Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 406 - Mỹ Thực Tình Duyên: Công Lược Ảnh Đế Tham Ăn (1)
/274
|
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Vân Khuynh lại hoảng hốt trong giây lát, nhất thời còn chưa kịp phản ứng với cấp bậc thế giới.
Vị diện cấp E, chính là có rất nhiều kỹ năng không thể dùng được…
“Này, cô nghe rõ chưa hả?” Có lẽ là thấy nàng không phản ứng, giọng nữ lại vang lên lần nữa.
Vân Khuynh mới dời tầm mắt qua, nhưng sau khi nàng thấy người vừa nói lại có chút kinh ngạc.
Lại nói tiếp, lần này xuyên qua quả thực là hiếm khi không bị hố một chập, không có uy hiếp tới sinh mệnh, cũng không phải lo lắng cho sự trong sạch, so ra, loại thể nghiệm bị mắng hai câu này không đáng kể chút nào.
Làm Vân Khuynh kinh ngạc là cách ăn mặc của hai người phía đối diện ——
Cô gái trẻ tuổi mang vớ dài màu đen, tóc mái ngang trán xõa tung, trên mặt dày đặc phấn trang điểm…
Loại trang phục này, mười phần không phải là xu hướng hiện thời, ngang nhiên khiến gương mặt mỹ mạo kia thấp đi hai cấp.
Ngược lại gã đàn ông bên cạnh cô ta tổng thể ăn mặc vẫn xem là bình thường, chỉ là trên người mặc một cái áo thun lót, phía dưới là một cái quần jean có gắn dây xích bạc chắp vá lỗ chỗ, nhưng cố tình tướng mạo lại đoan chính, rất có vài phần không hài hòa.
Chẳng lẽ “Khí vận sủng nhi” và bạn lữ lần này theo phong cách Smart*?
* Phong cách Smart: xuất hiện vào khoảng những năm 2000, đặc trưng của phong cách này là tóc dài đủ màu sắc, trang điểm đậm, trang phục cá tính, đeo trang sức kỳ lạ, động tác kỳ quái (tương tự như HKT ngày xưa í)
Vân Khuynh nhướng mày, đang muốn đánh giá khắp nơi một vòng…
Nhìn thấy nàng hững hờ ra vẻ ta đây, cô ả kia lại nổ tung.
“Kỷ Vân Khuynh! Cái đồ nhà quê như cô, phế vật căn bản không nhấc nổi dao làm bếp, không cầm nổi cái nồi, còn chảnh cái gì!”
“Cô đừng hòng dây dưa nữa, đừng nói cô không làm ra được món chính gì, cho dù có thể đi nữa, ở Đế Đô này cô cũng đã sớm bị giới đầu bếp phong sát rồi, rõ chưa?!”
Một chuỗi lời uy hiếp thốt ra, Vân Khuynh vẫn chưa tiếp thu cốt truyện nhưng nghe đại khái, đối với chuyện nguyên chủ gặp phải cũng có vài phần suy đoán.
“Nói xong chưa?”
Giây tiếp theo, nàng hơi giương môi lên, tùy tay chỉ về phía hành lang bên cạnh: “Tôi biết rồi, hai vị rời đi đi, tôi còn phải về nhà.”
Không sai.
Hoàn cảnh trước mắt này, chính là ba người đứng trước cửa nhà nguyên chủ?… Một bộ dạng hùng hổ giằng co.
Bốn phía còn có hàng xóm đang âm thầm nhô đầu ra, quăng ánh mắt xem kịch tới.
…Tóm lại, là một chút cũng không hay ho gì.
Mà loại chiến tranh nước bọt bị vây xem này cũng không liên lụy đến nguy cơ trọng đại, tất nhiên Vân Khuynh không hề có hứng thú tiếp tục.
Song, lời này vừa rơi xuống, cô gái kia lại trừng lớn mắt, hơi khó tin liếc tới vài lần, dường như không tin nàng sẽ từ bỏ tranh chấp.
Gã đàn ông vẫn luôn không nói chuyện lại tiến lên vài bước, thở dài với nàng.
