Nhưng mà, chỉ trong chớp mắt, con quái vật đã hét lên thảm thiết, giữ nguyên tư thế rơi xuống.
Giây tiếp theo.
Thân thể to bự đáp thẳng xuống đất, cứng đơ.
“Rầm!”
Phút chốc khói bụi mù mịt tứ tung, Tôn Thuận không khỏi ho khan vài tiếng.
Lúc ngước mắt lên nhìn lần nữa đã chẳng còn thất bóng dáng người bên cạnh đâu.
“Bác sĩ…”
Ông vừa định mở miệng tầm mắt đã hướng về phía tang thi, kinh ngạc phát hiện ——
Xác của con quái kia không ngờ đã bị cắt thành chín mảnh, đều chằn chặn!
Mà trong không khí khói bụi ngập họng, dường như có một luồng khí đen quỉ dị vờn quanh.
Tất cả mọi thứ vừa rồi xảy ra quá nhanh.
Nhưng giờ phút này Tôn Thuận cả người chấn động, không nhịn được run lẩy bẩy ——
Trực giác của người chiến đấu đã lâu cho ông biết, ông đang gặp nguy hiểm level max.
Dường như mỗi tế bào trên cơ thể đều đang gào thét điên rồ.
TRỐN!!!
Phải trốn!
Đây không phải là dị năng giả hệ thủy kia, là…. là tiến sĩ Lục!
Tôn Thuận đè nén cảm xúc muốn co cẳng ù té lại, miễn cưỡng ngẩng đầu, đảo mắt ——
Lại thấy một đôi đang thân mật ân ái.
Cô gái kia thậm chí còn lo lắng che má của chàng trai, phun nước ra lau chùi tro bụi vốn không tồn tại.
Tôn Thuận chân chính ăn đất nào đó: “…”
Bên trong cửa thành.
Tiếng gào thét biến mất, Tôn Niệm Dao đã khóc cả dòng sông.
“… Hết rồi ư?”
Có người run giọng hỏi: “Vậy tướng quân Tôn…”
“Haizzz.” Triệu Thành Nam thấp giọng thở dài, bày ra biểu cảm đau lòng.
“Không ngờ tới tang thi vượt cấp sẽ xuất hiện, tôi thực sự xin lỗi…”
“Rầm, bịch bịch!”
Nhưng mà, gã còn chưa kịp dứt lời..
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên một hồi.
Tôn Niệm Dao giật mình: “Là họ! Chính là ba người họ! Họ chắc chắn đã xiên chết con tang thi kia rồi!”
Cũng khắc đó, Triệu Thành Nam cả kinh.
Không… Không thể nào!
Đó là tang thi cấp 9 đó!
Dù cho tiện nhân kia cũng cấp 9, nhưng theo lẽ thường dị năng giả sẽ không thể địch lại tang thi cùng cấp.
Cho dù có Tôn Thuận hỗ trỡ thì sao, cô ta còn túm theo một tên tiểu bạch kiểm, sao có thể không sao được?!
Nhưng, giây tiếp theo.
Giọng Tôn Thuận vang dội truyền đến, băm nát mấy thứ ảo tưởng mông lung của hắn.
“Nguy cơ đã bị hóa giải! Mau mở cổng thành!”
Tiếng hét chập chờn của dị năng giả truyền tới, mọi người trong thành ai cũng mừng như được mùa ——
Chỉ có sắc mặt của Triệu Thành Nam là biến ảo khôn lường như tắc kè, tay nắm thành quyền, dùng dằng không hạ lệnh.
Vậy mà trong chớp mắt Tôn Niệm Dao đã ngồi dậy, lạnh lùng phân phó: “Mở cổng thành!”
Cuối cùng, cổng mở ——
Trời đất bên ngoài lờ mờ đập vào đáy mắt, cả ba bóng người đồng thời hiện ra.
“Ba!” Tôn Niệm Dao tỉ tê chạy đến, ôm lấy Tôn Thuận.
Mà Triệu Thành Nam trợn mắt, xoắn xuýt nhìn cả ba người không hề bị thương, lòng băng giá.
Không… làm sao hết?!
“Không thể nào!”
Gã lâm vào trạng thái khó tin, thậm chí còn bật thốt lên cả những lời trong lòng.
“Hả?” Nghe thấy vậy, Vân Khuynh cong môi, giễu: “Thủ lĩnh Triệu… cái gì mà không thể thế?”
Nàng nheo mắt, trực tiếp bóc phốt vị “khí vận chi tử” này.
“Chẳng lẽ… nghĩ là chúng tôi không thể an toàn sống sót trở về à?”
