Editor: NHY
Đây là mệnh định bạn lữ duyên phận a!
Nhưng, nhưng bệ hạ bọn hắn …… Thế nhưng đem nhân gia thu làm huyết duệ?!
Trời ạ.
Vị huyết tộc nhỏ gầy này chần chừ, nhìn nam tử thần sắc quỷ quyệt, vẫn là đem lời nói nuốt xuống.
Mà bên kia.
Trong phòng ngủ, âm u lành lạnh ướt lạnh lan tràn.
Thiếu nữ tuyệt mỹ chính đứng lặng ở trước gương lớn, nhìn chính mình——
Bàn tay mềm vừa động, nhẹ phẩy qua ấn ký huyền văn dưới xương quai xanh.
Trong mắt nàng, như suy tư gì u ám.
Trầm ngâm sau một lúc lâu…… Rốt cuộc, môi đỏ thắm câu ra cái độ cung không có hảo ý.
Muốn ngoan đúng không, chờ xem.
*
Hôm sau.
Khi Nuse nhìn thấy người hầu đẩy cửa phòng, không khỏi nheo lại mắt: “Ngươi……”
Chỉ thấy trước một đám người hầu, người đứng thẳng dẫn dắt, lại là thiếu nữ mới vừa trở thành huyết duệ của hắn.
Lúc này, lúm đồng tiền đối phương ẩn hiện như thiên sứ ngoan ngoãn: “Bệ hạ, ngày an.”
“Ngươi tới làm gì?”
Tròng mắt ám kim trầm xuống, hơi thở huyết tộc ma mị, có một loại lực áp bách kinh người.
Nhưng mà, Vân Khuynh lại một chút cũng không dao động.
Nàng hướng hắn hơi hơi gật đầu, vẻ mặt tự nhiên mà toát ra thần sắc nhu hòa.
“Ta đã đã là huyết duệ của bệ hạ, cần vâng theo cổ huấn, tùy thời hầu hạ gần kề ngài.”
“Nga?”
Nuse liếc nhìn thiếu nữ một cái: “Ta ngược lại không nhớ rõ là cổ huấn từ nơi nào?”
Giây tiếp theo.
Liền thấy nàng gợi môi: “Bệ hạ, là trong 《 cổ huyết tộc kỷ niên sử 》ghi lại.”
“Nga?” Nam tử trầm ngâm một lát, mới nhớ tới ——
Đó là một quyển sách sử huyết tộc ký lục cổ từ mấy ngàn năm trước, trong đó xác có đề cập đến huyết duệ.
Lúc ấy, cấp bậc bên trong huyết tộc càng nghiêm ngặt, hậu duệ đối với trưởng giả cần bảo trì cung kính tuyệt đối, bên người hầu hạ đúng là cũng thập phần thường thấy.
Nhưng, kỳ thật cũng không có văn bản rõ ràng quy định……
A.
Đôi mắt ám kim sắc hiện lên tia nghiền ngẫm, Nuse nhướng mày, ngữ khí khó lường: “Quả thực có ghi chép tương quan.”
“Chỉ là không nghĩ tới, lại vẫn có người có thể trực tiếp lý giải ra cổ huấn.”
Trong lời nói có điều ám chỉ, lại đã ám chỉ mà chọc thủng tiểu tâm cơ của Vân Khuynh.
Nghe vậy, nàng không hề kinh hoảng, ngược lại độ cung bên môi càng sâu.
Giây tiếp theo.
Thiếu nữ nhấc mắt, thẳng tắp vọng vào hắn đồng trung: “Cảm ơn bệ hạ khích lệ.”
Thần sắc của nàng một mảnh chân thành, trong đôi mắt đen láy lại toát ra một chút ý cười.
“Rốt cuộc…… Ta học lịch sử cũng không tồi.”
Trong nháy mắt.
Nuse nheo mắt, liếc xéo nàng một cái, đáp lại mà ngoéo tay.
“Một khi đã như vậy. Lại đây…… Giúp ta thay quần áo.”
……
Sau một lúc lâu.
Trước gương toàn thân, Vân Khuynh đang giúp nam tử cởi áo ngủ ——
Thân hình nam tử huyết tộc thành niên hoàn mỹ, dần dần ở trước mắt nàng hiển lộ……
Thiếu nữ động tác thong dong, vẻ mặt không chảy ra nửa phần túng quẫn.
Chỉ có lông mi khẽ run, mới ẩn ẩn biểu hiện ra cảm xúc chân thật của nàng.
Cho đến khi…… Hắn hoàn toàn xích lõa.
