu chiến, ánh mắt Diệp Hàn lập tức hướng tới quan sát. Trên màn hình Thuỷ Tượng trận pháp, hai thân ảnh xuất hiện trên màn hình. Thân ảnh đầu tiên là một thanh niên vóc dáng khoẻ mạnh. Trên vai hắn vác một thanh đại đao, toàn thân khí thế bức người, mái tóc vàng không gió mà bay. Thân trên của hắn để trần lộ ra những bắp thịt rắn chắc, có đến năm sáu vết sẹo dày đặc. Người còn lại chính là một trong những người mà thành chủ Diệp Hàn để ý. Hắn này đã thắng bảy trận liên tiếp. Chỉ thấy thân ảnh thanh niên mặc một bộ áo sơ mi đỏ hơi nhàu không cài cúc lộ ra một mảng ngực săn chắc cùng những múi bụng lộ rõ. Trước ngực thanh niên lại có hai vết sẹo đan chéo nhau. Thanh niên mặc một cái quần cộc màu xanh dương, thắt lưng là một dải khăn màu vàng. Hắn lúc này đang vui vẻ cười tươi lộ ra hai hàm răng trắng, tay trái giơ lên giữ lấy cái mũ được bện bằng rơm màu vàng.
- Xin chào, ta là Lục Phi!
Thanh niên đội mũ rơm lên tiếng, vẻ mặt vô cùng hoà đồng dễ gần. Nhất là bộ mặt của hắn đầy chân thành cùng có chút hơi ngốc.
- Tại hạ Bộ Mã Vân, xin chỉ giáo!
Thanh niên ở trần bên trên lên tiếng nói.
- Tốt!
Lục Phi cười cười, thân thể chúi về phía trước, chân trái bước lên tạo thành thế chờ đợi. Hắn không có lấy ra vũ khí nào, không ai nói gì cả, bởi vì từ lúc đầu tới giờ trên khán đài hắn đánh bảy trận chỉ dùng quyền cước mà thôi.
- Ta tới!
Bộ Mã Vân mang theo đại đao lao tới Lục Phi. Thân pháp của hắn cực nhanh, toàn thân phát ra Thổ nguyên tố nồng đậm, khí thế này làm cho người ta vừa có cảm giác nặng nề lại vừa có cảm giác đè ép đáng sợ.
- Thổ thuộc tính sao?
Lục Phi hai mắt loé lên tinh quang. Hắn không ngại chiến đấu, chỉ cần đối thủ đủ mạnh đều khiến hắn cực kì hứng thú cùng vui vẻ. Không nghĩ tới gặp được một trung vị thần cùng đẳng cấp mạnh mẽ, Lục Phi lập tức mang theo chiến ý ngập trời.
- Trảm Thần!
Bộ Mã Vân tiến tới cự li thích hợp lập tức đánh ra sát chiêu mạnh nhất mà hắn tự thân nghĩ ra. Cái tên cũng bá đạo không kém, một chiêu Trảm thần thật uy mạnh. Lục Phi toàn thân huy động liền muốn tránh né. Thế nhưng ngoài ý muốn là hắn lập tức cảm giác toàn thân bị mặt đất hút lấy, lực hút mạnh mẽ ngăn cản bước tiến của hắn.
- Thổ thuộc tính kèm theo lực hút sao?
Lục Phi cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút, khoé miệng lại nở nụ cười tự tin.
- Không tránh được vậy thì cứng đối cứng đi! Phá Thiên Quyền!
Lục Phi hét lớn, một quyền oanh lên phía trước đón lấy một đao của Bộ Mã Vân. Đáng làm cho người ta ngạc nhiên chính là cánh tay của Lục Phi bỗng chống phồng to lên gấp mười lần, cảnh tượng hết sức hùng tráng. Một quyền ngưng đọng không gian pháp tắc đối đầu với một đao như kinh thiên động địa.
Oanh Long long!
Tiếng nổ ngập trời, ánh sáng trận pháp rúng động. Trận pháp phòng ngự mạnh mẽ cũng phải rung chuyển không ngừng có thể thấy được một lần va chạm này mạnh mẽ tới mức nào. Một lần va chạm này mới chỉ là khởi đầu, trên lôi đài hai thân ảnh liên tục di chuyển chỉ để lại bóng mờ cùng tia sáng mạnh mẽ mỗi khi va chạm. Bộ Mã Vân với thanh đại đao trên tay cực kì mạnh mẽ, mỗi nhát chém mang theo cuồn cuộn thổ thuộc tính.
