Hoa Vô Cực rời đi, thân ảnh của hắn nhanh chóng hướng tới vị trí bên dưới cách đó một mảnh đại điện. Nơi này chính là nơi tiếp nhận các đối thủ thua cuộc bị loại của cả hai bẻn. Hoàng Minh trước khi chiến đấu đã được những người khác giới thiệu về Võ đài chi chiến không sai biệt lắm. Chiến đấu đều là loại trực tiếp, hiển nhiên thua trận liền lập tức bị loại. Người chiến thắng liền sát nhập đảo của đối phương thành của mình. Tiếp đến cứ chiến đấu, càng thắng đảo dưới chân của hắn càng mở rộng. Giống như Hoàng Minh hiện tại, dưới chân hắn lúc này chính là của hắn cùng Hoa Vô Cực hợp lại thành một. Ngay sau đó hòn đảo của hắn được nâng lên trăm mét không sai biệt lắm chậm rãi dừng lại.
- Tiên giới một trăm ba mươi hai danh ngạch, rốt cuộc liền muốn loại đi không ít đây!
Hoàng Minh lẩm bẩm một câu, ánh mắt quét toàn trường. Bởi vì nhân số quá lớn, lại kèm theo hiệu quả ngẫu nhiên lựa chọn đối thủ. Thế nên hiện tại không ít là tiên giới tinh anh gặp nhau. Phi Linh giới lại hoàn toàn không có trùng lặp người nào.
- Ồ, Lục Phi sao?
Lúc này Hoàng Minh liền phát hiện gần hắn nhất hiện tại lại Lục Phi đang từ từ dâng lên. Hắn thắng cũng thật nhanh. Không chỉ có Lục Phi, lại xuất hiện thêm bốn năm hòn đảo đang nhanh chóng bay lên trên cao. Bạch Mẫu Đơn, Thư Đồ Sư Lĩnh Chi, Hư Trúc, Võ Uy Nam, Lãnh Thu Sâm, Phương Vũ đám siêu cấp cường giả Thượng Vị thần đại viên mãn hoàn toàn lấy áp đảo mà thắng. Thời gian tiếp tục qua đi, chiến đấu càng nhất thời căng thẳng không kém.
Hoàng Minh tiếp tục quan sát, rốt cuộc ánh mắt dừng ở một võ đài. Dưới võ đài chính là Côn Lô cùng Âu Long. Âu Long thân là siêu cấp Thượng Vị Thần đại viên mãn, thế nhưng hiện tại lại cùng Côn Lô đánh đến không sai biệt bao nhiêu. Phải biết Âu Long chính là cao thủ thứ hai chỉ đứng sau Võ Uy Nam tại Phi Linh giới mà thôi. Ấy vậy mà hiện tại lại chưa thể cầm một thượng vị thần đánh rơi xuống.
Không chỉ có Hoàng Minh, Võ Uy Nam đám người cũng là quan tâm trận chiến này.
- Âu Long vậy mà chỉ chiếm thượng phong?
Lãnh Thu Sâm kinh ngạc mà nói, không thể tin nổi nhìn trận đấu kia.
- Mặc dù Âu Long không có dùng toàn lực, thế nhưng không thể công nhận kẻ này thiên phú đáng sợ. Kiếm tu chứng đạo, lấy thân làm kiếm, lấy tâm làm mang, lấy ý chí làm kiếm ý, quả thực là quái vật.
Võ Uy Nam cũng là mặt ngoài bình tĩnh, trong tâm lại rung động không thôi.
Ầm!
Lại một lần hai bên va chạm ngay sau đó tách ra. Chỉ thấy Âu Long một mặt lạnh lùng nhìn lấy đối thủ, Hắc sắc Câu Liêm như tử thần nhìn chằm chămg vào Côn Lô.
- Hắc hắc..!
Côn Lô trên miệng hai hàm răng vẫn cắn chặt chuôi kiếm. Thế nhưng hắn vẫn có thể cười, thậm chí là lên tiếng mà nói:
- Ngươi rất mạnh, thế nhưng ta cũng không sợ. Chiến cùng kẻ mạnh ta càng mạnh!
Lời vừa dứt hai thanh trường kiềm trong tay lập tức để chéo lấy một góc độ. Ba thanh trường kiếm xếp thành một bộ thăng bằng đối xứng.
- Đón nhận của ta một chiêu này! Nhất Đại Tam Thiên! Đại Thiên Thế giới!