Vân Khuynh mới có chút ngập ngừng.
Nàng hơi hơi rũ mắt, xoay người, cầm lấy lễ phục đẹp đẽ quý giá, bất động thanh sắc mà vòng tới phía sau nam tử——
Trong lòng nhảy dựng.
Chỉ thấy trên sống lưng rộng lớn kia, đường cong đẹp đẽ giãn ra, tái nhợt.
Nhưng, ở nháy mắt Vân Khuynh tới gần.
Một màn quỷ dị, bỗng nhiên thoáng hiện ——
Xương bả vai vốn không hề có dấu vết, ẩn ẩn hiện lên một đạo huyền văn, lại cực nhanh mà mất đi vô tung.
Nàng ánh mắt ngưng lại, theo bản năng mà vươn tay, phủ lên chỗ ấn ký thoáng hiện kia.
Mà trong nháy mắt tiếp xúc đến da thịt tái nhợt kia, đột nhiên ——
Trời đất quay cuồng.
Trong chớp nhoáng, lại bị nam tử đẩy đến sát gương toàn thân.
Phải đến khi phần lưng để chạm vào mặt kính lạnh băng, Vân Khuynh mới phản ứng lại.
Nàng nhấc mắt, đối diện cặp mắt ma mị của Nuse.
“Bệ hạ.”
Thiếu nữ thấp thấp mà gọi hắn một tiếng, khẽ dời tầm mắt: “Ngài làm sao vậy?”
Nuse rũ mắt, khóa trụ khuôn mặt tuyệt mỹ không chút gợn sóng kia ——
Ảo giác sao?
Vừa mới, nháy mắt nàng chạm vào mình kia, hắn thế nhưng cảm nhận được một tia nhiệt ý.
Nhưng, có điều…… Huyết tộc không có khả năng có độ ấm.
Nam tử nhíu mày lại, khó có được mà sinh ra một tia hoang mang.
Hắn nghĩ, bỗng dưng nâng hàm dưới thiếu nữ lên, mơn trớn gương mặt nàng.
…… Lành lạnh.
Nhưng xúc cảm bóng loáng hơi lạnh kia, thế nhưng cũng khiến đầu ngón tay lưu luyến không thôi.
Cực hạn thân mật vuốt ve, thiếu nữ nghiêng đầu nhìn lại nam tử, bên môi giơ lên ý cười thuần nhiên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nháy mắt tầm mắt giao triền kia, ánh mắt hắn tối sầm.
Mà nàng mười phần không muốn xa rời mà cọ cọ tay hắn. Sau đó…… Dùng xưng hô của tiểu bối mà nhẹ kêu.
“Bệ hạ.”
…… Nuse hơi ngừng.
Giây tiếp theo, đột nhiên thu hồi động tác, đồng thời buông lỏng Vân Khuynh ra.
Hơi thở ái muội mới vừa quanh quẩn, nháy mắt tan vỡ.
Nam tử xoay người, không lại để ý tới nàng, dứt khoát tự mình mặc đồ lên.
Mà sau lưng, thiếu nữ còn dựa vào mặt kính, híp mắt, bên môi gợi lên độ cung đầy ý xấu.
…… Một lát sau.
Khi hắn chuẩn bị xong, Vân Khuynh lại khôi phục bộ dáng ngoan hiền: “Bệ hạ, chúng ta hiện tại……?”
“Đi dùng cơm.”
Nuse ánh mắt trầm liễm liếc mắt nhìn nàng một cái, trên tuấn nhan cũng không có nửa phần cảm xúc xấu hổ.
Tựa hồ…… Chưa bao giờ phát sinh bất luận cái gì ngoài ý muốn.
Nhưng mà ——
Hơn một tháng kế tiếp.
Sáng sớm mỗi ngày, thiếu nữ đều sẽ đúng hạn chờ ở trước phòng nam tử.
Mà trong suốt cả một ngày tiếp sau đó, nàng càng có thể một tấc cũng không rời mà “Tùy hầu” ở bên cạnh hắn.
Cố tình, lời nói việc làm tìm không ra nửa điểm sai lầm, hoàn toàn là khuôn mẫu tiểu bối ngoan ngoãn tri kỷ đến mức tận cùng.
Nhưng là, trong khoảng thời gian hai người ở chung, lại sẽ thường thường phát sinh “Ngoài ý muốn”như sáng sớm ngày thứ nhất.
Như lơ đãng đụng vào, như ngẫu nhiên đối diện……
Như có như không ái muội không ngừng ấp ủ.
Ngày qua ngày, có chút gì đó…… lặng yên thay đổi.