“Sư muội, em cứ yên tâm đi. Tay nghề mà sư phụ truyền lại anh sẽ phát dương quang đại. Lần này là em bị người có tâm lợi dụng, hy vọng em sẽ lấy đó làm bài học… Sau này, em vẫn nên quay về thành phố C đi, tìm một công việc bình thường…”
Ngữ khí của hắn ta khẩn thiết, hình tượng quả thực vô cùng tích cực.
Vân Khuynh kéo môi, lại cười nhạo một tiếng, trực tiếp phun ra một chữ: “Cút!”
“Em…” Gã đàn ông dừng lại, dáng vẻ như bị nghẹn.
Nàng nhìn lướt qua bốn phía, bắt giữ được những tầm mắt bát quái đó lại lạnh giọng mở miệng.
“Tôi thế nào không cần anh quan tâm, mang theo tình nhân mới của anh cút đi. Sao nào, có tình yêu mới, cố ý tới khoe khoang với bạn gái cũ đã vứt bỏ một phen?”
Vân Khuynh lạnh lùng nói, dự định răn dạy hai người đang gây sự này một trận.
Đồng thời, thành công khiến ánh mắt xung quanh trở nên đồng tình.
“Đúng là tạo nghiệp!”
“Đầu năm nay tiểu tam thật là càn rỡ…”
“Nhìn cách ăn mặc cũng không phải khuê nữ tốt lành gì!”
…
Lại qua vài giây, trong các nhà gần đây truyền ra tiếng xì xào, dưới tình huống cách âm cực kỳ không tốt, lập tức rõ ràng truyền vào tai ba người.
Sắc mặt cô ả kia trở nên đen thui, căm phẫn liếc Vân Khuynh một cái.
“Chân ái là vô tội biết không hả? Cái đồ nhà quê từ nông thôn tới như cô hoàn toàn chính là trở ngại cho tiền đồ tương lai của Từ Dương…”
“Được rồi, Dao Dao, đừng nói nữa…” Gã đàn ông vội đi lên giữ cô ta lại.
“Buông ra!” Lại bị cô ta hung hăng hất ra: “Anh còn che chở cho cô ta!” Nói, hai chân cô ta đạp một cái, trực tiếp lao xuống lầu.
“Dao Dao!” Gã đàn ông kia gọi mấy lần, lại trách cứ liếc Vân Khuynh một cái, trầm trọng nói: “Sư muội, em thay đổi thật rồi.”
Nói xong, hắn ta lắc đầu, vội vàng đuổi theo người.
Vân Khuynh: “…”
Nàng yên lặng nhìn hai thân ảnh Smart lôi kéo nhau đi xa, chỉ cảm thấy lại được chứng kiến nhiều thêm một loại kỳ ba.
Nghĩ đến, Vân Khuynh tìm tòi túi tiền, mới vừa tìm ra chìa khóa ——
Cách vách lại truyền đến tiếng đẩy cửa, nàng ngừng lại, giương mắt nhìn lên, chợt thấy bác gái trung niên vừa rồi thăm dò vây xem kia trấn an cười với mình một tiếng.
“Con gái à, đàn ông tốt luôn luôn có, cháu đừng nản lòng thoái chí nha.”
Vân Khuynh ngừng một lát, vội cười gật đầu: “Cảm ơn bác, cháu biết rồi.”
“Haizz.” Bác gái kia rõ ràng rất hưởng thụ, lại nói.
“Đúng đó, bác gái nói thật, cháu phải sửa sang lại cho tốt, đừng có bắt chước đứa tiểu tam theo trào cái gì lưu kia, cũng không thể bị xem nhẹ được đúng không…”
Vân Khuynh: “…”
Nàng nghe lời nhắc nhở “Uyển chuyển” này, trong đầu không khỏi nhớ tới cách ăn mặc của cô ả vừa rồi.
Vị diện này, cách ăn mặc của đối phương thì ra còn mang tính “Trào lưu”?
Còn có, nghe ý tứ của bác gái này, cách ăn mặc của nguyên chủ… Chẳng lẽ còn đáng sợ hơn so với cô nàng kia?
