Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 3 - Hào Môn Cấm Luyến, Công Lược Boss Tà Mị (1)
/274
|
Chợt, tiếng mèo kêu vang lên. Một hình dáng màu đen không biết từ lúc nào chui ra.
Ai ya.....Là Meo Meo a......Ưm, đừng qua đây, ngứa quá...... Trong giọng nữ nũng nịu, người đàn ông vốn sắp tới cửa liền đen mặt, lập tức lại trở về, gia nhập vào kích tình giữa ba người.
Tiểu yêu tinh..... Rất nhanh, tiếng ái muội dây dưa lần nữa vang lên.
Sau cửa trước.
Vân Khuynh cuộn tròn ở dưới tủ giày, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Nguy hiểm quá......
Cô miệng lại, lặng lẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng từng bước đứng lên, động tác nhẹ đến cực hạn.
Khi đưa tay đặt ở chốt cửa, ánh mắt cô thoáng nhìn, lại thấy các nam nữ lăn thành một đoàn, lại tựa hồ đang đến gần bên này !
Trời !
Vân Khuynh cắn răng một cái, tay tăng nhanh tốc độ.
Két ----
Khi cánh cửa trổ hoa khép lại, cô nhịn không được nữa, bước nhanh, bước nhanh về phía trước
Thậm chí, lảo đảo chạy chậm.
Thật ra, nếu như có thể, Vân Khuynh sợ rằng sẽ điên cuồng chạy !
Nhưng, đối với thân thể tả tơi này của nguyên chủ, chạy chậm, đã là mức độ lớn rồi.
Không có hệ thống nhắc nhở !
Trên đường đi, Vân Khuynh không dám quay đầu, cũng không có lưu ý phong cảnh mới lạ bên cạnh, chỉ có thể nhanh chóng di chuyển bước chân.
Trong thế giới này, tuy có pháp luật, nhưng ở trong ký ức của nguyên chủ, đối với nhóm người ''vận khi chi nữ'' kia hoành hành nghịch thiên mà nói, giam cầm, dùng bạo lực với môt cô gái yếu như cô, căn bản không cần tốn nhiều sức !
Cô không xác định, vừa rồi đóng cửa vang lên tiếng động, không biết có gây sự chú ý của bọn họ không.
Không biết qua bao lâu, Vân khuynh chỉ cảm thấy dưới chân càng ngày càng nặng, hô hấp cũng càng dồn dập.
Sắp không còn sức rồi.
Đột nhiên, cô lảo đảo một cái.
Tích ----
Tiếng kèn đột nhiên vang, chợt vang ở bên tai !
Đầu đường phía trước, một chiếc Rolls-Royce màu đen.
Trực tiếp tông vào Vân Khuynh !
Giữa tốc độ ánh sáng, Vân Khuynh lấy tay chống đất, cố gắng lăn qua bên cạnh.
Tê ---- Trong tiếng bánh xe ma sát, thân xe dừng lại.
Vân Khuynh ngã xuống ở khoảng cách đầu xe không xa. Mùi xăng từ gầm xe xuất ra, cô ôm đầu, cảm thấy một trận choáng váng.
Có tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Vân Khuynh đang vùng vẫy chống nửa người lên, một đôi giày da màu đen liền đập vào tầm mắt.
Có việc ? Giọng nói từ tính, mang theo một cổ lười biếng thích thú không nói ra được, từ trên đỉnh đầu cô truyền đến.
Đồng thời, một bóng đen hoàn toàn bao trùm cơ thể của cô. Vân Khuynh chậm rãi ngước mắt.
Người đàn ông tuấn mị vô cùng, đang đứng nghiêm trước người của cô.
Đôi mắt anh đào phong lưu hứng thú mười phần khẽ nhíu, đối diện với con ngươi trợn to của cô.
Vân Khuynh nhìn anh, nhất thời ngẩn ra.
Một tiếng cười khẽ, người đàn ông nửa cúi người, đến gần cô : Vị tiểu thư này, cô là......đụng ngốc rồi sao ?
