Edit: Quỳnh Cửu
Beta: Mạc Khinh Vũ
Trong phòng khách của linh đường, di ảnh của mẹ Triệu được đặt ở ngay giữa bàn.
Bố Triệu ngồi phịch trên sofa, không nhúc nhích.
“Ba!”
Triệu Thành Nam bước bước dài tới lại phát hiện ra người đã không còn thở nữa.
Mà bên kia là bình thuốc ngủ màu trắng, còn thêm một phong thư dài ——
“Trước đây ta đã nghe nói con có một cái không gian có linh tuyền. Ta hỏi con, con lại nói không có.
Nhưng con là con ta!
Con nói không sai, ta liếc mắt một cái là có thể thấy được.
Ta nghi ngờ khoảng thời gian mẹ con bị cắn rõ ràng là con có khả năng để cứu chữa bà ấy, vì sao lại chọn im lặng?
Con còn nhớ lúc mẹ con đi để không bị biến thành tang thi hại chúng ta đã cầm dao tự sát ư?
Ta vốn muốn đi cùng bà nhưng bà ấy đã xin ta, cầu ta ở lại chăm sóc cho con.
Còn con cứng cánh rồi lại chạy đi bỏ mình người cha già là ta ở nhà.
Con nói con đang kiến thiết, thật ra, cũng chỉ làm cho căn cứ tốt lên mà thôi.
Nhưng ta vẫn còn tin tưởng, con đang làm đại sự, càng ngày càng kiêu ngạo vì con trai mình!
Mãi cho đến khi ta biết đến chuyện không gian…
Mấy ngày này ta rất nhớ mẹ con, cả ngày lẫn đêm đều như bị dày vò.
Ta đi rồi, chỉ mong con có thể ngày càng phát triển, làm thủ lĩnh đúng cách.
Ta ở cõi âm sẽ thay con xin lỗi mẹ con!”
“Rầm ——”
Thấy phong di thư đó, Triệu Thanh Nam đại loạn!
Những kĩ ức vỗn đã phai mờ bỗng cuồn cuồn hiện lên ——
Lúc đó khi gã chạy về tới nhà thì mẹ đã bị tang thi cắn bị thương mất rồi, nếu như tùy tiện cứu mẹ sẽ bị bại lộ có không gian!
Sở dĩ…
Việc này vẫn là bí mật trong lòng Triệu Thành Nam.
Gã không ngờ rằng lão nhân cuối cùng lại đoán ra được chân tướng, lại vì vậy mà tự sát!
Mà câu chữ để lại lại chuẩn xác chọt chúng chỗ nhột của Triệu Thành Nam.
Trong lúc nhất thời gã vừa đau khổ vừa tức giận ——
Thật ra con người bị tang thi cắn vốn là phải chết.
Tự mình ra tay thì mẹ cũng chỉ có một kết cục định sẵn mà thôi.
Vì sao ba lại không hiểu được như thế?!
Gã nghĩ, không ngừng tìm lý do cho mình.
Bỗng nhiên vầng sáng lóe lên: “Đúng thế! Đều do lời đồn mà ra!”
Triều Thành Nam đổ toàn bộ trách nhiệm lên người truyền lời đồn, lửa giận hừng hực phát ra!
Mấy ngày sau.
Gã bắt đầu liên tục tìm dị năng giả tung lời đồn, thậm chí còn giết chết người nhìn giống với người đang tìm.
Cả căn cứ Ma Đô lâm vào khủng hoảng.
Dưới cơn sóng ngầm kẻ có mưu đồ càng nhanh chóng hành động.
*
“A!”
Đau đớn cực hạn truyền tới trong chớp mắt.
Triệu Thành Nam đang ngủ mơ bỗng giật mình tỉnh giấc, lại nhận ra ——
Mình đang nằm trên bàn mổ!
Đồng thời chẳng thể phát dị năng ra được.
“Chuyện quái gì xảy ra vậy?!”
Trong kinh sợ, gã khó nhọc quay đầu, lại thấy Vu Nhân Tuyết, Tô Mân và mấy thuộc hạ đắc lực đang đứng một bên!
“Phản!”
Triệu Thành Nam rống to: “Chúng mày đang làm cái gì! Buông!”
Lẽ nào… gã bị cả thủ hạ lẫn người tình phản bội?!