*
Hôm nay, trước bữa tối.
Nuse tư thái ưu nhã mà ngồi ngay ngắn ở sau bàn dài, như suy tư gì ——
Lại nhớ tới tiểu gia hỏa mình mới thu làm huyết duệ.
Hắn cũng không trì độn.
Tuy rằng tiểu gia hỏa luôn là mang một bộ dáng vãn bối ngoan ngoãn ……
Nhưng Nuse sao có thể không nhìn ra, tâm tư chân chính ủa đối phương?
Hắn cũng đã sớm biết ——
Ngày ấy, ám chỉ sau hội nghị của nàng, cũng không phải vui đùa.
Chỉ là, khi đó, Nuse tuy đối với người từ cảnh trong mơ này ôm cực đại hảo cảm, nhưng lại chưa từng nghĩ tới ——
Chính mình sống mấy ngàn năm, sẽ đối với một tiểu gia hỏa còn không đến hai trăm tuổi, sinh ra…… tình cảm nam nữ.
Bởi vậy, hắn chỉ lựa chọn đem nàng thu làm huyết duệ.
Nhưng, mấy ngày nay ở chung, Nuse lại không thể không thừa nhận ——
Có lẽ, quyết định lúc trước, không phải là lựa chọn tốt nhất……
Khi Vân Khuynh bưng hai ly máu tươi đi vào, nhìn đến chính là nam nhân trầm ngâm như vậy.
Nàng có chút kinh ngạc mà nhướng mày, lại chưa nói gì, chỉ lưu loát mà đem bàn ăn bố trí cho tốt, mới đến ngồi xuống đối diện hắn.
Bữa tối ổn thoả.
Nuse nhẹ nhấc cốc chân dài, lắc nhẹ, cách pha lê đựng đầy máu đỏ thắm——
Ánh mắt yên lặng dừng ở trên người thiếu nữ.
Không giống ánh mắt trưởng bối ban đầu, lại trộn lẫn trong đó cảm giác xâm lược cực mạnh.
“Bệ hạ?”
Vân Khuynh bị nhìn tự nhiên cũng cảm giác được.
Nàng nhẹ gọi hắn một tiếng, giữa đôi mắt đen nhánh lộ ra mị hoặc như có như không.
“Ngài…… Là có cái gì muốn nói với ta sao?”
Đây là mệnh định bạn lữ duyên phận a!
Nhưng, nhưng bệ hạ bọn hắn …… Thế nhưng đem nhân gia thu làm huyết duệ?!
Trời ạ.
Vị huyết tộc nhỏ gầy này chần chừ, nhìn nam tử thần sắc quỷ quyệt, vẫn là đem lời nói nuốt xuống.
Mà bên kia.
Trong phòng ngủ, âm u lành lạnh ướt lạnh lan tràn.
Thiếu nữ tuyệt mỹ chính đứng lặng ở trước gương lớn, nhìn chính mình——
Bàn tay mềm vừa động, nhẹ phẩy qua ấn ký huyền văn dưới xương quai xanh.
Trong mắt nàng, như suy tư gì u ám.
Trầm ngâm sau một lúc lâu…… Rốt cuộc, môi đỏ thắm câu ra cái độ cung không có hảo ý.
Muốn ngoan đúng không, chờ xem.
*
Hôm sau.
Khi Nuse nhìn thấy người hầu đẩy cửa phòng, không khỏi nheo lại mắt: “Ngươi……”
Chỉ thấy trước một đám người hầu, người đứng thẳng dẫn dắt, lại là thiếu nữ mới vừa trở thành huyết duệ của hắn.
Lúc này, lúm đồng tiền đối phương ẩn hiện như thiên sứ ngoan ngoãn: “Bệ hạ, ngày an.”
“Ngươi tới làm gì?”
Tròng mắt ám kim trầm xuống, hơi thở huyết tộc ma mị, có một loại lực áp bách kinh người.
Nhưng mà, Vân Khuynh lại một chút cũng không dao động.
Nàng hướng hắn hơi hơi gật đầu, vẻ mặt tự nhiên mà toát ra thần sắc nhu hòa.
“Ta đã đã là huyết duệ của bệ hạ, cần vâng theo cổ huấn, tùy thời hầu hạ gần kề ngài.”
“Nga?”
Nuse liếc nhìn thiếu nữ một cái: “Ta ngược lại không nhớ rõ là cổ huấn từ nơi nào?”
Giây tiếp theo.
Liền thấy nàng gợi môi: “Bệ hạ, là trong 《 cổ huyết tộc kỷ niên sử 》ghi lại.”
