Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 365 - Nam Trang Săn Tình: Công Lược Dạ Đế Thần Bí (1)
/274
|
《Chương 365》
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (1)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
“Đoàn —— đoàn —— đoàn ——”
Trong tiếng đạn xé gió, nàng chống tay, đột nhiên đứng dậy né tránh liên tục, đồng thời cầm lấy súng trong tay bắn trả mới sít sao tránh được công kích trí mạng.
Tình hình rất nguy hiểm!
Cùng lúc sống mái với nhau, Vân Khuynh chỉ có thể lợi dụng khoảng cách công kích, nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh ——
Có vẻ như đây là một căn phòng trong hộp đêm xa hoa.
Ánh đèn lờ mờ trong căn phòng xa hoa lãng phí, chén rượu và đồ ăn tung tóe trên bàn, trên mặt đất có một đám người đang nằm ngổn ngang lộn xộn, hiện trường máu me vô cùng.
Giờ khắc này, một đám người to con da đen như hổ rình mồi phía đối diện, trên tay cầm súng, đứng trước mặt ra lệnh lại là một gã đàn ông trung niên da trắng.
“…Tiêu Thiên Long!” Trong nháy mắt, cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ đột nhiên dâng lên, Vân Khuynh muốn áp xuống nhưng đột nhiên lại buột miệng thốt ra.
Âm thanh này như một tiếng mở khóa.
Thân thể đối phương chấn động, khoát tay, ra lệnh tạm dừng tất cả công kích, mở miệng nói tiếng Anh.
Đây là nước ngoài?
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, nhìn lại diện mạo của mấy tên to con lại càng thêm khẳng định điểm này.
“Mày nhận ra tao?” Nàng đang nghĩ, gã đàn ông gọi là “Tiêu Thiên Long” kia bất chợt chuyển sang tiếng Trung, mở miệng nói.
Hắn ta nói, nhếch miệng cười, đột nhiên giơ tay, dùng một tay kéo da mặt ra!
Một khuôn mặt trẻ trung của đàn ông phương Đông theo đó xuất hiện, còn mang theo vài phần anh tuấn vô lại phong lưu.
Chỉ là lúc này, vẻ mặt của hắn ta nhìn về phía nàng lại tràn ngập chán ghét: “Nhận ra cũng tốt! Thế nào, cảm thấy ngoài ý muốn à?”
Vân Khuynh không nói chuyện.
Trên thực tế, nàng vẫn chưa xem cốt truyện, chỉ dựa vào chấp niệm cuối cùng của nguyên chủ mà la lên một câu như vậy…
Thấy nàng hờ hững như thế, Tiêu Thiên Long đột nhiên giận dữ: “No.1 trong tổ chức thì sao chứ? Đệ nhất giới sát thủ thì thế nào? Lăng Vân Khuynh, ông đây nói cho mày biết, đêm nay chính là ngày mày ngã xuống!”
Hắn ta rống to ra tiếng, dời ánh mắt lên người Vân Khuynh, môi khẽ mở, không tiếng động bồi thêm một câu: “Cái đồ biến thái bất nam bất nữ!”
Vân Khuynh lại ngẩn ra.
Nhưng, đã không còn thời gian cho nàng phản ứng!
Giây tiếp theo.
Chợt thấy Tiêu Thiên Long đột nhiên vung tay lên, công kích vì hai người nói chuyện với nhau mà tạm dừng lại lần nữa đánh úp lại!
Mấy gã to con không ngừng tiến lên, Tiêu Thiên Long đứng phía sau, ôm cánh tay đắc ý nhìn hết thảy, tư thái tràn ngập cao ngạo của người chiến thắng.
A.
Dù vẫn chưa kịp tiếp thu cốt truyện, nhưng chuyện này đã thành công khơi dậy lửa giận của Vân Khuynh!
Giây tiếp theo.
Hai tròng mắt nàng ngưng lại, cưỡng chế lại tất cả đau đớn, nhanh chóng ôm lấy miệng vết thương, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu qua nhiều kiếp, trực tiếp nghênh đón!