Không, không thể nào!
Nhưng mà giây tiếp theo.
Tô Mân đã đập nát ảo tưởng của gã: “Mày tỉnh rồi.”
Giọng nói của cô ta điên cuồng, trực tiếp chất vấn.
“Nói mau! Không gian đâu?”
“Tiên sư con đ*” không thể ngờ suy đoán của hắn lại thành thật, Triệu Thành Nam giận dữ mắng to.
“Các người là đám sói mắt trắng diều tha quạ mổ ăn cháo đá bát, hừ!”
Đám người vừa được thăm hỏi nhẹ nhàng sắc mặt khó coi vô cùng.
Tô Mân chịu nhục không nổi, giơ dao phẫu lên,
“Á!”
Bụng bị xiên một nhát, Triệu Thành Nam đau trợn mắt, bật người không nói nữa.
Nhìn gã an phận, mấy người mới ra mặt lần hai.
“Anh Triệu,” Vu Nhân Tuyết ôn nhu nói, “Hay là anh giao vật ra đi, bọn tôi sẽ thả anh.”
“Tuyết Nhi nói đúng.”
Một dị năng giả cấp 6 phụ họa, thuận thế ôm lấy hông cô ta.
“Bảo vật bị mày độc chiếm lâu như thế, cũng nên chia sẻ với anh em rồi.”
“Chúng mày!”
Triệu Thành Nam đỏ mắt nhìn lòng phẫn nộ bị vợ cắm sừng, vô cùng hoang mang ——
Không gian?
Gã nào đã có không gian?
Gã còn đang sợ không trốn được đây này!
Nhưng mà, rất nhanh.
Đang bị dao phẫu thuật xiên đau vô cùng, gã thở phì phò, kinh hãi thừa nhận: “Ngọc bội kia tao không thấy nữa!”
“Anh Triệu, anh nghĩ bọn tôi là con nít đấy hử?” Có người cười nhạo nói.
“Tao không có thật mà!” Triệu Thành Nam vừa đau vừa vội, không ngừng nhắc lại.
Nhưng mà, không ai tin.
Vì thế.
Tô Mân lần thứ 2 hạ dao, có người còn đề nghị giật điện.
“Á ú ú!”
…
Vì vậy.
Trong phòng thí nghiệm, Triệu Thành Nam bị Tô Mân và Vu Nhân Tuyết không ngừng hành hạ.
Lần lượt cảm thụ được cảm giác đau như xé.
Mấy dị năng giả cấp cao ngồi trấn cửa ngoài, dựng thành hiện trường mất tích giả của gã, thuận tiện kiếm thêm thế lực.
Mấy ngày sau.
Triệu Thành Nam hấp hối. (Dai y đỉa)
Vẫn không có tin tức gì nên Tô Mân và Vu Nhân Tuyết dừng tay, tạm thời đi ra ngoài thương nghị với người khác.
Trong phòng thí nghiệm.
Triệu Thành Nam thở hổn hển nắm bắt cơ hội.
Tâm trạng phẫn nộ cùng cực cuối cùng cũng hạ xuống, chống mình đứng dậy.
Sau một hồi lâu.
Tới khi hai người kia đến lần hai thì hoảng sợ phát hiện ra ——
Triệu Thành Nam đã ngồi dậy, nhìn các cô đầy hận thù!
Chớp mắt, gã lật tay, ném cầu lửa ra!
“Á!”
Dị năng của cả hai người đều không mạnh, bị đốt muốn rụi luôn!
Lúc này, Triệu Thành Nam cười độc, buộc các cô lại bàn mổ, cầm lấy dao, xe ra.
Hai người không ngừng hét lên, đáng tiếc phòng thí nghiệm cách âm hơi bị tốt, không ai đến quấy rầy.
Một ngày một đêm.
Cho đến khi gã xả hết giận, trên đất cũng chỉ còn một thịt máu nát bét, đem vảy ra hốt cũng được.
Triệu Thành Nam mặc áo blouse trắng của Tô Mân đi ra ngoài ——
Nhìn cũng không thèm nhìn, bùng lửa lớn!
“Ôi mẹ ơi! Hắn sao lại ra được?!”
“Mau cản hắn lại!
