“Anh…” Vân Khuynh nghẹn một hơi.
Giây tiếp theo.
Lại thấy môi mỏng màu máu của hắn khẽ nhếch, đột nhiên nói: “Tiểu hồ ly.”
Kỳ Tế cười nhẹ, ngón tay lạnh băng đột nhiên xoa má nàng.
“Luôn thích âm thầm chơi xấu như vậy.”
Vân Khuynh nghe vậy trong lòng khẽ động.
Bởi vì xưng hô quen thuộc của hắn.
“Anh… Nhớ ra cái gì rồi sao?”
Nàng cầm lại cổ tay Kỳ Tế, âm thầm thử hỏi.
Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông lại rũ mắt xuống: “Em nói cái gì?”
Tức khắc, một cảm giác mất mát nhàn nhạt dâng lên.
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, nhẹ giọng nói: “Không có gì đâu.”
Nói xong, nàng vươn tay, nhẹ nhàng vòng lấy eo hắn.
Lúc ôm nhau, ngửi mùi máu trên người người yêu ở kiếp này, chỉ cảm thấy trái tim co rút.
Nhưng Vân Khuynh lại không phát hiện ra ——
Khi Kỳ Tế ôm lấy nàng, trong cặp mắt quỷ u trầm kia có một chút ánh sáng.
Thật lâu sau.
Vân Khuynh lại ngước mắt lên, hơi buông lỏng người yêu ra, nhắc tới kế hoạch mình đã ấp ủ bấy lâu.
“Chạng vạng hôm nay anh đưa em đến phòng thí nghiệm tìm nữ quỷ váy đỏ kia nha…”
*
Hoàng hôn chìm đắm, trong phòng thí nghiệm bỏ hoang.
Nữ quỷ xuất hiện lại run bần bật lần nữa, hoàn toàn không dám nhìn một người một “Quỷ” trước mặt.
Thần trí của cô ta cũng không hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là ẩn ẩn cảm nhận được uy hiếp.
Hơn nữa vừa rồi bị một sức mạnh kỳ lạ lôi kéo ra, nhất thời chỉ có thể nằm liệt trên giường thực nghiệm, mắt đỏ dại ra.
Nhìn thấy thần thái của nữ quỷ này, Vân Khuynh nhíu mày.
Bộ dạng của đối phương như thế này, căn bản không có cách nào nói chuyện.
Nàng hơi ngưng lại, bàn tay mềm giương lên, đầu ngón tay hiện lên một ngọn lửa đốt cháy lá bùa ——
Bỗng chốc hoàn toàn đi vào trong cơ thể cô ta.
Chỉ thấy cả người nữ quỷ váy đỏ chấn động, hình như thần trí đã dần dần trở nên tỉnh táo.
Nhưng mà khi Vân Khuynh mở miệng đặt câu hỏi thì cô ta vẫn không nói một lời.
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào chứ?
Vân Khuynh âm thầm cân nhắc.
Oán khí, về mặt lý luận hẳn là tạm thời đã bị lá bùa áp chế.
Nhưng đối phương vẫn không mở miệng, lệ quỷ…
Chẳng lẽ là do không chạm đến oán niệm của cô ta?
Vân Khuynh nghĩ ngợi, thử mở miệng hỏi.
“Cô đã chết như thế nào?”
Nữ quỷ vẫn không đáp lại như cũ.
Nhưng một khắc kia, Vân Khuynh rõ ràng đã thấy thân mình cô ta hơi run rẩy.
Nàng giương môi, trầm ngâm một lát, bỗng dưng suy đoán nói.
“Có liên quan đến người của Hiên Viên gia?”
Lại không ngờ.
Vừa nói ra hai chữ “Hiên Viên”, nữ quỷ kia đột nhiên chấn động.
Cô ta ngẩng đầu, mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ, khuôn mặt đáng sợ càng thêm vặn vẹo.
“Hiên Viên…”
Nữ quỷ kêu lên, “Rầm ——” một tiếng té xuống đất, tứ chi nằm sấp, máu chảy ra.
“Súc, súc sinh…”
Chỉ trong chớp mắt, oán khí quay cuồng.
Vân Khuynh nhíu mày, đang muốn lấy Đả Đạo phù ra trấn an cô ta.
Nữ quỷ ôm thân mình, ha ha nở nụ cười: “Súc sinh… Là Hiên Viên Vũ!”