Lúc này, Vân Khuynh cố nén xúc động muốn lập tức đánh giá bản thân, nói cảm ơn với bác gái, vội vọt vào cửa nhà.
Một phút đồng hồ sau, nàng liếc mắt một cái đã có thể tìm thấy một tấm gương toàn thân trong phòng, đánh giá: Làn da vàng đen, tóc mái dày ngang trán, một thân quần áo như bao bố.
Đúng thật là… quê mùa.
Nhưng ít nhất, thoạt nhìn vẫn tương đối bình thường.
Vân Khuynh nhẹ nhàng thở ra, xoay người, ngồi xuống chiếc giường cứng rắn đã trắng bệch, nhanh chóng tiếp thu tin tức vị diện.
—— Năm 2009.
Khi khái niệm này xẹt qua trong óc, nàng ngẩn ra, sau đó liền hiểu được.
Tuy rằng đã xuyên qua không ít vị diện, nhưng Vân Khuynh đã sớm phát hiện, các vị diện hiện đại phần lớn là song song, rất nhiều người cụ thể sẽ không giống nhau, nhưng tiến trình lại không khác biệt mấy.
Chẳng hạn như, cũng là thế giới hiện đại, nơi này là năm 2009, cũng là năm thứ hai khi SNS ( mạng lưới cộng đồng) của Trung Quốc phổ biến, cũng chính là niên đại thịnh hành trào lưu.
Khó trách vừa rồi một đôi kia lại ăn mặc như vậy, còn bị người khác cho rằng là trào lưu…
Mà Vân Khuynh hơi khó chịu, là bởi vì những vị diện hiện đại mình đã xuyên qua trước đây bình thường đều nhanh hơn mười năm so với niên đại này.
Trong thế kỷ mới phát triển cực nhanh, tuy chỉ một năm cũng sẽ phát triển đến long trời lở đất. Trào lưu từng được theo đuổi vào mười năm sau hầu như đã mai danh ẩn tích.
…Nàng tĩnh tâm, tiếp tục xem.
Cũng như thế giới trước, “Khí vận sủng nhi” của vị diện này cũng là giới tính nam, chính là người được gọi là “Từ Dương” vừa rồi.
Mà chuyện hắn ta trải qua lại là sử ký trưởng thành của một thần trù.
Là cô nhi, từ nhỏ Từ Dương đã được sư phụ Kỷ Tam Đao thu dưỡng.
Nghe nói tổ tiên Kỷ gia là ngự trù, món ăn chủ yếu thuộc Quảng Đông, Kỷ Tam Đao cũng là một người tài giỏi.
Chỉ là ông ấy đã sớm ẩn lui khỏi giới đầu bếp Đế Đô, tới thành phố C an cư, điệu thấp mở một quán ăn sáng, lúc rảnh rỗi thì dạy một chút cho con gái duy nhất và đồ đệ
Từ Dương là đồ đệ của Kỷ Tam Đao, cũng học được một thân trù nghệ giỏi.
Sau khi trưởng thành, hắn ta không kiềm chế được, một mình đến Đế Đô lang bạt, một đường nghiêng ngả lảo đảo không ngừng khuấy động phong vân trong giới đầu bếp, cuối cùng trở thành đệ nhất trong giới đầu bếp ở Trung Hoa.
Trong quá trình này, hắn ta cũng gặt hái được tình yêu ngọt ngào: Từ Dương và con gái của Lục gia là thế gia trù nghệ ở Đế Đô Lục Dao Dao không đánh không quen, là đôi oan gia hoan hỉ tiêu chuẩn.
Một người xuất thân từ thành phố nhỏ, thanh niên mang trên người trù nghệ xuất chúng bất phàm, một người là thiên kim giới đầu bếp thời thượng lại yêu kiều lớn lên ở Đế Đô,… Hai người từ lúc bắt đầu nhìn nhau không thuận mắt,
Dần dần bị đối phương hấp dẫn, cuối cùng thành quyến lữ.
…Tóm lại, liếc mắt một cái nhìn lại, đây tuyệt đối là sử ký phấn đấu mỹ vị tiểu tươi mát.