Giữa mưa bom bão đạn ——
Một tay Vân Khuynh cầm súng bắn phá, mỗi phát bắn ra đều ngay giữa ấn đường!
“Phốc ——”
Hoa máu không ngừng nổ tung trước mặt nàng, đám to con dần dần có chút luống cuống.
Ngay lúc này!
Sắc bén trong mắt Vân Khuynh chợt lóe, đột nhiên lại nhảy vào giữa vòng vây!
Tấn công trực diện!
Nàng trở tay một cái, đột nhiên chế trụ yết hầu của một tên to con gần nhất, nhân lúc hắn ta đau đến cong người, bất ngờ đoạt lấy súng của đối phương!
“Đoàn ——”
Hai tay nắm chặt hai khẩu súng, cùng lúc đó Vân Khuynh tung người nhảy lên, xem mấy kẻ kia như đệm thịt, hung hăng đẩy ngã một người khác muốn xông lên tấn công, chính mình lại đột nhiên nhanh chân chạy ra khỏi cửa!
…Cứ như vậy, vừa đánh vừa lui.
Chẳng qua chỉ có mấy chục giây, lợi dụng khoảng cách vừa đạp người khác, nàng đã tới gần cửa!
Hết thảy xảy đến quá nhanh.
Tiêu Thiên Long không thể tin nổi trừng lớn mắt: “Mày…”
Không có khả năng!
Ả biến thái này tuy công trạng xuất sắc, nhưng từ trước tới nay đều chỉ chuyên về ẩn nấp và ám sát… Từ khi nào ả ta lại có năng lực đối kháng chính diện mạnh như vậy?!
Huống chi trước đó ả biến thái này còn trọng thương!
Nhưng mà, sự thật đã bày ra trước mắt, không phải do hắn ta không tin là được.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Mẹ nó!” Lúc này, Tiêu Thiên Long buồn bực chửi một tiếng, tự mình giơ súng lên, đồng thời hướng về phía Vân Khuynh cười dữ tợn.
“Muốn chạy? Đừng quên! Bản lĩnh của ông là do đích thân mày chỉ điểm…”
“Bỏ súng xuống!!!” Một giây kia, Vân Khuynh đối diện với cặp mắt của Tiêu Thiên Long, trong mắt đột nhiên chợt lóe dị sắc: “Đi ra ngoài với tôi!”
Mệnh lệnh như chém đinh chặt sắt.
Dường như còn mang theo một sức mạnh không thể kháng cự.
Trong chớp nhoáng, Tiêu Thiên Long chỉ cảm thấy đầu óc ngưng hoạt động, vậy mà thật sự buông tay, vô ý thức đi đến.
Thành công rồi!
Vân Khuynh đột nhiên nhếch môi, một tay đặt súng lên cổ hắn ta.
Sau đó, hung hăng đẩy cửa ra.
Một tiếng “Phanh ——” lớn vang lên, cửa bị phá mở, nàng để Tiêu Thiên Long đi phía trước che chắn, sau đó mới dứt khoát ném mạnh ra ngoài.
“Sao lại thế này?!”
“Sao cô ta ra được vậy chứ, mau đuổi theo!”
“Không đúng, Tiêu tiên sinh bị ném ra rồi!”
…
Tiếng kinh hô thoáng chốc vang lên khắp nơi, người canh giữ bên ngoài cũng rối loạn cả lên.
Nhân vài giây hỗn loạn này!
Hai súng trong tay Vân Khuynh cùng bắn, mang theo khí thế thẳng tiến không lùi bước, giết ra một đường máu!!!
Sau đó, thừa dịp mọi người quan tâm Tiêu Thiên Long, cực nhanh chạy như điên!
…“SHIT!”
Tiếng mắng chửi nước ngoài vang lên phía sau, dần dần bị nàng bỏ xa.
Rốt cuộc ——
Thân ảnh Vân Khuynh biến mất không thấy.
