Từ khi Vũ Kỳ Phong vào cung cho đến giờ, không biết hắn đã làm cho phụ hoàng của mình tức giận bao nhiêu lần. Thiên Nhân muốn hắn tham dự vào việc triều chính, ngay cả Thái hậu cũng đã ra mặt thuyết phục Vũ Kỳ Phong. Nhưng hắn vẫn nhất quyết quanh quẩn trong Thái y viện, cùng với vị sư phụ thần y của mình chưởng quản mọi việc lớn nhỏ ở đây. Thiếu chút nữa là Thiên Nhân đã hạ lệnh phá sập Thái y viện để kéo cho bằng được nhi tử của mình ra. May mắn thay Vũ Yên đã ngăn cản kịp thời, nàng mỉm cười xoa dịu phu quân của mình: “Bệ hạ, không phải người vẫn còn Vũ Nhi đó sao?”
Thiên Nhân uất ức nhìn nàng, đau lòng gật đầu nói: “Yên Yên nói đúng, chỉ có Vũ Nhi là hiểu được tâm ý của trẫm.” Thế là Vũ Kỳ Phong lại thoát khỏi ngai vàng đó đúng theo ý muốn của hắn một lần nữa. Hắn để cho Tuyết Lam theo hắn ở Thái y viện, từ từ truyền thụ những thứ hắn biết cho nàng. Nhưng có một điều làm hắn hơi kinh ngạc, đó chính là mối quan hệ giữa đệ tử và tiểu đệ của hắn lại trở nên vô cùng thân thiết. Ngay cả nơi ở của Tuyết Lam cũng phải chuyển đến Đông cung, sống cạnh Thiên Vũ thì tiểu đệ của hắn mới hài lòng.
Việc này làm Tuyết Lam cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, ngày ngày phải chạy qua chạy lại giữa Đông cung và Thái y viện. May mà hai nơi này cách nhau không quá xa, nếu không với đôi chân nhỏ bé hiện giờ của nàng khi đến được nơi muốn đến, chẳng phải sẽ mệt chết sao. Lần này nàng trở về cung một cách danh chính ngôn thuận, Tuyết Lam thầm nghĩ phải tận dụng cơ hội thật tốt, không thể bỏ phí công sức của nàng. Vì thế mỗi ngày nàng đều tỏ vẻ học tập rất chăm chỉ, y thuật của nàng tiến bộ một cách thần tốc khiến đám thái y trong viện cũng phải kinh ngạc.
Như mọi ngày, Tuyết Lam thức dậy ở Đông cung, sau đó sẽ dùng bữa sáng với Thiên Vũ, rồi đi cùng hắn đến thư phòng, nhìn hắn vào lớp với Thái phó. Khi ấy nàng mới có thể nhanh chân chạy đến Thái y viện, lúc đến nơi, nàng đã vô cùng ngạc nhiên. Vì lần này không chỉ có Vũ Kỳ Phong và lão già cổ quái đang đợi nàng, mà còn có cả một vị khách kỳ lạ, Tuyên Phúc Vinh. Lão già cổ quái vừa nhìn thấy nàng đã mỉm cười đầy giảo hoạt, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt của ông ta: “Tuyết Lam, con đến đúng lúc lắm, mau đến đây!”
Tuyết Lam nhanh chóng tiến về phía họ, nàng cẩn thận đứng bên cạnh Vũ Kỳ Phong, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn cũng đang nhìn nàng chăm chú, sau đó rút trong ống tay áo ra một bức thư rồi đưa cho nàng: “Con tự mình quyết định đi.” Vũ Kỳ Phong chỉ nói một câu đơn giản, xoay lưng rời khỏi chỗ đó. Lão thần y cũng vội vàng đuổi theo đệ tử bế
Thiên Nhân uất ức nhìn nàng, đau lòng gật đầu nói: “Yên Yên nói đúng, chỉ có Vũ Nhi là hiểu được tâm ý của trẫm.” Thế là Vũ Kỳ Phong lại thoát khỏi ngai vàng đó đúng theo ý muốn của hắn một lần nữa. Hắn để cho Tuyết Lam theo hắn ở Thái y viện, từ từ truyền thụ những thứ hắn biết cho nàng. Nhưng có một điều làm hắn hơi kinh ngạc, đó chính là mối quan hệ giữa đệ tử và tiểu đệ của hắn lại trở nên vô cùng thân thiết. Ngay cả nơi ở của Tuyết Lam cũng phải chuyển đến Đông cung, sống cạnh Thiên Vũ thì tiểu đệ của hắn mới hài lòng.
Việc này làm Tuyết Lam cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, ngày ngày phải chạy qua chạy lại giữa Đông cung và Thái y viện. May mà hai nơi này cách nhau không quá xa, nếu không với đôi chân nhỏ bé hiện giờ của nàng khi đến được nơi muốn đến, chẳng phải sẽ mệt chết sao. Lần này nàng trở về cung một cách danh chính ngôn thuận, Tuyết Lam thầm nghĩ phải tận dụng cơ hội thật tốt, không thể bỏ phí công sức của nàng. Vì thế mỗi ngày nàng đều tỏ vẻ học tập rất chăm chỉ, y thuật của nàng tiến bộ một cách thần tốc khiến đám thái y trong viện cũng phải kinh ngạc.
Như mọi ngày, Tuyết Lam thức dậy ở Đông cung, sau đó sẽ dùng bữa sáng với Thiên Vũ, rồi đi cùng hắn đến thư phòng, nhìn hắn vào lớp với Thái phó. Khi ấy nàng mới có thể nhanh chân chạy đến Thái y viện, lúc đến nơi, nàng đã vô cùng ngạc nhiên. Vì lần này không chỉ có Vũ Kỳ Phong và lão già cổ quái đang đợi nàng, mà còn có cả một vị khách kỳ lạ, Tuyên Phúc Vinh. Lão già cổ quái vừa nhìn thấy nàng đã mỉm cười đầy giảo hoạt, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt của ông ta: “Tuyết Lam, con đến đúng lúc lắm, mau đến đây!”
Tuyết Lam nhanh chóng tiến về phía họ, nàng cẩn thận đứng bên cạnh Vũ Kỳ Phong, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn cũng đang nhìn nàng chăm chú, sau đó rút trong ống tay áo ra một bức thư rồi đưa cho nàng: “Con tự mình quyết định đi.” Vũ Kỳ Phong chỉ nói một câu đơn giản, xoay lưng rời khỏi chỗ đó. Lão thần y cũng vội vàng đuổi theo đệ tử bế
/9
|