Tiếng gầm lớn của Côn Lô vang lên, thân ảnh hắn loé lên lập tức tiếp cận Âu Long mà tới. Ba thành trường kiếm hoá thành tốc độ cực hạn, Phong thuộc tính cùng hoả thuộc tính bùng nổ. Không gian như bị bẻ cong nghiền nát.
Âu Long không chút khinh thị, trên mặt đầy sự nghiêm túc. Đối phương không phải một thượng vị thần bình thường, chỉ sợ hắn không thể giữ được lá bài tẩy nữa rồi. Đón lấy Côn Lô lao tới, Hắc sắc câu liêm lấp lánh hắc ám thuộc tính. Phía sau lưng Âu Long hai cánh mở rộng, cơ bắp trên người hắn căng cứng lại.
- Tới đây, để ta cho ngươi thấy được sự chênh lệch của hai bên. Hắc Diệt Thần Viêm.
Hắc sắc câu liêm mang theo huỷ diệt tư thế đón lấy cùng Côn Lô va chạm. Không ít người đang hướng về trận chiến này mà ánh mắt co rút lại. Hai bên rốt cuộc va chạm.
Oanh long long!
Chiến trường như muốn rung chuyển. Mặt đất của đảo rõ ràng cứng rắn vô cùng thế nhưng vẫn bị đánh nổ bụi mù. Đây có thể thấy được vừa rồi một lần va chạm đáng sợ đến thế nào. Phong thuộc tính, hoả thuộc tính, hắc ám nguyên tố va chạm khiên không gian hoả diễm vẫn hừng hực chưa tắt. Toàn trường kinh thán chờ đợi bụi đất tan đi. Rốt cuộc rất nhanh một thân ảnh xuất hiện. Người này tay phải che lấy trước ngực, khoé miệng chảy một vệt máu tươi. Tay trái hắn cầm hắc sắc câu liêm, hai cánh phía sau có chút xơ xác. Đây rõ ràng là Âu Long chứ không phải ai khác.
- Côn Lô đâu?
Lục Phi lo lắng mà hỏi. Như đáp lời hắn, dưới mặt đất rốt cuộc xuất hiện bóng người nằm trên đất. Ba thanh kiếm rơi xung quanh hắn. Côn Lô thua, hiện tại sống chết không rõ.
- Côn Lô!
Lục Phi kinh sợ muốn lao tới.
- Để ta tới, Thuyền trưởng ngươi ở đó, rời đi liền mất tư cách không được.
Một thiếu nữ hô lên, nàng chính là Nam Minh. Vừa rồi một trận gặp phải Lãnh Thu Sâm liền thua trận. Nam Minh từ dưới mặt đất nơi tuyển thủ thua trận lăng không bay tới trên đảo. Đỡ lấy Côn Lô nàng thở phào mà nói:
- Còn tốt, chưa có chết được!
- Tiên giới một trăm ba mươi hai danh ngạch, rốt cuộc liền muốn loại đi không ít đây!
Hoàng Minh lẩm bẩm một câu, ánh mắt quét toàn trường. Bởi vì nhân số quá lớn, lại kèm theo hiệu quả ngẫu nhiên lựa chọn đối thủ. Thế nên hiện tại không ít là tiên giới tinh anh gặp nhau. Phi Linh giới lại hoàn toàn không có trùng lặp người nào.
- Ồ, Lục Phi sao?
Lúc này Hoàng Minh liền phát hiện gần hắn nhất hiện tại lại Lục Phi đang từ từ dâng lên. Hắn thắng cũng thật nhanh. Không chỉ có Lục Phi, lại xuất hiện thêm bốn năm hòn đảo đang nhanh chóng bay lên trên cao. Bạch Mẫu Đơn, Thư Đồ Sư Lĩnh Chi, Hư Trúc, Võ Uy Nam, Lãnh Thu Sâm, Phương Vũ đám siêu cấp cường giả Thượng Vị thần đại viên mãn hoàn toàn lấy áp đảo mà thắng. Thời gian tiếp tục qua đi, chiến đấu càng nhất thời căng thẳng không kém.
Hoàng Minh tiếp tục quan sát, rốt cuộc ánh mắt dừng ở một võ đài. Dưới võ đài chính là Côn Lô cùng Âu Long. Âu Long thân là siêu cấp Thượng Vị Thần đại viên mãn, thế nhưng hiện tại lại cùng Côn Lô đánh đến không sai biệt bao nhiêu. Phải biết Âu Long chính là cao thủ thứ hai chỉ đứng sau Võ Uy Nam tại Phi Linh giới mà thôi. Ấy vậy mà hiện tại lại chưa thể cầm một thượng vị thần đánh rơi xuống.
