Hệ Thống Nữ Phụ

Chương 114 - Công Lược Nam Phụ Đốc Chủ (7)

/120


Nhìn qua, tấu chương này đang buộc tội Kỳ Vân Yến, nhưng khi đọc lại cẩn thận, Ngữ Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười.

Bản tấu chương này do tân khoa trạng nguyên Tào Văn Trọng dâng lên, vị trạng nguyên này rất có khí khái nghé mới sinh không sợ cọp, dù tất cả văn võ bá quan trong triều vừa nghe danh Kỳ Đốc chủ là biến sắc, giả lả cắp đuôi làm người nhưng y vẫn không quan tâm nói thẳng mình không để ý. Không chỉ nói có sách, mách có chứng mạnh mẽ lên án Kỳ Vân Yến, chỉ trích hắn âm mưu đoạt quyền, lạm dụng chức vụ, liệt ra "thập đại tội trạng", mà còn thuận tiện mắng luôn cả vị hoàng đế gần đây coi trọng Kỳ đốc chủ là nàng đây, cái gì mà "Gần tiểu nhân, xa hiền thần", "Chí hướng nữ nhân", "Tự rước diệt vong, thiên hạ chê cười", quả thực đầy ý mỉa mai trào phúng.

Thần tử mắng hoàng đế ác đến vậy có thể xếp thành hai loại, một loại cả đầu óc chỉ có Khổng Mạnh, luôn cảm thấy hoàng đế nhất định phải suy nghĩ như Nghiêu Thuấn mới được, còn loại thứ hai lại lấy việc can gián xúc phạm uy nghi đế vương làm tự hào, là loại ngụy quân tử chỉ chăm chăm giành lấy cái danh trung thần.

Bất kể là loại trước hay sau, đều không thể gánh vác nổi trọng trách của thần tử. Ngữ Kỳ vốn còn đang do dự giờ đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh khép lại tấu chương, đưa trả lại cho Kỳ Vân Yến: "Theo Hán thần thấy, trẫm nên phê tấu chương này thế nào đây?"

Kỳ Vân Yến hiển nhiên không phải người hiền lành phúc hậu, đương nhiên sẽ không dễ dàng thừa nhận "Thập đại tội trạng" vốn không hề có chứng cứ xác thực kia. Nhưng hắn cũng không đỏ mặt tía tai vội vàng kêu oan, chỉ rũ mắt, bốn lạng đẩy ngàn cân nhẹ giọng hỏi, "Thần trung với hoàng thượng, chỉ là không biết, hoàng thượng có chịu tin thần hay không thôi?"

Ngữ Kỳ thầm tán thưởng câu hỏi ngược này của hắn, nhưng cũng không thể dễ dàng buông tha việc này như vậy được.

......Muốn thu phục loại thần tử kiêu ngạo như Kỳ Vân Yến, lúc cần lung lạc thì phải dùng thủ đoạn để kết giao, không thể tự nhiên nhường nhịn. Quân chủ quá nhân từ không khống chế được thần tử tâm kế thâm sâu, sự khoan dung nhường nhịn từ một phía sẽ không bao giờ đổi lấy được tình cảm thật sự, chỉ khiến người ta nghĩ rằng ngươi rất dễ lừa gạt mà thôi.

Vì vậy Ngữ Kỳ yên lặng nhìn hắn một lát, nhẹ giọng hỏi, "Chuyện thêu dệt tội danh, vu hãm triều thần, trẫm có thể tin rằng Hán thần chưa từng làm ư?"

Kỳ Vân Yến nhạy bén nhận thấy được ý chất vấn trong lời nói của nàng, hắn không khỏi hơi nhíu mày lại, cúi đầu xuống thấp hơn một chút. Im lặng một lát, hắn chỉ có thể cắn răng nói, "Thần năng lực kém cỏi, dưới tay thường có án oan, nếu bởi vậy mà bị định tội, vi thần không còn gì để nói....Chết cũng không sờn, chỉ mong bệ hạ đừng coi thần như kẻ ti tiện vu hãm triều thần kia."

Hắn nói năng hùng hồn, nhưng hai người đều biết, đây chẳng qua chỉ là một lời nói dối đầy sơ hở mà thôi. Hắn cũng không còn cách nào khác, nếu cứ khăng khăng chối cãi thì có thể sẽ khiến long nhan nổi giận, nhưng nếu nhận tội thật thì không khác gì tự đẩy mình vào hố lửa.