“Nga?” Nam tử trầm ngâm một lát, mới nhớ tới ——
Đó là một quyển sách sử huyết tộc ký lục cổ từ mấy ngàn năm trước, trong đó xác có đề cập đến huyết duệ.
Lúc ấy, cấp bậc bên trong huyết tộc càng nghiêm ngặt, hậu duệ đối với trưởng giả cần bảo trì cung kính tuyệt đối, bên người hầu hạ đúng là cũng thập phần thường thấy.
Nhưng, kỳ thật cũng không có văn bản rõ ràng quy định……
A.
Đôi mắt ám kim sắc hiện lên tia nghiền ngẫm, Nuse nhướng mày, ngữ khí khó lường: “Quả thực có ghi chép tương quan.”
“Chỉ là không nghĩ tới, lại vẫn có người có thể trực tiếp lý giải ra cổ huấn.”
Trong lời nói có điều ám chỉ, lại đã ám chỉ mà chọc thủng tiểu tâm cơ của Vân Khuynh.
Nghe vậy, nàng không hề kinh hoảng, ngược lại độ cung bên môi càng sâu.
Giây tiếp theo.
Thiếu nữ nhấc mắt, thẳng tắp vọng vào hắn đồng trung: “Cảm ơn bệ hạ khích lệ.”
Thần sắc của nàng một mảnh chân thành, trong đôi mắt đen láy lại toát ra một chút ý cười.
“Rốt cuộc…… Ta học lịch sử cũng không tồi.”
Trong nháy mắt.
Nuse nheo mắt, liếc xéo nàng một cái, đáp lại mà ngoéo tay.
“Một khi đã như vậy. Lại đây…… Giúp ta thay quần áo.”
……
Sau một lúc lâu.
Trước gương toàn thân, Vân Khuynh đang giúp nam tử cởi áo ngủ ——
Thân hình nam tử huyết tộc thành niên hoàn mỹ, dần dần ở trước mắt nàng hiển lộ……
Thiếu nữ động tác thong dong, vẻ mặt không chảy ra nửa phần túng quẫn.
Chỉ có lông mi khẽ run, mới ẩn ẩn biểu hiện ra cảm xúc chân thật của nàng.
Cho đến khi…… Hắn hoàn toàn xích lõa.
Vân Khuynh mới có chút ngập ngừng.
Nàng hơi hơi rũ mắt, xoay người, cầm lấy lễ phục đẹp đẽ quý giá, bất động thanh sắc mà vòng tới phía sau nam tử——
Trong lòng nhảy dựng.
Chỉ thấy trên sống lưng rộng lớn kia, đường cong đẹp đẽ giãn ra, tái nhợt.
Nhưng, ở nháy mắt Vân Khuynh tới gần.
Một màn quỷ dị, bỗng nhiên thoáng hiện ——
Xương bả vai vốn không hề có dấu vết, ẩn ẩn hiện lên một đạo huyền văn, lại cực nhanh mà mất đi vô tung.
Nàng ánh mắt ngưng lại, theo bản năng mà vươn tay, phủ lên chỗ ấn ký thoáng hiện kia.
Mà trong nháy mắt tiếp xúc đến da thịt tái nhợt kia, đột nhiên ——
Trời đất quay cuồng.
Trong chớp nhoáng, lại bị nam tử đẩy đến sát gương toàn thân.
Phải đến khi phần lưng để chạm vào mặt kính lạnh băng, Vân Khuynh mới phản ứng lại.
Nàng nhấc mắt, đối diện cặp mắt ma mị của Nuse.
“Bệ hạ.”
Thiếu nữ thấp thấp mà gọi hắn một tiếng, khẽ dời tầm mắt: “Ngài làm sao vậy?”
Nuse rũ mắt, khóa trụ khuôn mặt tuyệt mỹ không chút gợn sóng kia ——
Ảo giác sao?
Vừa mới, nháy mắt nàng chạm vào mình kia, hắn thế nhưng cảm nhận được một tia nhiệt ý.
Nhưng, có điều…… Huyết tộc không có khả năng có độ ấm.
Nam tử nhíu mày lại, khó có được mà sinh ra một tia hoang mang.
Hắn nghĩ, bỗng dưng nâng hàm dưới thiếu nữ lên, mơn trớn gương mặt nàng.
…… Lành lạnh.
Nhưng xúc cảm bóng loáng hơi lạnh kia, thế nhưng cũng khiến đầu ngón tay lưu luyến không thôi.
