Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 375 - Nam Trang Săn Tình: Công Lược Dạ Đế Thần Bí (11)
/274
|
《Chương 375》
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (11)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Máy bay trực thăng quanh quẩn trên không trung.
Giữa bầu trời cao.
Một máy bay trực thăng loại nhỏ đang bay giữa tầng mây.
“Ong ong ong ——”
Trong phòng điều khiển, Vân Khuynh dựa vào ký ức của nguyên chủ, cẩn thận thao tác.
Đường bay, quỹ đạo…
Mười ngón tay bay múa trên bảng điều khiển, không ngừng điều chỉnh.
Mới đầu, thân máy bay còn có chút nghiêng ngả lảo đảo; dần dần, rất nhanh đã ổn định lại.
—— Phù.
Rốt cuộc, hết thảy đã đi vào quỹ đạo, Vân Khuynh ngầm thở phào một hơi, tựa lưng vào ghế điều khiển, thân thể căng cứng cũng khoan khoái không ít.
Cuối cùng lúc này, xem như cơ bản đã an toàn ——
Trên thực tế, lần cướp máy bay đào tẩu này sớm đã nằm trong kế hoạch của nàng: Nhiều ngày nay, thông qua thuật thôi miên và dịch dung, Vân Khuynh nhiều lần tự mình hoặc sai người đến sân bay Sean gia lắc lư.
Một là vì hiểu rõ lộ tuyến, hai là phải động tay với mấy chiếc phi cơ.
Bằng không, sao lại trùng hợp như vậy… Vừa lúc gặp phải một chiếc máy bay trực thăng cửa rộng mở?
Còn nữa, vì phòng ngừa người Sean gia khởi động máy bay đuổi theo, nàng còn gây tổn hại cho mấy chiếc phi cơ khác…
Khụ.
Tóm lại hiện giờ, phía sau hẳn là sẽ không có truy binh nữa…
“Tích tích tích ——”
Có lẽ là trời cao không muốn thấy Vân Khuynh lười nhát, đúng ngay lúc này, máy truyền tin đột nhiên vang lên.
Vân Khuynh khựng lại, hơi nhướng mày, tùy tay chấp nhận.
Giây tiếp theo.
Màn hình thông tin đột nhiên chợt lóe.
Ánh vào mi mắt, lại là một khuôn mặt tuấn mỹ ngoài dự kiến: Mạc Sâm!
“…Mạc gia chủ.”
Ngẩn ra một lúc, nàng nheo mắt lại, câu môi cười với người đàn ông sau màn hình.
“Ừm.” Mạc Sâm nhàn nhạt đáp, tư thái ưu nhã ngồi ngay ngắn như cũ.
Cổ tay áo của hắn hơi cuốn lên, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối, hiện ra phong độ tuyệt hảo.
“Nam sắc” trước mặt, Vân Khuynh tất nhiên nhìn nhiều thêm vài lần.
Nhưng, càng khiến nàng để ý, lại là ——
Xem hoàn cảnh bốn phía, vậy mà cũng là trong cabin!
Lúc này, Vân Khuynh ngưng mắt đảo qua, so sánh bày trí giữa hai bên, không khỏi trầm mặc…
Chậc.
Trong lòng nàng cảm khái, trên mặt lại không có nửa phần dao động, chỉ bình tĩnh nhìn Mạc Sâm, chờ hắn mở miệng.
Nhưng mà, bốn mắt nhìn nhau.
Nhất thời lại tĩnh lặng.
Tầm mắt hai bên cách màn hình chạm vào nhau.
Môi mỏng của người đàn ông hơi nhếch, thu hồi hình tượng vô hại, trong mắt toát ra lạnh lẽo và túc sát.
Như muốn dò xét đối thủ Vân Khuynh này triệt để, ánh mắt không khách khí nhìn chằm chằm.
Nàng cũng không tránh né, còn nhìn lại, không nhượng bộ chút nào!
Không ai tỏ thái độ trước.
Thế là, đám người Mạc gia đang ở trong một phi cơ khác thấy được ——
Thiếu niên tuấn mỹ ngồi dựa trên ghế, một tay đặt trên bàn điều khiển, một tay tùy ý đặt một bên.
Lúc này, hai chân “Hắn” bắt chéo trước người, nhướng mày cười, ánh mắt khinh mạn, khí chất quanh thân ung dung tự đắc.
Cứ như vậy đối diện với lão đại nhà mình, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo ý vị đánh giá, quả thực là… Vô cùng tùy ý!