“Chính tại phòng thí nghiệm này… Hắn sai khiến những người đó… hại tôi…”
Cô ta thống khổ quay cuồng, trong lời nói đứt quãng cũng đã lộ ra sự thật trước lúc tử vong làm người ta sợ hãi.
Ngay cả Vân Khuynh nghe thấy cũng không khỏi cả kinh.
Mà bên kia, nữ quỷ áo đỏ lại dần dần rơi vào điên cuồng.
Thậm chí còn duỗi móng tay đỏ thẫm ra lao về phía Vân Khuynh!
Trong chớp nhoáng, ánh mắt Kỳ Tế trầm xuống, quăng cô ta ra ngoài.
Đầu ngón tay Vân Khuynh giương lên, lại đốt cháy một lá bùa khác đưa vào trong cơ thể nữ quỷ.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Một lát sau, rốt cuộc nữ quỷ cũng bình tĩnh lại.
Quay đầu lại, sâu kín mở miệng: “Đại nhân… Còn có, vị thiên sư này…”
Cô ta nói với Vân Khuynh: “Cô muốn tiêu diệt tôi sao?”
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
Vân Khuynh câu môi, nhẹ nhàng phủ định, nhìn về phía Kỳ Tế.
“Tôi chỉ muốn hỏi, cô gọi anh ấy là ‘ đại nhân ’ là vì biết được thân phận của anh ấy lúc còn sống sao?”
Nữ quỷ kia nghe vậy, run rẩy lắc đầu.
“Không… Chỉ là bởi vì thực lực của đại nhân cao cường nên bọn tôi mới gọi như vậy…”
Vân Khuynh ngẩn ra, nhạy bén bắt được trọng điểm.
Bọn tôi?
Nàng bỗng nheo mắt lại: “Chẳng lẽ… ở Thánh Nặc còn có quỷ hồn khác?”
“Đúng vậy.” Nữ quỷ kia cúi người nói.
Vân Khuynh hơi nhíu mày: “Nhưng tôi…” Chưa bao giờ gặp cả.
Nữ quỷ áo đỏ kia run giọng nói.
“Trên người cô có ấn ký của đại nhân nên bọn họ mới không dám hiện thân…”
Vân Khuynh ngưng lại, vừa chuyển mắt đã trông thấy Kỳ Tế đang yên lặng nhìn nàng.
Xem ra, mặc dù đối phương đã khôi phục phần lớn thần trí nhưng vẫn giấu diếm mình không ít chuyện..
“Nếu bây giờ em muốn gặp bọn họ thì sao?”
Nàng nhẹ giọng mở miệng, tầm mắt khóa chặt Kỳ Tế.
Người đàn ông quỷ mị nhìn thiếu nữ trước mặt.
Trong ánh mắt nghiêm túc áp bách của nàng, hắn cụp mắt, mím môi.
Giây tiếp theo, âm phong gào thét.
Vân Khuynh ngưng mắt nhìn, đồng tử co rụt!
Bởi vì…
Cảnh tượng xuất hiện trước mắt chính là đêm đầu tiên nàng gặp Kỳ Tế ——
Không gian đỏ thẫm như máu.
Người chết hình thái dữ tợn, máu tươi chảy xuôi đầy đất…
Giây lát sau lại biến thành một đám lệ quỷ!
Nụ cười giả tạo, bay bổng trên không trung.
Hơn nữa, một đám còn vờn quanh Kỳ Tế.
Chuyện này…
“Khóa vạn quỷ!?”
Một khái niệm hiện lên trong đầu Vân Khuynh.
Đám quỷ hồn này, hiện giờ nhìn có vẻ như được Kỳ Tế sai khiến.
Trên thực tế, lúc trước chắc là một áp bách âm trận, chuyên dùng để… luyện hóa hồn phách người sống!
“Anh…”
Trong lòng nàng co rút, cầm lấy tay Kỳ Tế.
Người đàn ông rũ mắt xuống, lẳng lặng thu đám quỷ lại.
“Là Hiên Viên gia làm, có phải hay không!?”
Vân Khuynh mím môi.
Trong chớp mắt đã nhạy bén bắt được một tia tối tăm trong mắt hắn.
Nàng bỗng nắm chặt lòng bàn tay.
“Kỳ Tế, có phải anh đã… nhớ ra chuyện gì rồi không?”
Vân Khuynh ngước mắt: “Nói cho em biết, anh muốn làm gì.”