Lời vừa thốt ra, mọi người đều nhìn vào ánh mắt của Triệu Thành Nam, quả thực có gì đó quái quái.
Đồng thời Tôn Thuận đang an ủi con gái cũng liếc tới, cười nhạt.
“Chúng tôi có thể về, thủ lĩnh Triệu hình như hơi bị hụt hẫng nhỉ?”
Ông vừa dứt lời, Tôn Niệm Dao đã đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đã không còn ái mộ, chỉ còn hận thù.
Triệu Thành Nam mặt mũi cứng đờ: “… Sao lại thế? Ý tôi là, con tang thi đó..”
Gã thậm chí còn cà lăm chả bịa được lý do nào.
Không biết vì sao, chẳng còn ai hứng thú xem drama lần này nữa…
Trong tình hình khẩn cấp vừa nãy, mọi người đều lo lắng, không ai để ý nhiều.
Nhưng nghĩ kĩ lại tình hình hôm nay, biểu hiện của Triệu Thành Nam, đúng là…
Vì vậy, dị năng giả của Giang Nam bonus Đế Đô đều đồng loạt khinh bỉ!
Ngay cả đám dị năng giả của Ma Đô cũng cảm thấy nóng cả mặt.
Trong đó, thần sắc phức tạp nhất là Ninh An.
Chỉ có Tô Mân, cho dù trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ chống đối cũng không dám hó hé ra mặt bênh vực “người yêu” của các cô.
Lúng túng ngập trời.
Bầu không khí ngưng trệ, Vân Khuynh chuyển đầu ngón tay, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của người nào đó bên cạnh.
Lục Tiêu hơi hạ mắt, thấy cô gái đang nhìn sang, ánh mắt đầy giảo hoạt.
Tối nay chúng mình…
Vân Khuynh cong môi, im lặng đọc mấy chữ: Tóm người nha?
Mà tiến sĩ Lục nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng đang mở ra, ánh mắt bỗng chốc tối lại.
Vân Khuynh chớp chớp làn mi, có chút buồn bực ——
Quả nhiên! Cứ nói đến chuyện thí nghiệm là lại hưng phấn như thế.
E hèm!
Dĩ nhiên rõ ràng là tư tưởng sai lầm!
Nửa giờ sau, lúc hai người quay lại phòng khách ——
Nàng bị hắn đè xuống hôn ác chiến mới nhận thức được.
Lục Tiêu ôm người như ôm con nít vào lòng mình, vẫn như cũ phải công thành đoạt đất chiếm hơi thở của người ta xong mới dần dần buông lỏng,
Vân Khuynh đẩy hắn ra, khuôn mặt thanh lệ đã ửng đỏ.
Mà xung quanh người nàng là sợi sợi ám vụ bao quanh.
Lần nào cũng dùng chiêu này…
Nàng nâng mắt liếc Lục Tiêu, ánh mắt lóe lóe đầy khiêu khích.
“Tiến sĩ Lục, anh cứ cắn nuốt dị năng của em như này…”
Nụ cười trên môi Vân Khuynh không hề có chút ý tốt nào.
“Là do không có lòng tin với kỹ thuật của bản thân, sợ em chạy mất à?”
Nhưng mà.
Chỉ một khắc sau.
Người nào kia nheo nheo mắt, xoay người đè lên.
Càng tiếp xúc gần kề, nàng vừa cựa một cái đã đụng ngay phải một nơi, ờm, nóng bỏng nào đó.
“Em thấy thế nào?”
Tiến sĩ Lục thấp giọng cười thành tiếng, dửng dưng đùa giỡ lưu manh.
Vân Khuynh dường như ngừng một chốc, vội vàng tỉnh bơ đánh trống lảng.
“Hm, đêm xuống rồi, đi tóm người thôi!”
Lục Tiêu hạ mắt, liếc nàng một cái đầy mông lung.
Cuối cùng vẫn phải thả người.
Có một số việc, không gấp được.
Ít nhất thì phải chờ hắn thanh lý xong mấy mảnh ghép kì lạ trong mơ rồi nói sau.
*
Đêm như mực.
Trong phòng chủ nhân căn cứ Ma Đô, Triệu Thành Nam nắm tóc, ánh mắt căm hận.
Tống, Vân, Khuynh!
Đều tại con ả này!
Bây giờ không tính đến kế hoạch thất bại, lại còn đắc tội Tôn Thuận, mất lòng Tôn Niệm Dao, ngay cả thủ hạ dưới trướng cũng dao động…
Triệu Thành Nam điên tiết, đập mạnh xuống giường.
