Hoàng Minh chứng kiến một màn trước mắt, hai hàng lông mày hơi nhíu lại có chút ngưng trọng. Toàn trường cũng là yên lặng không ai phát ra âm thanh nào. Không gian cứ thế một màn tĩnh mịch quỷ dị. Trước mắt mọi người lúc này là một trung liên cao lớn hơn hai mét. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hai mắt sáng rực, má phải lại một vết sẹo càng làm cho hắn có chút dữ tợn cùng cường hãn. Trên người chỉ mặc một chiếc quần dài, thân trên để trần lộ ra bắp thịt cuồn cuộn. Hắn đứng ở đó, không gian không chút ba động, thế nhưng một loại nguy hiểm khiến người khác từ nội tâm cảm thấy sợ hãi.
Vốn là từ trong sợ hãi Đỗ Thực bỗng nhiên kinh hỉ, giống như là níu được cọng cỏ cứu mạng, lớn tiếng hô lên:
- Đấu Chiến Tiền bối, người rốt cuộc tới! Nhi tử Đỗ Vân của ta đã bị tên tiểu súc sinh kia giết đi. Đỗ gia hôm nay gần như bị diệt hoàn toàn rồi!
Tiếng hô lớn của Đỗ Thực rốt cuộc khiến toàn trường âm thầm kinh hãi ra mặt. Trung niên nam tử này dĩ nhiên là Đấu Chiến tu la đã nói khi nãy. Không ngờ tới cũng thật nhanh, thực lực quả thực sâu không lường được. Vừa rồi một cái phất tay liền phá đi một đại hoả cầu khủng bố của Hoàng Minh.
Lão thái thái cùng lão giả tóc hoa râm kia lúc này cũng lui trở lại hướng trung niên nhân hành lễ:
- Tiền bối!
Trung niên nhân hờ hững gật đầu không nói. Hai người cũng không dám nhiều lời đứng ra phía sau lưng của hắn. Bên này Lập Khương, Yến Thanh, Vũ Văn Hoá Cập cũng đã lui trở lại bên đám người Lập Phi, Tác Hi. Hai bên lưỡng đối lập, trung niên lúc này mới mở miệng, giọng nói trung khí mạnh mẽ mười phần.
- Tiểu tử, là ngươi giết đồ nhi của ta?
Tiêu Long ngữ khí lạnh nhạt, mở miệng chính là hỏi Hoàng Minh một câu như vậy. Mặc dù Đỗ Vân chỉ là kí danh đệ tử hắn thu nhận, thế nhưng vẫn mang cái danh đệ tử. Đỗ gia chính là dựa vào ba cái thiếu nữ làm đỉnh lô cho hắn, vì vậy hắn mới thu một cái đệ tử Đỗ gia làm đệ tử kí danh. Không nghĩ tới cứ vậy bị người giết. Đấu chiến tu la hắn vậy mà bị người ta giết đi một tên đệ tử.
Hoàng Minh không có trả lời, thực lực của tên trung niên này chỉ sợ cùng với Hải lão ngang ngửa. Đấu chiến tu la, một trong một trăm lẻ sáu tu la. Hơn nữa chính là bài danh thứ mười, tại tiên giới thật không có bao nhiêu người là đối thủ.
- Hừ!
Thấy Hoàng Minh không có trả lời, Tiêu Long càng là hừ lạnh một tiếng. Tay phải giơ lên hướng về phía Hoàng Minh vỗ một chưởng. Không gian vặn vẹo, một cỗ kình lực khủng bố bất chợt nổ tung. Thân thể Hoàng Minh như một viên đạn pháo hướng phía dưới lao đi.
Ầm!
Tiếng nổ kinh trời, một cái hố sâu xuất hiện ở bên dưới, bụi đất bay đầy trời.
- Lão đại!
- Hoàng Minh!
Đám người Lập Phi, Linh San, Hoàng Anh, Hoàng Ánh đồng thời kêu lên thất thanh. Toàn trường một lần nữa rơi vào chấn động, hai mắt có chút dại ra.
