Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 358 - Tình Ca Tinh Tế: Công Lược Thượng Tướng Ngạo Kiều (38)
/274
|
《Chương 358》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (38)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Tầm mắt Mộ Thiệu Tu khóa chặt hắc quang kia, trong hai mắt mỹ lệ dị sắc lại không che giấu được kiêu ngạo.
Hừ.
Tiểu nha đầu.
Quả thật đã trưởng thành càng lúc càng nhanh…
Thân mèo của Mộ thượng tướng động động, nhìn vị hôn thê trên chiến trường, lại nhìn sang các chiến hữu đang chiến đấu kịch liệt, cái đuôi đột nhiên vung lên.
Kỳ trưởng thành gì đó, đúng là phiền muốn chết…
Nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy cơ thể nóng lên, hình như có một năng lượng kỳ dị đang từ giữa trào ra.
Mộ Thiệu Tu khựng lại.
Không đúng.
Hắn…
Vì thế đồng thời, tại chiến trường cũng có một biến cố khác nảy sinh ——
“Không thể cứ tiếp tục như vậy được!” Trong chiến hạm Trùng tộc, vương tử Trùng tộc đã thu nhỏ thân thể, cắn răng, nhìn quân tinh nhuệ nhà mình đang dần dần xuống thế hạ phong, tâm thần phiền loạn.
“Hức hức…” Đang nôn nóng, bên cạnh lại truyền đến tiếng nức nở khiến y tức giận.
Ryan đột nhiên quay đầu, dùng râu nâng Tô Mạn Mạn lên, quăng ngã thật mạnh: “Tiện nhân!”
Trên mặt Tô Mạn Mạn một mảnh xanh tím, hoảng sợ nhìn con trùng to lớn trước mắt, tay chân giãy giụa.
Tứ chi chật vật múa may lại lơ đãng mà đụng phải máy liên lạc đeo trên cổ tay.
Trải qua một trận hành hạ vừa rồi, vậy mà nó cũng không bị hỏng!
Càng trùng hợp hơn chính là ——
Trong lúc Tô Mạn Mạn loạn xạ tránh thoát, không biết là ấn phải cái nút nào: Một lát sau, hình ảnh thực tế ảo chợt lóe, thế mà lại kết nối với Nhiếp Cảnh Vân bên kia!
Tựa như trò đùa của ông trời.
“…Cảnh, Cảnh Vân…” Trông thấy người đàn ông quen thuộc đầu bên kia, đồng tử của Tô Mạn Mạn co rụt lại, cầu cứu theo bản năng: “Cứu, cứu em… Em bị ép buộc!”
Bên kia, Nhiếp Cảnh Vân không nghĩ tới lúc này bạn gái lại liên lạc, cũng cứng đờ người.
Hắn ta nhìn bộ dạng thê thảm của Tô Mạn Mạn, nhất thời lại quên mất sự phản bội khó tin vừa rồi, theo quán tính nói: “Mạn Mạn…”
Hai người đều lâm vào hoảng hốt ngắn ngủi.
Nhưng Ryan ở một bên lại rất tỉnh táo!
Trong chớp nhoáng, mắt trùng của y đảo qua, thế nhưng lại phát hiện: Nhiếp Cảnh Vân lại đang cách lão bất tử chỉ huy kia không xa!
Có lẽ là bị một loạt biến cố làm kinh ngạc đến ngây người, Nhiếp Cảnh Vân chỉ ngơ ngác đứng đó, những người khác đều đã gia nhập chiến đấu, hoàn toàn bỏ qua hắn ta!
Cơ hội tốt!
Bất chấp tự hỏi vì sao trời cao lại ban cho mình một sự kinh hỉ như vậy, ngay lúc này, mắt trùng của Ryan chợt lóe, kéo Tô Mạn Mạn qua.
“Ách!!!” Tô Mạn Mạn bị bóp yết hầu, nghẹn xanh mặt, càng nhìn về phía Nhiếp Cảnh Vân xin giúp đỡ.
“Mạn…” Còn chưa kịp phản ứng lại, hình ảnh thực tế ảo kia của Nhiếp Cảnh Vân đã tiến lên một bước, thẳng tắp đối diện với đôi mắt của Ryan.
Khống hồn, mở!
Giữa lúc tâm trí lay động, hắn ta nhìn một cặp mắt trùng, đôi mắt dần dần trở nên vẩn đục.