Giọng nói trêu chọc, lập tức khiến Vân Khuynh giật mình tỉnh lại.
Thoáng chốc, khuôn mặt ửng đỏ.
Hai người cách nhau quá gần rồi ! Phải biết, kiếp trước, thiên kim Vân gia tuân thủ phép tắc, trước giờ cùng nam tử cách một khoảng rất xa để an toàn.
Thật thất lễ !
Người đàn ông kia nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô, nhưng lại rõ ràng hiểu lầm, sâu trong con ngươi lại xẹt qua một tia mỉa mai.
Sợ là, lại là người phụ nữ nào muốn cùng anh diễn tiết mục ngoài ý muốn mà thôi.
Vân Khuynh tự nhiên không biết ý nghĩ của anh.
Trên thực tế, đàn ông này, tuy rằng thực sự là người ''tuyệt sắc' nhất mà cô gặp qua. Nhưng chỉ như vậy, cô còn chưa đến mức luống cuống thế.
Lúc nãy, cô sở dĩ sửng sốt, hoàn toàn là từ trong trí nhớ của nguyên chủ, nhận ra thân phận của anh !
Bùi Quân Mịch, lại là một đàn ông cùng Diệp Âm Âm có vướng mắc !
Cũng may, anh hiện tại còn chưa nhận ra nguyên chủ.
Vân Khuynh nghĩ lại mà sợ, không để ý tới chế giễu của Bùi Quân Mịch, chỉ là cố sức mà thẳng đứng lên.
Xin lỗi.''
Cô bỏ lại hai chữ, liếc nhìn mặt của người đàn ông, xoay người, bước nhanh rời khỏi.
... ....
Bùi Quân Mịch đứng tại chỗ, lông mày đẹp mắt nhíu lại.
Nếu như anh nhìn không sai, trong ánh mắt của người con gái vừa rồi, đều là khinh bỉ. Giống như, đang nhìn thứ gì đó rất ghê tởm vậy.
Bên môi mỏng của Bùi Quân Mịch nhếch ra độ cong kỳ lạ, mâu quang sâu thẳm.
... .....
Quán bar Đế Hào.
Lúc Vân Khuynh dựa vào ký ức của nguyên chủ tìm đến nơi này, đã là buổi tối rồi.
Sau khi thoát khỏi phạm vị của bọn ''vận khí sủng nhi'', trên người cô đã tím bầm không ít, nhưng vừa đi vừa nghỉ, ít nhất dựa vào thể lực, cũng xem là khôi phục lại.
Lúc này, Vân Khuynh trở về căn phòng sang trọng của nguyên chủ ở, cũng thả lỏng xuống.
Cuối cùng, cũng có tâm tình đánh giá ''thế giới mới'' này.
Không nghĩ tới, sẽ có ''thời đại'' nam nữ bình đẳng. Dù là con gái, cũng có thể quang minh chính đại có tham vọng, có thể tự do yêu đương, nổ lực chọn lựa cuộc sống mà mình muốn.
Thật sự là......quá tốt rồi.
Vân Khuynh có chút hưng phấn nghịch các loại thiết bị điện thần kỳ hiện đại, sâu trong nội tâm, có thứ gì đó đang thay đổi.
Nói đến cùng, cô cũng chỉ là tiểu cô nương 18 tuổi.
Huyết thù, từng khiến cô một buổi trưởng thành, lòng như tro tàn.
Mà hôm nay, tất cả đã có hy vọng, tính cách của cô, tự nhiên lại dần sống lại.
Chỉ là, rốt cuộc có nhiệm vụ bên mình, Vân Khuynh chơi không bao lâu, liền bình tĩnh lại.
Cô vào phòng tắm, vừa cẩn thận bắt đầu xử lý những vết trầy trên người vừa rồi làm ra. Vừa, bắt đầu sắp xếp lại thông tin của hệ thống đưa.
Mỗi khi tiến vào thế giới, hệ thống sẽ truyền thụ cái gọi là thông tin vị diện và ''ký ức'' của nguyên chủ trước khi chết cho cô.
