Edit: Quỳnh Cửu
Beta: Mạc Khinh Vũ
“Hả?” “Sao không có ai?”
Trong phòng cưới, đèn đuốc sáng trưng.
Nhưng mà, phân nửa người gọi tới bước vào phòng nhưng lại chẳng thấy ma nào trong đấy.
Ù chá!
Nhất thời đám người trơ mắt nhìn nhau.
Đuôi mắt Lý Lực lóe lên: “Ế, hình như trên giường có giấy kìa!”
Ngôn Hoa tiên lên cầm lấy, cứng cả người ——
Tôi và bác sĩ Lục nhà mấy người đi hưởng tuần trăng mật đây, không biết lúc nào về đâu ahihi.
Vì thế trước khi tôi về, nhờ các người dốc sức chăm sóc căn cứ giùm nha. — Vân Khuynh.
“Hả hả, viết gì đấy?”
Mấy người còn lại cũng tiến lên, vừa nhìn…
Tất cả đều chọn yên lặng.
Sau đó, họ tắt đèn phòng, hồn bay khỏi xác bước ra khỏi tân phòng.
Mạnh Giang lẩm bẩm: “Này là bỏ trốn đấy phỏng?”
“Đừng nói nữa!” Lý Lực giận dữ nói tiếp.
“Thằng nào đưa ra cái chủ ý nháo động phòng đấy! Xem chừng luật hoa quả!”
“Hứ!” Ngôn Hoa phản bác: “Tôi đây còn muốn xem lão đại bị tên hồ ly đực kia câu như nào!”
…
Lời vừa nói ra.
Trong bóng tối tĩnh lặng của tân phòng đột nhiên truyền tới tiếng cười.
Chính là Vân Khuynh đang trốn sau cửa nghe lén ——
Thật ra, hai người có đi đâu đâu, chỉ trốn trong không gian một lúc thôi.
Để tờ giấy kia lại cũng là đáp lễ trò đùa chút ấy mà.
…
Nói chung, chờ đám bát nháo kia ồn ào chán rồi đẩy cửa bước ra, hiện thân.
Không nghĩ tới.
Vừa bước ra đã nghe thấy lời bình thú vị như này.
Nàng khẽ cười, liếc liếc Lục Tiêu bên cạnh trêu:
“Này hồ ly đực, anh muốn thế nào?”
Chàng trai nheo nheo mắt, ôm chặt Vân Khuynh ——
Mạnh mẽ hôn môi. Ừ, thì thích như này.
*
Đêm càng sâu.
Trong phòng cưới, quần áo và đồ dùng hàng ngày bay lung tung trong phòng.
Khí đen lượn lờ.
Đêm tối không làm tầm mắt của hắn hạn chế, tính tình xâm lược thiên phú ôm chặt lấy nàng.
“Khí đen” vắt vẻo, ai người nháy mắt gần kề.
Sau đó trán cụng trán, hơi thở giao thoa.
Lục Tiêu đột nhiên cười khẽ.
“Em biết không, bắt đầu từ lúc anh thấy em, đã muốn…”
Hắn nói, hơi thở ấm áp phả bên tai Vân Khuynh, tê tê ngứa ngứa.
Nàng hỏi: “Muốn thế nào vậy?”
Nghe vậy, thân thể nóng rực bao trùm lấy, tiếng nói trầm trầm khác hẳn thường ngày vang lên.
“Muốn làm thí nghiệm khiến cho em sụp đổ…vtốt nhất là khóc lên!”
Vân Khuynh nheo mắt, thân thể lưu loát vừa chuyển ——
Liền tránh thoát.
Sau đó nàng đi vòng qua lưng hắn, cảm nhận được ấn ký huyền văn.
Vân Khuynh rũ mắt, vuốt ve một lát, đột nhiên cắn một phát xuống dưới.
“Oh shit!”
Giây tiếp theo,
Khí đen ngang dọc, chớp mắt đã cuốn người về vị trí cũ.
“Tuy rằng không thể thí nghiệm được thì đêm nay vẫn có thể dùng cách khác…”
Làm em khóc luôn.
Lời ám chỉ còn chưa hết, nàng cười cười dán mặt vào thân thể nóng, chủ động ôm lấy cổ hắn.
“Bác sĩ Lục hình như quá tự tin rồi nhỉ?”