Ngữ Kỳ không nói gì, chỉ nhìn hắn, ngay khi Kỳ Vân Yến cho rằng nàng sẽ tức giận, thì khóe môi nàng lại chậm rãi nở một nụ cười nhạt. Đế vương trẻ tuổi tiến đến gần, từ từ dựa sát vào hắn, "Lời này, Hán thần có tin nổi không?"

Đôi vai Kỳ Vân Yến cứng đờ, hắn chậm rãi nhấc mi mắt lên nhìn nàng, ai ngờ lại thấy nàng đang mỉm cười nhìn mình, dường như không hề có ý trách phạt, hắn không khỏi ngẩn ra, không hiểu thái độ của nàng.

Ý cười trên đuôi mắt Ngữ Kỳ lại sâu thêm ba phần, nàng không hề trêu chọc hắn, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi, "Thả lỏng đi, trẫm không phải bậc quân vương trong mắt không chứa nổi một hạt cát, lần sau đừng tỏ thái độ nghiêm nghị như vậy trước mặt trẫm." Hơi ngừng một chút, nàng buồn cười nói, "Quan trường vốn là nơi ngươi chết, ta sống, trẫm sao có thể không hiểu được điều đó? Thần tử trong thiên hạ, với trẫm mà nói, không có ranh giới thiện ác, chỉ có hai loại là có thể dùng và không thể dùng mà thôi. Hán thần nếu thật sự chính trực như vậy, trẫm sẽ không coi trọng ngươi, ngươi phải biết rằng thứ trẫm coi trọng nhất là thủ đoạn của ngươi... Lễ nghĩa liêm sỉ chỉ cần nói cho bách tính nghe là được rồi, chắc Hán thần cũng hiểu, làm trọng thần không cần cương trực, chỉ cần tàn nhẫn."

Đối phương đã thẳng thắn như vậy rồi, nếu cứ tiếp tục giả vờ trung thành chính trực cũng là vô nghĩa, Kỳ Vân Yến nhẹ nhàng rũ mắt xuống suy tư một lát, rồi chợt mỉm cười, đuôi mắt tà mị nghiêng nghiêng giãn ra, "Hoàng thượng thản nhiên như vậy, khiến thần có vẻ thật không phóng khoáng chút nào."

Ngữ Kỳ cũng cười một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, chắp tay đứng trước giường, "Có lẽ Hán thần cũng đoán được, sắp tới sẽ có một trận ác chiến, trẫm không muốn đến lúc đó quân thần hai ta vì vậy mà nảy sinh hiềm khích, cho nên hôm nay nhân cơ hội này, những gì cần nói sẽ nói rõ ràng."

Kỳ đốc chủ chậm rãi rũ mắt xuống, dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn, "Hoàng thượng, xin ngài hãy nói đi." Hắn thu lại ý cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe lại bình tĩnh, khiến người ta bỗng nhiên cảm thấy tin tưởng.

Nàng đã thu lại ý cười trên mặt từ lâu, lúc này thần sắc trịnh trọng nhìn hắn, "Đã lựa chọn đứng về phía trẫm, thì tất nhiên sẽ phải đối địch với rất nhiều người, điều này Hán thần hẳn là rõ ràng."

Hắn thoáng nâng mắt lên nhìn về phía nàng, ánh mắt thong dong mà bình tĩnh, "Thần đã từng nói, nguyện làm trâu làm ngựa cho bệ hạ, vượt mọi núi đao biển lửa."

Lời này bất luận là thật hay giả, ít nhất hắn cũng đã bày tỏ thái độ của mình.

Ngữ Kỳ gật đầu, nhìn hắn thật lâu, "Con đường phía trước gian khổ, có nhiều chuyện trẫm không thể tự làm được, chỉ có thể trông cậy vào Hán thần. Còn ngài có lẽ sẽ vì vậy mà bị vô số lời chỉ trích, bị bêu danh... Ngay cả trăm năm sau xương cốt đã hóa thành tro, người trong thiên hạ có lẽ vẫn sẽ không cho ngươi một lời đánh giá công bằng, Hán thần đã sẵn sàng chưa?"

Kỳ Vân Yến thoáng sửng sốt, tiện đà mỉm cười, "Thần bị người trong thiên hạ thóa mạ mấy năm nay, đã không còn để ý đến những thứ này từ lâu rồi. Nếu có thể trợ giúp chút sức lực cỏn con cho Hoàng thượng, đó là vinh hạnh suốt đời thần."