Nàng yên lặng nhìn sâu vào mắt Kỳ Tế, ngữ khí nghiêm túc: “Anh đừng có mơ mà gánh vác một mình.”
Vân Khuynh nói, giương khóe môi, bình tĩnh bồi thêm một câu.
“Đương nhiên, cho dù là quỷ* cũng không được.”
* Trong từ Một mình ở câu trước có chữ Nhân nên Khuynh Khuynh mới nói là quỷ cũng không được .
Kỳ Tế rũ mắt xuống
Bốn mắt nhìn nhau.
Môi mỏng của hắn hơi cong, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: “Được.”
*
Hơn hai tháng nay.
Thánh Nặc đã xảy ra không ít chuyện khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Đầu tiên là học sinh đặc cách Đồng An Khả lớn mật trộm đáp án tại kỳ kiểm tra hàng tháng bị phát hiện, bị lệnh cưỡng chế thông cáo kiểm điểm trước toàn trường.
Nhưng khi phần lớn mọi người đều cho rằng “Cô bé lọ lem” muốn đeo bám Hiên Viên Vũ này sắp bị đuổi khỏi Thánh Nặc, chia tay với công tử chủ tịch cũng là khi ——
Không ngờ đối phương lại được giữ lại một cách kỳ lạ.
Hơn nữa còn làm hòa với Hiên Viên Vũ, lần nữa rơi vào trạng thái yêu đương ngọt ngào.
Thậm chí ăn mặc đồ dùng của cô ta dường như cũng trở nên... sang quý lên?
Cho đến khi gia chủ Đồng gia ở Đế Đô trong dạ tiệc mấy ngày trước tuyên cáo đã tìm được con gái ruột thất lạc nhiều năm——
Lúc này thiếu gia thiên kim các nhà mới biết được, Đồng An Khả lại lắc mình biến hoá thành công chúa!
Vì thế, nhiều ngày nay, Đồng An Khả hoàn toàn trở thành đề tài siêu hot.
Nhưng hôm nay hứng thú của mọi người lại chuyển hướng về một nơi khác
“Nghe nói có một học sinh mới thần bí chuyển trường…”
“Nam hay nữ?”
“Không biết, chỉ biết hình như là lớp A năm ba?”
“A, đó chẳng phải là lớp của Vũ thiếu sao?!”
Giây tiếp theo.
Lại thấy môi mỏng màu máu của hắn khẽ nhếch, đột nhiên nói: “Tiểu hồ ly.”
Kỳ Tế cười nhẹ, ngón tay lạnh băng đột nhiên xoa má nàng.
“Luôn thích âm thầm chơi xấu như vậy.”
Vân Khuynh nghe vậy trong lòng khẽ động.
Bởi vì xưng hô quen thuộc của hắn.
“Anh… Nhớ ra cái gì rồi sao?”
Nàng cầm lại cổ tay Kỳ Tế, âm thầm thử hỏi.
Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông lại rũ mắt xuống: “Em nói cái gì?”
Tức khắc, một cảm giác mất mát nhàn nhạt dâng lên.
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, nhẹ giọng nói: “Không có gì đâu.”
Nói xong, nàng vươn tay, nhẹ nhàng vòng lấy eo hắn.
Lúc ôm nhau, ngửi mùi máu trên người người yêu ở kiếp này, chỉ cảm thấy trái tim co rút.
Nhưng Vân Khuynh lại không phát hiện ra ——
Khi Kỳ Tế ôm lấy nàng, trong cặp mắt quỷ u trầm kia có một chút ánh sáng.
Thật lâu sau.
Vân Khuynh lại ngước mắt lên, hơi buông lỏng người yêu ra, nhắc tới kế hoạch mình đã ấp ủ bấy lâu.
“Chạng vạng hôm nay anh đưa em đến phòng thí nghiệm tìm nữ quỷ váy đỏ kia nha…”
*
Hoàng hôn chìm đắm, trong phòng thí nghiệm bỏ hoang.
Nữ quỷ xuất hiện lại run bần bật lần nữa, hoàn toàn không dám nhìn một người một “Quỷ” trước mặt.
Thần trí của cô ta cũng không hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là ẩn ẩn cảm nhận được uy hiếp.
Hơn nữa vừa rồi bị một sức mạnh kỳ lạ lôi kéo ra, nhất thời chỉ có thể nằm liệt trên giường thực nghiệm, mắt đỏ dại ra.
Nhìn thấy thần thái của nữ quỷ này, Vân Khuynh nhíu mày.
