- Bọn đệ tới muộn sao?
Chính vào lúc Đoàn Dự, Trương Vô Kỵ đám người muốn lấy ra vũ khí thì một tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai. Nghe được lời này, sáu người toàn thân rung động, trên miệng lại treo nụ cười rạng rỡ. Giọng nói này quả thực hết sức thân quen, chính là bao nhiêu năm ở chung không thể nhận lầm.
- Bát đệ!
Kiều Phong là người trước tiên hô lên. Nếu nói ai là người quen thuộc nhất đích thị là Kiều Phong. Mọi người hướng ánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói. Chỉ thấy hai thân ảnh đang nhanh chóng hướng tới bên này. Hai thanh niên y phục một lam một hắc. Một người sát khí lẫm lẫm, khí tức thâm trầm tràn ngập toàn thân. Người còn lại phong khinh vân đạm, nhẹ nhàng phiêu dật, người khác nhìn thấy đều có cảm giác hoà ái dễ gần. Hai người này thân pháp phiêu hốt, chỉ vài hô hấp liền đến bên đám người Trương Vô Kỵ, Đoàn Dự. Một câu Bát Đệ đã có thể đoán ra thân phận của hai người này. Không phải ai khác người tới chính là lão bát Lệnh Hồ Xung cùng lão Cửu Tiểu Ngư Nhi.
- Ha ha, đến rất kịp thời, không có muộn!
Vũ Mập Mạp hoan hỉ nhanh chóng lao tới ôm lấy Lệnh Hồ Xung, miệng cười không khép lại được.
- Hình như cao hơn mấy phân, rất tốt!
Kiều Phong cũng là tới trước mặt Tiểu Ngư Nhi mạnh mẽ một đấm vào bả vai của hắn. Tiểu Ngư Nhi cười có chút bẽn lẽn, hắn vẫn là khả ái như vậy.
- Tứ ca, ngươi có thể hay không nhẹ tay chút điểm?
Tiểu Ngư Nhi xoa xoa bả vai cười khổ mà nói.
- Lục ca, ta không thích nam nhân, ngươi có thể buông tay không?
Lệnh Hồ Xung trên mặt cũng đầy hắc tuyến đối với Vũ Mập mạp nói.
- Ha ha ha!
Một đám cười vui vẻ khoái chí, dường như vì huynh đệ hội họp vui sướng mà quên mất bốn phía xung quanh.
Ở bốn phía, toàn trường nhìn bọn hắn ta một câu ngươi một câu cũng là mộng bức. Không ít người còn có chút ngốc trệ.
Các đại ca của ta, các ngươi xem lại tình huống bây giờ a, phía đối diện mấy ngàn người đang chăm chú nhìn các ngươi đâu!
.
Lệnh Hồ Xung đẩy ra Vũ Mập Mạp, ánh mắt hướng về phía đối diện cười nói:
- Chúng ta lần nữa hội ngộ, dường như lại phải chiến một trận sao?
Nhất thời cả bọn đều xoay người, tám người hướng về phía xa xa mấy ngàn người mà nhìn. Trong lòng bọn hắn vẫn có chút hào khí vạn trượng. Tám người đứng ngang hàng, khí thế vương giả bễ nghễ bạo phát.
- Thật hoài niệm cảm giác trước kia, Lão đại nếu có ở đây thì tốt!
Tiểu Ngư Nhi nỉ non mà nói. Những người khác cũng gật đầu đồng ý. Đứng trước mấy ngàn tinh anh của tiên giới, bọn hắn vẫn là hoài niệm cùng chiến ý mà thôi.
Phương Vũ nhìn phía đối diện lúc này không xa tám người, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường cùng chế giễu. Một đám ngớ ngẩn không chút thực lực. Tám người tu vi đều dừng lại ở trung vị thần, chỉ cần một cái thượng vị thần đi ra liền có thể giải quyết toàn bộ. Ấy vậy mà lúc này lại mơ tưởng cùng hắn đối nghịch. Đây là nực cười cỡ nào, chuyện cười cỡ nào. Phương Vũ cười lạnh, một lần nữa lên tiếng:
- Các ngươi vọng tưởng cùng ta đấu một trận? Chỉ dựa vào tám tên trung vị thần phế vật các ngươi. Hiện tại ta liền cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Góp sức ta hoặc là chết!
Từ chết cuối cùng được Phương Vũ gằn lên tràn ngập sát khí cùng bá đạo. Hiển nhiên hiện tại hắn cho rằng đối phương có thể nhận ra tình huống của bọn hắn, đồng thời một lần nữa suy tính lại.