Nhưng cố tình, mặc dù là tư thái không đứng đắn như thế, nhưng đối với lão đại đã khai hỏa toàn bộ khí tràng, khí thế vậy mà không hề thua kém.
Thậm chí… Là không phân cao thấp!
Lúc này, một đám thủ hạ đều âm thầm kinh ngạc.
Lại không ngờ rằng.
Giây tiếp theo.
Chuyện càng làm cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm xuất hiện ——
“Xem ra Mạc gia chủ chỉ muốn chào hỏi một câu?” Vân Khuynh nâng mắt lên, đột nhiên mở miệng: “Vậy… Chúc ngài lên đường bình an.”
Dứt lời, môi nàng khẽ cong lên, “Bụp” một cái đóng cổng liên lạc lại.
Hình ảnh thoáng chốc tối sầm.
Người Mạc gia: “…”
Này, này…
Lão đại đây là xem như bị đơn phương cúp máy?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Khụ.
Thật đúng là lần đầu gặp phải việc này.
Lập tức, đám người Mạc Tam không kìm được giật giật khóe miệng.
Ngay cả người đang kết nối tín hiệu là Mạc Nhất, cũng không khỏi sửng sốt: “Lão đại…”
“Lại kết nối.” Môi mỏng của Mạc Sâm hơi câu lên, không thèm để ý nói.
Mạc Nhất nghe lời lại phát tín hiệu lần nữa.
Lại chậm chạp không được đáp lại.
“…Đối phương không nhận.” Sau một lúc lâu, Mạc Nhất lên tiếng, trong cảm xúc còn có chút khiếp sợ.
Mạc Sâm cười nhẹ ra tiếng: “Cậu lui ra trước đi.”
“Dạ… A?” Mạc Nhất nghi hoặc trả lời, mấy thủ hạ còn lại cũng không rõ nguyên do.
Chợt thấy lão đại nhà mình đứng lên, nhàn nhạt nói: “Để tôi.”
Người Mạc gia:!!!
Một lát sau, Mạc Nhất lui lại, đứng cùng mấy anh em, hoảng hốt nhìn thao tác của Mạc Sâm ——
Ngón tay thon dài bay múa, số liệu không ngừng hiển thị trên màn hình.
Đương nhiên đây không phải chỉ đơn giản là gửi tín hiệu đi!
Mà là ——
Quấy nhiễu, phá giải… Sau đó, trực tiếp xâm nhập!
…
“Tích tích tích ——”
Khi tiếng cảnh báo vang lên, cách thời điểm ngắt máy lúc nãy, bất quả chỉ có 3 phút!
Vân Khuynh thậm chí còn chưa thoát ra khỏi việc đang cười thầm người nào đó.
Chợt thấy màn hình chợt lóe!
Sau đó, gương mặt tuấn mỹ vô trù kia lại lần nữa xâm nhập vào tầm mắt.
Vân Khuynh: “…”
Không hổ là thủ lĩnh của tổ chức tình báo “Linh”…
Trong lòng âm thầm tiếc hận nguyên chủ không thắp sáng kỹ năng hacker, mắt nàng khẽ nhướng, ra vẻ không có việc gì lần nữa chào hỏi đối phương.
“Mạc gia chủ, ngài còn chuyện quan trọng gì sao?”
Lần này Mạc Sâm cũng không chơi trò “Im lặng là vàng” nữa, trực tiếp phun ra hai chữ: “Qua đây.”
Hả?
Vân Khuynh khựng lại: “… Cái gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, ngay lập tức đã phản ứng lại.
Chỉ sợ, vị này chính là muốn nàng lên máy bay của hắn đi?
Quả nhiên là đang ở gần đây… Nghĩ vậy, nàng lại lần nữa quét mắt nhìn radar, thấy được một điểm đỏ thật thật giả giả.
“Không phải nửa tháng sau mới gặp à?” Ánh mắt Vân Khuynh khẽ tránh, không nhìn chính diện nói tiếp.
Môi mỏng của Mạc Sâm hơi nghiêng, đốt ngón tay nhẹ gõ lên bàn điều khiển: “Tôi muốn… Chính thức nhận thức đối tượng giao dịch, thế nào?”
Đây là ám chỉ chuyện nàng dịch dung thành Charles để đánh cược.
Vân Khuynh không chút nghi ngờ, nếu nàng còn chối từ, câu tiếp theo của người đàn ông này, chỉ sợ cũng là cân nhắc lại tiền đặt cược lần nữa.
