Mễ Nhĩ Thành lúc này tiếng hoan hô ngập trời, toàn trường đã đứng dậy kích động hua chân múa tay. Đứng trước nguy cơ bị chèn ép từ Phi Linh giới qua trận chiến vừa rồi, sĩ khí của Tiên giới rơi xuống cực thấp. Không ai nghĩ tới vào lúc này bỗng nhiên giết ra một đoàn tinh nhuệ đáng sợ. Chứng kiến Phi Linh giới ngã xuống từng mảng từng mảng khiến tiên giới rung động cùng vui sướng cực độ. Mấy vạn năm qua, hai giới vực đều là hận thù chồng chất, đến mức giết tới sinh linh đồ thán. Rốt cuộc toàn bộ chủ thần hai giới liền đứng ra chế tạo chiến trường vị diện. Cứ mỗi trăm năm liền có một lần mở ra, tinh anh thế hệ trẻ của giới diện tham gia chiến đấu tranh đoạt. Trước kia liền không nói, cơ hồ đều là ngang ngửa làm tính toán. Thế nhưng ngàn năm trở về, mặc dù tiên giới vẫn giữ được danh ngạch năm đến sáu vị trong đệ thập cường, nhưng vị trí Chiến Thần đệ nhất vẫn là không có đoạt tới một lần.
- Khá lắm, không nghĩ tới lúc này lại bất ngờ giết ra, Phi Linh giới hoàn toàn rơi vào thế hạ phong!
Lập Khương thành chủ nắm chặt hai bên ghế ngồi, vẻ mặt hưng phấn mà nói.
- Thật là làm người ta vui vẻ, Phu Quân, chàng mau nhìn bên kia!
Lã Liên Phu nhân nhanh chóng chỉ cánh tay về một phương hướng. Lập Khương liền nhìn đi theo, trên màn hình lập tức hình ảnh khiến hắn kinh ngạc.
Hình ảnh chiến đấu hoa lệ, một nữ tử như tiên nữ giữa chiến trường không ngừng bay múa. Mỗi lần ngọc thủ vung lên lại có vô số bạch quang ngập trời lao đi. Nữ từ này chính là Lập Phi, công chúa nhỏ của Mễ Nhĩ Thành.
Phương xa hai toa đình đài lúc này cũng là một hồi bàn luận sôi nổi. Thế nhưng ngược lại với khi nãy, Phi Linh giới các vị chủ thần lại một mặt mộng bức cùng khó chịu, Tiên Giới chủ thần lại là một hồi sảng khoái liên tục khen hay. Vừa rồi một hồi bị chèn ép liền khiến Tiên Giới chủ thần uất nghẹn không cõ chỗ phát tiết. Hiện tại bọn hắn là không ngừng thảo luận cười lớn ha hả.
- Đáng chết, Tiên giới không ngờ giảo hoạt như vậy!
Hắc ám chủ thần hai tay nắm chặt, lạnh lùng nói. Những người khác không ai nói thêm điều gì, thế nhưng vẻ mặt không chút nào dễ nhìn.
Hà Nội lúc này chẳng có ai còn quan tâm tới chiến đấu được trận pháp truyền đi ra nữa. Bởi vì chiến đấu đã rơi vào khốc liệt. Gần năm mươi tinh anh của Tiên giới đã tử vong mười năm người. Không thể không nói, hơn một trăm tinh anh của Phi Linh giới gia nhập về sau, lần lượt phía Tiên giới có người tử vong.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không nên kéo dài, có thể cướp liền cướp, không thể liền lui lại!
Hoàng Minh lăng không quan sát, rốt cuộc hét lớn một tiếng.
Lời hắn vừa dứt, tốc độ của đám người liền tăng lên rất nhiều.
- Đến rồi thì đừng đi!
Võ Uy Nam hừ lạnh, một trảo vung lên, hai cánh phía sau vũ động mạnh. Hắc sắc nguyên tố bùng nổ, thân ảnh hắn biến mất.
- Ta...
Một tinh chiến tướng của tiên giới đang tả xung hữu đột giữa quân địch bỗng nhiên cảm giác bản thân như bì lực ép kìm hãm. Hắn chỉ vừa kịp kêu lên một tiếng thân thể lập tức nổ tung, thần cách rơi xuống bên dưới. Một trung vị thần cứ như vậy bị miểu sát. Chưa dừng lại ở đó, Võ Uy Nam như u linh liên tục gặt hái tính mạng kẻ địch.
