Uống hết cốc nước đường vào bụng, Diệp Nam nghỉ ngơi thêm một lúc rồi từ từ đứng lên, một tay ôm chăn, một tay cầm theo gối đầu, lắc lắc lư lư đi vào phòng ngủ.
Ngữ Kỳ khoanh tay trước ngực đứng trong bếp, nhìn dánh vẻ anh gần như sắp ngã gục, cô lắc lắc đầu, vươn tay vặn nhỏ bếp ga rồi bước tới, cầm lấy cái gối trong tay anh, nhíu mày, “Cần đỡ không lão nhân gia?”
Diệp Nam vừa bị cô mắng mấy câu, đến giờ còn có phần xấu hổ. Vốn muốn thành thành thật thật nói tiếng cảm ơn nhưng vừa nghe cô bông đùa mình như xưa, anh thở phào, vội vàng nâng cánh tay tủm tỉm nói, “Lại đây lại đây, ông sắp ngã rồi mà không biết đến dìu ông.”
Ngữ Kỳ không nhịn được bật cười, tiến lên từng bước, vốn định đỡ lấy cánh tay anh, kết quả tay ông lão quàng lên vai cô, thuận tiện không biết thương hương tiếc ngọc dựa hơn nửa người sang, cuối cùng đắc ý dào dạt búng ngón tanh tách, “Đi thôi, người trẻ tuổi.”
Ngữ Kỳ buồn cười lườm anh một cái, đổi tay cầm gối đầu, tay kia đặt lên trên cánh tay anh khoát lên vai mình, từng chút một dìu anh về phía giường trong phòng ngủ. Cô nhanh nhẹn đặt cái gối xuống, đắp chăn kín cho anh từ đầu đến chân, “Ngoan ngoãn nằm yên, ngủ một giấc sẽ đổ mồ hôi, hết khó chịu.”
Diệp Nam co người trong chăn, cằm bị che trong cái chăn trắng tinh, chỉ lộ ra cái trán nhợt nhạt và sống mũi thẳng tắp, mái tóc đen buông xoã trên gối, khuôn mặt thanh tú nhìn càng nhỏ bé hơn, giống như một chú cún to xác tội nghiệp, “Vẫn khó chịu…”
Tiếng anh quá nhỏ, không nghe rõ. Ngữ Kỳ giả vờ không nghe thấy, tà nghễ anh liếc mắt một cái, “Cậu nói gì?”
Anh lắc đầu, hai mắt khép hờ, “Không có gì.” Dừng một chút, anh nhắm mắt lại hỏi, “Có thể hỏi cậu một câu không?”
“Mình có thể nói không được không?”
“… Không được.”
“Vậy cậu hỏi đi.”
Diệp Nam chậm rãi mở to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà nói, “Nếu có một ngày, cậu bị người khác đá, cậu sẽ làm gì?”
Hiển nhiên anh nói đến chuyện của chính mình nhưng Ngữ Kỳ không được biểu hiện ra mình biết rõ mọi chuyện. Cô híp mắt lạnh lùng hỏi lại, “Ý của cậu là có một ngày cậu có khả năng đá mình hả?”
“…” Diệp Nam ngẩn người, giờ mới nhớ ra đối phương là vị hôn thê của mình, vội vàng xấu hổ cười nói, “Tôi không có ý đó, tôi chỉ nói nếu… Nếu.”
Ngữ Kỳ không dấu vết quan sát anh.
Rõ ràng, anh còn tưởng rằng mối quan hệ của mình và Cố Phong nằm trong bóng tối, bạn bè thân thiết, cha mẹ và vợ chưa cưới đều không hay biết. Có lẽ cô có thể lợi dụng điểm này, nhân cơ hội truyền thụ cho anh một vài suy nghĩ tích cực.
Trầm ngâm suy tư một lát, Ngữ Kỳ xoay người ngồi xuống mép giường, nói khá nhanh, “Nếu có người dám đá mình, mình sẽ tung số điện thoại của anh ta lên mạng, bên cạnh dùng 3 hàng chữ màu đỏ in đậm ghi chú rõ [bản nhân còn zin, nhu cầu khai trai cấp bách, không cần tiền boa, hoan nghênh gọi điện]. Hôm sau lại tùy tiện tìm một người đàn ông đẹp trai hơn anh ta, tính tình tốt hơn anh ta, giá trị con người cao hơn anh ta, lượn trước mặt anh ta ba mươi vòng anh anh em em ân ái. Sau khi trút giận xong, mình lập tức quên anh ta sạch sẽ, quay đầu tìm niềm vui mới, tranh thủ sống hạnh phúc hơn anh ta một trăm lần.”
