Edit: Kookies
Beta: Mạc Khinh Vũ
“Điện hạ, quấy rầy.”
Bên ngoài phòng, âm thanh mười phần kính cẩn truyền đến.
“Xin hỏi chúng thần có thể vào không?”
Vân Khuynh ngẩn ra, thiếu chút nữa cho là mình bị đưa về gia tộc Ventrue ——
Nơi này là huyết tộc, tại sao lại gọi như vậy?
Trong lòng nàng tự cân nhắc, ngoài miệng vẫn lập tức trả lời.
“Không sao, vào đi.”
Giây tiếp theo.
Liền thấy một đám thị nữ đẩy cửa ra, nối đuôi nhau mà vào.
Hơn nữa, đều cúi thấp đầu, trong tay cầm chắc khay, bên trên bày biện… quần áo và trang sức!?
Vân Khuynh dừng tay.
Chẳng lẽ…
Quả nhiên.
Giây tiếp theo, liền thấy thị nữ đi đầu bước một bước lên trước, giọng nói có chút run rẩy.
“Điện hạ, để chúng thần hầu hạ ngài thay quần áo đi.”
Vân Khuynh: “……”
Mình đáng sợ như vậy sao?
Khụ.
Nàng không biết ——
Những thị nữ này, cũng không hoàn toàn là vì sợ.
Tuy nói, huyết tộc cấp chín cũng có uy áp huyết mạch nhất định.
Nhưng thị nữ nơi này thực lực ít nhiều cũng không tầm thường.
Mặc dù Vân Khuynh bị áp chế quả thật có chỗ không khoẻ, nhưng cấp thấp bình thường cũng không thất thố như vậy.
Biểu hiện lúc này của những cô ấy, thật ra, phần lớn là vì căng thẳng.
Còn có… kích động.
Phải biết rằng.
Mấy ngày trước, bệ hạ đột nhiên tỉnh lại từ trong hôn mê.
Đêm qua, lại vô thanh vô tức mang về một cô gái huyết mạch có khí tức mạnh mẽ!
…… Đây là tin tức thú vị mà lâu đài cổ trăm ngàn năm qua cũng chưa từng có a!
Trong chốc lát, tin tức này truyền khắp trên dưới, tất cả mọi người đều phỏng đoán ——
Bệ hạ đây là muốn làm gì?
Là hứng lên muốn nuôi dưỡng huyết nô, hay là muốn tự mình chọn lựa “Chấp Pháp giả”…… Hoặc có lẽ, cây vạn tuế ra hoa!?
Tóm lại, là âm thầm bát quái.
…… Lúc này, thị nữ tiếp xúc gần gũi với vai chính thật ra vô cùng kích động, mới khẽ run lên.
Chẳng qua, khi để ý đến thần sắc Vân Khuynh có chút giật mình, tố chất công việc của cô ta cuối cùng đã trở lại.
“Tôi đến giúp ngài.”
Thị nữ đi đầu bỗng ngẩng đầu lên, vừa âm thầm đánh giá, vừa ân cần chu đáo.
Vân Khuynh bắt được ánh sáng quỷ dị trong mắt cô ta, ngừng một lát.
“Không cần làm phiền. Để ta tự làm.”
“Nhưng……”
“Ta quen tự mình thay.”
Môi Vân Khuynh gợi lên độ cong nhợt nhạt: “Để ta tự làm đi.”
Lại không ngờ.
Thị nữ kia ngây cả người, một lát sau mới nói.
“Được rồi. Chúng thần chờ ở bên ngoài, ngài có thể gọi bất cứ lúc nào.”
Nói xong, thị nữ mới được giao phó xong, bước chân nhẹ nhàng lui xuống ——
Ríu rít.
Vị điện hạ nhỏ này, thật sự là quá đẹp!
Một bộ dáng thiếu nữ, nhưng lại ngoan ngoãn mị hoặc……
Nên ở lại lâu đài cổ của bọn họ mãi mãi!
Cô mặc kệ, cần bầu một phiếu cho cây vạn tuế ra hoa bệ hạ!
Trong phòng.
Vân Khuynh không biết nội tâm thị nữ đi đầu kia đã vòng vo mấy vòng, chỉ thấy bị săn sóc thật phức tạp, bất đắc dĩ lựa chọn.
Sau một lúc lâu.
Nàng thay một bộ váy lễ phục nhỏ, giẫm lên thảm nhung đỏ tươi, dưới sự hướng dẫn của thị nữ kia đi đến phòng tiệc.