Nàng bình tĩnh nhìn hắn một lát, sau đó chậm rãi nói, gằn từng câu từng chữ, "Nếu Hán thần có thể tuân thủ lời hứa, không rời không bỏ, trẫm cũng hứa với ngài tại đây, kể từ hôm nay, những lời buộc tội nhằm vào Hán thần dù nhiều hay ít, không kể thật giả, trẫm đều sẽ đè xuống cho ngài. Không cần lo có kẻ đâm sau lưng, chỉ cần thả lỏng tay chân mặc sức thể hiện, còn lại tất cả giao cho trẫm giải quyết... Chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, trong lúc trẫm còn tại vị, đảm bảo vị trí Chưởng ấn Ti lễ giám và Đốc chủ Đông Hán vĩnh viễn sẽ không đổi người." Hơi ngừng một chút, đôi mắt nàng dần dần tràn ngập ý cười, "Đương nhiên, nếu Hán thần muốn thoái ẩn, trẫm cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ ngài một đời bình an."

Hắn nghĩ nàng có lẽ sẽ chấp nhận điều kiện phong phú, nhưng chẳng bao giờ ngờ tới, lời cam kết của nàng không hề giữ lại chút tín nhiệm nào mà gần như che chở vô điều kiện, đối với bậc đế vương mà nói, toàn tâm tín nhiệm là ân sủng khó có được, hơn cả phong vương hầu...

Một hoàng đế suốt đời có lẽ sẽ hạ chỉ phong cho rất nhiều người làm vương hầu, nhưng có thể cả đời không thật sự tin cậy bất cứ một thần tử nào.

Long ân quá nặng, khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Kỳ Vân Yến dưới sự coi trọng như vậy của nàng, thực sự không khỏi chần chờ, "Trong triều đại thần không ít, hoàng thượng vì sao..." Vì sao lại chọn một hoạn quan như hắn, lại còn là hoạn quan đã từng đi theo chủ khác.

Ngữ Kỳ mỉm cười, "Tài năng sử dụng để phục vụ trẫm, mới là lương tử, nếu không như vậy, dù hắn bản lĩnh ngập trời, với trẫm cũng đâu có ích lợi gì?" Dứt lời, nàng thoáng dời tầm mắt, nhẹ giọng nói, "Phụ hoàng lúc còn sống từng nói, thân là đế vương việc quan trọng không phải khai phá lãnh thổ bình định thiên hạ, mà là có thể gặp được lương thần lúc còn sống, như Tần Hiếu Công gặp được Thương Ưởng, như Hán Vũ đế gặp được Vệ Thanh. Người cống hiến cho mình cần được trân trọng, gìn giữ. Như vậy quân thần tay trong tay, mới có thể cùng sáng lập nên một thái bình thịnh thế phồn vinh thịnh vượng."

Nàng nói xong quay đầu đi nhìn hắn, quả nhiên thấy hắn vẻ mặt khó tin trố mắt, không khỏi cười, "Sao lại nhìn trẫm như vậy, ngài đang nghĩ tư chất của trẫm không bằng Hiếu Công Võ đế, không biết tự lượng sức mình phải không?"

Hắn lắc đầu...Đế vương đối xử với Quốc sĩ, ân trọng như vậy, dù có sắt đá vô tình đến mức nào cũng không thể không xúc động, chỉ là...hắn đã là phế nhân, sao còn có mặt mũi so sánh với những bậc danh tướng lương thần như Thương Ưởng, Vệ Thanh?

Im lặng một lát, hắn chậm rãi ngước mắt, hàng mi đen dài che đi cảm xúc trong con ngươi: "Với khí độ của Hoàng thượng, không lo trong tương lai không tìm được lương thần...Chỉ là thần thân còn mang phạt, phụ sự coi trọng của người."

Ngữ Kỳ lơ đễnh, nhấc vạt áo đứng lên lại ngồi xuống bên mép giường: "Giá trị của thần tử, không phải do hắn quyết định mà phải do quân vương bình xét." Nàng mỉm cười: "Huống chi, Kỳ ngự sử cũng phải kẻ tầm thường, Hán thần cũng không cần khiêm tốn."

Chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt của Kỳ Vân Yến trở nên biến ảo phức tạp, hắn nghiêng đầu quay mặt đi chỗ khác: "Tiên phụ nào còn là Ngự Sử, chỉ là một tội thần mà thôi."