Đôi môi mỏng Diệp Nam dấu dưới chăn hơi nhếch lên, yên lặng chậm rãi về vị trí cũ.
Ngữ Kỳ nhìn anh, “Nói ra suy nghĩ của cậu xem nào? Không đồng ý với cách làm của mình à?”
Diệp Nam cảm thấy trái tim vốn dĩ nặng trĩu không biết vì sao giờ nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn đau âm ỉ. Anh từ từ thở dài một hơi, nở nụ cười, quay đầu nhìn cô, “Không, không phải phản đối… Nhưng nếu cậu thực sự yêu người kia thì cậu không thể làm việc đó.” Anh nói rất nhỏ, vừa giống nói với cô hoặc như độc thoại một mình.
Ngữ Kỳ không nói chuyện, nhìn anh trong lòng thở dài một hơi.
Con người Diệp Nam cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không hoàn hảo: quá cứng rắn với bản thân, đối với người khác lại quá mềm lòng. Người như anh, cho dù bị bỏ rơi cũng không đành lòng làm tổn thương đối phương, lại không có cách nào giảm bớt nỗi đau khổ, cho nên cuối cùng anh đành tự lấy dao đâm bản thân.
Cô dời tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giọng từ tốn tuy nói ra suy nghĩ của chính mình nhưng càng giống như lời an ủi, ngầm khuyên giải, “Như vậy thì chúc phúc cho anh ta, thật lòng thật dạ chúc anh ta hạnh phúc… Để anh ta hạnh phúc, đừng buộc mình ở một chỗ.”
Diệp Nam nghe vậy thu hồi ánh mắt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người. Hồi lâu sau, anh chậm rãi nhắm mắt, hàng mi đen dày cùng với quầng mắt đen sì càng khiến đường nét trên khuôn mặt cô độc trống vắng.
Sau một lát, anh nhẹ nhàng giật giật môi, trong giọng nói mang theo nồng đậm mỏi mệt, “Làm sao có thể cười chúc phúc anh ta… Không làm được…”
Nếu hiện tại nói những lời này là người khác, có lẽ cô sẽ khuyên đối phương đi du lịch khắp nơi, làm quen với những người bạn mới, thay đổi tâm tình tiện thể quên mất người kia, nhưng không thể nói thế với Diệp Nam… Anh chìm đắm quá sâu, cho dù thế giới rộng lớn đặt trước mặt anh, anh vẫn cố nắm chặt tay cái người sắp không thuộc về bản thân, không muốn buông ra.
Ngữ Kỳ không có biện pháp, đành cắn chặt răng nói liều, “Thế chỉ còn một biện pháp duy nhất —— theo đuổi lại anh ta.”
Diệp Nam ngẩn người, mở mắt ra nhìn cô, “Theo đuổi lại sao?”
“Có tóm được không thì nói sau, nếu không có can đảm làm thử, như vậy cậu vĩnh viễn không cam lòng. Quay về với nhau thì mọi chuyện tốt đẹp, không được thì cũng hoàn toàn hết hy vọng, sống tiếp quãng đời về sau.”
Ngữ Kỳ nói rất thành tâm, nhưng trong lòng cô biết rõ, duyên phận của Diệp Nam và Cố Phong sớm đến hồi kết. Nếu anh làm theo lời cô nói, ngoài thất bại cái nhận được chỉ là thất bại… Có lẽ nhìn trước mắt cách này quá tàn nhẫn, nhưng có thể làm cho anh thấy rõ ràng bọn họ không còn khả năng.
Phá trước rồi xây dựng sau, chỉ có nước đau đớn đến tột cùng thì mới buông tay ra.