Nội dung vở kịch là chữ viết tự thuật khô khan, mà ''ký ức'' của nguyên chủ, thì có đoạn ngắn ghi âm và ghi hình sinh động.
Chỉ có phương diện hai thông tin này tổng hợp lại, Vân Khuynh mới có thể nhanh chóng nhận ra các loại nhân vật.
Lúc này, lòng cô trầm xuống sắp xếp cảnh ngộ của nguyên chủ, cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong vị diện này được hệ thống đặt tên là ''Hào môn cấm luyến . ''Vận khí chi nữ'' Diệp Âm Âm, vốn là con một của hào môn Diệp gia, mẹ thì không rõ. Có anh trai và người cha sủng cô, còn có một vị hôn phu Giang Diệc Thừa, có thể nói là cuộc sống như công chúa vậy.
Biến cố xuất hiện lúc sau tiệc sinh nhật 18 tuổi của Diệp Âm Âm. Đêm đó, Diệp gia gia chủ Diệp Cẩn Huy, cũng chính là cha của Diệp Âm Âm, vậy mà sau khi say rượu đè cô lên giường !
Diệp Âm Âm giả bộ chối từ, hai người một đêm mê loạn. Sau đó, anh trai Diệp Bỉnh Hiên biết được chuyện này, lại cũng thừa cơ muốn cô.
Và thế, quan hệ ba người triệt để biến chất ! Diệp Âm Âm, cũng theo đó sa vào trong tình yêu đau khổ loạn luân cùng anh trai và cha.
Đồng thời, cô cảm thấy có lỗi với vị hôn phu Giang Diệc Thừa, nên muốn từ hôn. Mà Giang Diệc Thừa yêu cô sâm đậm, không rõ nguyên nhân, tự nhiên không tin.
Không nghĩ tới, lúc này, Diệp Cẩn Huy lại chỉ ra, Giang Diệc Thừa đang cùng một cô gái ái muội.
Trong lúc mấy người giằng co, lại trời xui đất khiến phát hiện, cô gái kia, cũng là huyết mạch của Diệp gia, còn là chị em ruột thịt của Diệp Âm Âm !
Ai ya.....Là Meo Meo a......Ưm, đừng qua đây, ngứa quá...... Trong giọng nữ nũng nịu, người đàn ông vốn sắp tới cửa liền đen mặt, lập tức lại trở về, gia nhập vào kích tình giữa ba người.
Tiểu yêu tinh..... Rất nhanh, tiếng ái muội dây dưa lần nữa vang lên.
Sau cửa trước.
Vân Khuynh cuộn tròn ở dưới tủ giày, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Nguy hiểm quá......
Cô miệng lại, lặng lẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng từng bước đứng lên, động tác nhẹ đến cực hạn.
Khi đưa tay đặt ở chốt cửa, ánh mắt cô thoáng nhìn, lại thấy các nam nữ lăn thành một đoàn, lại tựa hồ đang đến gần bên này !
Trời !
Vân Khuynh cắn răng một cái, tay tăng nhanh tốc độ.
Két ----
Khi cánh cửa trổ hoa khép lại, cô nhịn không được nữa, bước nhanh, bước nhanh về phía trước
Thậm chí, lảo đảo chạy chậm.
Thật ra, nếu như có thể, Vân Khuynh sợ rằng sẽ điên cuồng chạy !
Nhưng, đối với thân thể tả tơi này của nguyên chủ, chạy chậm, đã là mức độ lớn rồi.
Không có hệ thống nhắc nhở !
Trên đường đi, Vân Khuynh không dám quay đầu, cũng không có lưu ý phong cảnh mới lạ bên cạnh, chỉ có thể nhanh chóng di chuyển bước chân.
Trong thế giới này, tuy có pháp luật, nhưng ở trong ký ức của nguyên chủ, đối với nhóm người ''vận khi chi nữ'' kia hoành hành nghịch thiên mà nói, giam cầm, dùng bạo lực với môt cô gái yếu như cô, căn bản không cần tốn nhiều sức !