“Tiêu tiên sinh, làm sao bây giờ?”
Một đám người mặc đồ đen đuổi tới phòng cuối cùng vội dò hỏi: “Mấy phòng bao phía sau, chúng ta không có an bài nhân thủ. Thành Giải Trí này có một quy định bất biến, không thể tùy tiện khai hỏa. Chỉ sợ… Không thể tiếp tục truy đuổi được nữa.”
Tiêu Thiên Long mới chật vật chạy tới nghe vậy, trên mặt đen như đáy nồi, phun ra một câu chửi tiếng nước ngoài: “Mẹ nó! Con ả biến thái!”
“Tiêu tiên sinh,” nhưng tên to con da đen vừa mới hỏi chuyện kia lại hoàn toàn không bận tâm đến tâm trạng của hắn ta, cứng nhắc nói: “Xin ngài tuyên bố mệnh lệnh thật thận trọng. Nếu muốn hủy bỏ hành động, chúng tôi cần phải trở về trước để bảo vệ tiểu thư.”
“Ai nói muốn hủy bỏ?!” Tiêu Thiên Long cắn răng một cái, nhìn tên to con này dường như không hài lòng lắm với hắn ta, đột nhiên cười lạnh nhấc cổ áo đối phương lên.
“Sao hả, bất mãn vối mệnh lệnh của ông à? Đừng quên, Vũ Tình giao bọn mày cho tao rồi!”
Tiêu Thiên Long nói, đột nhiên móc súng ra, kề lên huyệt thái dương của người da đen to con: “Muốn chết phải không?”
“…Không dám.” Không khí cứng lại, tên to con kia rốt cuộc cũng cúi đầu.
“Hừ.” Lúc này Tiêu Thiên Long mới ném gã ra, tự giác cảm thấy uy hiếp đã đủ.
Lại không chú ý tới ——
Tên da đen to con cùng các đồng bạn liếc nhau, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ oán hận.
SHIT!
Bọn họ là người gia chủ phái đi bảo vệ tiểu thư, dựa vào đâu lại phải nghe một người ngoài chỉ huy?!
…Mấy tên đồ đen đều rất không phục.
Tiêu Thiên Long lại mờ mịt không phát hiện ra, suy tư một lát đã ra lệnh.
“Dù sao thì khi ra vào Thành Giải Trí đều phải kiểm tra cấp bậc. Cứ phá hỏng cửa rồi chậm rãi tìm, tao cũng không tin ả biến thái này có thể biến mất không dấu vết?!”
…
Kế hoạch nhằm vào việc bắt giữ Vân Khuynh đã được truyền xuống.
Bên kia, đương sự nhìn có vẻ đã thành công chạy thoát dường như đã cạn kiệt sức lực.
Máu, vẫn luôn chảy ra từ vết thương, uốn lượn đầy đất.
May mà dọc theo đường đi, dựa vào ký ức rải rác của nguyên chủ, Vân Khuynh không ngừng trốn tránh, không gặp phải một ai cả.
...
Nhưng chỉ vài phút sau, từ chỗ ngoặt cầu thang bí ẩn kia, thân thể của nàng lại ngoài ý muốn đụng phải góc tường!
“Rầm ——” một tiếng, rốt cuộc Vân Khuynh cũng không chịu đựng nổi nữa, hung hăng ngã trên mặt đất.
Lại ngã trước một căn phòng.
—— Hít.
Nàng dùng một tay ôm lấy vai trái đang bị thương nặng nhất, một tay chống đất, khó khăn muốn ngồi dậy, lại lơ đãng đụng phải cánh cửa trước mắt.
“Két ——” cửa phòng lại bị đẩy ra!
Vân Khuynh khựng lại, chợt phát hiện: Cánh cửa này vốn chỉ đang khép hờ!
Lo lắng có người điều tra, nàng cố gắng nhanh chóng chống người đứng dậy, vừa định rút lui, nhưng mắt thoáng nhìn, lại bị cảnh tượng đối diện trong phòng khiến đồng tử cả kinh co rụt lại!