Ryan thoáng chốc vui mừng!
“Mau tiến lên, đoạt lấy quyền chỉ huy của lão bất tử kia…”
Ryan phân phó, Nhiếp Cảnh Vân đần độn nghe theo mệnh lệnh của y, một đường bước về phía trước.
“Đội 1 tiến lên, chuẩn bị pháo laser, nhắm ngay 34° phía trung tâm…” Chu lão thượng tướng đang tập trung tinh thần đưa ra mệnh lệnh.
Giây tiếp theo.
Một bóng đen đột nhiên tập kích!
“Rầm ——” đột nhiên không kịp phòng ngừa, Chu lão tướng quân bị hung hăng hạ gục.
“Tốt lắm!” Ryan bên kia vội vàng nói: “Khởi động pháo cối* mạnh nhất trên chiến hạm của các ngươi, nhắm thẳng… quân đội Liên Bang!”
* Pháo cối: là một trong bốn loại hỏa pháo cơ bản của pháo binh (Pháo nòng dài, lựu pháo, pháo phản lực và pháo cối)
Ánh mắt Nhiếp Cảnh Vân dại ra, như rối gỗ vâng theo mệnh lệnh của y.
“Không!”
“Bắt lấy hắn!”
…Những người khác trong chiến hạm sắc mặt đại biến, muốn đi lên bắt lấy Nhiếp Cảnh Vân!
Nhưng,
Quá nhanh!
Bất quá chỉ vài giây.
Hắn ta nhanh chóng tìm được nút thao tác, hung hăng ấn xuống!
Nhưng may thay, giữa lúc hoảng loạn, thứ được kích phát chỉ là loại pháo cối nhỏ chứ không phải đạn pháo mạnh nhất!
Nhưng chỉ một chút bất thình lình cũng đủ cho không ít người một kích trí mạng!
“Ầm ——”
Giây tiếp theo, pháo kích của chiến hạm bay ra, lại hướng về phía trận doanh nhà mình, hung hăng lao tới!
“Hay lắm!” Ryan cho rằng hoàn toàn thành công nhếch miệng cười, cực nhanh tuyên bố mệnh lệnh cho Trùng tộc: “Nhanh chóng rút lui trước khi bốn phía trúng công kích!”
Giây tiếp theo.
Bỗng thấy Trùng Tộc đen nghìn nghịt đã rút đi trong chớp mắt.
Chỉ để lại quân đoàn nhân loại đối mặt với một kích vừa thình lình xảy ra!
Đương đầu trước nhất, lại là một đám học sinh trường quân đội, đặc biệt là… Cơ giáp màu đen đang dẫn đầu kia!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Nguy rồi!”
“Nữ thần của tôi, không muốn không muốn không muốn a a a!”
…Lúc này, tất cả người xem tại hiện trường đều thê lương kinh hô ra tiếng.
Nhưng Vân Khuynh, trong mắt người ở bên ngoài, nàng —— muốn tránh cũng không thể tránh!
Nhưng đối với Vân Khuynh có thể dùng linh khí thao túng mà nói, muốn tránh khỏi, thật ra cũng không phải không có khả năng.
Nhưng mà giờ phút này, phía sau nàng chính những người bạn cùng trường vừa mới kề vai chiến đấu!
Nếu Vân Khuynh một mình tránh đi, hứng chịu tai ương cuối cùng nhất định sẽ là bọn họ… Hơn nữa nàng thân là dị năng giả hệ mộc trị liệu, có lẽ vẫn còn có sức lực để liều mạng!
Khoảnh khắc kia, trong mắt Vân Khuynh sắc bén chợt lóe, lập tức truyền mệnh lệnh cho nhóm học sinh dưới quyền chỉ huy của nàng.
“Toàn thể tản ra bốn phía! Mở ra công kích lớn nhất, phản công!”
Giữa hiểm nguy, thanh âm phân phó của nàng vẫn trấn định như cũ.
“Không! Lão đại…” Bọn người Simon đỏ mắt.
Vân Khuynh nghiêm khắc nói: “Đây là quân lệnh! Tin tưởng tôi!”
“…Dạ.”
Rốt cuộc nháy mắt khi nghe được tiếng trả lời run rẩy kia, hồng quang của pháo kích đánh úp lại, nàng nắm chặt cần điều khiển, sử dụng công kích lớn nhất, phản công!