Nhưng giây phút tiếp xúc, bỗng nhiên bất tỉnh nhân sự.
Tựa như đang trong mộng.
Triệu Thành Nam chỉ thấy tiềm thức trôi nổi bồng bềnh trên đồng ruộng vô biên.
Đột nhiên xung quanh như có ngọn lửa dấy lên, đốt cháy thân xác hắn.
Không… sao lại thế này?
Gã là dị năng giả hệ hỏa mà!
Lửa sao có thể tổn thương gã được?
Gã mở lòng bàn tay ra, muốn thu lại nguyên tố lửa vớ vẩn này.
Không có chút phản ứng nào.
Không!
Sao có thể như thế được?!
Triệu Thành Nam trợn mắt, dị năng của mình đâu rồi?!
Rõ ràng chỗ này khắp nơi đều kì quái cả nhưng hắn chẳng hề nhận ra, chỉ hốt hoảng kiểm tra lại dị năng của mình.
Đau đớn cực hạn truyền tới.
Triệu Thành Nam gào thét, không cam lòng huy động năng lực ——
Chẳng có tí phản ứng nào! Không hề!
Không, gã làm sao có thể khác thường như thế được… Không, thật giống như trước kia gã chưa từng có dị năng.
Nhớ lại quá khứ, Triệu Thành Nam giật mình ——
Đúng rồi!
Không gian! Không gian!
Nhưng mà! Gã sờ sờ cổ, trống huơ trống hoác.
Không, không gian của gã đâu?!
Trong phòng thí nghiệm “mượn tạm” của Ma Đô.
Triệu Thành Nam nhắm mắt, lớn tiếng gọi trong hôn mê.
Lục Tiêu nheo mắt, không ngừng điều chỉnh dẫn dắt ý thức.
Vân Khuynh ngồi một bên xem trình diễn “Khoa học kỹ thuật ‘đen’”, cũng hơi thấp thỏm.
Cuối cùng, Triệu Thành Nam hét lên một tiếng: “Ngọc bội! Ngọc bội đâu, mau ra đây!”
Giây tiếp theo.
Chỉ thấy ngực gã đột nhiên sáng lên, thoáng chốc, ngọc bội đeo trên cổ hiện ra nguyên hình ——
(editor: thực sự rất ghét edit mấy chương toàn tra nam tiện nữ, chẳng có tí cảm xúc nào để tấu hài nữa luôn.)
Giây tiếp theo.
Thân thể to bự đáp thẳng xuống đất, cứng đơ.
“Rầm!”
Phút chốc khói bụi mù mịt tứ tung, Tôn Thuận không khỏi ho khan vài tiếng.
Lúc ngước mắt lên nhìn lần nữa đã chẳng còn thất bóng dáng người bên cạnh đâu.
“Bác sĩ…”
Ông vừa định mở miệng tầm mắt đã hướng về phía tang thi, kinh ngạc phát hiện ——
Xác của con quái kia không ngờ đã bị cắt thành chín mảnh, đều chằn chặn!
Mà trong không khí khói bụi ngập họng, dường như có một luồng khí đen quỉ dị vờn quanh.
Tất cả mọi thứ vừa rồi xảy ra quá nhanh.
Nhưng giờ phút này Tôn Thuận cả người chấn động, không nhịn được run lẩy bẩy ——
Trực giác của người chiến đấu đã lâu cho ông biết, ông đang gặp nguy hiểm level max.
Dường như mỗi tế bào trên cơ thể đều đang gào thét điên rồ.
TRỐN!!!
Phải trốn!
Đây không phải là dị năng giả hệ thủy kia, là…. là tiến sĩ Lục!
Tôn Thuận đè nén cảm xúc muốn co cẳng ù té lại, miễn cưỡng ngẩng đầu, đảo mắt ——
Lại thấy một đôi đang thân mật ân ái.
Cô gái kia thậm chí còn lo lắng che má của chàng trai, phun nước ra lau chùi tro bụi vốn không tồn tại.
Tôn Thuận chân chính ăn đất nào đó: “…”
Bên trong cửa thành.
Tiếng gào thét biến mất, Tôn Niệm Dao đã khóc cả dòng sông.
“… Hết rồi ư?”
Có người run giọng hỏi: “Vậy tướng quân Tôn…”
“Haizzz.” Triệu Thành Nam thấp giọng thở dài, bày ra biểu cảm đau lòng.
“Không ngờ tới tang thi vượt cấp sẽ xuất hiện, tôi thực sự xin lỗi…”
“Rầm, bịch bịch!”
Nhưng mà, gã còn chưa kịp dứt lời..
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên một hồi.