Nếu không cho dù một người đau đến mức chết đi sống lại, trong trí nhớ người đó chỉ có hình ảnh tốt đẹp của đối phương. Cứ tiếp tục như thế, theo vô số lần hồi tưởng lại quá khức càng được tô điểm đẹp đẽ hơn, cuối cùng nó sẽ trở thành một phần của sinh mệnh, sự tồn tại không thể dứt bỏ. Cô muốn ngăn chặn khả năng này xảy ra nên đành để anh bị đâm cho đầu rơi máu chảy, bị đâm đến khi tỉnh táo tự hiểu ra mới thôi.
Nhìn vẻ mặt Diệp Nam như đang suy nghĩ, trong lòng Ngữ Kỳ thở dài một hơi, thản nhiên nói, “Cậu cứ ngủ một giấc, mình đi xem cháo được chưa.” Dứt lời cô xoay người ra khỏi phòng, còn săn sóc đóng cửa lại.
Diệp Nam nhìn chằm chằm cửa phòng đóng kín một lúc, lại chậm rãi dời tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời xanh thẳm trong trẻo, mây trắng khi cuộn lại khi thong thả trôi. Chúng vĩnh viễn không cảm nhận được hỉ nộ ái ố (mừng, giận, thương, ghét), không giống con người… thật may mắn.
Diệp Nam chuyển ánh mắt đến tủ đầu giường, nhìn di động của mình không nhúc nhích.
Sau một lát, anh chậm rãi ngồi dậy, cầm di động trong tay, cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu mới gõ được mấy chữ trong tin nhắn, nhưng mà ngón tay thon dài hơi động đậy rồi dừng động tác.
Anh im lặng nhìn màn hình sáng ngời hơn nửa ngày, mới chần chừ gõ ký tự kế tiếp ——
[Tôi sẽ không xem mail, nếu cậu muốn chia tay, hãy chính mồm nói cho tôi biết.]
Không được… Thái độ quá mạnh mẽ cứng rắn.
Diệp Nam nhíu nhíu mày, xoá chữ đi, gõ lại lần nữa.
[Tôi hơi sốt, cảm giác rất khó chịu. Nhưng cậu không ở đây.]
Vẫn không được… Rất hèn mọn, như là cầu xin.
Diệp Nam vươn tay mệt mỏi xoa mi tâm, vươn tay ném di động qua một bên, ngẩn người mấy phút rồi mới một lần nữa quay về giường nằm.
Cơ thể bị dùng hết sức lực đã mất đi quyền khống chế, nhưng một khi một người ở trong một không gian bịt kín, sẽ không thể khống chế nổi nhớ tới người kia. Một khi đã nhớ tới càng không thể cứu vãn, họ bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Cho nên cứ việc mặt ngoài biết không nên để lộ ra điểm khác thường, anh không thể nhịn được hỏi vấn đề này.
Anh từng đọc một đoạn nhật ký tâm trạng của nhân viên nữ cấp dưới, chỉ có tám chữ ngắn ngủn —— tịch mịch tận xương, tương tư thành hoạ. Khi đó anh nghĩ nói hơi quá, nhưng hiện tại anh đã hiểu.
…
Cuối cùng Diệp Nam không xem cái mail kia, mà gửi cho Cố Phong một tin nhắn đã sửa đi sửa lại nhiều lần.
Ước chừng 3 phút sau, di động rung rung rồi tự động biến thành màn hình đen ngòm lạnh lùng, anh vươn tay cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn.
Từng chữ màu đen lạnh như băng, không mang theo hơi ấm của cơ thể người sống. Có lẽ vì không cần mặt đối mặt với nhau, trong giọng điệu của người nọ bớt đi vài phần lo lắng, có vẻ chững chạc và kiên quyết.
“Thời gian đám cưới của tôi và Lâm Văn Văn đã quyết định vào cuối tháng, sau khi kết hôn tôi sẽ sống thật tốt với cô ấy, làm một người chồng có trách nhiệm. Cậu hãy giữ gìn sức khoẻ, đừng đợi tôi, tôi không xứng đáng.”
Mấy chữ ngắn ngủn mà Diệp Nam lại đọc thật lâu thật lâu, đến khi có người gõ nhẹ ba tiếng vào cửa phòng.
Anh nhắm mắt, khóe môi cố gắng nhếch lên thành một độ cong khó coi. Cho dù cố gắng ngụy trang, giọng anh vẫn vô cùng yếu ớt, “… Vào đi.”