Những cơ giáp đã lui ra bốn phía cũng đồng thời phóng công kích.
“Ầm —— Ầm —— Ầm ——”
Từng tiếng ầm liên tiếp, đánh sâu vào…
Năng lượng pháo cối đánh tới bị tan rã từng chút một, nhưng đến cuối cùng… Vẫn còn thừa lại một chút nhiệt năng, hỗn loạn đánh về phía Vân Khuynh!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhưng giờ phút này, những nhân loại trên chiến trường, khán giả dưới mặt đất, đều tập thể kêu lên thất thanh.
Bọn họ nhìn cơ giáp màu đen đơn độc phía trước kia, thậm chí không nhịn được ướt đôi mắt, yên lặng cầu nguyện…
Đương nhiên, thượng đế sẽ không xuất hiện.
Nhưng trong chớp nhoáng, lại có một thân ảnh nhỏ bé nhảy lên!
Trong chớp mắt sương khói lan tràn.
Khoảnh khắc khi chiến hỏa tản ra kia, một màn khiến người khác kinh ngạc lọt vào tầm mắt mọi người ——
Một chiếc cơ giáp Liên Bang hình lưu tuyến* quen thuộc, ôm lấy một chiếc cơ giáp đã bị tàn phá khác, bay vọt ra.
* Hình lưu tuyến (流线型): hay còn gọi là hình giọt nước, phía trước tròn, phía sau nhọn, bề mặt sáng bóng trơn trượt, hơi giống hình giọt nước. Vật thể có loại hình dạng này khi hoạt động trong nước hoặc không khí đều sẽ được giảm thiểu lực cản đến mức nhỏ nhất. Loại hình dạng này đã được ứng dụng để chế tạo xe hơi, máy bay, tàu thủy, các loại vũ khí như ngư lôi, đạn pháo,...
“Là cơ giáp của Mộ thượng tướng!”
“Trời ạ! Nữ thần không sao chứ.”
…Trong nháy mắt, trận doanh phía nhân loại có người phấn chấn, cũng có người lo lắng.
Mộ Thiệu Tu đã biến trở lại hình người, điều khiển cơ giáp, thật cẩn thật mang cơ giáp của Vân Khuynh đưa lên chiến hạm.
“Mộ thượng tướng!” Có thủ hạ kích động chạy tới: “Tô tiểu thư không sao chứ? Còn Chu lão tướng quân ông ấy…
Nhiếp Cảnh Vân đã bị bắt, nhưng lão tướng quân đã bị một kích lại có chút không chịu đựng nổi.
“Cô ấy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.” Mộ Thiệu Tu nói, cực nhanh tháo võ trang xuống, nhẹ nhàng ôm Vân Khuynh từ trong cơ giáp ra, khi nhìn đến vết thương trên người thiếu nữ, ánh mắt tối sầm.
Nhưng, chiến sự khẩn cấp.
Hắn giơ tay, chỉ khắc chế nhẹ phẩy qua trán Vân Khuynh, phân phó nói: “Tìm trị liệu sư, chăm sóc tốt cho cô ấy trước.”
Giây lát sau, Mộ Thiệu Tu bước về phía vị trí chỉ huy: “Để tôi chỉ huy.”
Tiếp nhận nửa hiệp sau của nàng, mối thù với Trùng tộc!
…
Vì thế, trận chiến lại lần nữa khai hỏa.
Lúc này đây, dưới sự chỉ huy của Mộ Thiệu Tu, nhân loại đã hoàn toàn chiếm cứ địa vị chủ đạo, Trùng tộc càng không tìm được kinh hỉ ngoài ý muốn.
Nhưng mà, sau khi chiến sự lần này hạ màn ——
Một đám Trùng tộc tinh nhuệ hoặc bị giết chết hoặc bị bắt giữ, Ryan và hai người Tô Mạn Mạn Nhiếp Cảnh Vân bị trói lại áp giải tới cùng nhau.
Cuối cùng khi Mộ Thiệu Tu cũng có thể đi thăm Vân Khuynh ở khoang trị liệu, vừa vào cửa, lại bất ngờ ngã xuống bên giường Vân Khuynh!
“Thượng tướng!”
Trong tiếng kinh hô, hai công thần trong chiến dịch lần này, toàn bộ đều lâm vào hôn mê.