Tôn Niệm Dao giật mình: “Là họ! Chính là ba người họ! Họ chắc chắn đã xiên chết con tang thi kia rồi!”
Cũng khắc đó, Triệu Thành Nam cả kinh.
Không… Không thể nào!
Đó là tang thi cấp 9 đó!
Dù cho tiện nhân kia cũng cấp 9, nhưng theo lẽ thường dị năng giả sẽ không thể địch lại tang thi cùng cấp.
Cho dù có Tôn Thuận hỗ trỡ thì sao, cô ta còn túm theo một tên tiểu bạch kiểm, sao có thể không sao được?!
Nhưng, giây tiếp theo.
Giọng Tôn Thuận vang dội truyền đến, băm nát mấy thứ ảo tưởng mông lung của hắn.
“Nguy cơ đã bị hóa giải! Mau mở cổng thành!”
Tiếng hét chập chờn của dị năng giả truyền tới, mọi người trong thành ai cũng mừng như được mùa ——
Chỉ có sắc mặt của Triệu Thành Nam là biến ảo khôn lường như tắc kè, tay nắm thành quyền, dùng dằng không hạ lệnh.
Vậy mà trong chớp mắt Tôn Niệm Dao đã ngồi dậy, lạnh lùng phân phó: “Mở cổng thành!”
Cuối cùng, cổng mở ——
Trời đất bên ngoài lờ mờ đập vào đáy mắt, cả ba bóng người đồng thời hiện ra.
“Ba!” Tôn Niệm Dao tỉ tê chạy đến, ôm lấy Tôn Thuận.
Mà Triệu Thành Nam trợn mắt, xoắn xuýt nhìn cả ba người không hề bị thương, lòng băng giá.
Không… làm sao hết?!
“Không thể nào!”
Gã lâm vào trạng thái khó tin, thậm chí còn bật thốt lên cả những lời trong lòng.
“Hả?” Nghe thấy vậy, Vân Khuynh cong môi, giễu: “Thủ lĩnh Triệu… cái gì mà không thể thế?”
Nàng nheo mắt, trực tiếp bóc phốt vị “khí vận chi tử” này.
“Chẳng lẽ… nghĩ là chúng tôi không thể an toàn sống sót trở về à?”
Lời vừa thốt ra, mọi người đều nhìn vào ánh mắt của Triệu Thành Nam, quả thực có gì đó quái quái.
Đồng thời Tôn Thuận đang an ủi con gái cũng liếc tới, cười nhạt.
“Chúng tôi có thể về, thủ lĩnh Triệu hình như hơi bị hụt hẫng nhỉ?”
Ông vừa dứt lời, Tôn Niệm Dao đã đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đã không còn ái mộ, chỉ còn hận thù.
Triệu Thành Nam mặt mũi cứng đờ: “… Sao lại thế? Ý tôi là, con tang thi đó..”
Gã thậm chí còn cà lăm chả bịa được lý do nào.
Không biết vì sao, chẳng còn ai hứng thú xem drama lần này nữa…
Trong tình hình khẩn cấp vừa nãy, mọi người đều lo lắng, không ai để ý nhiều.
Nhưng nghĩ kĩ lại tình hình hôm nay, biểu hiện của Triệu Thành Nam, đúng là…
Vì vậy, dị năng giả của Giang Nam bonus Đế Đô đều đồng loạt khinh bỉ!
Ngay cả đám dị năng giả của Ma Đô cũng cảm thấy nóng cả mặt.
Trong đó, thần sắc phức tạp nhất là Ninh An.
Chỉ có Tô Mân, cho dù trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ chống đối cũng không dám hó hé ra mặt bênh vực “người yêu” của các cô.
Lúng túng ngập trời.
Bầu không khí ngưng trệ, Vân Khuynh chuyển đầu ngón tay, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của người nào đó bên cạnh.
Lục Tiêu hơi hạ mắt, thấy cô gái đang nhìn sang, ánh mắt đầy giảo hoạt.
Tối nay chúng mình…
Vân Khuynh cong môi, im lặng đọc mấy chữ: Tóm người nha?
Mà tiến sĩ Lục nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng đang mở ra, ánh mắt bỗng chốc tối lại.
Vân Khuynh chớp chớp làn mi, có chút buồn bực ——
Quả nhiên! Cứ nói đến chuyện thí nghiệm là lại hưng phấn như thế.
E hèm!
Dĩ nhiên rõ ràng là tư tưởng sai lầm!
Nửa giờ sau, lúc hai người quay lại phòng khách ——
Nàng bị hắn đè xuống hôn ác chiến mới nhận thức được.