Ngữ Kỳ nghe giọng là biết tình huống bất thường, bởi vậy sau khi mở cửa ra cô không đi vào mà đứng ở cửa hỏi, “Cháo nấu xong rồi, cậu muốn ăn không?”
Diệp Nam cúi đầu để điện thoại sang một bên, im lặng một lúc mới lắc lắc đầu, “… Không đói.”
Ngữ Kỳ không nói gì thêm mà lùi từng bước, một lần nữa đóng cửa lại. Những lúc như thế nảy nếu tùy tiện xông vào, tương đương bắt anh cố gắng giả vờ như không có việc gì, thật sự rất tàn nhẫn.
Có điều cho dù như thế, Ngữ Kỳ không định ra về. Tình trạng hiện nay của Diệp Nam rất không ổn, nếu để anh ở một mình chưa biết chừng sự việc tự sát sẽ xảy ra sớm, cô không thể mạo hiểm.
…
Kim đồng hồ treo tường nhích qua con số 11, kim phút im lặng dừng ở con số 6, kim giây thong thả chuyển động.
Giữa phòng ngủ, Diệp Nam nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, hỗn loạn nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, hoàn toàn tỉnh táo, không còn buồn ngủ chút nào. Căn phòng trống rỗng chỉ có tiếng hít thở của bản thân, bên ngoài phòng khách cũng không có tiếng động, yên tĩnh như thể nấm mồ ở nơi hoang dã. Có lẽ cô ấy đi từ lâu rồi, căn hộ rộng lớn chỉ còn một mình anh.
Diệp Nam kéo kéo khóe môi, tạo thành một nụ cười khó coi. Sau khi vươn tay sờ sờ trán mình, anh thở dài một hơi, giãy giụa kéo lê cơ thể mềm nhũn không có một chút sức lực xuống giường, vịn tường nhích từng bước một ra đến cửa, mở cửa phòng.
Vốn dĩ định ra bàn trà trong phòng khách tìm thuốc để uống, không ngờ cửa vừa mở, nhìn phòng khách vắng tanh, Diệp Nam ngẩn người, theo bản năng dừng bước.
Tivi im lặng chiếu bộ phim điện ảnh không biết tên, ánh sáng hắt ra chiếu sáng một vùng nhỏ, cũng hắt lên bóng người quen thuộc trên sô pha.
Đúng là Ngữ Kỳ.
Ngữ Kỳ khoanh tay trước ngực đứng trong bếp, nhìn dánh vẻ anh gần như sắp ngã gục, cô lắc lắc đầu, vươn tay vặn nhỏ bếp ga rồi bước tới, cầm lấy cái gối trong tay anh, nhíu mày, “Cần đỡ không lão nhân gia?”
Diệp Nam vừa bị cô mắng mấy câu, đến giờ còn có phần xấu hổ. Vốn muốn thành thành thật thật nói tiếng cảm ơn nhưng vừa nghe cô bông đùa mình như xưa, anh thở phào, vội vàng nâng cánh tay tủm tỉm nói, “Lại đây lại đây, ông sắp ngã rồi mà không biết đến dìu ông.”
Ngữ Kỳ không nhịn được bật cười, tiến lên từng bước, vốn định đỡ lấy cánh tay anh, kết quả tay ông lão quàng lên vai cô, thuận tiện không biết thương hương tiếc ngọc dựa hơn nửa người sang, cuối cùng đắc ý dào dạt búng ngón tanh tách, “Đi thôi, người trẻ tuổi.”
Ngữ Kỳ buồn cười lườm anh một cái, đổi tay cầm gối đầu, tay kia đặt lên trên cánh tay anh khoát lên vai mình, từng chút một dìu anh về phía giường trong phòng ngủ. Cô nhanh nhẹn đặt cái gối xuống, đắp chăn kín cho anh từ đầu đến chân, “Ngoan ngoãn nằm yên, ngủ một giấc sẽ đổ mồ hôi, hết khó chịu.”
Diệp Nam co người trong chăn, cằm bị che trong cái chăn trắng tinh, chỉ lộ ra cái trán nhợt nhạt và sống mũi thẳng tắp, mái tóc đen buông xoã trên gối, khuôn mặt thanh tú nhìn càng nhỏ bé hơn, giống như một chú cún to xác tội nghiệp, “Vẫn khó chịu…”
Tiếng anh quá nhỏ, không nghe rõ. Ngữ Kỳ giả vờ không nghe thấy, tà nghễ anh liếc mắt một cái, “Cậu nói gì?”