Nhưng…
“Hay là Mạc gia chủ qua đây đi?” Vân Khuynh cười khẽ, vờ thở dài: “Tôi đang tự mình lái, không thể di chuyển mà.”
Mạc Sâm nhàn nhạt ứng đối: “Các hạ không cần lo lắng. Tôi sẽ tự phái người giúp cậu tạm quản.”
Hắn nói, mười ngón khẽ nhúc nhích, đột nhiên lại khẽ câu môi.
“Dựa vào nhiên liệu của các hạ, chỉ sợ rất khó đến được sân bay gần nhất.”
Vân Khuynh: “…”
Dù nhìn không tới, nhưng nàng vẫn có thể khẳng định: Mạc Sâm đã hoàn toàn xâm nhập vào hệ thống, nên mới có thể tính rõ ràng rành mạch nhiên liệu còn thừa của máy bay trực thăng.
Nhớ lại kế hoạch đào tẩu nàng đã hao tổn tâm trí thực hiện, cuối cùng lại bị người nào đó cắt ngang.
Bất đắc dĩ, tình thế còn mạnh hơi so với người, nhưng…
“Bàn chính sự trên phi cơ sợ là vẫn quẫn bách, không bằng tạm đáp xuống sân bay Phoenix phía trước?”
Vân Khuynh hơi hạ mắt, đột nhiên nói.
Đương nhiên, nghe như là một đề nghị, thật ra là đang thử.
Nếu đối phương có thể đồng ý, ý đồ cũng sẽ không quá hiểm ác; nếu cự tuyệt…
Nàng nghĩ, đối diện với cặp mắt sâu thẳm sau màn hình kia, bất động thanh sắc.
Rốt cuộc, thấy môi mỏng của Mạc Sâm hơi câu lên: “Có thể.”
*
Hơn nửa giờ sau.
Một phi cơ cỡ lớn, một chiếc trực thăng hạ xuống trên sân bay Phoenix.
Có người Mạc gia mở đường, Vân Khuynh tránh được không ít thủ tục phiền toái, cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Lại qua một giờ.
Hai bên trước tiên ngủ lại khách sạn, Vân Khuynh rửa mặt chải đầu xong, mới chạy tới phòng bao của đối phương.
Lại không ngờ.
Mới bước một bước vào phòng, liền nghe thấy được tiếng xé gió quen thuộc.
“Đoàn ——”
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (11)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Máy bay trực thăng quanh quẩn trên không trung.
Giữa bầu trời cao.
Một máy bay trực thăng loại nhỏ đang bay giữa tầng mây.
“Ong ong ong ——”
Trong phòng điều khiển, Vân Khuynh dựa vào ký ức của nguyên chủ, cẩn thận thao tác.
Đường bay, quỹ đạo…
Mười ngón tay bay múa trên bảng điều khiển, không ngừng điều chỉnh.
Mới đầu, thân máy bay còn có chút nghiêng ngả lảo đảo; dần dần, rất nhanh đã ổn định lại.
—— Phù.
Rốt cuộc, hết thảy đã đi vào quỹ đạo, Vân Khuynh ngầm thở phào một hơi, tựa lưng vào ghế điều khiển, thân thể căng cứng cũng khoan khoái không ít.
Cuối cùng lúc này, xem như cơ bản đã an toàn ——
Trên thực tế, lần cướp máy bay đào tẩu này sớm đã nằm trong kế hoạch của nàng: Nhiều ngày nay, thông qua thuật thôi miên và dịch dung, Vân Khuynh nhiều lần tự mình hoặc sai người đến sân bay Sean gia lắc lư.
Một là vì hiểu rõ lộ tuyến, hai là phải động tay với mấy chiếc phi cơ.
Bằng không, sao lại trùng hợp như vậy… Vừa lúc gặp phải một chiếc máy bay trực thăng cửa rộng mở?
Còn nữa, vì phòng ngừa người Sean gia khởi động máy bay đuổi theo, nàng còn gây tổn hại cho mấy chiếc phi cơ khác…
Khụ.
Tóm lại hiện giờ, phía sau hẳn là sẽ không có truy binh nữa…
“Tích tích tích ——”
Có lẽ là trời cao không muốn thấy Vân Khuynh lười nhát, đúng ngay lúc này, máy truyền tin đột nhiên vang lên.
Vân Khuynh khựng lại, hơi nhướng mày, tùy tay chấp nhận.
Giây tiếp theo.
Màn hình thông tin đột nhiên chợt lóe.
Ánh vào mi mắt, lại là một khuôn mặt tuấn mỹ ngoài dự kiến: Mạc Sâm!