Không chỉ có Hoàng Minh, Võ Uy Nam đám người cũng là quan tâm trận chiến này.
- Âu Long vậy mà chỉ chiếm thượng phong?
Lãnh Thu Sâm kinh ngạc mà nói, không thể tin nổi nhìn trận đấu kia.
- Mặc dù Âu Long không có dùng toàn lực, thế nhưng không thể công nhận kẻ này thiên phú đáng sợ. Kiếm tu chứng đạo, lấy thân làm kiếm, lấy tâm làm mang, lấy ý chí làm kiếm ý, quả thực là quái vật.
Võ Uy Nam cũng là mặt ngoài bình tĩnh, trong tâm lại rung động không thôi.
Ầm!
Lại một lần hai bên va chạm ngay sau đó tách ra. Chỉ thấy Âu Long một mặt lạnh lùng nhìn lấy đối thủ, Hắc sắc Câu Liêm như tử thần nhìn chằm chămg vào Côn Lô.
- Hắc hắc..!
Côn Lô trên miệng hai hàm răng vẫn cắn chặt chuôi kiếm. Thế nhưng hắn vẫn có thể cười, thậm chí là lên tiếng mà nói:
- Ngươi rất mạnh, thế nhưng ta cũng không sợ. Chiến cùng kẻ mạnh ta càng mạnh!
Lời vừa dứt hai thanh trường kiềm trong tay lập tức để chéo lấy một góc độ. Ba thanh trường kiếm xếp thành một bộ thăng bằng đối xứng.
- Đón nhận của ta một chiêu này! Nhất Đại Tam Thiên! Đại Thiên Thế giới!
Tiếng gầm lớn của Côn Lô vang lên, thân ảnh hắn loé lên lập tức tiếp cận Âu Long mà tới. Ba thành trường kiếm hoá thành tốc độ cực hạn, Phong thuộc tính cùng hoả thuộc tính bùng nổ. Không gian như bị bẻ cong nghiền nát.
Âu Long không chút khinh thị, trên mặt đầy sự nghiêm túc. Đối phương không phải một thượng vị thần bình thường, chỉ sợ hắn không thể giữ được lá bài tẩy nữa rồi. Đón lấy Côn Lô lao tới, Hắc sắc câu liêm lấp lánh hắc ám thuộc tính. Phía sau lưng Âu Long hai cánh mở rộng, cơ bắp trên người hắn căng cứng lại.
- Tới đây, để ta cho ngươi thấy được sự chênh lệch của hai bên. Hắc Diệt Thần Viêm.
Hắc sắc câu liêm mang theo huỷ diệt tư thế đón lấy cùng Côn Lô va chạm. Không ít người đang hướng về trận chiến này mà ánh mắt co rút lại. Hai bên rốt cuộc va chạm.
Oanh long long!
Chiến trường như muốn rung chuyển. Mặt đất của đảo rõ ràng cứng rắn vô cùng thế nhưng vẫn bị đánh nổ bụi mù. Đây có thể thấy được vừa rồi một lần va chạm đáng sợ đến thế nào. Phong thuộc tính, hoả thuộc tính, hắc ám nguyên tố va chạm khiên không gian hoả diễm vẫn hừng hực chưa tắt. Toàn trường kinh thán chờ đợi bụi đất tan đi. Rốt cuộc rất nhanh một thân ảnh xuất hiện. Người này tay phải che lấy trước ngực, khoé miệng chảy một vệt máu tươi. Tay trái hắn cầm hắc sắc câu liêm, hai cánh phía sau có chút xơ xác. Đây rõ ràng là Âu Long chứ không phải ai khác.
- Côn Lô đâu?
Lục Phi lo lắng mà hỏi. Như đáp lời hắn, dưới mặt đất rốt cuộc xuất hiện bóng người nằm trên đất. Ba thanh kiếm rơi xung quanh hắn. Côn Lô thua, hiện tại sống chết không rõ.
- Côn Lô!
Lục Phi kinh sợ muốn lao tới.
- Để ta tới, Thuyền trưởng ngươi ở đó, rời đi liền mất tư cách không được.
Một thiếu nữ hô lên, nàng chính là Nam Minh. Vừa rồi một trận gặp phải Lãnh Thu Sâm liền thua trận. Nam Minh từ dưới mặt đất nơi tuyển thủ thua trận lăng không bay tới trên đảo. Đỡ lấy Côn Lô nàng thở phào mà nói:
- Còn tốt, chưa có chết được!
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/797
|