Dọc đường đi, Vân Khuynh như có điều gì suy nghĩ, cũng không chú ý đến bố trí xa hoa xung quanh.
Cho đến khi thị nữ đi đầu gọi nàng một tiếng: “Điện hạ, tới rồi.” Mới bỗng nhiên phản ứng kịp.
“Mời điện hạ ——”
Người hầu nghe được bên ngoài vội kéo cửa ra, cũng không dám nhìn lâu.
“Bệ hạ ở bên trong chờ ngài.”
Vân Khuynh trưng ra nụ cười khéo léo, hướng anh ta khẽ gật đầu tỏ ý đã nghe, hơi nhấc làn váy, mới bước vào ——
Đi đối mặt với vai ác của vị diện này so với người yêu hư hư thực thực nhà mình.
Bàn dài cổ xưa mười phần trang nhã, ở giữa bày biện ánh sáng trắng yếu ớt từ những cây nến nhỏ, chiếu sáng trên bàn…… Hai cốc thủy tinh chân dài đựng đầy máu tươi.
Cảnh tượng trước mắt, xa hoa mà mười phần quỷ mị.
Nhưng… tầm mắt Vân Khuynh lại dừng ở người đàn ông phía sau chiếc bàn dài kia ——
Lần này, nàng rốt cuộc nhìn rõ diện mạo của hắn.
Cũng không ngoài ý muốn chính là… Cho dù đứng giữa huyết tộc cũng có dáng dấp của kẻ đứng đầu.
Nhưng mà, càng hấp dẫn người hơn lại là khí chất thần bí trên người hắn.
Đó là… một loại tao nhã và ma mị đến cực hạn.
Ngàn năm lắng đọng lại, đều che giấu trong đôi mắt u ám kia.
Khi hắn nhìn sang, trong cái nhìn lạnh băng tựa hồ xen lẫn xót thương. Chỉ một cái liếc mắt, thậm chí cũng khiến kẻ khác hoa mắt chóng mặt.
Lúc này, hắn đang ngồi sau bàn dài hoa lệ, trong chớp mắt khiến mọi thứ xa xỉ trở thành phông nền.
… Vân Khuynh thở dài thầm khen, cong môi, dùng lễ tiết huyết tộc cổ xưa hướng hắn kính chào.
“Thân vương Lecesne.”
Lúc này, người đàn ông đang bưng chiếc cốc chân dài, máu tươi đỏ thắm trong đó nhẹ dính qua làn môi mỏng của hắn, rơi nhẹ như không.
“Ừ.” Trong giọng nói của hắn tựa hồ có chút kinh ngạc: “Ngươi biết ta?”
Vân Khuynh nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh cười đáp trả một tiếng.
Giây tiếp theo.
Lại thấy người đàn ông cười nhẹ ra tiếng: “Cô bé nhỏ nhà Ventrue.”
Ánh mắt hắn u ám, cũng hòa hoãn dịu dàng.
“Lịch sử học được không tệ, gia tộc của ngươi tuy ở ẩn trăm năm, chẳng lẽ thật sự không biết… Bây giờ, đã sớm không còn thân vương gì.”
Vân Khuynh hạ tầm mắt, nàng đương nhiên biết.
Chỉ là nhất thời không tìm ra cách xưng hô tốt hơn thôi ——
Đại chiến trăm năm trước kia, cha mẹ nguyên chủ bị thương nặng, vua huyết tộc cũng trực tiếp ngã xuống.
Kể từ đó, huyết tộc trở thành chính phủ của chính họ. Vốn là thân vương, phong hào công tước, cũng sớm trở thành hữu danh vô thực.
Chủ nhân gia tộc càng cường hãn cổ xưa thì đều có tước vị tự phong cho mình.
Ví như, vị trước mắt này…
Được xưng là quân chủ Ám Dạ huyết tộc, Nuse Lecesne.
Thân vương cổ xưa đã sống ngàn năm, thậm chí còn già hơn so với hoàng đế huyết tộc tiền nhiệm, thực lực càng hùng mạnh khó lường.
Đồng thời, cũng là vai ác đệ nhất của vị diện này.
Theo thế giới lúc đầu ghi lại, Nuse dốc sức thống nhất huyết tộc, một tay tạo nên kế hoạch “âm mưu kinh thiên”, tận lực khơi mào mâu thuẫn giữa thợ săn và huyết tộc.
Cuối cùng, âm mưu bị “khí vận chi nữ” chọc thủng, gia tộc Lecesne cũng bị huyết tộc và thợ săn tạo thành liên minh diệt trừ.