Lục Phi hai tay từ khi nào đã trở thành màu đen kịt cứng như sắt thép, hai tay phồng to gấp mười lần trông hắn không khác gì một một con cua có hai cái càng khổng lồ mạnh mẽ cứng rắn. Tiếng đinh đang không ngừng vang lên, hai kẻ này tu vi ngang nhau, nhất thời chiến thành một đoàn khó phân thắng bại.
Diệp Hàn chăm chú quan sát cuộc chiến liên tục tán thưởng không thôi.
- Thành chủ, đã điều tra rõ ràng!
Chính vào lúc này một thân ảnh đi tới bên Diệp Hàn thành chủ lên tiếng nói.
- Ừ, thế nào?
Diệp Hàn không hê quay lại, lên tiếng hỏi.
Người kia lập tức đáp:
- Mười một người kia đều đi chung một chiến thuyền, không phải thương nhân, gia tộc hay thế lực nào. Bọn hắn chính là hải tặc, dường như là hải tặc độc hành!
- Hải tặc?
Diệp Hàn ngạc nhiên tự hỏi một câu, ngay sau đó lại mỉm cười nói:
- Tốt, ngươi lui trước đi!
- Vâng!
Người kia hành lễ xong liền quay người đi xuống.
Lúc này thiếu niên ngồi cạnh Diệp Hàn thành chủ chính là nhi tử của hắn lên tiếng nói:
- Phụ thân, đám người mà người nói kia là hải tặc sao? Hải tặc lại mạnh mẽ như vậy?
Diệp Thiên tuổi chỉ mới mười hai mười ba kinh ngạc lên tiếng hỏi phụ thân.
Diệp Hàn xoa đầu Diệp Thiên cười cười nói:
- Nhi tử, nên nhớ Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Sau này không bao giờ được coi thường bất kì kẻ nào, bất kì loại người gì. Cho dù hắn có tuổi tác thế nào, tu vi ra làm sao, một khi coi thường hắn, ngươi nhất định sẽ phải trả giá đắt.
Diệp Thiên nghiêm túc gật đầu nói:
- Phụ thân, ta minh bạch!
Lúc này một lôi đài xuất hiện người khiêu chiến, ánh mắt Diệp Hàn lập tức hướng tới quan sát. Trên màn hình Thuỷ Tượng trận pháp, hai thân ảnh xuất hiện trên màn hình. Thân ảnh đầu tiên là một thanh niên vóc dáng khoẻ mạnh. Trên vai hắn vác một thanh đại đao, toàn thân khí thế bức người, mái tóc vàng không gió mà bay. Thân trên của hắn để trần lộ ra những bắp thịt rắn chắc, có đến năm sáu vết sẹo dày đặc. Người còn lại chính là một trong những người mà thành chủ Diệp Hàn để ý. Hắn này đã thắng bảy trận liên tiếp. Chỉ thấy thân ảnh thanh niên mặc một bộ áo sơ mi đỏ hơi nhàu không cài cúc lộ ra một mảng ngực săn chắc cùng những múi bụng lộ rõ. Trước ngực thanh niên lại có hai vết sẹo đan chéo nhau. Thanh niên mặc một cái quần cộc màu xanh dương, thắt lưng là một dải khăn màu vàng. Hắn lúc này đang vui vẻ cười tươi lộ ra hai hàm răng trắng, tay trái giơ lên giữ lấy cái mũ được bện bằng rơm màu vàng.
- Xin chào, ta là Lục Phi!
Thanh niên đội mũ rơm lên tiếng, vẻ mặt vô cùng hoà đồng dễ gần. Nhất là bộ mặt của hắn đầy chân thành cùng có chút hơi ngốc.
- Tại hạ Bộ Mã Vân, xin chỉ giáo!
Thanh niên ở trần bên trên lên tiếng nói.
- Tốt!
Lục Phi cười cười, thân thể chúi về phía trước, chân trái bước lên tạo thành thế chờ đợi. Hắn không có lấy ra vũ khí nào, không ai nói gì cả, bởi vì từ lúc đầu tới giờ trên khán đài hắn đánh bảy trận chỉ dùng quyền cước mà thôi.
- Ta tới!
Bộ Mã Vân mang theo đại đao lao tới Lục Phi. Thân pháp của hắn cực nhanh, toàn thân phát ra Thổ nguyên tố nồng đậm, khí thế này làm cho người ta vừa có cảm giác nặng nề lại vừa có cảm giác đè ép đáng sợ.