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (1)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
“Đoàn —— đoàn —— đoàn ——”
Trong tiếng đạn xé gió, nàng chống tay, đột nhiên đứng dậy né tránh liên tục, đồng thời cầm lấy súng trong tay bắn trả mới sít sao tránh được công kích trí mạng.
Tình hình rất nguy hiểm!
Cùng lúc sống mái với nhau, Vân Khuynh chỉ có thể lợi dụng khoảng cách công kích, nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh ——
Có vẻ như đây là một căn phòng trong hộp đêm xa hoa.
Ánh đèn lờ mờ trong căn phòng xa hoa lãng phí, chén rượu và đồ ăn tung tóe trên bàn, trên mặt đất có một đám người đang nằm ngổn ngang lộn xộn, hiện trường máu me vô cùng.
Giờ khắc này, một đám người to con da đen như hổ rình mồi phía đối diện, trên tay cầm súng, đứng trước mặt ra lệnh lại là một gã đàn ông trung niên da trắng.
“…Tiêu Thiên Long!” Trong nháy mắt, cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ đột nhiên dâng lên, Vân Khuynh muốn áp xuống nhưng đột nhiên lại buột miệng thốt ra.
Âm thanh này như một tiếng mở khóa.
Thân thể đối phương chấn động, khoát tay, ra lệnh tạm dừng tất cả công kích, mở miệng nói tiếng Anh.
Đây là nước ngoài?
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, nhìn lại diện mạo của mấy tên to con lại càng thêm khẳng định điểm này.
“Mày nhận ra tao?” Nàng đang nghĩ, gã đàn ông gọi là “Tiêu Thiên Long” kia bất chợt chuyển sang tiếng Trung, mở miệng nói.
Hắn ta nói, nhếch miệng cười, đột nhiên giơ tay, dùng một tay kéo da mặt ra!
Một khuôn mặt trẻ trung của đàn ông phương Đông theo đó xuất hiện, còn mang theo vài phần anh tuấn vô lại phong lưu.
Chỉ là lúc này, vẻ mặt của hắn ta nhìn về phía nàng lại tràn ngập chán ghét: “Nhận ra cũng tốt! Thế nào, cảm thấy ngoài ý muốn à?”
Vân Khuynh không nói chuyện.
Trên thực tế, nàng vẫn chưa xem cốt truyện, chỉ dựa vào chấp niệm cuối cùng của nguyên chủ mà la lên một câu như vậy…
Thấy nàng hờ hững như thế, Tiêu Thiên Long đột nhiên giận dữ: “No.1 trong tổ chức thì sao chứ? Đệ nhất giới sát thủ thì thế nào? Lăng Vân Khuynh, ông đây nói cho mày biết, đêm nay chính là ngày mày ngã xuống!”
Hắn ta rống to ra tiếng, dời ánh mắt lên người Vân Khuynh, môi khẽ mở, không tiếng động bồi thêm một câu: “Cái đồ biến thái bất nam bất nữ!”
Vân Khuynh lại ngẩn ra.
Nhưng, đã không còn thời gian cho nàng phản ứng!
Giây tiếp theo.
Chợt thấy Tiêu Thiên Long đột nhiên vung tay lên, công kích vì hai người nói chuyện với nhau mà tạm dừng lại lần nữa đánh úp lại!
Mấy gã to con không ngừng tiến lên, Tiêu Thiên Long đứng phía sau, ôm cánh tay đắc ý nhìn hết thảy, tư thái tràn ngập cao ngạo của người chiến thắng.
A.
Dù vẫn chưa kịp tiếp thu cốt truyện, nhưng chuyện này đã thành công khơi dậy lửa giận của Vân Khuynh!
Giây tiếp theo.
Hai tròng mắt nàng ngưng lại, cưỡng chế lại tất cả đau đớn, nhanh chóng ôm lấy miệng vết thương, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu qua nhiều kiếp, trực tiếp nghênh đón!