Lục Tiêu ôm người như ôm con nít vào lòng mình, vẫn như cũ phải công thành đoạt đất chiếm hơi thở của người ta xong mới dần dần buông lỏng,
Vân Khuynh đẩy hắn ra, khuôn mặt thanh lệ đã ửng đỏ.
Mà xung quanh người nàng là sợi sợi ám vụ bao quanh.
Lần nào cũng dùng chiêu này…
Nàng nâng mắt liếc Lục Tiêu, ánh mắt lóe lóe đầy khiêu khích.
“Tiến sĩ Lục, anh cứ cắn nuốt dị năng của em như này…”
Nụ cười trên môi Vân Khuynh không hề có chút ý tốt nào.
“Là do không có lòng tin với kỹ thuật của bản thân, sợ em chạy mất à?”
Nhưng mà.
Chỉ một khắc sau.
Người nào kia nheo nheo mắt, xoay người đè lên.
Càng tiếp xúc gần kề, nàng vừa cựa một cái đã đụng ngay phải một nơi, ờm, nóng bỏng nào đó.
“Em thấy thế nào?”
Tiến sĩ Lục thấp giọng cười thành tiếng, dửng dưng đùa giỡ lưu manh.
Vân Khuynh dường như ngừng một chốc, vội vàng tỉnh bơ đánh trống lảng.
“Hm, đêm xuống rồi, đi tóm người thôi!”
Lục Tiêu hạ mắt, liếc nàng một cái đầy mông lung.
Cuối cùng vẫn phải thả người.
Có một số việc, không gấp được.
Ít nhất thì phải chờ hắn thanh lý xong mấy mảnh ghép kì lạ trong mơ rồi nói sau.
*
Đêm như mực.
Trong phòng chủ nhân căn cứ Ma Đô, Triệu Thành Nam nắm tóc, ánh mắt căm hận.
Tống, Vân, Khuynh!
Đều tại con ả này!
Bây giờ không tính đến kế hoạch thất bại, lại còn đắc tội Tôn Thuận, mất lòng Tôn Niệm Dao, ngay cả thủ hạ dưới trướng cũng dao động…
Triệu Thành Nam điên tiết, đập mạnh xuống giường.
Nhưng giây phút tiếp xúc, bỗng nhiên bất tỉnh nhân sự.
Tựa như đang trong mộng.
Triệu Thành Nam chỉ thấy tiềm thức trôi nổi bồng bềnh trên đồng ruộng vô biên.
Đột nhiên xung quanh như có ngọn lửa dấy lên, đốt cháy thân xác hắn.
Không… sao lại thế này?
Gã là dị năng giả hệ hỏa mà!
Lửa sao có thể tổn thương gã được?
Gã mở lòng bàn tay ra, muốn thu lại nguyên tố lửa vớ vẩn này.
Không có chút phản ứng nào.
Không!
Sao có thể như thế được?!
Triệu Thành Nam trợn mắt, dị năng của mình đâu rồi?!
Rõ ràng chỗ này khắp nơi đều kì quái cả nhưng hắn chẳng hề nhận ra, chỉ hốt hoảng kiểm tra lại dị năng của mình.
Đau đớn cực hạn truyền tới.
Triệu Thành Nam gào thét, không cam lòng huy động năng lực ——
Chẳng có tí phản ứng nào! Không hề!
Không, gã làm sao có thể khác thường như thế được… Không, thật giống như trước kia gã chưa từng có dị năng.
Nhớ lại quá khứ, Triệu Thành Nam giật mình ——
Đúng rồi!
Không gian! Không gian!
Nhưng mà! Gã sờ sờ cổ, trống huơ trống hoác.
Không, không gian của gã đâu?!
Trong phòng thí nghiệm “mượn tạm” của Ma Đô.
Triệu Thành Nam nhắm mắt, lớn tiếng gọi trong hôn mê.
Lục Tiêu nheo mắt, không ngừng điều chỉnh dẫn dắt ý thức.
Vân Khuynh ngồi một bên xem trình diễn “Khoa học kỹ thuật ‘đen’”, cũng hơi thấp thỏm.
Cuối cùng, Triệu Thành Nam hét lên một tiếng: “Ngọc bội! Ngọc bội đâu, mau ra đây!”
Giây tiếp theo.
Chỉ thấy ngực gã đột nhiên sáng lên, thoáng chốc, ngọc bội đeo trên cổ hiện ra nguyên hình ——
(editor: thực sự rất ghét edit mấy chương toàn tra nam tiện nữ, chẳng có tí cảm xúc nào để tấu hài nữa luôn.)
/274
|