Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
Chương 240 - Thiếu Tiền Mua Thuốc Thì Làm Cách Nào? Giết Người Cướp Của!
/331
|
Dịch giả: Đường Huyền Trang
Một đám người đứng ở cửa thôn đánh đại đao vệ sĩ nửa ngày, Phương Khải còn tiện tay nhặt được mấy cái kiếm gỗ cùng áo vải rồi bán lại cho cửa hàng, sau khi vô số núi thây biển máu qua đi, cuối cùng Trát Cổ cùng với Thiết Thạch đạo nhân kêu rên nói:
- Làm sao không thể đánh lại tên chó chết này?!
- Được rồi! Xem ra gia hỏa này chỉ là vệ sĩ canh giữ ở cửa thôn, chúng ta không trêu chọc hắn, hắn cũng không tới giết ta.
Thiết Thạch đạo nhân nói:
- Đừng lãng phí thời gian nữa, luyện cấp đi!
Theo thời gian trôi qua, những người chơi này dần dần phát hiện, giết quái tăng trưởng tu vi trong Truyền Kỳ nhiều hơn rất nhiều so với các trò chơi khác.
Đúng vậy, có lẽ một hai con quái vẫn không cảm giác được, nhưng về sau rất nhiều người phát hiện ra vấn đề này, tốc độ tăng lên thực lực nhanh hơn các trò chơi khác rất nhiều!
Phương Khải cũng nhận ra điều này, dường như là đang tính toán chỗ khác biệt..
Cửa hàng thành Cửu Hoa.
- Không còn tiền mua thuốc, ngươi có hay không?
Quách Hùng đi đánh quái, phát hiện thuốc nước không còn, tiền cũng tiêu hết!
Trò chơi của hệ thống có thể dựa vào kỹ xảo để né tránh công kích, dược thủy tiêu hao cũng không nhiều như bản trò chơi cũ, nhưng hệ thống cũng làm ra một vài điều chỉnh, tỉ như là bình dược thủy cấp thấp đắt hơn rất nhiều so với bản cũ!
Cái tăng cái giảm, vì thế tạo thành hiệu quả giống nhau --- đều phát hiện mình không có tiền mua thuốc!
- Ừm... Ta xem thử một chút!
Tịch Kỳ kiểm tra, thuốc cũng không có, tiền trên người cũng không nhiều!
- MK...!
Quách Hùng oán trách một câu:
- Nếu không phải tên ma cà bông kia lãng phí thuốc của ta, bây giờ còn có thể dùng thêm một lúc!
- Hay là... Lại đi săn thịt bán?
Trước đó tốc độ tăng thực lực rất nhanh, bởi vì không quá cân nhắc đến vấn đề dược thủy, lúc trước giết gà hươu thăng cấp cũng tiện tay bán được không ít tiền, nhưng bây giờ đã tiêu sạch!
Lại trở về giết những tiểu động vật quá, thì không thể nào tăng tu vi, chỉ vẻn vẹn là kiếm tiền!
Mặc dù tốc độ tăng thực lực hạ xuống, nhưng nhìn chung là không còn cách nào khác.
Mà lúc này đây, Thiết Thạch đạo nhân, Trát Cổ cùng với mười mấy tên đệ tử Hoàng Gia cũng tương tự phát hiện ra vấn đề này.
Không có tiền mua thuốc luyện cấp!
Trát Cổ thì càng phiền toái, Pháp Sư hết lam(mana) là rất trí mạng!
Nếu như phải dựa vào việc ngồi xuống nghỉ ngơi để hồi phục thì phải cần một khoảng thời gian rất dài.
- Làm sao bây giờ...
Trát Cổ buồn bực:
- Hay là quay lại đi săn thịt hươu?
- Quá phiền phức...
Thiết Thạch đạo nhân đi vào hẻm nhỏ bên cạnh thôn, lập tức nhìn thấy không ít người đang săn giết dã thú, hai mắt liền lập tức tỏa sáng:
- Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho tới!
- Được!
Bọn hắn biết, người chết có thể bị rơi vật phẩm trong balo ra, như vậy... Rất nhanh, hai người liền hướng ma trảo về nhũng người chơi đang thu thập thịt hươu!