Nhất thời cục diện rơi vào yên tĩnh trầm lặng, Phương Vũ cũng không có ra lệnh chém giết chỉ lẳng lặng chờ đợi. Trong lòng hắn đã có quyết định, nếu đối phương tám người dám một chữ không liền ra lệnh giết chết toàn bộ. Hắn lúc này cũng cần phải lập uy trước khi nắm toàn bộ tiên giới tinh anh chiến đấu cùng phi linh giới.
Chính vào lúc mấy ngàn người ở phía sau Phương Vũ muốn lập công lao tới chém giết thì chân trời vang lên tiếng nói nghiêm nghị cùng mạnh mẽ.
- Muốn huynh đệ ta góp sức cho ngươi, ngươi xứng sao?
Một câu lại nhắc tới ba chữ Ngươi xứng sao nhất thời làm Phương Vũ mặt này tối sầm lại. Hắn lần này không biết là lần thứ mấy bị người ta đánh mặt. Phương Vũ đã không thể nhịn được nữa, quát lớn:
- Kẻ nào, lăn ra đây cho ta!
Toàn trường kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh. Vừa rồi một câu kia chính là thủ pháp đặc biệt khiến bốn phương vang vọng tiếng nói, nhất thời không ai đoán được là địa phương nào do ai phát ra.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, trước mặt tám người Đoàn Dự, Chu Du, Kiều Phong, Trương Vô Kỵ, Vũ Văn Thành Đô, Triệu Vân, Lệnh Hồ Xung, Tiểu Ngư Nhi chính là một bóng lưng. Bóng lưng này là một thanh niên cao gây. Toàn thân mặc thanh lam cầm bào. Mái tóc bạch kim được buộc cao sau đầu, đuôi tóc không gió mà bày. Hai tay hắn chắp lại phía sau lưng, một bộ cao thủ vô địch.
Tám người nhìn thấy thân ảnh này đều há hốc miệng ngạc nhiên, vui mừng sung sướng. Người đầu tiên mở miệng chính là Đoàn Dự. Chỉ thấy hắn một bộ dáng run run lên tiếng gọi:
- Lão đại, là ngươi sao?
Chính vào lúc Đoàn Dự, Trương Vô Kỵ đám người muốn lấy ra vũ khí thì một tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai. Nghe được lời này, sáu người toàn thân rung động, trên miệng lại treo nụ cười rạng rỡ. Giọng nói này quả thực hết sức thân quen, chính là bao nhiêu năm ở chung không thể nhận lầm.
- Bát đệ!
Kiều Phong là người trước tiên hô lên. Nếu nói ai là người quen thuộc nhất đích thị là Kiều Phong. Mọi người hướng ánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói. Chỉ thấy hai thân ảnh đang nhanh chóng hướng tới bên này. Hai thanh niên y phục một lam một hắc. Một người sát khí lẫm lẫm, khí tức thâm trầm tràn ngập toàn thân. Người còn lại phong khinh vân đạm, nhẹ nhàng phiêu dật, người khác nhìn thấy đều có cảm giác hoà ái dễ gần. Hai người này thân pháp phiêu hốt, chỉ vài hô hấp liền đến bên đám người Trương Vô Kỵ, Đoàn Dự. Một câu Bát Đệ đã có thể đoán ra thân phận của hai người này. Không phải ai khác người tới chính là lão bát Lệnh Hồ Xung cùng lão Cửu Tiểu Ngư Nhi.
- Ha ha, đến rất kịp thời, không có muộn!
Vũ Mập Mạp hoan hỉ nhanh chóng lao tới ôm lấy Lệnh Hồ Xung, miệng cười không khép lại được.
- Hình như cao hơn mấy phân, rất tốt!
Kiều Phong cũng là tới trước mặt Tiểu Ngư Nhi mạnh mẽ một đấm vào bả vai của hắn. Tiểu Ngư Nhi cười có chút bẽn lẽn, hắn vẫn là khả ái như vậy.
- Tứ ca, ngươi có thể hay không nhẹ tay chút điểm?
Tiểu Ngư Nhi xoa xoa bả vai cười khổ mà nói.
- Lục ca, ta không thích nam nhân, ngươi có thể buông tay không?
Lệnh Hồ Xung trên mặt cũng đầy hắc tuyến đối với Vũ Mập mạp nói.
- Ha ha ha!