Vân Khuynh khiêu khích trêu chọc.
“Em vậy nhưng mà có thể chất tự chữa trị đó.”
“Hà.”
Lục Tiêu thấp giọng cười thành tiếng, hơi lạnh ở đầu ngón tay phác thảo toàn thân nàng.
“Em muốn nhắc anh phải cố toàn lực đấy hử?”
Giây tiếp theo.
Hắn chế trụ nàng, cắn trả thù lên xương quai xanh tinh xảo.
Sau đó, trong bóng tối nồng nhiệt, một đường thẳng tiến.
Đêm, còn dài, nhỉ?!
*
Công nguyên năm 2020, mạt thế tới.
3 năm tiếp đó chính là thời đại được coi là hắc ám nhất của loài người.
Cho đến năm công nguyên 2024, thủ lĩnh Tống Vân Khuynh của căn cứ Giang Nam lên đài.
Công nguyên năm 2027, Tống Vân Khuynh chính thức thành hôn với Lục Tiêu.
Công nguyên năm 2029, thuốc nghiên cứu được sử dụng rộng rãi. Tất cả mọi người trên thế giới đều tiến hóa thành loài dị năng mới.
Công nguyên năm 2030, tang thi hầu như bị quét sạch. Ngoại trừ một số ít ở nơi hoang dã, zombie hoàn toàn biến mất trong cuộc sống nhân loại.
Cuối năm 3032, mặt trời mọc lên lần nữa, trời đất sáng rực trở lại. Một năm này, pháo đài căn cứ Giang Nam tuyên cáo — trở thành quá khứ vĩnh viễn.
Mọi người nhảy cẫng hoan hô, mừng chảy nước mắt.
Vì vậy.
Ngày đó, để chào kỷ nguyên mới, căn cứ Giang Nam tuyên cáo thành lập đế quốc mới, tôn thủ lĩnh Tống Vân Khuynh thành nữ hoàng.
Ngày hôm sau là năm đầu tiên của đất nước.
Ngày làm nghi lễ lên ngôi, nữ hoàng tân nhậm cầm tay hoàng phu của mình, cùng nhau bước lên đài cao.
“… Khi đế quốc mở ra, đệ nhất nữ hoàng cùng hoàng phu của nàng đều là những nhân vật của truyền thuyết.”
“Nữ hoàng dẫn dắt toàn bộ nhân loại đi ra khỏi khốn cảnh, hoàng phu bệ hạ nghiên cứu khoa học hướng thế giới tới sơ sở của thế kỷ mới…”
Đế quốc năm 230.
Bảo tàng Hoàng gia, trước bức họa to nhất ở giữa, một hướng dẫn viên thao thao bất tuyệt kể chuyện cho khách tham quan.
“Hu.” Một bé gái nhỏ hơi sợ kêu lên, nghi ngờ nói.
“Chị ơi, vì sao chỉ có bọn họ là để bức họa vậy.”
“Cái này…”
Bài này chưa có ôn ——
Hỏi cô ư?
Cô cũng có biết đâu.
Bây giờ đã là đời hoàng đế thứ 8 rồi.
Nữ hoàng đệ nhất cùng hoàng phu không có con nối dòng, trị quốc 32 năm liền truyền ngôi cho thuộc hạ.
Sau đó không còn tung tích.
Mà trong khoảng thời gian nữ hoàng tại vị, mọi người đã nghiên cứu ra camera một lần nữa.
Nhưng cả hai vị đều không có ảnh lẫn chân dung điêu khắc.
Người hướng dẫn quay vòng lại vấn đề lịch sử lần nữa, cười cầu tài.
“Nhân vật truyền kì thì hờ hờ, luôn thần bí khiêm tốn mà.”
“Phụt ——”
Phía sau hình như có tiếng cười khẽ,
Người hướng dẫn có chút ngạc nhiên nhìn lên, lại thấy thân ảnh của đôi tình nhân đang dắt tay nhau rời đi.
Mặc dù chỉ là bóng lưng, lại vẫn có thể nhìn ra được họ vô cùng ưu tú.
Hơn nữa dường như… hơi bị quen nhỉ.
Người hướng dẫn hồi thần, nháy mắt, người kia đã đi mất.
Lúc này, cô gái nhỏ kia đã thay đổi vấn đề.