“…Mạc gia chủ.”
Ngẩn ra một lúc, nàng nheo mắt lại, câu môi cười với người đàn ông sau màn hình.
“Ừm.” Mạc Sâm nhàn nhạt đáp, tư thái ưu nhã ngồi ngay ngắn như cũ.
Cổ tay áo của hắn hơi cuốn lên, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối, hiện ra phong độ tuyệt hảo.
“Nam sắc” trước mặt, Vân Khuynh tất nhiên nhìn nhiều thêm vài lần.
Nhưng, càng khiến nàng để ý, lại là ——
Xem hoàn cảnh bốn phía, vậy mà cũng là trong cabin!
Lúc này, Vân Khuynh ngưng mắt đảo qua, so sánh bày trí giữa hai bên, không khỏi trầm mặc…
Chậc.
Trong lòng nàng cảm khái, trên mặt lại không có nửa phần dao động, chỉ bình tĩnh nhìn Mạc Sâm, chờ hắn mở miệng.
Nhưng mà, bốn mắt nhìn nhau.
Nhất thời lại tĩnh lặng.
Tầm mắt hai bên cách màn hình chạm vào nhau.
Môi mỏng của người đàn ông hơi nhếch, thu hồi hình tượng vô hại, trong mắt toát ra lạnh lẽo và túc sát.
Như muốn dò xét đối thủ Vân Khuynh này triệt để, ánh mắt không khách khí nhìn chằm chằm.
Nàng cũng không tránh né, còn nhìn lại, không nhượng bộ chút nào!
Không ai tỏ thái độ trước.
Thế là, đám người Mạc gia đang ở trong một phi cơ khác thấy được ——
Thiếu niên tuấn mỹ ngồi dựa trên ghế, một tay đặt trên bàn điều khiển, một tay tùy ý đặt một bên.
Lúc này, hai chân “Hắn” bắt chéo trước người, nhướng mày cười, ánh mắt khinh mạn, khí chất quanh thân ung dung tự đắc.
Cứ như vậy đối diện với lão đại nhà mình, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo ý vị đánh giá, quả thực là… Vô cùng tùy ý!
Nhưng cố tình, mặc dù là tư thái không đứng đắn như thế, nhưng đối với lão đại đã khai hỏa toàn bộ khí tràng, khí thế vậy mà không hề thua kém.
Thậm chí… Là không phân cao thấp!
Lúc này, một đám thủ hạ đều âm thầm kinh ngạc.
Lại không ngờ rằng.
Giây tiếp theo.
Chuyện càng làm cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm xuất hiện ——
“Xem ra Mạc gia chủ chỉ muốn chào hỏi một câu?” Vân Khuynh nâng mắt lên, đột nhiên mở miệng: “Vậy… Chúc ngài lên đường bình an.”
Dứt lời, môi nàng khẽ cong lên, “Bụp” một cái đóng cổng liên lạc lại.
Hình ảnh thoáng chốc tối sầm.
Người Mạc gia: “…”
Này, này…
Lão đại đây là xem như bị đơn phương cúp máy?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Khụ.
Thật đúng là lần đầu gặp phải việc này.
Lập tức, đám người Mạc Tam không kìm được giật giật khóe miệng.
Ngay cả người đang kết nối tín hiệu là Mạc Nhất, cũng không khỏi sửng sốt: “Lão đại…”
“Lại kết nối.” Môi mỏng của Mạc Sâm hơi câu lên, không thèm để ý nói.
Mạc Nhất nghe lời lại phát tín hiệu lần nữa.
Lại chậm chạp không được đáp lại.
“…Đối phương không nhận.” Sau một lúc lâu, Mạc Nhất lên tiếng, trong cảm xúc còn có chút khiếp sợ.
Mạc Sâm cười nhẹ ra tiếng: “Cậu lui ra trước đi.”
“Dạ… A?” Mạc Nhất nghi hoặc trả lời, mấy thủ hạ còn lại cũng không rõ nguyên do.
Chợt thấy lão đại nhà mình đứng lên, nhàn nhạt nói: “Để tôi.”
Người Mạc gia:!!!
Một lát sau, Mạc Nhất lui lại, đứng cùng mấy anh em, hoảng hốt nhìn thao tác của Mạc Sâm ——
Ngón tay thon dài bay múa, số liệu không ngừng hiển thị trên màn hình.
Đương nhiên đây không phải chỉ đơn giản là gửi tín hiệu đi!