Anh lắc đầu, hai mắt khép hờ, “Không có gì.” Dừng một chút, anh nhắm mắt lại hỏi, “Có thể hỏi cậu một câu không?”
“Mình có thể nói không được không?”
“… Không được.”
“Vậy cậu hỏi đi.”
Diệp Nam chậm rãi mở to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà nói, “Nếu có một ngày, cậu bị người khác đá, cậu sẽ làm gì?”
Hiển nhiên anh nói đến chuyện của chính mình nhưng Ngữ Kỳ không được biểu hiện ra mình biết rõ mọi chuyện. Cô híp mắt lạnh lùng hỏi lại, “Ý của cậu là có một ngày cậu có khả năng đá mình hả?”
“…” Diệp Nam ngẩn người, giờ mới nhớ ra đối phương là vị hôn thê của mình, vội vàng xấu hổ cười nói, “Tôi không có ý đó, tôi chỉ nói nếu… Nếu.”
Ngữ Kỳ không dấu vết quan sát anh.
Rõ ràng, anh còn tưởng rằng mối quan hệ của mình và Cố Phong nằm trong bóng tối, bạn bè thân thiết, cha mẹ và vợ chưa cưới đều không hay biết. Có lẽ cô có thể lợi dụng điểm này, nhân cơ hội truyền thụ cho anh một vài suy nghĩ tích cực.
Trầm ngâm suy tư một lát, Ngữ Kỳ xoay người ngồi xuống mép giường, nói khá nhanh, “Nếu có người dám đá mình, mình sẽ tung số điện thoại của anh ta lên mạng, bên cạnh dùng 3 hàng chữ màu đỏ in đậm ghi chú rõ [bản nhân còn zin, nhu cầu khai trai cấp bách, không cần tiền boa, hoan nghênh gọi điện]. Hôm sau lại tùy tiện tìm một người đàn ông đẹp trai hơn anh ta, tính tình tốt hơn anh ta, giá trị con người cao hơn anh ta, lượn trước mặt anh ta ba mươi vòng anh anh em em ân ái. Sau khi trút giận xong, mình lập tức quên anh ta sạch sẽ, quay đầu tìm niềm vui mới, tranh thủ sống hạnh phúc hơn anh ta một trăm lần.”
Đôi môi mỏng Diệp Nam dấu dưới chăn hơi nhếch lên, yên lặng chậm rãi về vị trí cũ.
Ngữ Kỳ nhìn anh, “Nói ra suy nghĩ của cậu xem nào? Không đồng ý với cách làm của mình à?”
Diệp Nam cảm thấy trái tim vốn dĩ nặng trĩu không biết vì sao giờ nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn đau âm ỉ. Anh từ từ thở dài một hơi, nở nụ cười, quay đầu nhìn cô, “Không, không phải phản đối… Nhưng nếu cậu thực sự yêu người kia thì cậu không thể làm việc đó.” Anh nói rất nhỏ, vừa giống nói với cô hoặc như độc thoại một mình.
Ngữ Kỳ không nói chuyện, nhìn anh trong lòng thở dài một hơi.
Con người Diệp Nam cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không hoàn hảo: quá cứng rắn với bản thân, đối với người khác lại quá mềm lòng. Người như anh, cho dù bị bỏ rơi cũng không đành lòng làm tổn thương đối phương, lại không có cách nào giảm bớt nỗi đau khổ, cho nên cuối cùng anh đành tự lấy dao đâm bản thân.
Cô dời tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giọng từ tốn tuy nói ra suy nghĩ của chính mình nhưng càng giống như lời an ủi, ngầm khuyên giải, “Như vậy thì chúc phúc cho anh ta, thật lòng thật dạ chúc anh ta hạnh phúc… Để anh ta hạnh phúc, đừng buộc mình ở một chỗ.”
Diệp Nam nghe vậy thu hồi ánh mắt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người. Hồi lâu sau, anh chậm rãi nhắm mắt, hàng mi đen dày cùng với quầng mắt đen sì càng khiến đường nét trên khuôn mặt cô độc trống vắng.