“Vậy nữ hoàng bệ hạ và hoàng phu giờ ở đâu ạ?”
Lời vừa hỏi, mẹ của cô bé cũng phải bật cười.
“Nhóc con, thời đại bây giờ so với thời của nữ hoàng đã qua hơn 200 năm rồi.”
Cho dù có là dị năng giả cao cấp đi nữa thì tuổi thọ cũng chỉ tới 150 là nhất, không thể có khả năng sống hơn 200 tuổi được.
…
“Cô bé đó thú vị thật đấy.”
Bên kia, hai người vừa bước ra khỏi bảo tàng hoàng gia hòa nhập vào đoàn người bước chậm trên đường phố phồn hoa.
Kỳ lạ thay, đoàn người lui tới đều chú ý tới bọn họ.
Không sai.
Đây chính là truyền kì trong miệng của hướng dẫn viên ——
Nữ hoàng đệ nhất cùng hoàng phu bệ hạ.
Vân Khuynh cũng không ngờ tới, sau khi bước vào cấp 10, tuổi thọ của con người có thể dài tới như vậy.
Có điều khác là kiếp này hai người từ chức rất sớm.
Những ngày còn lại họ cùng nhau đi khắp nơi khám phá thế giới mới.
Năm nay, hai người quay trở lại căn cứ Giang Nam, hôm nay là Đế Đô.
Không ngờ tới.
Có thể nghe thấy lời nghị luận “thú vị” như thế ở bảo tàng.
Lúc này, hai người đang nghị luận về vấn đề ban nãy hướng dẫn viên không giải thích được ——
“Bác sĩ Lục, anh nói xem, vì sao Nữ hoàng đệ nhất không có ảnh chụp?”
Vân Khuynh mở miệng trêu, khóe môi mang nụ cười không tốt chút nào.
Mà Lục Tiêu liếc mắt nhìn nàng, lại nhàn nhạt rũ mắt, không nói gì.
Giây tiếp theo.
Nàng ghé sát vào tai hắn, thần bí nói: “Để em nói cho anh biết, là vì…”
Editor: Vì sao vì sao vì sao. Đoán trúng có thưởng!
Beta: Mạc Khinh Vũ
“Hả?” “Sao không có ai?”
Trong phòng cưới, đèn đuốc sáng trưng.
Nhưng mà, phân nửa người gọi tới bước vào phòng nhưng lại chẳng thấy ma nào trong đấy.
Ù chá!
Nhất thời đám người trơ mắt nhìn nhau.
Đuôi mắt Lý Lực lóe lên: “Ế, hình như trên giường có giấy kìa!”
Ngôn Hoa tiên lên cầm lấy, cứng cả người ——
Tôi và bác sĩ Lục nhà mấy người đi hưởng tuần trăng mật đây, không biết lúc nào về đâu ahihi.
Vì thế trước khi tôi về, nhờ các người dốc sức chăm sóc căn cứ giùm nha. — Vân Khuynh.
“Hả hả, viết gì đấy?”
Mấy người còn lại cũng tiến lên, vừa nhìn…
Tất cả đều chọn yên lặng.
Sau đó, họ tắt đèn phòng, hồn bay khỏi xác bước ra khỏi tân phòng.
Mạnh Giang lẩm bẩm: “Này là bỏ trốn đấy phỏng?”
“Đừng nói nữa!” Lý Lực giận dữ nói tiếp.
“Thằng nào đưa ra cái chủ ý nháo động phòng đấy! Xem chừng luật hoa quả!”
“Hứ!” Ngôn Hoa phản bác: “Tôi đây còn muốn xem lão đại bị tên hồ ly đực kia câu như nào!”
…
Lời vừa nói ra.
Trong bóng tối tĩnh lặng của tân phòng đột nhiên truyền tới tiếng cười.
Chính là Vân Khuynh đang trốn sau cửa nghe lén ——
Thật ra, hai người có đi đâu đâu, chỉ trốn trong không gian một lúc thôi.
Để tờ giấy kia lại cũng là đáp lễ trò đùa chút ấy mà.
…
Nói chung, chờ đám bát nháo kia ồn ào chán rồi đẩy cửa bước ra, hiện thân.
Không nghĩ tới.
Vừa bước ra đã nghe thấy lời bình thú vị như này.