Mà vị Nuse, kẻ âm thầm khống chế này, khi chuyện xảy ra còn đang hôn mê.
Vì vậy.
Bị năng lực của huyết tộc tiền nhiệm Steve tìm được quan tài…… Thừa dịp hắn còn đang chìm trong hôn mê, hao hết tâm lực thủ tiêu hắn.
Lại nói tiếp, đây đối với Nuse mà nói quả thực là bi kịch hài hước mà đen tối.
Vân Khuynh suy nghĩ, lại nâng mắt lên, liếc nhìn người đàn ông ——
Chỉ cảm thấy khả năng hắn là người yêu của mình đã tăng đến chín phần.
Dù sao…… Mỗi một đời cũng là người bị rớt đài.
Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy có chút buồn cười, bên môi mới vừa cong lên, liền nghe giọng nam trầm thấp nói.
“Ngồi đi.” Nuse hướng nàng ra hiệu, cũng không rối rắm vấn đề xưng hô nữa.
Chờ Vân Khuynh ngồi xuống, liền giơ chén rượu lên, kính về phía xa.
Nhưng mà…
Nàng nhìn máu tươi trước mắt, tạm thời không cử động.
Đã từng là loài người, quả thực khó có thể thay đổi ngay lập tức.
Huống chi.
Huyết tộc cấp chín đối với máu, thật ra cũng không tính là đói khát.
Thậm chí, dưới tình huống không bị trọng thương, căn bản không cần ăn cơm.
Cho nên……
Hàng mi dài của Vân Khuynh khẽ run, hơi chần chừ ——
Nếu nói với vị quân chủ Ám Dạ này một câu nàng không đói bụng, không biết sẽ có hậu quả gì?
Nhưng không đợi nàng hành động, đối phương đã mở miệng giành trước.
“Thế nào, không hợp khẩu vị?”
“Ta…”
Vân Khuynh dừng lại, thành thạo mà mơ hồ nói: “Không quá quen.”
Lại lướt qua rốt cuộc là không quen cái gì, tùy hắn tự mình lý giải đi.
Nhưng không ngờ.
Giây tiếp theo, vị bệ hạ này cười nhẹ ra tiếng: “Là… không muốn ăn cơm?”
Beta: Mạc Khinh Vũ
“Điện hạ, quấy rầy.”
Bên ngoài phòng, âm thanh mười phần kính cẩn truyền đến.
“Xin hỏi chúng thần có thể vào không?”
Vân Khuynh ngẩn ra, thiếu chút nữa cho là mình bị đưa về gia tộc Ventrue ——
Nơi này là huyết tộc, tại sao lại gọi như vậy?
Trong lòng nàng tự cân nhắc, ngoài miệng vẫn lập tức trả lời.
“Không sao, vào đi.”
Giây tiếp theo.
Liền thấy một đám thị nữ đẩy cửa ra, nối đuôi nhau mà vào.
Hơn nữa, đều cúi thấp đầu, trong tay cầm chắc khay, bên trên bày biện… quần áo và trang sức!?
Vân Khuynh dừng tay.
Chẳng lẽ…
Quả nhiên.
Giây tiếp theo, liền thấy thị nữ đi đầu bước một bước lên trước, giọng nói có chút run rẩy.
“Điện hạ, để chúng thần hầu hạ ngài thay quần áo đi.”
Vân Khuynh: “……”
Mình đáng sợ như vậy sao?
Khụ.
Nàng không biết ——
Những thị nữ này, cũng không hoàn toàn là vì sợ.
Tuy nói, huyết tộc cấp chín cũng có uy áp huyết mạch nhất định.
Nhưng thị nữ nơi này thực lực ít nhiều cũng không tầm thường.
Mặc dù Vân Khuynh bị áp chế quả thật có chỗ không khoẻ, nhưng cấp thấp bình thường cũng không thất thố như vậy.
Biểu hiện lúc này của những cô ấy, thật ra, phần lớn là vì căng thẳng.
Còn có… kích động.
Phải biết rằng.
Mấy ngày trước, bệ hạ đột nhiên tỉnh lại từ trong hôn mê.
Đêm qua, lại vô thanh vô tức mang về một cô gái huyết mạch có khí tức mạnh mẽ!
…… Đây là tin tức thú vị mà lâu đài cổ trăm ngàn năm qua cũng chưa từng có a!
Trong chốc lát, tin tức này truyền khắp trên dưới, tất cả mọi người đều phỏng đoán ——
Bệ hạ đây là muốn làm gì?