Dù sao thì mình đánh cũng chậm hơn nhiều? Nếu có thể giết chết một người bạo ra một balo thịt hươu, như vậy chẳng phải là phát tài?!
Mang theo ý nghĩ này, hai người chuẩn bị hạ độc thủ đến những người chơi khác! Cái khác thì không cần nói, chỉ biết là thu hoạch được siêu cấp phong phú!
Làm phố thống lĩnh thành Cưu Hoa, Cung Hách cũng đang chơi trò chơi này, chẳng qua thời điểm chơi hơi muộn, đẳng cấp lúc này cũng không cao, một bên đánh dã hươu, một bên chậm rãi thu thập thịt hươu.
Bỗng nhiên ở đằng sau đại thụ bắn đến một đạo hỏa quang! Lập tức khiến cho thân thể có chút mập mạp của hắn ngã xuống đất!
Ngay sau đó có một đạo sĩ cầm thanh kiếm gỗ vội vàng lao điến, kiếm gỗ trong tay liên tục đâm!
- Ai! Ai cmn đánh lén ta!?
Cung Hách kêu rên.
Vừa định hoàn thủ, một đạo hỏa cầu lại lần nữa nện lên trán! Lập tức bị ngã dập mông!
Hai người, một người phụ trách chém, một người phụ tránh nện hỏa cầu, rất nhanh Cung Hách liền ngã trên mặt đất!
- Thật nhiều thịt!
Hai người nhìn thấy thịt tuôn ra đầy đất, vô cùng hưng phấn!
- Gia hỏa này thu thập bao lâu! Ha ha ha, hoàn toạn tiện nghĩ cho đại gia ta!
- Không giết được mấy tên rác rưởi kia, trước hết giết mấy tên gia hỏa này cũng là không tệ mà!
Hai người nhất thời cuồng tiếu một trận!
- A----! Thịt của ta!
Cung Hách vốn định thu thập thêm một chút, rồi về đi bán, nào ngờ còn chưa kịp trở về, cả người đều bị phát nổ!
Lúc này mặt mũi hắn như phát điên, ý muốn giết người cũng có!
Mấy tên đồng liêu bên cạnh hắn đang chơi, nghe được Cung Hách hét thảm như vậy, nhất thời hỏi:
- Cung huynh, sao vậy?
- Cả balo thịt hươu của lão tử bị người làm phát nổ!
Sắc mặt Cung Hách tái xanh.
- Ở đâu?
Mấy người bây giờ cũng đã cấp 7:
- Dám đọng vào Cung huynh, chán sống sao!
Một là Cung Hách không biết đối phương là ai, hai là trong tiệm này tùy tiện ném cục gạch cũng có thể nện vào một tên đại lão, hắn không dám mức quá lộ liễu, dứt khoát:
- Đi! Đi theo ta, bây giờ đang ở bên ngoài, chúng ta đem bọn hắn phát nổ!
Nửa giờ sau...
Chỉ thấy bốn năm người Cung Hách bị Trát Cổ, Thiết Thạch đạo nhân mang theo mười mấy tên đệ tử Hoàng gia vây quanh!
- Giết!
Mấy người Trát Cổ hưng phấn.
- MK!
Bị giết trở về điểm phục sinh, lại phát nổ không ít thứ, mấy người Cung Hách không ngừng kêu rên:
- Huỵnh đệ Cửu Hoa quân đâu!? Đem đội tinh nhuệ kéo qua đây! Toàn bộ kéo qua! Giết hết!
------------------
Một bên khác, mấy người toàn thân đằng đằng sát khí đi về thôn:
- Mỗi người chúng ta có một balo thịt gà, thịt hươu, đoán xem có thể bán được bao nhiêu!
- Ha ha! Dù sao thì tạm thời cũng không cần lo về vấn đề tiền!
Hai người đi đến cửa thôn, lúc này Phương Khải cùng với tiểu la lỵ Khương Tiểu Nguyệt cũng đúng lúc trở về.
- Làm sao cảm giác mấy người này đằng đằng sát khí...?
Phương Khải bật tên nhân vật lên ---- tên tất cả đều đỏ chót!
- Lão bản, trò chơi này thật là phiền phức! Còn phải đi săn kiếm tiền mới có thể có tiền mua thuốc!