Nàng khẽ cười, liếc liếc Lục Tiêu bên cạnh trêu:
“Này hồ ly đực, anh muốn thế nào?”
Chàng trai nheo nheo mắt, ôm chặt Vân Khuynh ——
Mạnh mẽ hôn môi. Ừ, thì thích như này.
*
Đêm càng sâu.
Trong phòng cưới, quần áo và đồ dùng hàng ngày bay lung tung trong phòng.
Khí đen lượn lờ.
Đêm tối không làm tầm mắt của hắn hạn chế, tính tình xâm lược thiên phú ôm chặt lấy nàng.
“Khí đen” vắt vẻo, ai người nháy mắt gần kề.
Sau đó trán cụng trán, hơi thở giao thoa.
Lục Tiêu đột nhiên cười khẽ.
“Em biết không, bắt đầu từ lúc anh thấy em, đã muốn…”
Hắn nói, hơi thở ấm áp phả bên tai Vân Khuynh, tê tê ngứa ngứa.
Nàng hỏi: “Muốn thế nào vậy?”
Nghe vậy, thân thể nóng rực bao trùm lấy, tiếng nói trầm trầm khác hẳn thường ngày vang lên.
“Muốn làm thí nghiệm khiến cho em sụp đổ…vtốt nhất là khóc lên!”
Vân Khuynh nheo mắt, thân thể lưu loát vừa chuyển ——
Liền tránh thoát.
Sau đó nàng đi vòng qua lưng hắn, cảm nhận được ấn ký huyền văn.
Vân Khuynh rũ mắt, vuốt ve một lát, đột nhiên cắn một phát xuống dưới.
“Oh shit!”
Giây tiếp theo,
Khí đen ngang dọc, chớp mắt đã cuốn người về vị trí cũ.
“Tuy rằng không thể thí nghiệm được thì đêm nay vẫn có thể dùng cách khác…”
Làm em khóc luôn.
Lời ám chỉ còn chưa hết, nàng cười cười dán mặt vào thân thể nóng, chủ động ôm lấy cổ hắn.
“Bác sĩ Lục hình như quá tự tin rồi nhỉ?”
Vân Khuynh khiêu khích trêu chọc.
“Em vậy nhưng mà có thể chất tự chữa trị đó.”
“Hà.”
Lục Tiêu thấp giọng cười thành tiếng, hơi lạnh ở đầu ngón tay phác thảo toàn thân nàng.
“Em muốn nhắc anh phải cố toàn lực đấy hử?”
Giây tiếp theo.
Hắn chế trụ nàng, cắn trả thù lên xương quai xanh tinh xảo.
Sau đó, trong bóng tối nồng nhiệt, một đường thẳng tiến.
Đêm, còn dài, nhỉ?!
*
Công nguyên năm 2020, mạt thế tới.
3 năm tiếp đó chính là thời đại được coi là hắc ám nhất của loài người.
Cho đến năm công nguyên 2024, thủ lĩnh Tống Vân Khuynh của căn cứ Giang Nam lên đài.
Công nguyên năm 2027, Tống Vân Khuynh chính thức thành hôn với Lục Tiêu.
Công nguyên năm 2029, thuốc nghiên cứu được sử dụng rộng rãi. Tất cả mọi người trên thế giới đều tiến hóa thành loài dị năng mới.
Công nguyên năm 2030, tang thi hầu như bị quét sạch. Ngoại trừ một số ít ở nơi hoang dã, zombie hoàn toàn biến mất trong cuộc sống nhân loại.
Cuối năm 3032, mặt trời mọc lên lần nữa, trời đất sáng rực trở lại. Một năm này, pháo đài căn cứ Giang Nam tuyên cáo — trở thành quá khứ vĩnh viễn.
Mọi người nhảy cẫng hoan hô, mừng chảy nước mắt.
Vì vậy.
Ngày đó, để chào kỷ nguyên mới, căn cứ Giang Nam tuyên cáo thành lập đế quốc mới, tôn thủ lĩnh Tống Vân Khuynh thành nữ hoàng.
Ngày hôm sau là năm đầu tiên của đất nước.
Ngày làm nghi lễ lên ngôi, nữ hoàng tân nhậm cầm tay hoàng phu của mình, cùng nhau bước lên đài cao.