Đám dị năng giả trông coi lập tức đánh trả, có điều thực lực bất đồng, để Triệu Thành Nam chạy mất.
Nhưng mà chỉ lát sau mấy dị năng giả phản loạn đã nhận được tin tức, lập tức đuổi theo.
Triệu Thành Nam tuy rằng cấp cao nhưng lại bị thương, một cây làm chẳng nên non chỉ có thể vừa chạy vừa kêu cứu nhưng chẳng ai thèm giúp gã!
Cuối cùng…
Hắn chạy tới cửa thành, lại gặp được người tới cứu mình.
“Thủ lĩnh, tới!”
Ninh An đánh thủ vệ bất tỉnh, mở cửa yểm hộ gã ra khỏi thành: “Tôi chuẩn bị xe bên kia rồi!”
“Tốt!” Triệu Thành Nam vui vẻ.
Hai người cùng chạy, nhìn thấy xe phía bên kia ——
“Rầm ——”
“Cẩn thận!”
“Không ổn rồi! Có một tên cấp 7!”
Tang thi đột kích, hai người kề vai chiến đấu, lại chiếm thế hạ phong.
Trong lúc nguy cấp, Triệu Thành Nam phóng hỏa long đại chiêu, một bên đánh cho tang thi cấp 7 một phát, vừa nói.
“Ninh An, chỉ có cô là tốt với tôi.”
Ninh An nghiêm túc: “Thủ lĩnh, đây là… Á!”
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, Triệu Thành Nam đột nhiên ra tay, đẩy cô một cái ——
Đúng lúc Ninh An đang định bò dậy thì bị tang thi thịt mất.
“Cô gái tốt, tôi sẽ nhớ kĩ cô!”
Gã hô to, chạy nhanh về hướng khác.
Thực lực Ninh An không tốt, mang theo chi cho mệt.
Chẳng bằng kéo cô ta làm nệm lưng, tiết kiệm năng lượng!
Đi chuyến này, Đông sơn tái khởi, đội mồ sống dậy!
Triệu Thành Nam khoái trá nghĩ, vừa định bò vào trong xe ——
“Rầm!”
Không ngờ rằng.
Một tang thi chạy trốn đột nhiên từ cửa sổ bò ra, há miệng cạp lấy cổ hắn!
“Á!”
Triệu Thành Nam trợn mắt, bị tang thi tha về đám tang thi kia.
Một ngày một đêm sau.
Người đã trở thành đống thịt nát bỗng nhiên mọc răng nanh dài!
*
Căn cứ Giang Nam, phòng làm việc
Vân Khuynh quét qua báo cáo phía căn cứ Ma đô đưa tới ——
“Trong căn cứ Ma đô hoàn toàn loạn rồi.”
“Thuộc hạ chờ khu Đông bắt tay vào cưỡng chế sát nhập, thu toàn bộ quyền về.”
“Triệu Thành Nam mất tích bên ngoài thành…”
Khi nghe thấy quá trình Ninh Anh cứu được Triệu Thành Nam, khóe miệng nàng không khỏi giật giật.
Cảnh tượng như này, quen nhở?
Vân Khuynh oán thầm, lại hơi lo lắng.
Thật ra từ lúc nàng tiếp nhận khu Đông, hướng đi của căn cứ Ma đô căn cứ Giang Nam đều rõ trong lòng bàn tay.
Triệu Thành Nam bị thủ hạ phản bội, cũng có công góp củi thêm lửa của nàng.
Chỉ là, kế hoạch trong tình thế loạn lạc này của vị “Khí vận chi tử” ấy lại xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn.
Nghĩ vậy Vân Khuynh thở dài, quay đầu liếc mắt với Lục Tiêu.
“Anh thấy thế nào? Chạy thoát, lại còn…”
Nhưng mà.
Lục Tiêu lãnh đạm trả lời, lại buồn buồn dựa đầu vào hõm cổ nàng, cắn một phát lên xương quai xanh.
“Em..”
Vân Khuynh bị ôm lấy, khí đen lượn lờ, thiếu chút nữa đã bị hắn kéo vào cơn mê hoặc ——
“Lão đại!”
Giây tiếp theo, tiếng báo cáo đầy lo lắng vang lên ngoài cửa
“Có đại quân tang thi xuất hiện, đang tiến gần về phía căn cứ!”