Khương Tiểu Nguyệt cau mày, không nghĩ tới trong hiện thực cần kiếm tiền mà cái trò chơi này cũng cần kiếm tiền.
- Ặc... Việc này, cũng không nhất định đi săn mới có thể kiếm tiền.
Phương Khải giải thích nói.
- Vậy còn biện pháp nào?
Phương Khải chỉ vào hướng hai người đang đi vào trong thôn:
- Tiểu Nguyệt, tiền đưa tới.
Hai người vừa vào đến của thôn, chỉ thấy ánh đao đánh tới! Hai đạo đao ảnh!
- A----!
- A----!
Hai tiếng kêu thảm thiết, kèm theo đó là phát nổ đầy đất!
- Đi đi đi! Tiền đến, tiền đến!
Phương Khải vội kéo áo Khương Tiểu Nguyệt đi nhặt, ngoài trừ một ít bị người bên ngoài nhặt, thì hai người cũng nhặt được nửa bao!
Lúc này Hoàng Sơn cũng không còn tiền, đang ở thành chữ đổ khổ tư suy nghĩ tìm ra đối sách.
Bỗng nhiên nhìn thấy hai nam tử chỉ còn cái quần cộc bò lên.
Cũng may là hệ thống cho quần áo che đậy thân thể, nếu không cũng không chỉ còn hai cái quần cộc!
- Làm sao các ngươi cũng tới đây?
- Ta cũng không biết!
Hai người kêu rên:
- Tên chó hoang vệ sĩ kia, không biết nguyên nhân gì, thấy chúng ta chính là một đao! Trực tiếp liền chết!
- Các ngươi có tiền không? Cho ta mượn chút mua thuốc!
Hoàng Sơn nói.
- Không có a...
Hai người kêu rên.
- Lại nói... Các ngươi vào đây bằng cách nào? Kêu người khác đưa chút tiền vào cho chúng ta!
Hoang Sơn sầu khổ nói:
Cửa hàng thành Cửu Hoa,
- Cung phó thống lĩnh! Mấy tên ngốc vừa giết ngươi đâu?!
Ước chừng ba mươi, bốn mươi người đứng ở ngoài thôn, trừng mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào thôn.
Một đám người đứng ở cửa thôn đánh đại đao vệ sĩ nửa ngày, Phương Khải còn tiện tay nhặt được mấy cái kiếm gỗ cùng áo vải rồi bán lại cho cửa hàng, sau khi vô số núi thây biển máu qua đi, cuối cùng Trát Cổ cùng với Thiết Thạch đạo nhân kêu rên nói:
- Làm sao không thể đánh lại tên chó chết này?!
- Được rồi! Xem ra gia hỏa này chỉ là vệ sĩ canh giữ ở cửa thôn, chúng ta không trêu chọc hắn, hắn cũng không tới giết ta.
Thiết Thạch đạo nhân nói:
- Đừng lãng phí thời gian nữa, luyện cấp đi!
Theo thời gian trôi qua, những người chơi này dần dần phát hiện, giết quái tăng trưởng tu vi trong Truyền Kỳ nhiều hơn rất nhiều so với các trò chơi khác.
Đúng vậy, có lẽ một hai con quái vẫn không cảm giác được, nhưng về sau rất nhiều người phát hiện ra vấn đề này, tốc độ tăng lên thực lực nhanh hơn các trò chơi khác rất nhiều!
Phương Khải cũng nhận ra điều này, dường như là đang tính toán chỗ khác biệt..
Cửa hàng thành Cửu Hoa.
- Không còn tiền mua thuốc, ngươi có hay không?
Quách Hùng đi đánh quái, phát hiện thuốc nước không còn, tiền cũng tiêu hết!
Trò chơi của hệ thống có thể dựa vào kỹ xảo để né tránh công kích, dược thủy tiêu hao cũng không nhiều như bản trò chơi cũ, nhưng hệ thống cũng làm ra một vài điều chỉnh, tỉ như là bình dược thủy cấp thấp đắt hơn rất nhiều so với bản cũ!
Cái tăng cái giảm, vì thế tạo thành hiệu quả giống nhau --- đều phát hiện mình không có tiền mua thuốc!
- Ừm... Ta xem thử một chút!