“… Khi đế quốc mở ra, đệ nhất nữ hoàng cùng hoàng phu của nàng đều là những nhân vật của truyền thuyết.”
“Nữ hoàng dẫn dắt toàn bộ nhân loại đi ra khỏi khốn cảnh, hoàng phu bệ hạ nghiên cứu khoa học hướng thế giới tới sơ sở của thế kỷ mới…”
Đế quốc năm 230.
Bảo tàng Hoàng gia, trước bức họa to nhất ở giữa, một hướng dẫn viên thao thao bất tuyệt kể chuyện cho khách tham quan.
“Hu.” Một bé gái nhỏ hơi sợ kêu lên, nghi ngờ nói.
“Chị ơi, vì sao chỉ có bọn họ là để bức họa vậy.”
“Cái này…”
Bài này chưa có ôn ——
Hỏi cô ư?
Cô cũng có biết đâu.
Bây giờ đã là đời hoàng đế thứ 8 rồi.
Nữ hoàng đệ nhất cùng hoàng phu không có con nối dòng, trị quốc 32 năm liền truyền ngôi cho thuộc hạ.
Sau đó không còn tung tích.
Mà trong khoảng thời gian nữ hoàng tại vị, mọi người đã nghiên cứu ra camera một lần nữa.
Nhưng cả hai vị đều không có ảnh lẫn chân dung điêu khắc.
Người hướng dẫn quay vòng lại vấn đề lịch sử lần nữa, cười cầu tài.
“Nhân vật truyền kì thì hờ hờ, luôn thần bí khiêm tốn mà.”
“Phụt ——”
Phía sau hình như có tiếng cười khẽ,
Người hướng dẫn có chút ngạc nhiên nhìn lên, lại thấy thân ảnh của đôi tình nhân đang dắt tay nhau rời đi.
Mặc dù chỉ là bóng lưng, lại vẫn có thể nhìn ra được họ vô cùng ưu tú.
Hơn nữa dường như… hơi bị quen nhỉ.
Người hướng dẫn hồi thần, nháy mắt, người kia đã đi mất.
Lúc này, cô gái nhỏ kia đã thay đổi vấn đề.
“Vậy nữ hoàng bệ hạ và hoàng phu giờ ở đâu ạ?”
Lời vừa hỏi, mẹ của cô bé cũng phải bật cười.
“Nhóc con, thời đại bây giờ so với thời của nữ hoàng đã qua hơn 200 năm rồi.”
Cho dù có là dị năng giả cao cấp đi nữa thì tuổi thọ cũng chỉ tới 150 là nhất, không thể có khả năng sống hơn 200 tuổi được.
…
“Cô bé đó thú vị thật đấy.”
Bên kia, hai người vừa bước ra khỏi bảo tàng hoàng gia hòa nhập vào đoàn người bước chậm trên đường phố phồn hoa.
Kỳ lạ thay, đoàn người lui tới đều chú ý tới bọn họ.
Không sai.
Đây chính là truyền kì trong miệng của hướng dẫn viên ——
Nữ hoàng đệ nhất cùng hoàng phu bệ hạ.
Vân Khuynh cũng không ngờ tới, sau khi bước vào cấp 10, tuổi thọ của con người có thể dài tới như vậy.
Có điều khác là kiếp này hai người từ chức rất sớm.
Những ngày còn lại họ cùng nhau đi khắp nơi khám phá thế giới mới.
Năm nay, hai người quay trở lại căn cứ Giang Nam, hôm nay là Đế Đô.
Không ngờ tới.
Có thể nghe thấy lời nghị luận “thú vị” như thế ở bảo tàng.
Lúc này, hai người đang nghị luận về vấn đề ban nãy hướng dẫn viên không giải thích được ——
“Bác sĩ Lục, anh nói xem, vì sao Nữ hoàng đệ nhất không có ảnh chụp?”
Vân Khuynh mở miệng trêu, khóe môi mang nụ cười không tốt chút nào.
Mà Lục Tiêu liếc mắt nhìn nàng, lại nhàn nhạt rũ mắt, không nói gì.
Giây tiếp theo.
Nàng ghé sát vào tai hắn, thần bí nói: “Để em nói cho anh biết, là vì…”
Editor: Vì sao vì sao vì sao. Đoán trúng có thưởng!
/274
|