Một đám cười vui vẻ khoái chí, dường như vì huynh đệ hội họp vui sướng mà quên mất bốn phía xung quanh.
Ở bốn phía, toàn trường nhìn bọn hắn ta một câu ngươi một câu cũng là mộng bức. Không ít người còn có chút ngốc trệ.
Các đại ca của ta, các ngươi xem lại tình huống bây giờ a, phía đối diện mấy ngàn người đang chăm chú nhìn các ngươi đâu!
.
Lệnh Hồ Xung đẩy ra Vũ Mập Mạp, ánh mắt hướng về phía đối diện cười nói:
- Chúng ta lần nữa hội ngộ, dường như lại phải chiến một trận sao?
Nhất thời cả bọn đều xoay người, tám người hướng về phía xa xa mấy ngàn người mà nhìn. Trong lòng bọn hắn vẫn có chút hào khí vạn trượng. Tám người đứng ngang hàng, khí thế vương giả bễ nghễ bạo phát.
- Thật hoài niệm cảm giác trước kia, Lão đại nếu có ở đây thì tốt!
Tiểu Ngư Nhi nỉ non mà nói. Những người khác cũng gật đầu đồng ý. Đứng trước mấy ngàn tinh anh của tiên giới, bọn hắn vẫn là hoài niệm cùng chiến ý mà thôi.
Phương Vũ nhìn phía đối diện lúc này không xa tám người, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường cùng chế giễu. Một đám ngớ ngẩn không chút thực lực. Tám người tu vi đều dừng lại ở trung vị thần, chỉ cần một cái thượng vị thần đi ra liền có thể giải quyết toàn bộ. Ấy vậy mà lúc này lại mơ tưởng cùng hắn đối nghịch. Đây là nực cười cỡ nào, chuyện cười cỡ nào. Phương Vũ cười lạnh, một lần nữa lên tiếng:
- Các ngươi vọng tưởng cùng ta đấu một trận? Chỉ dựa vào tám tên trung vị thần phế vật các ngươi. Hiện tại ta liền cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Góp sức ta hoặc là chết!
Từ chết cuối cùng được Phương Vũ gằn lên tràn ngập sát khí cùng bá đạo. Hiển nhiên hiện tại hắn cho rằng đối phương có thể nhận ra tình huống của bọn hắn, đồng thời một lần nữa suy tính lại.
Nhất thời cục diện rơi vào yên tĩnh trầm lặng, Phương Vũ cũng không có ra lệnh chém giết chỉ lẳng lặng chờ đợi. Trong lòng hắn đã có quyết định, nếu đối phương tám người dám một chữ không liền ra lệnh giết chết toàn bộ. Hắn lúc này cũng cần phải lập uy trước khi nắm toàn bộ tiên giới tinh anh chiến đấu cùng phi linh giới.
Chính vào lúc mấy ngàn người ở phía sau Phương Vũ muốn lập công lao tới chém giết thì chân trời vang lên tiếng nói nghiêm nghị cùng mạnh mẽ.
- Muốn huynh đệ ta góp sức cho ngươi, ngươi xứng sao?
Một câu lại nhắc tới ba chữ Ngươi xứng sao nhất thời làm Phương Vũ mặt này tối sầm lại. Hắn lần này không biết là lần thứ mấy bị người ta đánh mặt. Phương Vũ đã không thể nhịn được nữa, quát lớn:
- Kẻ nào, lăn ra đây cho ta!
Toàn trường kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh. Vừa rồi một câu kia chính là thủ pháp đặc biệt khiến bốn phương vang vọng tiếng nói, nhất thời không ai đoán được là địa phương nào do ai phát ra.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, trước mặt tám người Đoàn Dự, Chu Du, Kiều Phong, Trương Vô Kỵ, Vũ Văn Thành Đô, Triệu Vân, Lệnh Hồ Xung, Tiểu Ngư Nhi chính là một bóng lưng. Bóng lưng này là một thanh niên cao gây. Toàn thân mặc thanh lam cầm bào. Mái tóc bạch kim được buộc cao sau đầu, đuôi tóc không gió mà bày. Hai tay hắn chắp lại phía sau lưng, một bộ cao thủ vô địch.
Tám người nhìn thấy thân ảnh này đều há hốc miệng ngạc nhiên, vui mừng sung sướng. Người đầu tiên mở miệng chính là Đoàn Dự. Chỉ thấy hắn một bộ dáng run run lên tiếng gọi:
- Lão đại, là ngươi sao?
/797
|