- Lão Cửu, coi chừng!
Chu Du hai mắt mở to, hắn vừa kịp tung ra một đòn liền phát hiện Võ Uy Nam đang hướng Tiểu Ngư Nhi mà tới.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Ngư Nhi lúc này đang liên tục dùng bình ngọc pháp bảo công kích kẻ địch. Nghe thấy tiếng hét lớn của Chu Du trong lòng liền kinh sợ, ngay lập tức hắn thận trọng thu lấy bình ngọc trở về hộ thân. Thế nhưng kịp sao, Võ Uy Nam tốc độ quá nhanh, chỉ chớp mắt một trảo đã hướng về đầu của Tiểu Ngư Nhi Chộp tới. Tiểu Ngư Nhi tu vi hiện tại cũng chỉ vừa đột phá trung vị thần, hầu như không có cách nào chống lại một thượng vị thần đại viên mãn như Võ Uy Nam. Kiều Phong, Triệu Vân, Lệnh Hồ Xung đám người tinh thần căng cứng, bọn hắn cũng thấy được cảnh tượng này, thế nhưng vị trí lại quá xa, không có cách naog kịp ngăn trở.
- Chết đi cho ta!
Võ Uy Nam quát lớn, trảo lớn màu đen ầm ầm đánh tới.
- Không được!
- Ngươi dám!
Đoàn Dự quát lớn, lăng ba vi bộ triển khai cực nhanh lao tới, một thân ảnh khác cũng là bám sát phía sau, tốc độ không kém, là Lôi Ân. Thế nhưng cho dù tốc độ có nhanh hơn nữa, đứng trước thời điểm này vẫn là không kịp.
- Chết cho ta, ha ha ha...
Cảm nhận được sự sợ hãi của kẻ địch bốn phía, biết rõ kẻ đối diện này chính là một trong số nhân vật quan trọng, Võ Uy Nam cười điên cuồng, càng ra lực. Tiểu Ngư Nhi đã như chết lặng, không còn một điểm kháng cự nào. Hắn vốn tu vi thực lực yếu nhất trong chín huynh đệ, đối với kẻ địch áp đảo như thế đánh tới. Có thể không bị ép rơi đã là rất tốt rồi.
Chính vào lúc này, thân thể Tiểu Ngư Nhi bỗng nhiên bị xé ra sau đó biến mất, thay vào đó bất ngờ là một thân ảnh khác bất ngờ xuất hiện. Một cánh tay giơ lên, kim sắc quang mang chấn động đón lấy hắc trảo của Võ Uy Nam. Hai cỗ lực lượng va chạm, không gian tĩnh lặng trong ba giây, ngay sau đó liền vang lên tiếng nổ chấn thiên liệt địa.
- Khá lắm, không nghĩ tới lúc này lại bất ngờ giết ra, Phi Linh giới hoàn toàn rơi vào thế hạ phong!
Lập Khương thành chủ nắm chặt hai bên ghế ngồi, vẻ mặt hưng phấn mà nói.
- Thật là làm người ta vui vẻ, Phu Quân, chàng mau nhìn bên kia!
Lã Liên Phu nhân nhanh chóng chỉ cánh tay về một phương hướng. Lập Khương liền nhìn đi theo, trên màn hình lập tức hình ảnh khiến hắn kinh ngạc.
Hình ảnh chiến đấu hoa lệ, một nữ tử như tiên nữ giữa chiến trường không ngừng bay múa. Mỗi lần ngọc thủ vung lên lại có vô số bạch quang ngập trời lao đi. Nữ từ này chính là Lập Phi, công chúa nhỏ của Mễ Nhĩ Thành.
Phương xa hai toa đình đài lúc này cũng là một hồi bàn luận sôi nổi. Thế nhưng ngược lại với khi nãy, Phi Linh giới các vị chủ thần lại một mặt mộng bức cùng khó chịu, Tiên Giới chủ thần lại là một hồi sảng khoái liên tục khen hay. Vừa rồi một hồi bị chèn ép liền khiến Tiên Giới chủ thần uất nghẹn không cõ chỗ phát tiết. Hiện tại bọn hắn là không ngừng thảo luận cười lớn ha hả.
- Đáng chết, Tiên giới không ngờ giảo hoạt như vậy!