Nhưng chuyện khiến người ta kinh hãi vẫn còn ở phía sau ——
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (38)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Tầm mắt Mộ Thiệu Tu khóa chặt hắc quang kia, trong hai mắt mỹ lệ dị sắc lại không che giấu được kiêu ngạo.
Hừ.
Tiểu nha đầu.
Quả thật đã trưởng thành càng lúc càng nhanh…
Thân mèo của Mộ thượng tướng động động, nhìn vị hôn thê trên chiến trường, lại nhìn sang các chiến hữu đang chiến đấu kịch liệt, cái đuôi đột nhiên vung lên.
Kỳ trưởng thành gì đó, đúng là phiền muốn chết…
Nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy cơ thể nóng lên, hình như có một năng lượng kỳ dị đang từ giữa trào ra.
Mộ Thiệu Tu khựng lại.
Không đúng.
Hắn…
Vì thế đồng thời, tại chiến trường cũng có một biến cố khác nảy sinh ——
“Không thể cứ tiếp tục như vậy được!” Trong chiến hạm Trùng tộc, vương tử Trùng tộc đã thu nhỏ thân thể, cắn răng, nhìn quân tinh nhuệ nhà mình đang dần dần xuống thế hạ phong, tâm thần phiền loạn.
“Hức hức…” Đang nôn nóng, bên cạnh lại truyền đến tiếng nức nở khiến y tức giận.
Ryan đột nhiên quay đầu, dùng râu nâng Tô Mạn Mạn lên, quăng ngã thật mạnh: “Tiện nhân!”
Trên mặt Tô Mạn Mạn một mảnh xanh tím, hoảng sợ nhìn con trùng to lớn trước mắt, tay chân giãy giụa.
Tứ chi chật vật múa may lại lơ đãng mà đụng phải máy liên lạc đeo trên cổ tay.
Trải qua một trận hành hạ vừa rồi, vậy mà nó cũng không bị hỏng!
Càng trùng hợp hơn chính là ——
Trong lúc Tô Mạn Mạn loạn xạ tránh thoát, không biết là ấn phải cái nút nào: Một lát sau, hình ảnh thực tế ảo chợt lóe, thế mà lại kết nối với Nhiếp Cảnh Vân bên kia!
Tựa như trò đùa của ông trời.
“…Cảnh, Cảnh Vân…” Trông thấy người đàn ông quen thuộc đầu bên kia, đồng tử của Tô Mạn Mạn co rụt lại, cầu cứu theo bản năng: “Cứu, cứu em… Em bị ép buộc!”
Bên kia, Nhiếp Cảnh Vân không nghĩ tới lúc này bạn gái lại liên lạc, cũng cứng đờ người.
Hắn ta nhìn bộ dạng thê thảm của Tô Mạn Mạn, nhất thời lại quên mất sự phản bội khó tin vừa rồi, theo quán tính nói: “Mạn Mạn…”
Hai người đều lâm vào hoảng hốt ngắn ngủi.
Nhưng Ryan ở một bên lại rất tỉnh táo!
Trong chớp nhoáng, mắt trùng của y đảo qua, thế nhưng lại phát hiện: Nhiếp Cảnh Vân lại đang cách lão bất tử chỉ huy kia không xa!
Có lẽ là bị một loạt biến cố làm kinh ngạc đến ngây người, Nhiếp Cảnh Vân chỉ ngơ ngác đứng đó, những người khác đều đã gia nhập chiến đấu, hoàn toàn bỏ qua hắn ta!
Cơ hội tốt!
Bất chấp tự hỏi vì sao trời cao lại ban cho mình một sự kinh hỉ như vậy, ngay lúc này, mắt trùng của Ryan chợt lóe, kéo Tô Mạn Mạn qua.
“Ách!!!” Tô Mạn Mạn bị bóp yết hầu, nghẹn xanh mặt, càng nhìn về phía Nhiếp Cảnh Vân xin giúp đỡ.
“Mạn…” Còn chưa kịp phản ứng lại, hình ảnh thực tế ảo kia của Nhiếp Cảnh Vân đã tiến lên một bước, thẳng tắp đối diện với đôi mắt của Ryan.
Khống hồn, mở!
Giữa lúc tâm trí lay động, hắn ta nhìn một cặp mắt trùng, đôi mắt dần dần trở nên vẩn đục.
Ryan thoáng chốc vui mừng!