Sau một lát, anh nhẹ nhàng giật giật môi, trong giọng nói mang theo nồng đậm mỏi mệt, “Làm sao có thể cười chúc phúc anh ta… Không làm được…”
Nếu hiện tại nói những lời này là người khác, có lẽ cô sẽ khuyên đối phương đi du lịch khắp nơi, làm quen với những người bạn mới, thay đổi tâm tình tiện thể quên mất người kia, nhưng không thể nói thế với Diệp Nam… Anh chìm đắm quá sâu, cho dù thế giới rộng lớn đặt trước mặt anh, anh vẫn cố nắm chặt tay cái người sắp không thuộc về bản thân, không muốn buông ra.
Ngữ Kỳ không có biện pháp, đành cắn chặt răng nói liều, “Thế chỉ còn một biện pháp duy nhất —— theo đuổi lại anh ta.”
Diệp Nam ngẩn người, mở mắt ra nhìn cô, “Theo đuổi lại sao?”
“Có tóm được không thì nói sau, nếu không có can đảm làm thử, như vậy cậu vĩnh viễn không cam lòng. Quay về với nhau thì mọi chuyện tốt đẹp, không được thì cũng hoàn toàn hết hy vọng, sống tiếp quãng đời về sau.”
Ngữ Kỳ nói rất thành tâm, nhưng trong lòng cô biết rõ, duyên phận của Diệp Nam và Cố Phong sớm đến hồi kết. Nếu anh làm theo lời cô nói, ngoài thất bại cái nhận được chỉ là thất bại… Có lẽ nhìn trước mắt cách này quá tàn nhẫn, nhưng có thể làm cho anh thấy rõ ràng bọn họ không còn khả năng.
Phá trước rồi xây dựng sau, chỉ có nước đau đớn đến tột cùng thì mới buông tay ra.
Nếu không cho dù một người đau đến mức chết đi sống lại, trong trí nhớ người đó chỉ có hình ảnh tốt đẹp của đối phương. Cứ tiếp tục như thế, theo vô số lần hồi tưởng lại quá khức càng được tô điểm đẹp đẽ hơn, cuối cùng nó sẽ trở thành một phần của sinh mệnh, sự tồn tại không thể dứt bỏ. Cô muốn ngăn chặn khả năng này xảy ra nên đành để anh bị đâm cho đầu rơi máu chảy, bị đâm đến khi tỉnh táo tự hiểu ra mới thôi.
Nhìn vẻ mặt Diệp Nam như đang suy nghĩ, trong lòng Ngữ Kỳ thở dài một hơi, thản nhiên nói, “Cậu cứ ngủ một giấc, mình đi xem cháo được chưa.” Dứt lời cô xoay người ra khỏi phòng, còn săn sóc đóng cửa lại.
Diệp Nam nhìn chằm chằm cửa phòng đóng kín một lúc, lại chậm rãi dời tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời xanh thẳm trong trẻo, mây trắng khi cuộn lại khi thong thả trôi. Chúng vĩnh viễn không cảm nhận được hỉ nộ ái ố (mừng, giận, thương, ghét), không giống con người… thật may mắn.
Diệp Nam chuyển ánh mắt đến tủ đầu giường, nhìn di động của mình không nhúc nhích.
Sau một lát, anh chậm rãi ngồi dậy, cầm di động trong tay, cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu mới gõ được mấy chữ trong tin nhắn, nhưng mà ngón tay thon dài hơi động đậy rồi dừng động tác.
Anh im lặng nhìn màn hình sáng ngời hơn nửa ngày, mới chần chừ gõ ký tự kế tiếp ——
[Tôi sẽ không xem mail, nếu cậu muốn chia tay, hãy chính mồm nói cho tôi biết.]
Không được… Thái độ quá mạnh mẽ cứng rắn.
Diệp Nam nhíu nhíu mày, xoá chữ đi, gõ lại lần nữa.
[Tôi hơi sốt, cảm giác rất khó chịu. Nhưng cậu không ở đây.]
Vẫn không được… Rất hèn mọn, như là cầu xin.
Diệp Nam vươn tay mệt mỏi xoa mi tâm, vươn tay ném di động qua một bên, ngẩn người mấy phút rồi mới một lần nữa quay về giường nằm.
