Vương Minh nghe được, lập tức lấy tay bịt lại mồm.
Có sát khí! Tốt nhất không nên trêu chọc.
Hai tiểu lưu manh ở bên cạnh thấy Diệp Hoa hung hãn như vậy, chỉ trong nháy mắt đã giải quyết hai người, thì không khỏi sửng sốt!
Vừa đúng lúc, lại thêm một đám người từ đâu bước đến, Thừa Trạch đi đầu, đối với Mãng Từ mở miệng: “Anh Mãng, em mang người đến rồi”
“Tốt, tốt lắm! Đông như vậy tao còn không tin không giải quyết được thằng ranh này!” Mãng Tử đối với Diệp Hoa đã sớm cảm thấy kiêng dè nhưng lúc này đông người như vậy còn sợ không giải quyết được tên nhãi này sao.
Thừa Trạch quét mắt về phía Diệp Hoa, hắn cười mỉa mai, sau đó ánh mắt rơi trên Mãng Tử: “Anh mãng, bên phía lão đại cũng đã biết tin, chỉ vài phút nữa lão đại liền đến đây” Hắn nói xong ánh mắt lần nữa rơi trên Tịnh Hương, nữ nhân xinh đẹp như vậy nếu không có được thì hắn thật cảm thấy day dứt. Dù sớm hay muộn nữ nhân này cũng phải thuộc về mình!
Nhất là cặp chân thon dài kia, nếu ôm lấy mình thì thật không biết có tư vị gì...
Thừa Trạch nghĩ vậy, đã sớm không nhịn được, nhân lúc Tịnh Hương không để ý, hắn nhanh chóng tiến đến cầm chặt tay cô.
“Buông tay!” Tịnh Hương sợ hãi, lui lại một bước nhưng cánh tay lại bị tên kia khóa chặt.
“Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn đi theo anh, nếu không đừng trách anh xuống tay thâm độc với bạn trai của em” Thừa Trạch vừa nói ánh mắt vừa khóa chặt trên Tịnh Hương, chỉ hận không thể lúc này mà đè xuống hưởng dụng tiểu mỹ nhân này.
Trong phòng đột nhiên im ắng đến cực điểm, tiếng nhạc cũng đã sớm tắt.
Đột nhiên đám người trong phòng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác nhiệt độ trong phòng càng lúc càng giảm.
Căn phòng lờ mờ sáng, Diệp Hoa đứng khuất trong góc tối, không một ai có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn lúc này.
Lữ Uy, Vương Minh cùng Nhữ Khải cũng thu lại vẻ mặt cợt nhả, đám người chau mày.
Xem ra lão đại bắt đầu mất kiên nhẫn rồi!
Mãng Tử nghe được, hắn cũng để ý về phía Thừa Trạch, tính háo sắc của tên này hắn đã sớm biết từ lâu. Đối với việc này hắn cũng đã sớm quen cũng không có gì lạ, sau đó hướng mắt quay sang Diệp Hoa, khẽ rít lên.
“Không cần lão đại đến, nhiều người như vậy còn không giải quyết được một đứa sao!”
“Lên!”
Sau tiếng hô, cũng không biết lấy mã tấu từ đâu, hung hăng chém tới chỗ Diệp Hoa, vết chém không chút do dự hướng hề phía đầu Diệp Hoa!
Mẹ kiếp! Đám người này thật đúng là muốn giết người à! Cầm mã tấu như vậy, chém vào người thì còn không thành hai sao? Đánh nhau thì có thể nhưng hạ sát thủ như vậy không khỏi làm cho đám người tức giận.
Tịnh Hương mặt biến sắc, nhiều người như vậy, với số đông như vậy thì anh có thể cản được sao? Vừa muốn mở miệng cầu xin người đàn ông thì suốt đời cô không thể quên được tình cảnh xảy ra sau đó!
Diệp Hoa mỉm cười tay đút túi vào bên hông nhẹ nhàng rút ra, một khẩu súng sáng bóng đã nằm trên tay chĩa vào đám du côn đang nhào tới.
‘Bằng!’ Tiếng súng vang vọng khắp căn phòng như nói lên sự hiện diện của mình.