Cô không xác định, vừa rồi đóng cửa vang lên tiếng động, không biết có gây sự chú ý của bọn họ không.
Không biết qua bao lâu, Vân khuynh chỉ cảm thấy dưới chân càng ngày càng nặng, hô hấp cũng càng dồn dập.
Sắp không còn sức rồi.
Đột nhiên, cô lảo đảo một cái.
Tích ----
Tiếng kèn đột nhiên vang, chợt vang ở bên tai !
Đầu đường phía trước, một chiếc Rolls-Royce màu đen.
Trực tiếp tông vào Vân Khuynh !
Giữa tốc độ ánh sáng, Vân Khuynh lấy tay chống đất, cố gắng lăn qua bên cạnh.
Tê ---- Trong tiếng bánh xe ma sát, thân xe dừng lại.
Vân Khuynh ngã xuống ở khoảng cách đầu xe không xa. Mùi xăng từ gầm xe xuất ra, cô ôm đầu, cảm thấy một trận choáng váng.
Có tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Vân Khuynh đang vùng vẫy chống nửa người lên, một đôi giày da màu đen liền đập vào tầm mắt.
Có việc ? Giọng nói từ tính, mang theo một cổ lười biếng thích thú không nói ra được, từ trên đỉnh đầu cô truyền đến.
Đồng thời, một bóng đen hoàn toàn bao trùm cơ thể của cô. Vân Khuynh chậm rãi ngước mắt.
Người đàn ông tuấn mị vô cùng, đang đứng nghiêm trước người của cô.
Đôi mắt anh đào phong lưu hứng thú mười phần khẽ nhíu, đối diện với con ngươi trợn to của cô.
Vân Khuynh nhìn anh, nhất thời ngẩn ra.
Một tiếng cười khẽ, người đàn ông nửa cúi người, đến gần cô : Vị tiểu thư này, cô là......đụng ngốc rồi sao ?
Giọng nói trêu chọc, lập tức khiến Vân Khuynh giật mình tỉnh lại.
Thoáng chốc, khuôn mặt ửng đỏ.
Hai người cách nhau quá gần rồi ! Phải biết, kiếp trước, thiên kim Vân gia tuân thủ phép tắc, trước giờ cùng nam tử cách một khoảng rất xa để an toàn.
Thật thất lễ !
Người đàn ông kia nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô, nhưng lại rõ ràng hiểu lầm, sâu trong con ngươi lại xẹt qua một tia mỉa mai.
Sợ là, lại là người phụ nữ nào muốn cùng anh diễn tiết mục ngoài ý muốn mà thôi.
Vân Khuynh tự nhiên không biết ý nghĩ của anh.
Trên thực tế, đàn ông này, tuy rằng thực sự là người ''tuyệt sắc' nhất mà cô gặp qua. Nhưng chỉ như vậy, cô còn chưa đến mức luống cuống thế.
Lúc nãy, cô sở dĩ sửng sốt, hoàn toàn là từ trong trí nhớ của nguyên chủ, nhận ra thân phận của anh !
Bùi Quân Mịch, lại là một đàn ông cùng Diệp Âm Âm có vướng mắc !
Cũng may, anh hiện tại còn chưa nhận ra nguyên chủ.
Vân Khuynh nghĩ lại mà sợ, không để ý tới chế giễu của Bùi Quân Mịch, chỉ là cố sức mà thẳng đứng lên.
Xin lỗi.''
Cô bỏ lại hai chữ, liếc nhìn mặt của người đàn ông, xoay người, bước nhanh rời khỏi.
... ....
Bùi Quân Mịch đứng tại chỗ, lông mày đẹp mắt nhíu lại.
Nếu như anh nhìn không sai, trong ánh mắt của người con gái vừa rồi, đều là khinh bỉ. Giống như, đang nhìn thứ gì đó rất ghê tởm vậy.
Bên môi mỏng của Bùi Quân Mịch nhếch ra độ cong kỳ lạ, mâu quang sâu thẳm.
... .....
Quán bar Đế Hào.