Beta: Mạc Khinh Vũ
Trong phòng khách của linh đường, di ảnh của mẹ Triệu được đặt ở ngay giữa bàn.
Bố Triệu ngồi phịch trên sofa, không nhúc nhích.
“Ba!”
Triệu Thành Nam bước bước dài tới lại phát hiện ra người đã không còn thở nữa.
Mà bên kia là bình thuốc ngủ màu trắng, còn thêm một phong thư dài ——
“Trước đây ta đã nghe nói con có một cái không gian có linh tuyền. Ta hỏi con, con lại nói không có.
Nhưng con là con ta!
Con nói không sai, ta liếc mắt một cái là có thể thấy được.
Ta nghi ngờ khoảng thời gian mẹ con bị cắn rõ ràng là con có khả năng để cứu chữa bà ấy, vì sao lại chọn im lặng?
Con còn nhớ lúc mẹ con đi để không bị biến thành tang thi hại chúng ta đã cầm dao tự sát ư?
Ta vốn muốn đi cùng bà nhưng bà ấy đã xin ta, cầu ta ở lại chăm sóc cho con.
Còn con cứng cánh rồi lại chạy đi bỏ mình người cha già là ta ở nhà.
Con nói con đang kiến thiết, thật ra, cũng chỉ làm cho căn cứ tốt lên mà thôi.
Nhưng ta vẫn còn tin tưởng, con đang làm đại sự, càng ngày càng kiêu ngạo vì con trai mình!
Mãi cho đến khi ta biết đến chuyện không gian…
Mấy ngày này ta rất nhớ mẹ con, cả ngày lẫn đêm đều như bị dày vò.
Ta đi rồi, chỉ mong con có thể ngày càng phát triển, làm thủ lĩnh đúng cách.
Ta ở cõi âm sẽ thay con xin lỗi mẹ con!”
“Rầm ——”
Thấy phong di thư đó, Triệu Thanh Nam đại loạn!
Những kĩ ức vỗn đã phai mờ bỗng cuồn cuồn hiện lên ——
Lúc đó khi gã chạy về tới nhà thì mẹ đã bị tang thi cắn bị thương mất rồi, nếu như tùy tiện cứu mẹ sẽ bị bại lộ có không gian!
Sở dĩ…
Việc này vẫn là bí mật trong lòng Triệu Thành Nam.
Gã không ngờ rằng lão nhân cuối cùng lại đoán ra được chân tướng, lại vì vậy mà tự sát!
Mà câu chữ để lại lại chuẩn xác chọt chúng chỗ nhột của Triệu Thành Nam.
Trong lúc nhất thời gã vừa đau khổ vừa tức giận ——
Thật ra con người bị tang thi cắn vốn là phải chết.
Tự mình ra tay thì mẹ cũng chỉ có một kết cục định sẵn mà thôi.
Vì sao ba lại không hiểu được như thế?!
Gã nghĩ, không ngừng tìm lý do cho mình.
Bỗng nhiên vầng sáng lóe lên: “Đúng thế! Đều do lời đồn mà ra!”
Triều Thành Nam đổ toàn bộ trách nhiệm lên người truyền lời đồn, lửa giận hừng hực phát ra!
Mấy ngày sau.
Gã bắt đầu liên tục tìm dị năng giả tung lời đồn, thậm chí còn giết chết người nhìn giống với người đang tìm.
Cả căn cứ Ma Đô lâm vào khủng hoảng.
Dưới cơn sóng ngầm kẻ có mưu đồ càng nhanh chóng hành động.
*
“A!”
Đau đớn cực hạn truyền tới trong chớp mắt.
Triệu Thành Nam đang ngủ mơ bỗng giật mình tỉnh giấc, lại nhận ra ——
Mình đang nằm trên bàn mổ!
Đồng thời chẳng thể phát dị năng ra được.
“Chuyện quái gì xảy ra vậy?!”
Trong kinh sợ, gã khó nhọc quay đầu, lại thấy Vu Nhân Tuyết, Tô Mân và mấy thuộc hạ đắc lực đang đứng một bên!
“Phản!”
Triệu Thành Nam rống to: “Chúng mày đang làm cái gì! Buông!”
Lẽ nào… gã bị cả thủ hạ lẫn người tình phản bội?!