Cả đám lưu manh đang xông lên khựng lại hết, cả bọn căn bản không ngờ tới tình huống này, cả đám sợ hãi nhìn khẩu súng bàng bạc, cả người cứng đờ tại chỗ giữ nguyên tư thế đang lao tới.
Đám người Vương Minh thiếu chút nữa ngất xỉu, Lão đại lại còn đem theo súng? Anh không biết đây là đồ cấm sao? hơn nữa không nói tiếng nào rút là rút, mẹ! Thế giới này điên loạn hết rồi!
“Súng giả!” Mãng Tử đáy mắt có chút e sợ, nhưng vẫn hung hăng gào lên nói.
‘Bằng’ Lại thêm một tiếng nổ, nhưng lần này lại hướng về phía Thừa Trạch, bên trái mặt hắn xuất hiện một cái lỗ nhỏ cỡ nắm tay. Động tác quyết liệt tàn khốc khiến cho Thừa Trạch ngồi bệt xuống sàn nhà.
Một mùi lạ bốc lên, đám người không cần nghĩ cũng biết tên này chắc chắn bị dọa đến ướt cả quần.
“Lại đây” Diệp Hoa cong mắt mắt nhìn chăm chú về phía Tịnh Hương.
Nghe được, Tịnh Hương ngơ ngác tiến về phía anh, đến lúc cảm nhận cánh tay của anh ôm chặt lấy vòng eo của cô, lúc này cô mới phản ứng, gương mặt xinh xắn đều ửng hồng lên.
Đám đàn em hoảng sợ cuống quít lui về phía sau, nhìn cái hố sâu vừa xuất hiện, nếu bắn vào trên người mà đào ra cái lỡ cỡ này dám chắc hai chữ ‘chết chắc’ liền được in trên người, thậm chí có thể xuyên qua mấy người, càng nghĩ càng run cầm cập.
Mãng Tử trong đầu còn đang bị tiếng nổ làm cho choáng váng, nhìn ánh mắt khinh miệt của Diệp Hoa thì lại điên cuồng gào lên: “Mẹ nó không thằng nào dám xông lên chém chết nó cho tao à!”
“Gào cái con mẹ mày!” Lữ Uy đứng một bên đã sớm chướng mắt tên này, nhân lúc cáo mượn oai hùm, hắn xông lên sút mạnh vào bắp chân của hắn.
Lực sút của tên béo quả nhiên không tệ chút nào, cả cẳng chân của Mãng Tử hoàn toàn biến dạng.
“A!”
Mãng Tử toàn thân co quắp, đau đớn thống khổ vậy làm hắn gào không ra tiếng nữa.
Những người gần nhất đều đã quay đầu đi.
Anh Mãng đừng trách bọn em, hắn ta có súng nếu xông lên còn không phải trở thành tổ ong hay sao!
Mãng Tử vô thức rên rỉ trên mặt đất.
Diệp Hoa vậy mà còn không thương tiếc, mạnh mẽ kéo cánh tay còn lại của Mãng Tử giẫm nát, hoàn toàn tàn phế.
Mãng Tử nằm trên mặt đất đau đớn quá khiến hắn liền hôn mê.
“Cút, chúng mày đem nó mang đi” Diệp Hoa quay về đám đàn em Mãng Cẩu lạnh nhạt nói.
Cả đám cuồn cuộn như chạy loạn, một hai thằng nắm lấy Mãng Tử lôi xềnh xệch đi.
Đúng lúc này, thì âm thanh hung ác của một người truyền đến.
“Anh Đức, chính là thằng này, hắn đánh mấy anh em bị thương, anh nhất định phải làm chủ cho bọn em!”
Một thanh âm trầm cắt ngang lời nói của hắn, sau đó hạ giọng nói.
“Vậy sao? Bản thân tao cũng muốn nhìn xem ai lớn gan như vậy, dám ở địa bàn của tao giương oai…”
Bỗng nhiên thanh âm của anh Đức đột nhiên ngừng lại, đôi mắt lóe sáng, sắc mặt kinh sợ nhìn về Diệp Hoa, âm thanh run rẩy.