Bộ dạng của đối phương như thế này, căn bản không có cách nào nói chuyện.
Nàng hơi ngưng lại, bàn tay mềm giương lên, đầu ngón tay hiện lên một ngọn lửa đốt cháy lá bùa ——
Bỗng chốc hoàn toàn đi vào trong cơ thể cô ta.
Chỉ thấy cả người nữ quỷ váy đỏ chấn động, hình như thần trí đã dần dần trở nên tỉnh táo.
Nhưng mà khi Vân Khuynh mở miệng đặt câu hỏi thì cô ta vẫn không nói một lời.
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào chứ?
Vân Khuynh âm thầm cân nhắc.
Oán khí, về mặt lý luận hẳn là tạm thời đã bị lá bùa áp chế.
Nhưng đối phương vẫn không mở miệng, lệ quỷ…
Chẳng lẽ là do không chạm đến oán niệm của cô ta?
Vân Khuynh nghĩ ngợi, thử mở miệng hỏi.
“Cô đã chết như thế nào?”
Nữ quỷ vẫn không đáp lại như cũ.
Nhưng một khắc kia, Vân Khuynh rõ ràng đã thấy thân mình cô ta hơi run rẩy.
Nàng giương môi, trầm ngâm một lát, bỗng dưng suy đoán nói.
“Có liên quan đến người của Hiên Viên gia?”
Lại không ngờ.
Vừa nói ra hai chữ “Hiên Viên”, nữ quỷ kia đột nhiên chấn động.
Cô ta ngẩng đầu, mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ, khuôn mặt đáng sợ càng thêm vặn vẹo.
“Hiên Viên…”
Nữ quỷ kêu lên, “Rầm ——” một tiếng té xuống đất, tứ chi nằm sấp, máu chảy ra.
“Súc, súc sinh…”
Chỉ trong chớp mắt, oán khí quay cuồng.
Vân Khuynh nhíu mày, đang muốn lấy Đả Đạo phù ra trấn an cô ta.
Nữ quỷ ôm thân mình, ha ha nở nụ cười: “Súc sinh… Là Hiên Viên Vũ!”
“Chính tại phòng thí nghiệm này… Hắn sai khiến những người đó… hại tôi…”
Cô ta thống khổ quay cuồng, trong lời nói đứt quãng cũng đã lộ ra sự thật trước lúc tử vong làm người ta sợ hãi.
Ngay cả Vân Khuynh nghe thấy cũng không khỏi cả kinh.
Mà bên kia, nữ quỷ áo đỏ lại dần dần rơi vào điên cuồng.
Thậm chí còn duỗi móng tay đỏ thẫm ra lao về phía Vân Khuynh!
Trong chớp nhoáng, ánh mắt Kỳ Tế trầm xuống, quăng cô ta ra ngoài.
Đầu ngón tay Vân Khuynh giương lên, lại đốt cháy một lá bùa khác đưa vào trong cơ thể nữ quỷ.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Một lát sau, rốt cuộc nữ quỷ cũng bình tĩnh lại.
Quay đầu lại, sâu kín mở miệng: “Đại nhân… Còn có, vị thiên sư này…”
Cô ta nói với Vân Khuynh: “Cô muốn tiêu diệt tôi sao?”
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
Vân Khuynh câu môi, nhẹ nhàng phủ định, nhìn về phía Kỳ Tế.
“Tôi chỉ muốn hỏi, cô gọi anh ấy là ‘ đại nhân ’ là vì biết được thân phận của anh ấy lúc còn sống sao?”
Nữ quỷ kia nghe vậy, run rẩy lắc đầu.
“Không… Chỉ là bởi vì thực lực của đại nhân cao cường nên bọn tôi mới gọi như vậy…”
Vân Khuynh ngẩn ra, nhạy bén bắt được trọng điểm.
Bọn tôi?
Nàng bỗng nheo mắt lại: “Chẳng lẽ… ở Thánh Nặc còn có quỷ hồn khác?”
“Đúng vậy.” Nữ quỷ kia cúi người nói.
Vân Khuynh hơi nhíu mày: “Nhưng tôi…” Chưa bao giờ gặp cả.
Nữ quỷ áo đỏ kia run giọng nói.
“Trên người cô có ấn ký của đại nhân nên bọn họ mới không dám hiện thân…”
Vân Khuynh ngưng lại, vừa chuyển mắt đã trông thấy Kỳ Tế đang yên lặng nhìn nàng.