Tịch Kỳ kiểm tra, thuốc cũng không có, tiền trên người cũng không nhiều!
- MK...!
Quách Hùng oán trách một câu:
- Nếu không phải tên ma cà bông kia lãng phí thuốc của ta, bây giờ còn có thể dùng thêm một lúc!
- Hay là... Lại đi săn thịt bán?
Trước đó tốc độ tăng thực lực rất nhanh, bởi vì không quá cân nhắc đến vấn đề dược thủy, lúc trước giết gà hươu thăng cấp cũng tiện tay bán được không ít tiền, nhưng bây giờ đã tiêu sạch!
Lại trở về giết những tiểu động vật quá, thì không thể nào tăng tu vi, chỉ vẻn vẹn là kiếm tiền!
Mặc dù tốc độ tăng thực lực hạ xuống, nhưng nhìn chung là không còn cách nào khác.
Mà lúc này đây, Thiết Thạch đạo nhân, Trát Cổ cùng với mười mấy tên đệ tử Hoàng Gia cũng tương tự phát hiện ra vấn đề này.
Không có tiền mua thuốc luyện cấp!
Trát Cổ thì càng phiền toái, Pháp Sư hết lam(mana) là rất trí mạng!
Nếu như phải dựa vào việc ngồi xuống nghỉ ngơi để hồi phục thì phải cần một khoảng thời gian rất dài.
- Làm sao bây giờ...
Trát Cổ buồn bực:
- Hay là quay lại đi săn thịt hươu?
- Quá phiền phức...
Thiết Thạch đạo nhân đi vào hẻm nhỏ bên cạnh thôn, lập tức nhìn thấy không ít người đang săn giết dã thú, hai mắt liền lập tức tỏa sáng:
- Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho tới!
- Được!
Bọn hắn biết, người chết có thể bị rơi vật phẩm trong balo ra, như vậy... Rất nhanh, hai người liền hướng ma trảo về nhũng người chơi đang thu thập thịt hươu!
Dù sao thì mình đánh cũng chậm hơn nhiều? Nếu có thể giết chết một người bạo ra một balo thịt hươu, như vậy chẳng phải là phát tài?!
Mang theo ý nghĩ này, hai người chuẩn bị hạ độc thủ đến những người chơi khác! Cái khác thì không cần nói, chỉ biết là thu hoạch được siêu cấp phong phú!
Làm phố thống lĩnh thành Cưu Hoa, Cung Hách cũng đang chơi trò chơi này, chẳng qua thời điểm chơi hơi muộn, đẳng cấp lúc này cũng không cao, một bên đánh dã hươu, một bên chậm rãi thu thập thịt hươu.
Bỗng nhiên ở đằng sau đại thụ bắn đến một đạo hỏa quang! Lập tức khiến cho thân thể có chút mập mạp của hắn ngã xuống đất!
Ngay sau đó có một đạo sĩ cầm thanh kiếm gỗ vội vàng lao điến, kiếm gỗ trong tay liên tục đâm!
- Ai! Ai cmn đánh lén ta!?
Cung Hách kêu rên.
Vừa định hoàn thủ, một đạo hỏa cầu lại lần nữa nện lên trán! Lập tức bị ngã dập mông!
Hai người, một người phụ trách chém, một người phụ tránh nện hỏa cầu, rất nhanh Cung Hách liền ngã trên mặt đất!
- Thật nhiều thịt!
Hai người nhìn thấy thịt tuôn ra đầy đất, vô cùng hưng phấn!
- Gia hỏa này thu thập bao lâu! Ha ha ha, hoàn toạn tiện nghĩ cho đại gia ta!
- Không giết được mấy tên rác rưởi kia, trước hết giết mấy tên gia hỏa này cũng là không tệ mà!
Hai người nhất thời cuồng tiếu một trận!
- A----! Thịt của ta!
Cung Hách vốn định thu thập thêm một chút, rồi về đi bán, nào ngờ còn chưa kịp trở về, cả người đều bị phát nổ!
Lúc này mặt mũi hắn như phát điên, ý muốn giết người cũng có!
Mấy tên đồng liêu bên cạnh hắn đang chơi, nghe được Cung Hách hét thảm như vậy, nhất thời hỏi:
- Cung huynh, sao vậy?