"Cũng chỉ là tiểu nhân vu hãm, nhân phẩm của lão nhân gia, làm sao trẫm không biết... Không ít người nhận Hoàn mệnh mà giáo dục trẫm, nhưng đa số đều thấy trẫm không phải hoàng tử liền tùy tiện qua loa qua mắt trẫm...Chỉ có ông là nghiêm khắc đối với việc học tập bài vở của trẫm, dốc lòng chỉ bảo, như người cha nghiêm khắc vậy...Trẫm có thể có ngày hôm nay mà không phải bị tùy tay gả cho kẻ đọc sách bình dân giống Thụy An, có một phần công lớn nhờ lão nhân gia...Nếu lão nhân gia còn tại vị, trẫm ngày hôm nay cũng không phải bốn bề không người giúp đỡ."

Dừng lại một chút, nàng dời mắt, giọng nói dần trầm thấp: "Năm đó, trẫm cũng chỉ là một công chúa, cho dù có ý quan tâm cũng không thể tìm ngươi trong mấy vạn nội thị...Nếu Hán thần sau này không đầu nhập dưới trướng Thái Hậu, trẫm cũng không nhận ra ngươi chính là nhi tử của lão nhân gia, cũng may đến hôm nay ngươi vẫn là đứng về phía về trẫm, cũng coi như trẫm còn có thể ăn nói với linh hồn linh thiêng trên trời của lão nhân gia."

Kỳ Vân Yến vẫn cho rằng, vị đế vương này dùng thái độ thân cận quan tâm với hắn là vì muốn lung lạc...Hóa ra không hoàn toàn là mượn sức, nguyên nhân chủ yếu là đây. Nghĩ cũng phải, nhà Đế vương xưa nay bạc tình, nếu không phải con của cố nhân, chuyện Từ Ninh cung lúc trước, có lẽ nàng đã khoanh tay đứng nhìn chứ không dốc sức che chở như vậy.

Hắn chậm rãi cúi đầu, chỉ cảm thấy muôn vàn cảm xúc xoắn xuýt cuồn cuộn chảy trong lồng ngực, như thể bao ấm ức áp sâu trong lòng từ từ thoát ra...Cuối cùng cũng có người chịu tin phụ thân là bị oan, biết Kỳ Vân Yến hắn không phải con của kẻ phản Quốc. Vừa nghĩ đến đây, nơi cô họng không chịu được mà chua xót, bao sự tủi nhục hắn phải chịu đựng trước nay cũng vì có người thấu hiểu mà dần dịu đi. Im lặng chốc lát, hắn kéo áo lại, không thèm để ý đến vết thương sau lưng, kéo thân thể xuống giường, vén vạt áo, chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng.

Ngữ Kỳ kinh ngạc, vươn tay đỡ lấy hắn: "Hán thần làm gì vậy?"

Hắn chắp tay, phục tùng: " Từ xưa đến nay, lời nói của hoạn quan đa số là nịnh nọt xun xoe. Nhưng nhưng lời này của thần là xuất phát từ phế phủ." Hắn hơi lùi lại, gập người lạy một cái thật sâu, vạt áo trắng tuyết hơi giương lên: "Tiên phụ may mắn, có thể được người đối xử như vậy. Vi thần may mắn, có thể có được sự quan tâm của người...Thần to gan, có vài lời ngông cuồng trước mặt ngài."

Ngữ Kỳ ngẩn ra, nhưng chỉ hòa nhã nở nụ cười: "Nói đi."

Hắn quỳ trên mặt đất lạnh như băng, thân hình gầy yếu do không có sức lực mà hơi lay động, giọng nói có chút khàn khàn nhưng từng câu từng chữ rõ ràng kiên định: "Thần nguyện máu chảy đầu rơi, bêu danh thiên cổ, chỉ mong khi còn sống, có thể giúp Quân có được ngàn dặm non sông, có thể thấy Quân thống trị thiên cổ."

Quân dùng nhân nghĩa đối đãi, ta lấy nhân nghĩa báo đáp...

Dứt lời, hắn lại cúi người lạy thật sâu, mái tóc đen theo động tác của hắn mà rơi đầy vai, càng khiến cho y phục trắng như tuyết, tóc đen như mực.

Ngữ Kỳ cũng bị lời nói của hắn lay động, hào khí trong lòng cũng tràn dân như núi, nàng ngồi xổm xuống, ôn hòa vươn tay đỡ hắn dậy: "Đợi đến ngày ta chính thức Quân lâm thiên hạ, có giang sơn như họa, trẫm tất sóng vai cùng ngươi, cùng hưởng thái bình."

Hắn không lên tiếng, chỉ rũ mi mỉm cười, trong nháy mắt ấy phong hoa tuyệt đại, hơn cả mười vạn gió xuân, hơn cả hoa đăng rực rỡ.