Vân Khuynh nheo mắt, theo lệ thường lật lên ký ức của nguyên chủ ——
Vân Khuynh lại hoảng hốt trong giây lát, nhất thời còn chưa kịp phản ứng với cấp bậc thế giới.
Vị diện cấp E, chính là có rất nhiều kỹ năng không thể dùng được…
“Này, cô nghe rõ chưa hả?” Có lẽ là thấy nàng không phản ứng, giọng nữ lại vang lên lần nữa.
Vân Khuynh mới dời tầm mắt qua, nhưng sau khi nàng thấy người vừa nói lại có chút kinh ngạc.
Lại nói tiếp, lần này xuyên qua quả thực là hiếm khi không bị hố một chập, không có uy hiếp tới sinh mệnh, cũng không phải lo lắng cho sự trong sạch, so ra, loại thể nghiệm bị mắng hai câu này không đáng kể chút nào.
Làm Vân Khuynh kinh ngạc là cách ăn mặc của hai người phía đối diện ——
Cô gái trẻ tuổi mang vớ dài màu đen, tóc mái ngang trán xõa tung, trên mặt dày đặc phấn trang điểm…
Loại trang phục này, mười phần không phải là xu hướng hiện thời, ngang nhiên khiến gương mặt mỹ mạo kia thấp đi hai cấp.
Ngược lại gã đàn ông bên cạnh cô ta tổng thể ăn mặc vẫn xem là bình thường, chỉ là trên người mặc một cái áo thun lót, phía dưới là một cái quần jean có gắn dây xích bạc chắp vá lỗ chỗ, nhưng cố tình tướng mạo lại đoan chính, rất có vài phần không hài hòa.
Chẳng lẽ “Khí vận sủng nhi” và bạn lữ lần này theo phong cách Smart*?
* Phong cách Smart: xuất hiện vào khoảng những năm 2000, đặc trưng của phong cách này là tóc dài đủ màu sắc, trang điểm đậm, trang phục cá tính, đeo trang sức kỳ lạ, động tác kỳ quái (tương tự như HKT ngày xưa í)
Vân Khuynh nhướng mày, đang muốn đánh giá khắp nơi một vòng…
Nhìn thấy nàng hững hờ ra vẻ ta đây, cô ả kia lại nổ tung.
“Kỷ Vân Khuynh! Cái đồ nhà quê như cô, phế vật căn bản không nhấc nổi dao làm bếp, không cầm nổi cái nồi, còn chảnh cái gì!”
“Cô đừng hòng dây dưa nữa, đừng nói cô không làm ra được món chính gì, cho dù có thể đi nữa, ở Đế Đô này cô cũng đã sớm bị giới đầu bếp phong sát rồi, rõ chưa?!”
Một chuỗi lời uy hiếp thốt ra, Vân Khuynh vẫn chưa tiếp thu cốt truyện nhưng nghe đại khái, đối với chuyện nguyên chủ gặp phải cũng có vài phần suy đoán.
“Nói xong chưa?”
Giây tiếp theo, nàng hơi giương môi lên, tùy tay chỉ về phía hành lang bên cạnh: “Tôi biết rồi, hai vị rời đi đi, tôi còn phải về nhà.”
Không sai.
Hoàn cảnh trước mắt này, chính là ba người đứng trước cửa nhà nguyên chủ?… Một bộ dạng hùng hổ giằng co.
Bốn phía còn có hàng xóm đang âm thầm nhô đầu ra, quăng ánh mắt xem kịch tới.
…Tóm lại, là một chút cũng không hay ho gì.
Mà loại chiến tranh nước bọt bị vây xem này cũng không liên lụy đến nguy cơ trọng đại, tất nhiên Vân Khuynh không hề có hứng thú tiếp tục.
Song, lời này vừa rơi xuống, cô gái kia lại trừng lớn mắt, hơi khó tin liếc tới vài lần, dường như không tin nàng sẽ từ bỏ tranh chấp.
Gã đàn ông vẫn luôn không nói chuyện lại tiến lên vài bước, thở dài với nàng.