Không, không thể nào!
Nhưng mà giây tiếp theo.
Tô Mân đã đập nát ảo tưởng của gã: “Mày tỉnh rồi.”
Giọng nói của cô ta điên cuồng, trực tiếp chất vấn.
“Nói mau! Không gian đâu?”
“Tiên sư con đ*” không thể ngờ suy đoán của hắn lại thành thật, Triệu Thành Nam giận dữ mắng to.
“Các người là đám sói mắt trắng diều tha quạ mổ ăn cháo đá bát, hừ!”
Đám người vừa được thăm hỏi nhẹ nhàng sắc mặt khó coi vô cùng.
Tô Mân chịu nhục không nổi, giơ dao phẫu lên,
“Á!”
Bụng bị xiên một nhát, Triệu Thành Nam đau trợn mắt, bật người không nói nữa.
Nhìn gã an phận, mấy người mới ra mặt lần hai.
“Anh Triệu,” Vu Nhân Tuyết ôn nhu nói, “Hay là anh giao vật ra đi, bọn tôi sẽ thả anh.”
“Tuyết Nhi nói đúng.”
Một dị năng giả cấp 6 phụ họa, thuận thế ôm lấy hông cô ta.
“Bảo vật bị mày độc chiếm lâu như thế, cũng nên chia sẻ với anh em rồi.”
“Chúng mày!”
Triệu Thành Nam đỏ mắt nhìn lòng phẫn nộ bị vợ cắm sừng, vô cùng hoang mang ——
Không gian?
Gã nào đã có không gian?
Gã còn đang sợ không trốn được đây này!
Nhưng mà, rất nhanh.
Đang bị dao phẫu thuật xiên đau vô cùng, gã thở phì phò, kinh hãi thừa nhận: “Ngọc bội kia tao không thấy nữa!”
“Anh Triệu, anh nghĩ bọn tôi là con nít đấy hử?” Có người cười nhạo nói.
“Tao không có thật mà!” Triệu Thành Nam vừa đau vừa vội, không ngừng nhắc lại.
Nhưng mà, không ai tin.
Vì thế.
Tô Mân lần thứ 2 hạ dao, có người còn đề nghị giật điện.
“Á ú ú!”
…
Vì vậy.
Trong phòng thí nghiệm, Triệu Thành Nam bị Tô Mân và Vu Nhân Tuyết không ngừng hành hạ.
Lần lượt cảm thụ được cảm giác đau như xé.
Mấy dị năng giả cấp cao ngồi trấn cửa ngoài, dựng thành hiện trường mất tích giả của gã, thuận tiện kiếm thêm thế lực.
Mấy ngày sau.
Triệu Thành Nam hấp hối. (Dai y đỉa)
Vẫn không có tin tức gì nên Tô Mân và Vu Nhân Tuyết dừng tay, tạm thời đi ra ngoài thương nghị với người khác.
Trong phòng thí nghiệm.
Triệu Thành Nam thở hổn hển nắm bắt cơ hội.
Tâm trạng phẫn nộ cùng cực cuối cùng cũng hạ xuống, chống mình đứng dậy.
Sau một hồi lâu.
Tới khi hai người kia đến lần hai thì hoảng sợ phát hiện ra ——
Triệu Thành Nam đã ngồi dậy, nhìn các cô đầy hận thù!
Chớp mắt, gã lật tay, ném cầu lửa ra!
“Á!”
Dị năng của cả hai người đều không mạnh, bị đốt muốn rụi luôn!
Lúc này, Triệu Thành Nam cười độc, buộc các cô lại bàn mổ, cầm lấy dao, xe ra.
Hai người không ngừng hét lên, đáng tiếc phòng thí nghiệm cách âm hơi bị tốt, không ai đến quấy rầy.
Một ngày một đêm.
Cho đến khi gã xả hết giận, trên đất cũng chỉ còn một thịt máu nát bét, đem vảy ra hốt cũng được.
Triệu Thành Nam mặc áo blouse trắng của Tô Mân đi ra ngoài ——
Nhìn cũng không thèm nhìn, bùng lửa lớn!
“Ôi mẹ ơi! Hắn sao lại ra được?!”
“Mau cản hắn lại!