Giữa mưa bom bão đạn ——
Một tay Vân Khuynh cầm súng bắn phá, mỗi phát bắn ra đều ngay giữa ấn đường!
“Phốc ——”
Hoa máu không ngừng nổ tung trước mặt nàng, đám to con dần dần có chút luống cuống.
Ngay lúc này!
Sắc bén trong mắt Vân Khuynh chợt lóe, đột nhiên lại nhảy vào giữa vòng vây!
Tấn công trực diện!
Nàng trở tay một cái, đột nhiên chế trụ yết hầu của một tên to con gần nhất, nhân lúc hắn ta đau đến cong người, bất ngờ đoạt lấy súng của đối phương!
“Đoàn ——”
Hai tay nắm chặt hai khẩu súng, cùng lúc đó Vân Khuynh tung người nhảy lên, xem mấy kẻ kia như đệm thịt, hung hăng đẩy ngã một người khác muốn xông lên tấn công, chính mình lại đột nhiên nhanh chân chạy ra khỏi cửa!
…Cứ như vậy, vừa đánh vừa lui.
Chẳng qua chỉ có mấy chục giây, lợi dụng khoảng cách vừa đạp người khác, nàng đã tới gần cửa!
Hết thảy xảy đến quá nhanh.
Tiêu Thiên Long không thể tin nổi trừng lớn mắt: “Mày…”
Không có khả năng!
Ả biến thái này tuy công trạng xuất sắc, nhưng từ trước tới nay đều chỉ chuyên về ẩn nấp và ám sát… Từ khi nào ả ta lại có năng lực đối kháng chính diện mạnh như vậy?!
Huống chi trước đó ả biến thái này còn trọng thương!
Nhưng mà, sự thật đã bày ra trước mắt, không phải do hắn ta không tin là được.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Mẹ nó!” Lúc này, Tiêu Thiên Long buồn bực chửi một tiếng, tự mình giơ súng lên, đồng thời hướng về phía Vân Khuynh cười dữ tợn.
“Muốn chạy? Đừng quên! Bản lĩnh của ông là do đích thân mày chỉ điểm…”
“Bỏ súng xuống!!!” Một giây kia, Vân Khuynh đối diện với cặp mắt của Tiêu Thiên Long, trong mắt đột nhiên chợt lóe dị sắc: “Đi ra ngoài với tôi!”
Mệnh lệnh như chém đinh chặt sắt.
Dường như còn mang theo một sức mạnh không thể kháng cự.
Trong chớp nhoáng, Tiêu Thiên Long chỉ cảm thấy đầu óc ngưng hoạt động, vậy mà thật sự buông tay, vô ý thức đi đến.
Thành công rồi!
Vân Khuynh đột nhiên nhếch môi, một tay đặt súng lên cổ hắn ta.
Sau đó, hung hăng đẩy cửa ra.
Một tiếng “Phanh ——” lớn vang lên, cửa bị phá mở, nàng để Tiêu Thiên Long đi phía trước che chắn, sau đó mới dứt khoát ném mạnh ra ngoài.
“Sao lại thế này?!”
“Sao cô ta ra được vậy chứ, mau đuổi theo!”
“Không đúng, Tiêu tiên sinh bị ném ra rồi!”
…
Tiếng kinh hô thoáng chốc vang lên khắp nơi, người canh giữ bên ngoài cũng rối loạn cả lên.
Nhân vài giây hỗn loạn này!
Hai súng trong tay Vân Khuynh cùng bắn, mang theo khí thế thẳng tiến không lùi bước, giết ra một đường máu!!!
Sau đó, thừa dịp mọi người quan tâm Tiêu Thiên Long, cực nhanh chạy như điên!
…“SHIT!”
Tiếng mắng chửi nước ngoài vang lên phía sau, dần dần bị nàng bỏ xa.
Rốt cuộc ——
Thân ảnh Vân Khuynh biến mất không thấy.
“Tiêu tiên sinh, làm sao bây giờ?”