“Lão đại! Tại sao anh lại ở đây?”
Có sát khí! Tốt nhất không nên trêu chọc.
Hai tiểu lưu manh ở bên cạnh thấy Diệp Hoa hung hãn như vậy, chỉ trong nháy mắt đã giải quyết hai người, thì không khỏi sửng sốt!
Vừa đúng lúc, lại thêm một đám người từ đâu bước đến, Thừa Trạch đi đầu, đối với Mãng Từ mở miệng: “Anh Mãng, em mang người đến rồi”
“Tốt, tốt lắm! Đông như vậy tao còn không tin không giải quyết được thằng ranh này!” Mãng Tử đối với Diệp Hoa đã sớm cảm thấy kiêng dè nhưng lúc này đông người như vậy còn sợ không giải quyết được tên nhãi này sao.
Thừa Trạch quét mắt về phía Diệp Hoa, hắn cười mỉa mai, sau đó ánh mắt rơi trên Mãng Tử: “Anh mãng, bên phía lão đại cũng đã biết tin, chỉ vài phút nữa lão đại liền đến đây” Hắn nói xong ánh mắt lần nữa rơi trên Tịnh Hương, nữ nhân xinh đẹp như vậy nếu không có được thì hắn thật cảm thấy day dứt. Dù sớm hay muộn nữ nhân này cũng phải thuộc về mình!
Nhất là cặp chân thon dài kia, nếu ôm lấy mình thì thật không biết có tư vị gì...
Thừa Trạch nghĩ vậy, đã sớm không nhịn được, nhân lúc Tịnh Hương không để ý, hắn nhanh chóng tiến đến cầm chặt tay cô.
“Buông tay!” Tịnh Hương sợ hãi, lui lại một bước nhưng cánh tay lại bị tên kia khóa chặt.
“Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn đi theo anh, nếu không đừng trách anh xuống tay thâm độc với bạn trai của em” Thừa Trạch vừa nói ánh mắt vừa khóa chặt trên Tịnh Hương, chỉ hận không thể lúc này mà đè xuống hưởng dụng tiểu mỹ nhân này.
Trong phòng đột nhiên im ắng đến cực điểm, tiếng nhạc cũng đã sớm tắt.
Đột nhiên đám người trong phòng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác nhiệt độ trong phòng càng lúc càng giảm.
Căn phòng lờ mờ sáng, Diệp Hoa đứng khuất trong góc tối, không một ai có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn lúc này.
Lữ Uy, Vương Minh cùng Nhữ Khải cũng thu lại vẻ mặt cợt nhả, đám người chau mày.
Xem ra lão đại bắt đầu mất kiên nhẫn rồi!
Mãng Tử nghe được, hắn cũng để ý về phía Thừa Trạch, tính háo sắc của tên này hắn đã sớm biết từ lâu. Đối với việc này hắn cũng đã sớm quen cũng không có gì lạ, sau đó hướng mắt quay sang Diệp Hoa, khẽ rít lên.
“Không cần lão đại đến, nhiều người như vậy còn không giải quyết được một đứa sao!”
“Lên!”
Sau tiếng hô, cũng không biết lấy mã tấu từ đâu, hung hăng chém tới chỗ Diệp Hoa, vết chém không chút do dự hướng hề phía đầu Diệp Hoa!
Mẹ kiếp! Đám người này thật đúng là muốn giết người à! Cầm mã tấu như vậy, chém vào người thì còn không thành hai sao? Đánh nhau thì có thể nhưng hạ sát thủ như vậy không khỏi làm cho đám người tức giận.
Tịnh Hương mặt biến sắc, nhiều người như vậy, với số đông như vậy thì anh có thể cản được sao? Vừa muốn mở miệng cầu xin người đàn ông thì suốt đời cô không thể quên được tình cảnh xảy ra sau đó!
Diệp Hoa mỉm cười tay đút túi vào bên hông nhẹ nhàng rút ra, một khẩu súng sáng bóng đã nằm trên tay chĩa vào đám du côn đang nhào tới.
‘Bằng!’ Tiếng súng vang vọng khắp căn phòng như nói lên sự hiện diện của mình.