“Sư muội, em cứ yên tâm đi. Tay nghề mà sư phụ truyền lại anh sẽ phát dương quang đại. Lần này là em bị người có tâm lợi dụng, hy vọng em sẽ lấy đó làm bài học… Sau này, em vẫn nên quay về thành phố C đi, tìm một công việc bình thường…”
Ngữ khí của hắn ta khẩn thiết, hình tượng quả thực vô cùng tích cực.
Vân Khuynh kéo môi, lại cười nhạo một tiếng, trực tiếp phun ra một chữ: “Cút!”
“Em…” Gã đàn ông dừng lại, dáng vẻ như bị nghẹn.
Nàng nhìn lướt qua bốn phía, bắt giữ được những tầm mắt bát quái đó lại lạnh giọng mở miệng.
“Tôi thế nào không cần anh quan tâm, mang theo tình nhân mới của anh cút đi. Sao nào, có tình yêu mới, cố ý tới khoe khoang với bạn gái cũ đã vứt bỏ một phen?”
Vân Khuynh lạnh lùng nói, dự định răn dạy hai người đang gây sự này một trận.
Đồng thời, thành công khiến ánh mắt xung quanh trở nên đồng tình.
“Đúng là tạo nghiệp!”
“Đầu năm nay tiểu tam thật là càn rỡ…”
“Nhìn cách ăn mặc cũng không phải khuê nữ tốt lành gì!”
…
Lại qua vài giây, trong các nhà gần đây truyền ra tiếng xì xào, dưới tình huống cách âm cực kỳ không tốt, lập tức rõ ràng truyền vào tai ba người.
Sắc mặt cô ả kia trở nên đen thui, căm phẫn liếc Vân Khuynh một cái.
“Chân ái là vô tội biết không hả? Cái đồ nhà quê từ nông thôn tới như cô hoàn toàn chính là trở ngại cho tiền đồ tương lai của Từ Dương…”
“Được rồi, Dao Dao, đừng nói nữa…” Gã đàn ông vội đi lên giữ cô ta lại.
“Buông ra!” Lại bị cô ta hung hăng hất ra: “Anh còn che chở cho cô ta!” Nói, hai chân cô ta đạp một cái, trực tiếp lao xuống lầu.
“Dao Dao!” Gã đàn ông kia gọi mấy lần, lại trách cứ liếc Vân Khuynh một cái, trầm trọng nói: “Sư muội, em thay đổi thật rồi.”
Nói xong, hắn ta lắc đầu, vội vàng đuổi theo người.
Vân Khuynh: “…”
Nàng yên lặng nhìn hai thân ảnh Smart lôi kéo nhau đi xa, chỉ cảm thấy lại được chứng kiến nhiều thêm một loại kỳ ba.
Nghĩ đến, Vân Khuynh tìm tòi túi tiền, mới vừa tìm ra chìa khóa ——
Cách vách lại truyền đến tiếng đẩy cửa, nàng ngừng lại, giương mắt nhìn lên, chợt thấy bác gái trung niên vừa rồi thăm dò vây xem kia trấn an cười với mình một tiếng.
“Con gái à, đàn ông tốt luôn luôn có, cháu đừng nản lòng thoái chí nha.”
Vân Khuynh ngừng một lát, vội cười gật đầu: “Cảm ơn bác, cháu biết rồi.”
“Haizz.” Bác gái kia rõ ràng rất hưởng thụ, lại nói.
“Đúng đó, bác gái nói thật, cháu phải sửa sang lại cho tốt, đừng có bắt chước đứa tiểu tam theo trào cái gì lưu kia, cũng không thể bị xem nhẹ được đúng không…”
Vân Khuynh: “…”
Nàng nghe lời nhắc nhở “Uyển chuyển” này, trong đầu không khỏi nhớ tới cách ăn mặc của cô ả vừa rồi.
Vị diện này, cách ăn mặc của đối phương thì ra còn mang tính “Trào lưu”?
Còn có, nghe ý tứ của bác gái này, cách ăn mặc của nguyên chủ… Chẳng lẽ còn đáng sợ hơn so với cô nàng kia?
Lúc này, Vân Khuynh cố nén xúc động muốn lập tức đánh giá bản thân, nói cảm ơn với bác gái, vội vọt vào cửa nhà.