Một chưởng đánh bay, đây là khái niệm gì chứ? Hoàng Minh đứng trước một chưởng của Đấu chiến tu la liền bị đánh rụng như chó chết một dạng. Một bên đám Lập Khương thành chủ, Yến Thanh, Vũ Văn Hoá Cập rung động, kiêng kị, thậm chí sợ hãi. Đứng trước sức mạnh của một vị tu la, bọn họ hiện tại mới cảm giác được thế nào là thượng vị thần đại viên mãn tối cường siêu cấp cao thủ. Tựa như bọn họ, vừa rồi nếu thay thế Hoàng Minh khẳng định kết cục vẫn là như vậy, không thể phản kháng.
Mà bên đây Đỗ Thực, Lão thái bà cùng lão giả tóc hoa râm kia càng là hai mắt sáng rực, trong lòng tràn ngập hả hê cùng khinh thường. Đứng trước Đấu Chiến tu la, Hoàng Minh một đòn đều không chặn được, chắc chắn đã chết.
- Ồ!
Chính vào lúc Đỗ Thực muốn phát tiết vui sướng trong lòng, thân thể muốn lao xuống tìm kiếm thi thể của Hoàng Minh thì Tiêu Long bất gíc ồ lên một tiếng. Hai hàng lông mày có chút nhíu lại, hơi ngạc nhiên mà nhìn xuống phía dưới hố sâu đang từ từ tán đi bụi đất kia. Đỗ Thực không hiểu chuyện gì, ánh mắt cũng là nhìn chằm chằm vào phía bên dưới.
Tác Hi vẻ mặt lúc này cũng là từ ngưng trọng thở ra một hơi, yên tĩnh trở lại.
- Lão đại, thiếu gia hắn...
Thập Mã ở phía sau Tác Hi một mặt lo lắng lên tiếng hỏi. Tác Hi lắc lắc đầu, lại nói:
- Vẫn là ở yên đây, Thiếu gia không có việc gì!
Tác Hi một câu khẳng định là cả đoàn người kinh ngạc. Tại sao Tác Hi lại có lòng tin như vậy, chẳng lẽ hắn đoán được Hoàng Minh sẽ thật không có việc gì.
Chính là lúc này, Lập Khương, Yến Thanh, Vũ Văn Hoá Cập cũng là kinh ngạc, ánh mắt khó tin nhìn về phía hố sâu dưới mặt đất kia. Bọn hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng ba động đáng sợ đang bùng nổ.
Ầm!
Nhất thời một tiếng nổ vang mạnh mẽ, đất cát bị chấn văng ra bốn phương tám hướng, một thân thể được bao trùm trong màu vàng kim sắc từ từ bay lên trên cao. Người này không là Hoàng Minh thì còn có thể là ai.
- Đấu Chiến Tu La, đây chính là thực lực của ngươi sao?
Vốn là từ trong sợ hãi Đỗ Thực bỗng nhiên kinh hỉ, giống như là níu được cọng cỏ cứu mạng, lớn tiếng hô lên:
- Đấu Chiến Tiền bối, người rốt cuộc tới! Nhi tử Đỗ Vân của ta đã bị tên tiểu súc sinh kia giết đi. Đỗ gia hôm nay gần như bị diệt hoàn toàn rồi!
Tiếng hô lớn của Đỗ Thực rốt cuộc khiến toàn trường âm thầm kinh hãi ra mặt. Trung niên nam tử này dĩ nhiên là Đấu Chiến tu la đã nói khi nãy. Không ngờ tới cũng thật nhanh, thực lực quả thực sâu không lường được. Vừa rồi một cái phất tay liền phá đi một đại hoả cầu khủng bố của Hoàng Minh.
Lão thái thái cùng lão giả tóc hoa râm kia lúc này cũng lui trở lại hướng trung niên nhân hành lễ:
- Tiền bối!
Trung niên nhân hờ hững gật đầu không nói. Hai người cũng không dám nhiều lời đứng ra phía sau lưng của hắn. Bên này Lập Khương, Yến Thanh, Vũ Văn Hoá Cập cũng đã lui trở lại bên đám người Lập Phi, Tác Hi. Hai bên lưỡng đối lập, trung niên lúc này mới mở miệng, giọng nói trung khí mạnh mẽ mười phần.
- Tiểu tử, là ngươi giết đồ nhi của ta?