“Mau tiến lên, đoạt lấy quyền chỉ huy của lão bất tử kia…”
Ryan phân phó, Nhiếp Cảnh Vân đần độn nghe theo mệnh lệnh của y, một đường bước về phía trước.
“Đội 1 tiến lên, chuẩn bị pháo laser, nhắm ngay 34° phía trung tâm…” Chu lão thượng tướng đang tập trung tinh thần đưa ra mệnh lệnh.
Giây tiếp theo.
Một bóng đen đột nhiên tập kích!
“Rầm ——” đột nhiên không kịp phòng ngừa, Chu lão tướng quân bị hung hăng hạ gục.
“Tốt lắm!” Ryan bên kia vội vàng nói: “Khởi động pháo cối* mạnh nhất trên chiến hạm của các ngươi, nhắm thẳng… quân đội Liên Bang!”
* Pháo cối: là một trong bốn loại hỏa pháo cơ bản của pháo binh (Pháo nòng dài, lựu pháo, pháo phản lực và pháo cối)
Ánh mắt Nhiếp Cảnh Vân dại ra, như rối gỗ vâng theo mệnh lệnh của y.
“Không!”
“Bắt lấy hắn!”
…Những người khác trong chiến hạm sắc mặt đại biến, muốn đi lên bắt lấy Nhiếp Cảnh Vân!
Nhưng,
Quá nhanh!
Bất quá chỉ vài giây.
Hắn ta nhanh chóng tìm được nút thao tác, hung hăng ấn xuống!
Nhưng may thay, giữa lúc hoảng loạn, thứ được kích phát chỉ là loại pháo cối nhỏ chứ không phải đạn pháo mạnh nhất!
Nhưng chỉ một chút bất thình lình cũng đủ cho không ít người một kích trí mạng!
“Ầm ——”
Giây tiếp theo, pháo kích của chiến hạm bay ra, lại hướng về phía trận doanh nhà mình, hung hăng lao tới!
“Hay lắm!” Ryan cho rằng hoàn toàn thành công nhếch miệng cười, cực nhanh tuyên bố mệnh lệnh cho Trùng tộc: “Nhanh chóng rút lui trước khi bốn phía trúng công kích!”
Giây tiếp theo.
Bỗng thấy Trùng Tộc đen nghìn nghịt đã rút đi trong chớp mắt.
Chỉ để lại quân đoàn nhân loại đối mặt với một kích vừa thình lình xảy ra!
Đương đầu trước nhất, lại là một đám học sinh trường quân đội, đặc biệt là… Cơ giáp màu đen đang dẫn đầu kia!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Nguy rồi!”
“Nữ thần của tôi, không muốn không muốn không muốn a a a!”
…Lúc này, tất cả người xem tại hiện trường đều thê lương kinh hô ra tiếng.
Nhưng Vân Khuynh, trong mắt người ở bên ngoài, nàng —— muốn tránh cũng không thể tránh!
Nhưng đối với Vân Khuynh có thể dùng linh khí thao túng mà nói, muốn tránh khỏi, thật ra cũng không phải không có khả năng.
Nhưng mà giờ phút này, phía sau nàng chính những người bạn cùng trường vừa mới kề vai chiến đấu!
Nếu Vân Khuynh một mình tránh đi, hứng chịu tai ương cuối cùng nhất định sẽ là bọn họ… Hơn nữa nàng thân là dị năng giả hệ mộc trị liệu, có lẽ vẫn còn có sức lực để liều mạng!
Khoảnh khắc kia, trong mắt Vân Khuynh sắc bén chợt lóe, lập tức truyền mệnh lệnh cho nhóm học sinh dưới quyền chỉ huy của nàng.
“Toàn thể tản ra bốn phía! Mở ra công kích lớn nhất, phản công!”
Giữa hiểm nguy, thanh âm phân phó của nàng vẫn trấn định như cũ.
“Không! Lão đại…” Bọn người Simon đỏ mắt.
Vân Khuynh nghiêm khắc nói: “Đây là quân lệnh! Tin tưởng tôi!”
“…Dạ.”
Rốt cuộc nháy mắt khi nghe được tiếng trả lời run rẩy kia, hồng quang của pháo kích đánh úp lại, nàng nắm chặt cần điều khiển, sử dụng công kích lớn nhất, phản công!
Những cơ giáp đã lui ra bốn phía cũng đồng thời phóng công kích.