Một đám người mặc đồ đen đuổi tới phòng cuối cùng vội dò hỏi: “Mấy phòng bao phía sau, chúng ta không có an bài nhân thủ. Thành Giải Trí này có một quy định bất biến, không thể tùy tiện khai hỏa. Chỉ sợ… Không thể tiếp tục truy đuổi được nữa.”
Tiêu Thiên Long mới chật vật chạy tới nghe vậy, trên mặt đen như đáy nồi, phun ra một câu chửi tiếng nước ngoài: “Mẹ nó! Con ả biến thái!”
“Tiêu tiên sinh,” nhưng tên to con da đen vừa mới hỏi chuyện kia lại hoàn toàn không bận tâm đến tâm trạng của hắn ta, cứng nhắc nói: “Xin ngài tuyên bố mệnh lệnh thật thận trọng. Nếu muốn hủy bỏ hành động, chúng tôi cần phải trở về trước để bảo vệ tiểu thư.”
“Ai nói muốn hủy bỏ?!” Tiêu Thiên Long cắn răng một cái, nhìn tên to con này dường như không hài lòng lắm với hắn ta, đột nhiên cười lạnh nhấc cổ áo đối phương lên.
“Sao hả, bất mãn vối mệnh lệnh của ông à? Đừng quên, Vũ Tình giao bọn mày cho tao rồi!”
Tiêu Thiên Long nói, đột nhiên móc súng ra, kề lên huyệt thái dương của người da đen to con: “Muốn chết phải không?”
“…Không dám.” Không khí cứng lại, tên to con kia rốt cuộc cũng cúi đầu.
“Hừ.” Lúc này Tiêu Thiên Long mới ném gã ra, tự giác cảm thấy uy hiếp đã đủ.
Lại không chú ý tới ——
Tên da đen to con cùng các đồng bạn liếc nhau, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ oán hận.
SHIT!
Bọn họ là người gia chủ phái đi bảo vệ tiểu thư, dựa vào đâu lại phải nghe một người ngoài chỉ huy?!
…Mấy tên đồ đen đều rất không phục.
Tiêu Thiên Long lại mờ mịt không phát hiện ra, suy tư một lát đã ra lệnh.
“Dù sao thì khi ra vào Thành Giải Trí đều phải kiểm tra cấp bậc. Cứ phá hỏng cửa rồi chậm rãi tìm, tao cũng không tin ả biến thái này có thể biến mất không dấu vết?!”
…
Kế hoạch nhằm vào việc bắt giữ Vân Khuynh đã được truyền xuống.
Bên kia, đương sự nhìn có vẻ đã thành công chạy thoát dường như đã cạn kiệt sức lực.
Máu, vẫn luôn chảy ra từ vết thương, uốn lượn đầy đất.
May mà dọc theo đường đi, dựa vào ký ức rải rác của nguyên chủ, Vân Khuynh không ngừng trốn tránh, không gặp phải một ai cả.
...
Nhưng chỉ vài phút sau, từ chỗ ngoặt cầu thang bí ẩn kia, thân thể của nàng lại ngoài ý muốn đụng phải góc tường!
“Rầm ——” một tiếng, rốt cuộc Vân Khuynh cũng không chịu đựng nổi nữa, hung hăng ngã trên mặt đất.
Lại ngã trước một căn phòng.
—— Hít.
Nàng dùng một tay ôm lấy vai trái đang bị thương nặng nhất, một tay chống đất, khó khăn muốn ngồi dậy, lại lơ đãng đụng phải cánh cửa trước mắt.
“Két ——” cửa phòng lại bị đẩy ra!
Vân Khuynh khựng lại, chợt phát hiện: Cánh cửa này vốn chỉ đang khép hờ!
Lo lắng có người điều tra, nàng cố gắng nhanh chóng chống người đứng dậy, vừa định rút lui, nhưng mắt thoáng nhìn, lại bị cảnh tượng đối diện trong phòng khiến đồng tử cả kinh co rụt lại!
/274
|