Là hứng lên muốn nuôi dưỡng huyết nô, hay là muốn tự mình chọn lựa “Chấp Pháp giả”…… Hoặc có lẽ, cây vạn tuế ra hoa!?
Tóm lại, là âm thầm bát quái.
…… Lúc này, thị nữ tiếp xúc gần gũi với vai chính thật ra vô cùng kích động, mới khẽ run lên.
Chẳng qua, khi để ý đến thần sắc Vân Khuynh có chút giật mình, tố chất công việc của cô ta cuối cùng đã trở lại.
“Tôi đến giúp ngài.”
Thị nữ đi đầu bỗng ngẩng đầu lên, vừa âm thầm đánh giá, vừa ân cần chu đáo.
Vân Khuynh bắt được ánh sáng quỷ dị trong mắt cô ta, ngừng một lát.
“Không cần làm phiền. Để ta tự làm.”
“Nhưng……”
“Ta quen tự mình thay.”
Môi Vân Khuynh gợi lên độ cong nhợt nhạt: “Để ta tự làm đi.”
Lại không ngờ.
Thị nữ kia ngây cả người, một lát sau mới nói.
“Được rồi. Chúng thần chờ ở bên ngoài, ngài có thể gọi bất cứ lúc nào.”
Nói xong, thị nữ mới được giao phó xong, bước chân nhẹ nhàng lui xuống ——
Ríu rít.
Vị điện hạ nhỏ này, thật sự là quá đẹp!
Một bộ dáng thiếu nữ, nhưng lại ngoan ngoãn mị hoặc……
Nên ở lại lâu đài cổ của bọn họ mãi mãi!
Cô mặc kệ, cần bầu một phiếu cho cây vạn tuế ra hoa bệ hạ!
Trong phòng.
Vân Khuynh không biết nội tâm thị nữ đi đầu kia đã vòng vo mấy vòng, chỉ thấy bị săn sóc thật phức tạp, bất đắc dĩ lựa chọn.
Sau một lúc lâu.
Nàng thay một bộ váy lễ phục nhỏ, giẫm lên thảm nhung đỏ tươi, dưới sự hướng dẫn của thị nữ kia đi đến phòng tiệc.
Dọc đường đi, Vân Khuynh như có điều gì suy nghĩ, cũng không chú ý đến bố trí xa hoa xung quanh.
Cho đến khi thị nữ đi đầu gọi nàng một tiếng: “Điện hạ, tới rồi.” Mới bỗng nhiên phản ứng kịp.
“Mời điện hạ ——”
Người hầu nghe được bên ngoài vội kéo cửa ra, cũng không dám nhìn lâu.
“Bệ hạ ở bên trong chờ ngài.”
Vân Khuynh trưng ra nụ cười khéo léo, hướng anh ta khẽ gật đầu tỏ ý đã nghe, hơi nhấc làn váy, mới bước vào ——
Đi đối mặt với vai ác của vị diện này so với người yêu hư hư thực thực nhà mình.
Bàn dài cổ xưa mười phần trang nhã, ở giữa bày biện ánh sáng trắng yếu ớt từ những cây nến nhỏ, chiếu sáng trên bàn…… Hai cốc thủy tinh chân dài đựng đầy máu tươi.
Cảnh tượng trước mắt, xa hoa mà mười phần quỷ mị.
Nhưng… tầm mắt Vân Khuynh lại dừng ở người đàn ông phía sau chiếc bàn dài kia ——
Lần này, nàng rốt cuộc nhìn rõ diện mạo của hắn.
Cũng không ngoài ý muốn chính là… Cho dù đứng giữa huyết tộc cũng có dáng dấp của kẻ đứng đầu.
Nhưng mà, càng hấp dẫn người hơn lại là khí chất thần bí trên người hắn.
Đó là… một loại tao nhã và ma mị đến cực hạn.
Ngàn năm lắng đọng lại, đều che giấu trong đôi mắt u ám kia.
Khi hắn nhìn sang, trong cái nhìn lạnh băng tựa hồ xen lẫn xót thương. Chỉ một cái liếc mắt, thậm chí cũng khiến kẻ khác hoa mắt chóng mặt.
Lúc này, hắn đang ngồi sau bàn dài hoa lệ, trong chớp mắt khiến mọi thứ xa xỉ trở thành phông nền.
… Vân Khuynh thở dài thầm khen, cong môi, dùng lễ tiết huyết tộc cổ xưa hướng hắn kính chào.