Nội thị Thận hình ti không dám thật sự đả thương Kỳ đốc chủ, vết thương qua mấy ngày là khỏi hẳn, người trong cung bắt đầu phát hiện hoàng đế rất coi trọng vị tâm phúc cũ của Triệu thái hậu này, không chỉ triệu kiến ngày một thường xuyên, mỗi lần gặp hắn đều cho cung nhân lui xuống, hai người ở cùng nhau có hơn một canh giờ.

Trước đây, khi làm việc cho Thái hậu, Kỳ Vân Yến cũng chưa bao giờ được ân sủng như vậy, hoàng đế còn ban hắn không cần quỳ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra vào Càn Thanh cung, không cần thái giám truyền lời. Mà hắn ngoại trừ khi xử lý việc vặt ở Đông Hán, việc đầu tiên làm mỗi khi hồi cung chính là đi Càn Thanh cung báo cáo.

Cung nhân Vô Sở sự còn cố ý tính toán thời gian ở các cung của Kỳ đốc chủ, quả nhiên phát hiện thời gian hắn ở cung Càn Thanh còn nhiều hơn thời gian ở Ti lễ giam và Hoàng cực điện cộng lại.

Nếu chỉ vậy cũng không sao, nhưng việc Kỳ đốc chủ trời sinh tướng mạo đẹp đẽ, trong cung có ai không biết, nghe đồn lúc tiên đế còn tại vị cũng từng lấy việc này trêu chọc hắn, nói Kỳ chưởng ấn chỉ cần ngoái đầu lại cười cũng khiến toàn bộ son phấn lục cung cũng ảm đạm thất sắc.

Mà tiên đế thân làm nam tử cũng không có sở thích Long Dương *, những lời này cũng chỉ là trêu đùa mà thôi, thế nhưng thiên tử hôm nay là nữ hoàng, hơn nữa hậu cung chưa từng nghênh đón một phu thị nào, lại đang tuổi niên thiếu như lang như hổ, sao không đói khát, mỗi ngày mĩ sắc treo trước miệng, cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng có ngày không kiềm lòng được, càng ngày càng ân sủng rốt cuộc là bởi tình nghĩa quân thần hay tình yêu nam nữ?

Chỉ việc nam nam yêu nhau, quan hệ đồng tính nam.

Hai người bọn họ, một người là đế vương cao cao tại thượng, một người là Hán đốc thủ đoạn tàn độc, cung nhân cho dù ăn gan hùm cũng không dám nói bậy, nhưng hai người họ lúc này không hề kiêng dè chút nào. Có người nói Hoàng đế vừa mới dậy, trên người chỉ mặc một tấm áo trong mỏng manh vốn chỉ cho cung nữ thân cận hầu hạ, nhưng nếu Kỳ đốc chủ có việc gấp cần bẩm báo, lại có thể vẫy lui cung nữ, một mình tiến lên báo cáo, hình như còn có mấy lần lo lắng không kịp vào triều, hai người cũng vừa bàn luận vừa để Kỳ chưởng ấn giúp nàng vấn tóc, sửa sang y phục.

Lúc áo quần không mặc cẩn thận, ngoại trừ người hầu hạ bên cạnh cũng chỉ có thể cho người thân mật nhất nhìn thấy. Hoàng đế coi trọng Kỳ đốc chủ như vậy, đương nhiên không coi hắn là nô tài, nhưng lại hành động như vậy thì chỉ có thể nói quan hệ giữa hai người thật không đơn giản.

Ngày từng ngày trôi qua, việc Kỳ đốc chủ dùng nhan sắc mê hoặc quân tâm đã không còn là lời đồn, mà đã trở thành sự thật.

Khi Kỳ Vân Yến nghe thấy đồ đệ Ngụy Tri Ân bẩm báo về những lời đồn đại này, hắn cũng không tức giận, chỉ mỉm cười: "Nếu bọn họ thật sự nghĩ như vậy, vậy cũng quá coi thường Hoàng thượng. Có điều việc này đủ để che dấu tai mắt người khác, khiến chúng ta làm việc thuận tiện hơn nhiều."

Ở một nơi khác, Triệu Đức An cũng bẩm báo việc này với Ngữ Kỳ, nàng như cười như không, nhẹ nhàng khuấy chén chè hạt sen long nhãn, nheo mắt nói: "Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, chiếm được trái tim, lại chiếm được cả thân xác." Dứt lời, nàng đưa mắt nhìn xa xăm, nhìn lên bầu trời bao la xanh thẳm ngoài Tử Cấm thành: "Ngày ấy...còn xa lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/120

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status