Đám dị năng giả trông coi lập tức đánh trả, có điều thực lực bất đồng, để Triệu Thành Nam chạy mất.
Nhưng mà chỉ lát sau mấy dị năng giả phản loạn đã nhận được tin tức, lập tức đuổi theo.
Triệu Thành Nam tuy rằng cấp cao nhưng lại bị thương, một cây làm chẳng nên non chỉ có thể vừa chạy vừa kêu cứu nhưng chẳng ai thèm giúp gã!
Cuối cùng…
Hắn chạy tới cửa thành, lại gặp được người tới cứu mình.
“Thủ lĩnh, tới!”
Ninh An đánh thủ vệ bất tỉnh, mở cửa yểm hộ gã ra khỏi thành: “Tôi chuẩn bị xe bên kia rồi!”
“Tốt!” Triệu Thành Nam vui vẻ.
Hai người cùng chạy, nhìn thấy xe phía bên kia ——
“Rầm ——”
“Cẩn thận!”
“Không ổn rồi! Có một tên cấp 7!”
Tang thi đột kích, hai người kề vai chiến đấu, lại chiếm thế hạ phong.
Trong lúc nguy cấp, Triệu Thành Nam phóng hỏa long đại chiêu, một bên đánh cho tang thi cấp 7 một phát, vừa nói.
“Ninh An, chỉ có cô là tốt với tôi.”
Ninh An nghiêm túc: “Thủ lĩnh, đây là… Á!”
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, Triệu Thành Nam đột nhiên ra tay, đẩy cô một cái ——
Đúng lúc Ninh An đang định bò dậy thì bị tang thi thịt mất.
“Cô gái tốt, tôi sẽ nhớ kĩ cô!”
Gã hô to, chạy nhanh về hướng khác.
Thực lực Ninh An không tốt, mang theo chi cho mệt.
Chẳng bằng kéo cô ta làm nệm lưng, tiết kiệm năng lượng!
Đi chuyến này, Đông sơn tái khởi, đội mồ sống dậy!
Triệu Thành Nam khoái trá nghĩ, vừa định bò vào trong xe ——
“Rầm!”
Không ngờ rằng.
Một tang thi chạy trốn đột nhiên từ cửa sổ bò ra, há miệng cạp lấy cổ hắn!
“Á!”
Triệu Thành Nam trợn mắt, bị tang thi tha về đám tang thi kia.
Một ngày một đêm sau.
Người đã trở thành đống thịt nát bỗng nhiên mọc răng nanh dài!
*
Căn cứ Giang Nam, phòng làm việc
Vân Khuynh quét qua báo cáo phía căn cứ Ma đô đưa tới ——
“Trong căn cứ Ma đô hoàn toàn loạn rồi.”
“Thuộc hạ chờ khu Đông bắt tay vào cưỡng chế sát nhập, thu toàn bộ quyền về.”
“Triệu Thành Nam mất tích bên ngoài thành…”
Khi nghe thấy quá trình Ninh Anh cứu được Triệu Thành Nam, khóe miệng nàng không khỏi giật giật.
Cảnh tượng như này, quen nhở?
Vân Khuynh oán thầm, lại hơi lo lắng.
Thật ra từ lúc nàng tiếp nhận khu Đông, hướng đi của căn cứ Ma đô căn cứ Giang Nam đều rõ trong lòng bàn tay.
Triệu Thành Nam bị thủ hạ phản bội, cũng có công góp củi thêm lửa của nàng.
Chỉ là, kế hoạch trong tình thế loạn lạc này của vị “Khí vận chi tử” ấy lại xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn.
Nghĩ vậy Vân Khuynh thở dài, quay đầu liếc mắt với Lục Tiêu.
“Anh thấy thế nào? Chạy thoát, lại còn…”
Nhưng mà.
Lục Tiêu lãnh đạm trả lời, lại buồn buồn dựa đầu vào hõm cổ nàng, cắn một phát lên xương quai xanh.
“Em..”
Vân Khuynh bị ôm lấy, khí đen lượn lờ, thiếu chút nữa đã bị hắn kéo vào cơn mê hoặc ——
“Lão đại!”
Giây tiếp theo, tiếng báo cáo đầy lo lắng vang lên ngoài cửa
“Có đại quân tang thi xuất hiện, đang tiến gần về phía căn cứ!”
/274
|