Hắc ám chủ thần hai tay nắm chặt, lạnh lùng nói. Những người khác không ai nói thêm điều gì, thế nhưng vẻ mặt không chút nào dễ nhìn.
Hà Nội lúc này chẳng có ai còn quan tâm tới chiến đấu được trận pháp truyền đi ra nữa. Bởi vì chiến đấu đã rơi vào khốc liệt. Gần năm mươi tinh anh của Tiên giới đã tử vong mười năm người. Không thể không nói, hơn một trăm tinh anh của Phi Linh giới gia nhập về sau, lần lượt phía Tiên giới có người tử vong.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không nên kéo dài, có thể cướp liền cướp, không thể liền lui lại!
Hoàng Minh lăng không quan sát, rốt cuộc hét lớn một tiếng.
Lời hắn vừa dứt, tốc độ của đám người liền tăng lên rất nhiều.
- Đến rồi thì đừng đi!
Võ Uy Nam hừ lạnh, một trảo vung lên, hai cánh phía sau vũ động mạnh. Hắc sắc nguyên tố bùng nổ, thân ảnh hắn biến mất.
- Ta...
Một tinh chiến tướng của tiên giới đang tả xung hữu đột giữa quân địch bỗng nhiên cảm giác bản thân như bì lực ép kìm hãm. Hắn chỉ vừa kịp kêu lên một tiếng thân thể lập tức nổ tung, thần cách rơi xuống bên dưới. Một trung vị thần cứ như vậy bị miểu sát. Chưa dừng lại ở đó, Võ Uy Nam như u linh liên tục gặt hái tính mạng kẻ địch.
- Lão Cửu, coi chừng!
Chu Du hai mắt mở to, hắn vừa kịp tung ra một đòn liền phát hiện Võ Uy Nam đang hướng Tiểu Ngư Nhi mà tới.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Ngư Nhi lúc này đang liên tục dùng bình ngọc pháp bảo công kích kẻ địch. Nghe thấy tiếng hét lớn của Chu Du trong lòng liền kinh sợ, ngay lập tức hắn thận trọng thu lấy bình ngọc trở về hộ thân. Thế nhưng kịp sao, Võ Uy Nam tốc độ quá nhanh, chỉ chớp mắt một trảo đã hướng về đầu của Tiểu Ngư Nhi Chộp tới. Tiểu Ngư Nhi tu vi hiện tại cũng chỉ vừa đột phá trung vị thần, hầu như không có cách nào chống lại một thượng vị thần đại viên mãn như Võ Uy Nam. Kiều Phong, Triệu Vân, Lệnh Hồ Xung đám người tinh thần căng cứng, bọn hắn cũng thấy được cảnh tượng này, thế nhưng vị trí lại quá xa, không có cách naog kịp ngăn trở.
- Chết đi cho ta!
Võ Uy Nam quát lớn, trảo lớn màu đen ầm ầm đánh tới.
- Không được!
- Ngươi dám!
Đoàn Dự quát lớn, lăng ba vi bộ triển khai cực nhanh lao tới, một thân ảnh khác cũng là bám sát phía sau, tốc độ không kém, là Lôi Ân. Thế nhưng cho dù tốc độ có nhanh hơn nữa, đứng trước thời điểm này vẫn là không kịp.
- Chết cho ta, ha ha ha...
Cảm nhận được sự sợ hãi của kẻ địch bốn phía, biết rõ kẻ đối diện này chính là một trong số nhân vật quan trọng, Võ Uy Nam cười điên cuồng, càng ra lực. Tiểu Ngư Nhi đã như chết lặng, không còn một điểm kháng cự nào. Hắn vốn tu vi thực lực yếu nhất trong chín huynh đệ, đối với kẻ địch áp đảo như thế đánh tới. Có thể không bị ép rơi đã là rất tốt rồi.
Chính vào lúc này, thân thể Tiểu Ngư Nhi bỗng nhiên bị xé ra sau đó biến mất, thay vào đó bất ngờ là một thân ảnh khác bất ngờ xuất hiện. Một cánh tay giơ lên, kim sắc quang mang chấn động đón lấy hắc trảo của Võ Uy Nam. Hai cỗ lực lượng va chạm, không gian tĩnh lặng trong ba giây, ngay sau đó liền vang lên tiếng nổ chấn thiên liệt địa.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/797
|