Cực hạn thân mật vuốt ve, thiếu nữ nghiêng đầu nhìn lại nam tử, bên môi giơ lên ý cười thuần nhiên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nháy mắt tầm mắt giao triền kia, ánh mắt hắn tối sầm.
Mà nàng mười phần không muốn xa rời mà cọ cọ tay hắn. Sau đó…… Dùng xưng hô của tiểu bối mà nhẹ kêu.
“Bệ hạ.”
…… Nuse hơi ngừng.
Giây tiếp theo, đột nhiên thu hồi động tác, đồng thời buông lỏng Vân Khuynh ra.
Hơi thở ái muội mới vừa quanh quẩn, nháy mắt tan vỡ.
Nam tử xoay người, không lại để ý tới nàng, dứt khoát tự mình mặc đồ lên.
Mà sau lưng, thiếu nữ còn dựa vào mặt kính, híp mắt, bên môi gợi lên độ cung đầy ý xấu.
…… Một lát sau.
Khi hắn chuẩn bị xong, Vân Khuynh lại khôi phục bộ dáng ngoan hiền: “Bệ hạ, chúng ta hiện tại……?”
“Đi dùng cơm.”
Nuse ánh mắt trầm liễm liếc mắt nhìn nàng một cái, trên tuấn nhan cũng không có nửa phần cảm xúc xấu hổ.
Tựa hồ…… Chưa bao giờ phát sinh bất luận cái gì ngoài ý muốn.
Nhưng mà ——
Hơn một tháng kế tiếp.
Sáng sớm mỗi ngày, thiếu nữ đều sẽ đúng hạn chờ ở trước phòng nam tử.
Mà trong suốt cả một ngày tiếp sau đó, nàng càng có thể một tấc cũng không rời mà “Tùy hầu” ở bên cạnh hắn.
Cố tình, lời nói việc làm tìm không ra nửa điểm sai lầm, hoàn toàn là khuôn mẫu tiểu bối ngoan ngoãn tri kỷ đến mức tận cùng.
Nhưng là, trong khoảng thời gian hai người ở chung, lại sẽ thường thường phát sinh “Ngoài ý muốn”như sáng sớm ngày thứ nhất.
Như lơ đãng đụng vào, như ngẫu nhiên đối diện……
Như có như không ái muội không ngừng ấp ủ.
Ngày qua ngày, có chút gì đó…… lặng yên thay đổi.
*
Hôm nay, trước bữa tối.
Nuse tư thái ưu nhã mà ngồi ngay ngắn ở sau bàn dài, như suy tư gì ——
Lại nhớ tới tiểu gia hỏa mình mới thu làm huyết duệ.
Hắn cũng không trì độn.
Tuy rằng tiểu gia hỏa luôn là mang một bộ dáng vãn bối ngoan ngoãn ……
Nhưng Nuse sao có thể không nhìn ra, tâm tư chân chính ủa đối phương?
Hắn cũng đã sớm biết ——
Ngày ấy, ám chỉ sau hội nghị của nàng, cũng không phải vui đùa.
Chỉ là, khi đó, Nuse tuy đối với người từ cảnh trong mơ này ôm cực đại hảo cảm, nhưng lại chưa từng nghĩ tới ——
Chính mình sống mấy ngàn năm, sẽ đối với một tiểu gia hỏa còn không đến hai trăm tuổi, sinh ra…… tình cảm nam nữ.
Bởi vậy, hắn chỉ lựa chọn đem nàng thu làm huyết duệ.
Nhưng, mấy ngày nay ở chung, Nuse lại không thể không thừa nhận ——
Có lẽ, quyết định lúc trước, không phải là lựa chọn tốt nhất……
Khi Vân Khuynh bưng hai ly máu tươi đi vào, nhìn đến chính là nam nhân trầm ngâm như vậy.
Nàng có chút kinh ngạc mà nhướng mày, lại chưa nói gì, chỉ lưu loát mà đem bàn ăn bố trí cho tốt, mới đến ngồi xuống đối diện hắn.
Bữa tối ổn thoả.
Nuse nhẹ nhấc cốc chân dài, lắc nhẹ, cách pha lê đựng đầy máu đỏ thắm——
Ánh mắt yên lặng dừng ở trên người thiếu nữ.
Không giống ánh mắt trưởng bối ban đầu, lại trộn lẫn trong đó cảm giác xâm lược cực mạnh.
“Bệ hạ?”
Vân Khuynh bị nhìn tự nhiên cũng cảm giác được.
Nàng nhẹ gọi hắn một tiếng, giữa đôi mắt đen nhánh lộ ra mị hoặc như có như không.
“Ngài…… Là có cái gì muốn nói với ta sao?”
/274
|