“Thân vương Lecesne.”
Lúc này, người đàn ông đang bưng chiếc cốc chân dài, máu tươi đỏ thắm trong đó nhẹ dính qua làn môi mỏng của hắn, rơi nhẹ như không.
“Ừ.” Trong giọng nói của hắn tựa hồ có chút kinh ngạc: “Ngươi biết ta?”
Vân Khuynh nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh cười đáp trả một tiếng.
Giây tiếp theo.
Lại thấy người đàn ông cười nhẹ ra tiếng: “Cô bé nhỏ nhà Ventrue.”
Ánh mắt hắn u ám, cũng hòa hoãn dịu dàng.
“Lịch sử học được không tệ, gia tộc của ngươi tuy ở ẩn trăm năm, chẳng lẽ thật sự không biết… Bây giờ, đã sớm không còn thân vương gì.”
Vân Khuynh hạ tầm mắt, nàng đương nhiên biết.
Chỉ là nhất thời không tìm ra cách xưng hô tốt hơn thôi ——
Đại chiến trăm năm trước kia, cha mẹ nguyên chủ bị thương nặng, vua huyết tộc cũng trực tiếp ngã xuống.
Kể từ đó, huyết tộc trở thành chính phủ của chính họ. Vốn là thân vương, phong hào công tước, cũng sớm trở thành hữu danh vô thực.
Chủ nhân gia tộc càng cường hãn cổ xưa thì đều có tước vị tự phong cho mình.
Ví như, vị trước mắt này…
Được xưng là quân chủ Ám Dạ huyết tộc, Nuse Lecesne.
Thân vương cổ xưa đã sống ngàn năm, thậm chí còn già hơn so với hoàng đế huyết tộc tiền nhiệm, thực lực càng hùng mạnh khó lường.
Đồng thời, cũng là vai ác đệ nhất của vị diện này.
Theo thế giới lúc đầu ghi lại, Nuse dốc sức thống nhất huyết tộc, một tay tạo nên kế hoạch “âm mưu kinh thiên”, tận lực khơi mào mâu thuẫn giữa thợ săn và huyết tộc.
Cuối cùng, âm mưu bị “khí vận chi nữ” chọc thủng, gia tộc Lecesne cũng bị huyết tộc và thợ săn tạo thành liên minh diệt trừ.
Mà vị Nuse, kẻ âm thầm khống chế này, khi chuyện xảy ra còn đang hôn mê.
Vì vậy.
Bị năng lực của huyết tộc tiền nhiệm Steve tìm được quan tài…… Thừa dịp hắn còn đang chìm trong hôn mê, hao hết tâm lực thủ tiêu hắn.
Lại nói tiếp, đây đối với Nuse mà nói quả thực là bi kịch hài hước mà đen tối.
Vân Khuynh suy nghĩ, lại nâng mắt lên, liếc nhìn người đàn ông ——
Chỉ cảm thấy khả năng hắn là người yêu của mình đã tăng đến chín phần.
Dù sao…… Mỗi một đời cũng là người bị rớt đài.
Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy có chút buồn cười, bên môi mới vừa cong lên, liền nghe giọng nam trầm thấp nói.
“Ngồi đi.” Nuse hướng nàng ra hiệu, cũng không rối rắm vấn đề xưng hô nữa.
Chờ Vân Khuynh ngồi xuống, liền giơ chén rượu lên, kính về phía xa.
Nhưng mà…
Nàng nhìn máu tươi trước mắt, tạm thời không cử động.
Đã từng là loài người, quả thực khó có thể thay đổi ngay lập tức.
Huống chi.
Huyết tộc cấp chín đối với máu, thật ra cũng không tính là đói khát.
Thậm chí, dưới tình huống không bị trọng thương, căn bản không cần ăn cơm.
Cho nên……
Hàng mi dài của Vân Khuynh khẽ run, hơi chần chừ ——
Nếu nói với vị quân chủ Ám Dạ này một câu nàng không đói bụng, không biết sẽ có hậu quả gì?
Nhưng không đợi nàng hành động, đối phương đã mở miệng giành trước.
“Thế nào, không hợp khẩu vị?”
“Ta…”
Vân Khuynh dừng lại, thành thạo mà mơ hồ nói: “Không quá quen.”
Lại lướt qua rốt cuộc là không quen cái gì, tùy hắn tự mình lý giải đi.
Nhưng không ngờ.
Giây tiếp theo, vị bệ hạ này cười nhẹ ra tiếng: “Là… không muốn ăn cơm?”
/274
|