Cơ thể bị dùng hết sức lực đã mất đi quyền khống chế, nhưng một khi một người ở trong một không gian bịt kín, sẽ không thể khống chế nổi nhớ tới người kia. Một khi đã nhớ tới càng không thể cứu vãn, họ bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Cho nên cứ việc mặt ngoài biết không nên để lộ ra điểm khác thường, anh không thể nhịn được hỏi vấn đề này.
Anh từng đọc một đoạn nhật ký tâm trạng của nhân viên nữ cấp dưới, chỉ có tám chữ ngắn ngủn —— tịch mịch tận xương, tương tư thành hoạ. Khi đó anh nghĩ nói hơi quá, nhưng hiện tại anh đã hiểu.
…
Cuối cùng Diệp Nam không xem cái mail kia, mà gửi cho Cố Phong một tin nhắn đã sửa đi sửa lại nhiều lần.
Ước chừng 3 phút sau, di động rung rung rồi tự động biến thành màn hình đen ngòm lạnh lùng, anh vươn tay cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn.
Từng chữ màu đen lạnh như băng, không mang theo hơi ấm của cơ thể người sống. Có lẽ vì không cần mặt đối mặt với nhau, trong giọng điệu của người nọ bớt đi vài phần lo lắng, có vẻ chững chạc và kiên quyết.
“Thời gian đám cưới của tôi và Lâm Văn Văn đã quyết định vào cuối tháng, sau khi kết hôn tôi sẽ sống thật tốt với cô ấy, làm một người chồng có trách nhiệm. Cậu hãy giữ gìn sức khoẻ, đừng đợi tôi, tôi không xứng đáng.”
Mấy chữ ngắn ngủn mà Diệp Nam lại đọc thật lâu thật lâu, đến khi có người gõ nhẹ ba tiếng vào cửa phòng.
Anh nhắm mắt, khóe môi cố gắng nhếch lên thành một độ cong khó coi. Cho dù cố gắng ngụy trang, giọng anh vẫn vô cùng yếu ớt, “… Vào đi.”
Ngữ Kỳ nghe giọng là biết tình huống bất thường, bởi vậy sau khi mở cửa ra cô không đi vào mà đứng ở cửa hỏi, “Cháo nấu xong rồi, cậu muốn ăn không?”
Diệp Nam cúi đầu để điện thoại sang một bên, im lặng một lúc mới lắc lắc đầu, “… Không đói.”
Ngữ Kỳ không nói gì thêm mà lùi từng bước, một lần nữa đóng cửa lại. Những lúc như thế nảy nếu tùy tiện xông vào, tương đương bắt anh cố gắng giả vờ như không có việc gì, thật sự rất tàn nhẫn.
Có điều cho dù như thế, Ngữ Kỳ không định ra về. Tình trạng hiện nay của Diệp Nam rất không ổn, nếu để anh ở một mình chưa biết chừng sự việc tự sát sẽ xảy ra sớm, cô không thể mạo hiểm.
…
Kim đồng hồ treo tường nhích qua con số 11, kim phút im lặng dừng ở con số 6, kim giây thong thả chuyển động.
Giữa phòng ngủ, Diệp Nam nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, hỗn loạn nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, hoàn toàn tỉnh táo, không còn buồn ngủ chút nào. Căn phòng trống rỗng chỉ có tiếng hít thở của bản thân, bên ngoài phòng khách cũng không có tiếng động, yên tĩnh như thể nấm mồ ở nơi hoang dã. Có lẽ cô ấy đi từ lâu rồi, căn hộ rộng lớn chỉ còn một mình anh.
Diệp Nam kéo kéo khóe môi, tạo thành một nụ cười khó coi. Sau khi vươn tay sờ sờ trán mình, anh thở dài một hơi, giãy giụa kéo lê cơ thể mềm nhũn không có một chút sức lực xuống giường, vịn tường nhích từng bước một ra đến cửa, mở cửa phòng.
Vốn dĩ định ra bàn trà trong phòng khách tìm thuốc để uống, không ngờ cửa vừa mở, nhìn phòng khách vắng tanh, Diệp Nam ngẩn người, theo bản năng dừng bước.
Tivi im lặng chiếu bộ phim điện ảnh không biết tên, ánh sáng hắt ra chiếu sáng một vùng nhỏ, cũng hắt lên bóng người quen thuộc trên sô pha.
Đúng là Ngữ Kỳ.
/120
|