Mà là ——
Quấy nhiễu, phá giải… Sau đó, trực tiếp xâm nhập!
…
“Tích tích tích ——”
Khi tiếng cảnh báo vang lên, cách thời điểm ngắt máy lúc nãy, bất quả chỉ có 3 phút!
Vân Khuynh thậm chí còn chưa thoát ra khỏi việc đang cười thầm người nào đó.
Chợt thấy màn hình chợt lóe!
Sau đó, gương mặt tuấn mỹ vô trù kia lại lần nữa xâm nhập vào tầm mắt.
Vân Khuynh: “…”
Không hổ là thủ lĩnh của tổ chức tình báo “Linh”…
Trong lòng âm thầm tiếc hận nguyên chủ không thắp sáng kỹ năng hacker, mắt nàng khẽ nhướng, ra vẻ không có việc gì lần nữa chào hỏi đối phương.
“Mạc gia chủ, ngài còn chuyện quan trọng gì sao?”
Lần này Mạc Sâm cũng không chơi trò “Im lặng là vàng” nữa, trực tiếp phun ra hai chữ: “Qua đây.”
Hả?
Vân Khuynh khựng lại: “… Cái gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, ngay lập tức đã phản ứng lại.
Chỉ sợ, vị này chính là muốn nàng lên máy bay của hắn đi?
Quả nhiên là đang ở gần đây… Nghĩ vậy, nàng lại lần nữa quét mắt nhìn radar, thấy được một điểm đỏ thật thật giả giả.
“Không phải nửa tháng sau mới gặp à?” Ánh mắt Vân Khuynh khẽ tránh, không nhìn chính diện nói tiếp.
Môi mỏng của Mạc Sâm hơi nghiêng, đốt ngón tay nhẹ gõ lên bàn điều khiển: “Tôi muốn… Chính thức nhận thức đối tượng giao dịch, thế nào?”
Đây là ám chỉ chuyện nàng dịch dung thành Charles để đánh cược.
Vân Khuynh không chút nghi ngờ, nếu nàng còn chối từ, câu tiếp theo của người đàn ông này, chỉ sợ cũng là cân nhắc lại tiền đặt cược lần nữa.
Nhưng…
“Hay là Mạc gia chủ qua đây đi?” Vân Khuynh cười khẽ, vờ thở dài: “Tôi đang tự mình lái, không thể di chuyển mà.”
Mạc Sâm nhàn nhạt ứng đối: “Các hạ không cần lo lắng. Tôi sẽ tự phái người giúp cậu tạm quản.”
Hắn nói, mười ngón khẽ nhúc nhích, đột nhiên lại khẽ câu môi.
“Dựa vào nhiên liệu của các hạ, chỉ sợ rất khó đến được sân bay gần nhất.”
Vân Khuynh: “…”
Dù nhìn không tới, nhưng nàng vẫn có thể khẳng định: Mạc Sâm đã hoàn toàn xâm nhập vào hệ thống, nên mới có thể tính rõ ràng rành mạch nhiên liệu còn thừa của máy bay trực thăng.
Nhớ lại kế hoạch đào tẩu nàng đã hao tổn tâm trí thực hiện, cuối cùng lại bị người nào đó cắt ngang.
Bất đắc dĩ, tình thế còn mạnh hơi so với người, nhưng…
“Bàn chính sự trên phi cơ sợ là vẫn quẫn bách, không bằng tạm đáp xuống sân bay Phoenix phía trước?”
Vân Khuynh hơi hạ mắt, đột nhiên nói.
Đương nhiên, nghe như là một đề nghị, thật ra là đang thử.
Nếu đối phương có thể đồng ý, ý đồ cũng sẽ không quá hiểm ác; nếu cự tuyệt…
Nàng nghĩ, đối diện với cặp mắt sâu thẳm sau màn hình kia, bất động thanh sắc.
Rốt cuộc, thấy môi mỏng của Mạc Sâm hơi câu lên: “Có thể.”
*
Hơn nửa giờ sau.
Một phi cơ cỡ lớn, một chiếc trực thăng hạ xuống trên sân bay Phoenix.
Có người Mạc gia mở đường, Vân Khuynh tránh được không ít thủ tục phiền toái, cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Lại qua một giờ.
Hai bên trước tiên ngủ lại khách sạn, Vân Khuynh rửa mặt chải đầu xong, mới chạy tới phòng bao của đối phương.
Lại không ngờ.
Mới bước một bước vào phòng, liền nghe thấy được tiếng xé gió quen thuộc.
“Đoàn ——”
/274
|