“Ầm —— Ầm —— Ầm ——”
Từng tiếng ầm liên tiếp, đánh sâu vào…
Năng lượng pháo cối đánh tới bị tan rã từng chút một, nhưng đến cuối cùng… Vẫn còn thừa lại một chút nhiệt năng, hỗn loạn đánh về phía Vân Khuynh!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhưng giờ phút này, những nhân loại trên chiến trường, khán giả dưới mặt đất, đều tập thể kêu lên thất thanh.
Bọn họ nhìn cơ giáp màu đen đơn độc phía trước kia, thậm chí không nhịn được ướt đôi mắt, yên lặng cầu nguyện…
Đương nhiên, thượng đế sẽ không xuất hiện.
Nhưng trong chớp nhoáng, lại có một thân ảnh nhỏ bé nhảy lên!
Trong chớp mắt sương khói lan tràn.
Khoảnh khắc khi chiến hỏa tản ra kia, một màn khiến người khác kinh ngạc lọt vào tầm mắt mọi người ——
Một chiếc cơ giáp Liên Bang hình lưu tuyến* quen thuộc, ôm lấy một chiếc cơ giáp đã bị tàn phá khác, bay vọt ra.
* Hình lưu tuyến (流线型): hay còn gọi là hình giọt nước, phía trước tròn, phía sau nhọn, bề mặt sáng bóng trơn trượt, hơi giống hình giọt nước. Vật thể có loại hình dạng này khi hoạt động trong nước hoặc không khí đều sẽ được giảm thiểu lực cản đến mức nhỏ nhất. Loại hình dạng này đã được ứng dụng để chế tạo xe hơi, máy bay, tàu thủy, các loại vũ khí như ngư lôi, đạn pháo,...
“Là cơ giáp của Mộ thượng tướng!”
“Trời ạ! Nữ thần không sao chứ.”
…Trong nháy mắt, trận doanh phía nhân loại có người phấn chấn, cũng có người lo lắng.
Mộ Thiệu Tu đã biến trở lại hình người, điều khiển cơ giáp, thật cẩn thật mang cơ giáp của Vân Khuynh đưa lên chiến hạm.
“Mộ thượng tướng!” Có thủ hạ kích động chạy tới: “Tô tiểu thư không sao chứ? Còn Chu lão tướng quân ông ấy…
Nhiếp Cảnh Vân đã bị bắt, nhưng lão tướng quân đã bị một kích lại có chút không chịu đựng nổi.
“Cô ấy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.” Mộ Thiệu Tu nói, cực nhanh tháo võ trang xuống, nhẹ nhàng ôm Vân Khuynh từ trong cơ giáp ra, khi nhìn đến vết thương trên người thiếu nữ, ánh mắt tối sầm.
Nhưng, chiến sự khẩn cấp.
Hắn giơ tay, chỉ khắc chế nhẹ phẩy qua trán Vân Khuynh, phân phó nói: “Tìm trị liệu sư, chăm sóc tốt cho cô ấy trước.”
Giây lát sau, Mộ Thiệu Tu bước về phía vị trí chỉ huy: “Để tôi chỉ huy.”
Tiếp nhận nửa hiệp sau của nàng, mối thù với Trùng tộc!
…
Vì thế, trận chiến lại lần nữa khai hỏa.
Lúc này đây, dưới sự chỉ huy của Mộ Thiệu Tu, nhân loại đã hoàn toàn chiếm cứ địa vị chủ đạo, Trùng tộc càng không tìm được kinh hỉ ngoài ý muốn.
Nhưng mà, sau khi chiến sự lần này hạ màn ——
Một đám Trùng tộc tinh nhuệ hoặc bị giết chết hoặc bị bắt giữ, Ryan và hai người Tô Mạn Mạn Nhiếp Cảnh Vân bị trói lại áp giải tới cùng nhau.
Cuối cùng khi Mộ Thiệu Tu cũng có thể đi thăm Vân Khuynh ở khoang trị liệu, vừa vào cửa, lại bất ngờ ngã xuống bên giường Vân Khuynh!
“Thượng tướng!”
Trong tiếng kinh hô, hai công thần trong chiến dịch lần này, toàn bộ đều lâm vào hôn mê.
Nhưng chuyện khiến người ta kinh hãi vẫn còn ở phía sau ——
/274
|