Một phút đồng hồ sau, nàng liếc mắt một cái đã có thể tìm thấy một tấm gương toàn thân trong phòng, đánh giá: Làn da vàng đen, tóc mái dày ngang trán, một thân quần áo như bao bố.
Đúng thật là… quê mùa.
Nhưng ít nhất, thoạt nhìn vẫn tương đối bình thường.
Vân Khuynh nhẹ nhàng thở ra, xoay người, ngồi xuống chiếc giường cứng rắn đã trắng bệch, nhanh chóng tiếp thu tin tức vị diện.
—— Năm 2009.
Khi khái niệm này xẹt qua trong óc, nàng ngẩn ra, sau đó liền hiểu được.
Tuy rằng đã xuyên qua không ít vị diện, nhưng Vân Khuynh đã sớm phát hiện, các vị diện hiện đại phần lớn là song song, rất nhiều người cụ thể sẽ không giống nhau, nhưng tiến trình lại không khác biệt mấy.
Chẳng hạn như, cũng là thế giới hiện đại, nơi này là năm 2009, cũng là năm thứ hai khi SNS ( mạng lưới cộng đồng) của Trung Quốc phổ biến, cũng chính là niên đại thịnh hành trào lưu.
Khó trách vừa rồi một đôi kia lại ăn mặc như vậy, còn bị người khác cho rằng là trào lưu…
Mà Vân Khuynh hơi khó chịu, là bởi vì những vị diện hiện đại mình đã xuyên qua trước đây bình thường đều nhanh hơn mười năm so với niên đại này.
Trong thế kỷ mới phát triển cực nhanh, tuy chỉ một năm cũng sẽ phát triển đến long trời lở đất. Trào lưu từng được theo đuổi vào mười năm sau hầu như đã mai danh ẩn tích.
…Nàng tĩnh tâm, tiếp tục xem.
Cũng như thế giới trước, “Khí vận sủng nhi” của vị diện này cũng là giới tính nam, chính là người được gọi là “Từ Dương” vừa rồi.
Mà chuyện hắn ta trải qua lại là sử ký trưởng thành của một thần trù.
Là cô nhi, từ nhỏ Từ Dương đã được sư phụ Kỷ Tam Đao thu dưỡng.
Nghe nói tổ tiên Kỷ gia là ngự trù, món ăn chủ yếu thuộc Quảng Đông, Kỷ Tam Đao cũng là một người tài giỏi.
Chỉ là ông ấy đã sớm ẩn lui khỏi giới đầu bếp Đế Đô, tới thành phố C an cư, điệu thấp mở một quán ăn sáng, lúc rảnh rỗi thì dạy một chút cho con gái duy nhất và đồ đệ
Từ Dương là đồ đệ của Kỷ Tam Đao, cũng học được một thân trù nghệ giỏi.
Sau khi trưởng thành, hắn ta không kiềm chế được, một mình đến Đế Đô lang bạt, một đường nghiêng ngả lảo đảo không ngừng khuấy động phong vân trong giới đầu bếp, cuối cùng trở thành đệ nhất trong giới đầu bếp ở Trung Hoa.
Trong quá trình này, hắn ta cũng gặt hái được tình yêu ngọt ngào: Từ Dương và con gái của Lục gia là thế gia trù nghệ ở Đế Đô Lục Dao Dao không đánh không quen, là đôi oan gia hoan hỉ tiêu chuẩn.
Một người xuất thân từ thành phố nhỏ, thanh niên mang trên người trù nghệ xuất chúng bất phàm, một người là thiên kim giới đầu bếp thời thượng lại yêu kiều lớn lên ở Đế Đô,… Hai người từ lúc bắt đầu nhìn nhau không thuận mắt,
Dần dần bị đối phương hấp dẫn, cuối cùng thành quyến lữ.
…Tóm lại, liếc mắt một cái nhìn lại, đây tuyệt đối là sử ký phấn đấu mỹ vị tiểu tươi mát.
Vân Khuynh nheo mắt, theo lệ thường lật lên ký ức của nguyên chủ ——
/274
|