- Thổ thuộc tính sao?
Lục Phi hai mắt loé lên tinh quang. Hắn không ngại chiến đấu, chỉ cần đối thủ đủ mạnh đều khiến hắn cực kì hứng thú cùng vui vẻ. Không nghĩ tới gặp được một trung vị thần cùng đẳng cấp mạnh mẽ, Lục Phi lập tức mang theo chiến ý ngập trời.
- Trảm Thần!
Bộ Mã Vân tiến tới cự li thích hợp lập tức đánh ra sát chiêu mạnh nhất mà hắn tự thân nghĩ ra. Cái tên cũng bá đạo không kém, một chiêu Trảm thần thật uy mạnh. Lục Phi toàn thân huy động liền muốn tránh né. Thế nhưng ngoài ý muốn là hắn lập tức cảm giác toàn thân bị mặt đất hút lấy, lực hút mạnh mẽ ngăn cản bước tiến của hắn.
- Thổ thuộc tính kèm theo lực hút sao?
Lục Phi cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút, khoé miệng lại nở nụ cười tự tin.
- Không tránh được vậy thì cứng đối cứng đi! Phá Thiên Quyền!
Lục Phi hét lớn, một quyền oanh lên phía trước đón lấy một đao của Bộ Mã Vân. Đáng làm cho người ta ngạc nhiên chính là cánh tay của Lục Phi bỗng chống phồng to lên gấp mười lần, cảnh tượng hết sức hùng tráng. Một quyền ngưng đọng không gian pháp tắc đối đầu với một đao như kinh thiên động địa.
Oanh Long long!
Tiếng nổ ngập trời, ánh sáng trận pháp rúng động. Trận pháp phòng ngự mạnh mẽ cũng phải rung chuyển không ngừng có thể thấy được một lần va chạm này mạnh mẽ tới mức nào. Một lần va chạm này mới chỉ là khởi đầu, trên lôi đài hai thân ảnh liên tục di chuyển chỉ để lại bóng mờ cùng tia sáng mạnh mẽ mỗi khi va chạm. Bộ Mã Vân với thanh đại đao trên tay cực kì mạnh mẽ, mỗi nhát chém mang theo cuồn cuộn thổ thuộc tính.
Lục Phi hai tay từ khi nào đã trở thành màu đen kịt cứng như sắt thép, hai tay phồng to gấp mười lần trông hắn không khác gì một một con cua có hai cái càng khổng lồ mạnh mẽ cứng rắn. Tiếng đinh đang không ngừng vang lên, hai kẻ này tu vi ngang nhau, nhất thời chiến thành một đoàn khó phân thắng bại.
Diệp Hàn chăm chú quan sát cuộc chiến liên tục tán thưởng không thôi.
- Thành chủ, đã điều tra rõ ràng!
Chính vào lúc này một thân ảnh đi tới bên Diệp Hàn thành chủ lên tiếng nói.
- Ừ, thế nào?
Diệp Hàn không hê quay lại, lên tiếng hỏi.
Người kia lập tức đáp:
- Mười một người kia đều đi chung một chiến thuyền, không phải thương nhân, gia tộc hay thế lực nào. Bọn hắn chính là hải tặc, dường như là hải tặc độc hành!
- Hải tặc?
Diệp Hàn ngạc nhiên tự hỏi một câu, ngay sau đó lại mỉm cười nói:
- Tốt, ngươi lui trước đi!
- Vâng!
Người kia hành lễ xong liền quay người đi xuống.
Lúc này thiếu niên ngồi cạnh Diệp Hàn thành chủ chính là nhi tử của hắn lên tiếng nói:
- Phụ thân, đám người mà người nói kia là hải tặc sao? Hải tặc lại mạnh mẽ như vậy?
Diệp Thiên tuổi chỉ mới mười hai mười ba kinh ngạc lên tiếng hỏi phụ thân.
Diệp Hàn xoa đầu Diệp Thiên cười cười nói:
- Nhi tử, nên nhớ Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Sau này không bao giờ được coi thường bất kì kẻ nào, bất kì loại người gì. Cho dù hắn có tuổi tác thế nào, tu vi ra làm sao, một khi coi thường hắn, ngươi nhất định sẽ phải trả giá đắt.
Diệp Thiên nghiêm túc gật đầu nói:
- Phụ thân, ta minh bạch!
/797
|