- Cả balo thịt hươu của lão tử bị người làm phát nổ!
Sắc mặt Cung Hách tái xanh.
- Ở đâu?
Mấy người bây giờ cũng đã cấp 7:
- Dám đọng vào Cung huynh, chán sống sao!
Một là Cung Hách không biết đối phương là ai, hai là trong tiệm này tùy tiện ném cục gạch cũng có thể nện vào một tên đại lão, hắn không dám mức quá lộ liễu, dứt khoát:
- Đi! Đi theo ta, bây giờ đang ở bên ngoài, chúng ta đem bọn hắn phát nổ!
Nửa giờ sau...
Chỉ thấy bốn năm người Cung Hách bị Trát Cổ, Thiết Thạch đạo nhân mang theo mười mấy tên đệ tử Hoàng gia vây quanh!
- Giết!
Mấy người Trát Cổ hưng phấn.
- MK!
Bị giết trở về điểm phục sinh, lại phát nổ không ít thứ, mấy người Cung Hách không ngừng kêu rên:
- Huỵnh đệ Cửu Hoa quân đâu!? Đem đội tinh nhuệ kéo qua đây! Toàn bộ kéo qua! Giết hết!
------------------
Một bên khác, mấy người toàn thân đằng đằng sát khí đi về thôn:
- Mỗi người chúng ta có một balo thịt gà, thịt hươu, đoán xem có thể bán được bao nhiêu!
- Ha ha! Dù sao thì tạm thời cũng không cần lo về vấn đề tiền!
Hai người đi đến cửa thôn, lúc này Phương Khải cùng với tiểu la lỵ Khương Tiểu Nguyệt cũng đúng lúc trở về.
- Làm sao cảm giác mấy người này đằng đằng sát khí...?
Phương Khải bật tên nhân vật lên ---- tên tất cả đều đỏ chót!
- Lão bản, trò chơi này thật là phiền phức! Còn phải đi săn kiếm tiền mới có thể có tiền mua thuốc!
Khương Tiểu Nguyệt cau mày, không nghĩ tới trong hiện thực cần kiếm tiền mà cái trò chơi này cũng cần kiếm tiền.
- Ặc... Việc này, cũng không nhất định đi săn mới có thể kiếm tiền.
Phương Khải giải thích nói.
- Vậy còn biện pháp nào?
Phương Khải chỉ vào hướng hai người đang đi vào trong thôn:
- Tiểu Nguyệt, tiền đưa tới.
Hai người vừa vào đến của thôn, chỉ thấy ánh đao đánh tới! Hai đạo đao ảnh!
- A----!
- A----!
Hai tiếng kêu thảm thiết, kèm theo đó là phát nổ đầy đất!
- Đi đi đi! Tiền đến, tiền đến!
Phương Khải vội kéo áo Khương Tiểu Nguyệt đi nhặt, ngoài trừ một ít bị người bên ngoài nhặt, thì hai người cũng nhặt được nửa bao!
Lúc này Hoàng Sơn cũng không còn tiền, đang ở thành chữ đổ khổ tư suy nghĩ tìm ra đối sách.
Bỗng nhiên nhìn thấy hai nam tử chỉ còn cái quần cộc bò lên.
Cũng may là hệ thống cho quần áo che đậy thân thể, nếu không cũng không chỉ còn hai cái quần cộc!
- Làm sao các ngươi cũng tới đây?
- Ta cũng không biết!
Hai người kêu rên:
- Tên chó hoang vệ sĩ kia, không biết nguyên nhân gì, thấy chúng ta chính là một đao! Trực tiếp liền chết!
- Các ngươi có tiền không? Cho ta mượn chút mua thuốc!
Hoàng Sơn nói.
- Không có a...
Hai người kêu rên.
- Lại nói... Các ngươi vào đây bằng cách nào? Kêu người khác đưa chút tiền vào cho chúng ta!
Hoang Sơn sầu khổ nói:
Cửa hàng thành Cửu Hoa,
- Cung phó thống lĩnh! Mấy tên ngốc vừa giết ngươi đâu?!
Ước chừng ba mươi, bốn mươi người đứng ở ngoài thôn, trừng mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào thôn.
/331
|