Xem ra, mặc dù đối phương đã khôi phục phần lớn thần trí nhưng vẫn giấu diếm mình không ít chuyện..
“Nếu bây giờ em muốn gặp bọn họ thì sao?”
Nàng nhẹ giọng mở miệng, tầm mắt khóa chặt Kỳ Tế.
Người đàn ông quỷ mị nhìn thiếu nữ trước mặt.
Trong ánh mắt nghiêm túc áp bách của nàng, hắn cụp mắt, mím môi.
Giây tiếp theo, âm phong gào thét.
Vân Khuynh ngưng mắt nhìn, đồng tử co rụt!
Bởi vì…
Cảnh tượng xuất hiện trước mắt chính là đêm đầu tiên nàng gặp Kỳ Tế ——
Không gian đỏ thẫm như máu.
Người chết hình thái dữ tợn, máu tươi chảy xuôi đầy đất…
Giây lát sau lại biến thành một đám lệ quỷ!
Nụ cười giả tạo, bay bổng trên không trung.
Hơn nữa, một đám còn vờn quanh Kỳ Tế.
Chuyện này…
“Khóa vạn quỷ!?”
Một khái niệm hiện lên trong đầu Vân Khuynh.
Đám quỷ hồn này, hiện giờ nhìn có vẻ như được Kỳ Tế sai khiến.
Trên thực tế, lúc trước chắc là một áp bách âm trận, chuyên dùng để… luyện hóa hồn phách người sống!
“Anh…”
Trong lòng nàng co rút, cầm lấy tay Kỳ Tế.
Người đàn ông rũ mắt xuống, lẳng lặng thu đám quỷ lại.
“Là Hiên Viên gia làm, có phải hay không!?”
Vân Khuynh mím môi.
Trong chớp mắt đã nhạy bén bắt được một tia tối tăm trong mắt hắn.
Nàng bỗng nắm chặt lòng bàn tay.
“Kỳ Tế, có phải anh đã… nhớ ra chuyện gì rồi không?”
Vân Khuynh ngước mắt: “Nói cho em biết, anh muốn làm gì.”
Nàng yên lặng nhìn sâu vào mắt Kỳ Tế, ngữ khí nghiêm túc: “Anh đừng có mơ mà gánh vác một mình.”
Vân Khuynh nói, giương khóe môi, bình tĩnh bồi thêm một câu.
“Đương nhiên, cho dù là quỷ* cũng không được.”
* Trong từ Một mình ở câu trước có chữ Nhân nên Khuynh Khuynh mới nói là quỷ cũng không được .
Kỳ Tế rũ mắt xuống
Bốn mắt nhìn nhau.
Môi mỏng của hắn hơi cong, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: “Được.”
*
Hơn hai tháng nay.
Thánh Nặc đã xảy ra không ít chuyện khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Đầu tiên là học sinh đặc cách Đồng An Khả lớn mật trộm đáp án tại kỳ kiểm tra hàng tháng bị phát hiện, bị lệnh cưỡng chế thông cáo kiểm điểm trước toàn trường.
Nhưng khi phần lớn mọi người đều cho rằng “Cô bé lọ lem” muốn đeo bám Hiên Viên Vũ này sắp bị đuổi khỏi Thánh Nặc, chia tay với công tử chủ tịch cũng là khi ——
Không ngờ đối phương lại được giữ lại một cách kỳ lạ.
Hơn nữa còn làm hòa với Hiên Viên Vũ, lần nữa rơi vào trạng thái yêu đương ngọt ngào.
Thậm chí ăn mặc đồ dùng của cô ta dường như cũng trở nên... sang quý lên?
Cho đến khi gia chủ Đồng gia ở Đế Đô trong dạ tiệc mấy ngày trước tuyên cáo đã tìm được con gái ruột thất lạc nhiều năm——
Lúc này thiếu gia thiên kim các nhà mới biết được, Đồng An Khả lại lắc mình biến hoá thành công chúa!
Vì thế, nhiều ngày nay, Đồng An Khả hoàn toàn trở thành đề tài siêu hot.
Nhưng hôm nay hứng thú của mọi người lại chuyển hướng về một nơi khác
“Nghe nói có một học sinh mới thần bí chuyển trường…”
“Nam hay nữ?”
“Không biết, chỉ biết hình như là lớp A năm ba?”
“A, đó chẳng phải là lớp của Vũ thiếu sao?!”
/274
|