Tiêu Long ngữ khí lạnh nhạt, mở miệng chính là hỏi Hoàng Minh một câu như vậy. Mặc dù Đỗ Vân chỉ là kí danh đệ tử hắn thu nhận, thế nhưng vẫn mang cái danh đệ tử. Đỗ gia chính là dựa vào ba cái thiếu nữ làm đỉnh lô cho hắn, vì vậy hắn mới thu một cái đệ tử Đỗ gia làm đệ tử kí danh. Không nghĩ tới cứ vậy bị người giết. Đấu chiến tu la hắn vậy mà bị người ta giết đi một tên đệ tử.
Hoàng Minh không có trả lời, thực lực của tên trung niên này chỉ sợ cùng với Hải lão ngang ngửa. Đấu chiến tu la, một trong một trăm lẻ sáu tu la. Hơn nữa chính là bài danh thứ mười, tại tiên giới thật không có bao nhiêu người là đối thủ.
- Hừ!
Thấy Hoàng Minh không có trả lời, Tiêu Long càng là hừ lạnh một tiếng. Tay phải giơ lên hướng về phía Hoàng Minh vỗ một chưởng. Không gian vặn vẹo, một cỗ kình lực khủng bố bất chợt nổ tung. Thân thể Hoàng Minh như một viên đạn pháo hướng phía dưới lao đi.
Ầm!
Tiếng nổ kinh trời, một cái hố sâu xuất hiện ở bên dưới, bụi đất bay đầy trời.
- Lão đại!
- Hoàng Minh!
Đám người Lập Phi, Linh San, Hoàng Anh, Hoàng Ánh đồng thời kêu lên thất thanh. Toàn trường một lần nữa rơi vào chấn động, hai mắt có chút dại ra.
Một chưởng đánh bay, đây là khái niệm gì chứ? Hoàng Minh đứng trước một chưởng của Đấu chiến tu la liền bị đánh rụng như chó chết một dạng. Một bên đám Lập Khương thành chủ, Yến Thanh, Vũ Văn Hoá Cập rung động, kiêng kị, thậm chí sợ hãi. Đứng trước sức mạnh của một vị tu la, bọn họ hiện tại mới cảm giác được thế nào là thượng vị thần đại viên mãn tối cường siêu cấp cao thủ. Tựa như bọn họ, vừa rồi nếu thay thế Hoàng Minh khẳng định kết cục vẫn là như vậy, không thể phản kháng.
Mà bên đây Đỗ Thực, Lão thái bà cùng lão giả tóc hoa râm kia càng là hai mắt sáng rực, trong lòng tràn ngập hả hê cùng khinh thường. Đứng trước Đấu Chiến tu la, Hoàng Minh một đòn đều không chặn được, chắc chắn đã chết.
- Ồ!
Chính vào lúc Đỗ Thực muốn phát tiết vui sướng trong lòng, thân thể muốn lao xuống tìm kiếm thi thể của Hoàng Minh thì Tiêu Long bất gíc ồ lên một tiếng. Hai hàng lông mày có chút nhíu lại, hơi ngạc nhiên mà nhìn xuống phía dưới hố sâu đang từ từ tán đi bụi đất kia. Đỗ Thực không hiểu chuyện gì, ánh mắt cũng là nhìn chằm chằm vào phía bên dưới.
Tác Hi vẻ mặt lúc này cũng là từ ngưng trọng thở ra một hơi, yên tĩnh trở lại.
- Lão đại, thiếu gia hắn...
Thập Mã ở phía sau Tác Hi một mặt lo lắng lên tiếng hỏi. Tác Hi lắc lắc đầu, lại nói:
- Vẫn là ở yên đây, Thiếu gia không có việc gì!
Tác Hi một câu khẳng định là cả đoàn người kinh ngạc. Tại sao Tác Hi lại có lòng tin như vậy, chẳng lẽ hắn đoán được Hoàng Minh sẽ thật không có việc gì.
Chính là lúc này, Lập Khương, Yến Thanh, Vũ Văn Hoá Cập cũng là kinh ngạc, ánh mắt khó tin nhìn về phía hố sâu dưới mặt đất kia. Bọn hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng ba động đáng sợ đang bùng nổ.
Ầm!
Nhất thời một tiếng nổ vang mạnh mẽ, đất cát bị chấn văng ra bốn phương tám hướng, một thân thể được bao trùm trong màu vàng kim sắc từ từ bay lên trên cao. Người này không là Hoàng Minh thì còn có thể là ai.
- Đấu Chiến Tu La, đây chính là thực lực của ngươi sao?
/797
|