Cả đám lưu manh đang xông lên khựng lại hết, cả bọn căn bản không ngờ tới tình huống này, cả đám sợ hãi nhìn khẩu súng bàng bạc, cả người cứng đờ tại chỗ giữ nguyên tư thế đang lao tới.
Đám người Vương Minh thiếu chút nữa ngất xỉu, Lão đại lại còn đem theo súng? Anh không biết đây là đồ cấm sao? hơn nữa không nói tiếng nào rút là rút, mẹ! Thế giới này điên loạn hết rồi!
“Súng giả!” Mãng Tử đáy mắt có chút e sợ, nhưng vẫn hung hăng gào lên nói.
‘Bằng’ Lại thêm một tiếng nổ, nhưng lần này lại hướng về phía Thừa Trạch, bên trái mặt hắn xuất hiện một cái lỗ nhỏ cỡ nắm tay. Động tác quyết liệt tàn khốc khiến cho Thừa Trạch ngồi bệt xuống sàn nhà.
Một mùi lạ bốc lên, đám người không cần nghĩ cũng biết tên này chắc chắn bị dọa đến ướt cả quần.
“Lại đây” Diệp Hoa cong mắt mắt nhìn chăm chú về phía Tịnh Hương.
Nghe được, Tịnh Hương ngơ ngác tiến về phía anh, đến lúc cảm nhận cánh tay của anh ôm chặt lấy vòng eo của cô, lúc này cô mới phản ứng, gương mặt xinh xắn đều ửng hồng lên.
Đám đàn em hoảng sợ cuống quít lui về phía sau, nhìn cái hố sâu vừa xuất hiện, nếu bắn vào trên người mà đào ra cái lỡ cỡ này dám chắc hai chữ ‘chết chắc’ liền được in trên người, thậm chí có thể xuyên qua mấy người, càng nghĩ càng run cầm cập.
Mãng Tử trong đầu còn đang bị tiếng nổ làm cho choáng váng, nhìn ánh mắt khinh miệt của Diệp Hoa thì lại điên cuồng gào lên: “Mẹ nó không thằng nào dám xông lên chém chết nó cho tao à!”
“Gào cái con mẹ mày!” Lữ Uy đứng một bên đã sớm chướng mắt tên này, nhân lúc cáo mượn oai hùm, hắn xông lên sút mạnh vào bắp chân của hắn.
Lực sút của tên béo quả nhiên không tệ chút nào, cả cẳng chân của Mãng Tử hoàn toàn biến dạng.
“A!”
Mãng Tử toàn thân co quắp, đau đớn thống khổ vậy làm hắn gào không ra tiếng nữa.
Những người gần nhất đều đã quay đầu đi.
Anh Mãng đừng trách bọn em, hắn ta có súng nếu xông lên còn không phải trở thành tổ ong hay sao!
Mãng Tử vô thức rên rỉ trên mặt đất.
Diệp Hoa vậy mà còn không thương tiếc, mạnh mẽ kéo cánh tay còn lại của Mãng Tử giẫm nát, hoàn toàn tàn phế.
Mãng Tử nằm trên mặt đất đau đớn quá khiến hắn liền hôn mê.
“Cút, chúng mày đem nó mang đi” Diệp Hoa quay về đám đàn em Mãng Cẩu lạnh nhạt nói.
Cả đám cuồn cuộn như chạy loạn, một hai thằng nắm lấy Mãng Tử lôi xềnh xệch đi.
Đúng lúc này, thì âm thanh hung ác của một người truyền đến.
“Anh Đức, chính là thằng này, hắn đánh mấy anh em bị thương, anh nhất định phải làm chủ cho bọn em!”
Một thanh âm trầm cắt ngang lời nói của hắn, sau đó hạ giọng nói.
“Vậy sao? Bản thân tao cũng muốn nhìn xem ai lớn gan như vậy, dám ở địa bàn của tao giương oai…”
Bỗng nhiên thanh âm của anh Đức đột nhiên ngừng lại, đôi mắt lóe sáng, sắc mặt kinh sợ nhìn về Diệp Hoa, âm thanh run rẩy.
“Lão đại! Tại sao anh lại ở đây?”
/151
|