Lúc Vân Khuynh dựa vào ký ức của nguyên chủ tìm đến nơi này, đã là buổi tối rồi.
Sau khi thoát khỏi phạm vị của bọn ''vận khí sủng nhi'', trên người cô đã tím bầm không ít, nhưng vừa đi vừa nghỉ, ít nhất dựa vào thể lực, cũng xem là khôi phục lại.
Lúc này, Vân Khuynh trở về căn phòng sang trọng của nguyên chủ ở, cũng thả lỏng xuống.
Cuối cùng, cũng có tâm tình đánh giá ''thế giới mới'' này.
Không nghĩ tới, sẽ có ''thời đại'' nam nữ bình đẳng. Dù là con gái, cũng có thể quang minh chính đại có tham vọng, có thể tự do yêu đương, nổ lực chọn lựa cuộc sống mà mình muốn.
Thật sự là......quá tốt rồi.
Vân Khuynh có chút hưng phấn nghịch các loại thiết bị điện thần kỳ hiện đại, sâu trong nội tâm, có thứ gì đó đang thay đổi.
Nói đến cùng, cô cũng chỉ là tiểu cô nương 18 tuổi.
Huyết thù, từng khiến cô một buổi trưởng thành, lòng như tro tàn.
Mà hôm nay, tất cả đã có hy vọng, tính cách của cô, tự nhiên lại dần sống lại.
Chỉ là, rốt cuộc có nhiệm vụ bên mình, Vân Khuynh chơi không bao lâu, liền bình tĩnh lại.
Cô vào phòng tắm, vừa cẩn thận bắt đầu xử lý những vết trầy trên người vừa rồi làm ra. Vừa, bắt đầu sắp xếp lại thông tin của hệ thống đưa.
Mỗi khi tiến vào thế giới, hệ thống sẽ truyền thụ cái gọi là thông tin vị diện và ''ký ức'' của nguyên chủ trước khi chết cho cô.
Nội dung vở kịch là chữ viết tự thuật khô khan, mà ''ký ức'' của nguyên chủ, thì có đoạn ngắn ghi âm và ghi hình sinh động.
Chỉ có phương diện hai thông tin này tổng hợp lại, Vân Khuynh mới có thể nhanh chóng nhận ra các loại nhân vật.
Lúc này, lòng cô trầm xuống sắp xếp cảnh ngộ của nguyên chủ, cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong vị diện này được hệ thống đặt tên là ''Hào môn cấm luyến . ''Vận khí chi nữ'' Diệp Âm Âm, vốn là con một của hào môn Diệp gia, mẹ thì không rõ. Có anh trai và người cha sủng cô, còn có một vị hôn phu Giang Diệc Thừa, có thể nói là cuộc sống như công chúa vậy.
Biến cố xuất hiện lúc sau tiệc sinh nhật 18 tuổi của Diệp Âm Âm. Đêm đó, Diệp gia gia chủ Diệp Cẩn Huy, cũng chính là cha của Diệp Âm Âm, vậy mà sau khi say rượu đè cô lên giường !
Diệp Âm Âm giả bộ chối từ, hai người một đêm mê loạn. Sau đó, anh trai Diệp Bỉnh Hiên biết được chuyện này, lại cũng thừa cơ muốn cô.
Và thế, quan hệ ba người triệt để biến chất ! Diệp Âm Âm, cũng theo đó sa vào trong tình yêu đau khổ loạn luân cùng anh trai và cha.
Đồng thời, cô cảm thấy có lỗi với vị hôn phu Giang Diệc Thừa, nên muốn từ hôn. Mà Giang Diệc Thừa yêu cô sâm đậm, không rõ nguyên nhân, tự nhiên không tin.
Không nghĩ tới, lúc này, Diệp Cẩn Huy lại chỉ ra, Giang Diệc Thừa đang cùng một cô gái ái muội.
Trong lúc mấy người giằng co, lại trời xui đất khiến phát hiện, cô gái kia, cũng là huyết mạch của Diệp gia, còn là chị em ruột thịt của Diệp Âm Âm !
/274
|