Trong phòng giam số 7, trên sàn nhà buốt lạnh cùng với sự bẩn thỉu vốn có của nó.
Nếu nhìn từ xa có thể trông thấy một đám người quỳ xuống xếp thành một hàng trước mặt một người thanh niên, nhưng nếu đến gần có thể nhìn thấy rất rõ ràng thân hình to lớn của người đàn ông đang nằm la liệt trên mặt đất, máu của hắn nhuộm đỏ một mảnh sân…
Mùi máu tanh nồng, thoang thoảng trong khắp căn phòng.
Nhưng đám người đang quỳ ở đây, bọn họ không phải run rẩy vì mùi máu. Bọn họ có lạ gì cái mùi vị đã trở thành quen thuộc trong những ngày tháng trước đây.
Mà thứ khiến họ sợ chính là người thanh niên trước mặt này, hay còn cách xử lí tàn bạo của hắn.
Nghĩ đến bây giờ bọn họ vẫn còn cảm thấy lạnh sống lưng.
Nếu không phải trực tiếp chứng kiến, cho dù có đánh chết họ bọn họ cũng không tin người thanh niên có vẻ ngoài hiền lành này lại có thể xuống tay dã man như vậy.
Chỉ vì hành động có chút lỗ mãn của Hạo Phí mà người thanh niên này lại đánh cho hắn thành bộ dáng bán sống bán chết.
Càng khoa trương hơn, cứ mỗi lần hắn ta dẫm xuống một cước, trong miệng còn kèm theo một chữ ‘phục không!’.
Rõ ràng hỏi người ta như vậy, nhưng tại sao mỗi khi Hạo Phí muốn mở miệng phun ra một chữ ‘phục’ liền bị người thanh niên này nhét trả vào mồm? Đã vậy còn thôi đi lại còn đánh cho người ta đến hộc cả máu, cũng không biết là do bị tên này đánh nên hộc máu hay bị hắn chọc tức mới hộc máu đây.
Nhìn một cảnh như vậy, đám người dù đã trải qua như bọn họ cũng không khỏi cảm thấy Hạo Phí thật đáng thương.
Trải qua một thời gian chung sống với nhau, Diệp Hoa cũng đại khái hiểu rõ về hắn, lúc bảy tuổi cha mẹ ly hôn, mỗi người đều có gia đình riêng không ai muốn nuôi hắn ta. Hạo Phí sống cùng ông nội.
Bởi vì ông nội đã cao tuổi nên không dạy dỗ bảo cậu ta được tốt. Mười hai, mười ba tuổi Hạo Phí liền bỏ học, đi theo một đám du côn lớn hơn bốn, năm tuổi. Ở trong môi trường như vậy thì sao có thể tốt được?
Khi mới bắt đầu, Hạo Phí còn là đứa trẻ hò hét cổ động ở phía sau, dần dà lá gan cũng lớn dần, khi đánh nhau cũng đã dám xông lên trước.
Ở tuổi này của Hạo Phí, cảm giác khi đi trên đường mà người khác sợ mình là một chuyện rất oai phong, hơn nữa có thể có một số đệ tử đi theo thì Hạo Phí càng hết sức hài lòng.
Khi Hạo Phí mười tám tuổi, vì cơ thể cao lớn nên đã trở thành lão đại từ đó cậu ta bắt đầu trở nên kiêu ngạo.
Lưu manh thời kỳ đầu phần lớn đều lấy việc đánh đấm làm vinh quang, nhiều nhất chỉ là ăn quỵt ở khách sạn, ghẹo gái ở đường trượt băng, hiện tượng trộm cắp thì tương đối ít.
Nhưng đến mãi về sau cải cách mở cửa, chênh lệch giàu nghèo dần dần trở nên rõ ràng, giá trị quan của con người cũng có sự thay đổi rất lớn, hộ cá thể bị người ta xem thường nhất trước kia ngược lại trở thành người có thân phận có mặt mũi.
Đám lưu manh trước kia phần lớn đều lợi dụng uy danh có bởi thời kỳ đầu đi đánh đấm, đổi nghề làm kinh doanh ăn uống hoặc vận chuyển hàng hóa gì đó, đều dần dần giàu lên.
Còn tên không có đầu óc như Hạo Phí, một người mãn phu chỉ biết đánh đánh chém giết, không biết kinh doanh nhưng lại vị đồng tiền làm mờ mắt, người như hắn được người ta nhờ giúp đi xử lý một vài người nhưng do không bắt được chứng cớ giết người của hắn vì vậy hắn mới chỉ bị giam giữ.
Diệp Hoa quét đám mắt về đám người, nhìn biểu hiện của họ đáy mặt hiện rõ vẻ nhàm chán.
Lúc này, Tịnh La cũng nhanh chóng tiến đến, cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc ông cũng không khỏi nhíu mày.
Không đợi ông ta mở miệng, Diệp Hoa quay đầu nhìn ông lên tiếng: “Thị trưởng đến rồi sao? Bao giờ tôi mới được ra đây, ở trong này thật nhàm chán”
Tịnh La sắc mặt không được tốt, không trả lời câu hỏi của hắn ông vội vàng sai người nhanh chóng đem xác của Hạo Phí ra ngoài.
Hai người đi theo ông nhanh chóng mở cửa, khám nghiệm từng bộ phận cùng hơi thở của hắn ta, sau một hồi lâu, người đàn ông thời dài một hơi rồi lên tiếng: “Thị trưởng hắn ta vẫn chưa chết, chẳng qua vết thương rất nặng, trên người có tới mười mấy chỗ bị rạn nứt vỡ vụn, thận trái bị tổn hại nghiêm trọng cần phải cắt bỏ, chỉ sợ ít nhất vài năm nằm viện mới xuống được giường…” Nói đến đây hắn ta liền xuýt xoa một tiếng.
Diệp Hoa nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch nhàn nhạt phun ra một tiếng: “Vẫn chưa chết à? Mạng lớn đấy!”
“Cậu…tại sao có thể xuống tay nặng nề như vậy?” Tịnh La tức giận siết chặt tay, lực nắm quá mạnh đến mức gân tay cũng nổi lên. Ông ta cố gắng kìm nén cơn giận rồi nói tiếp: “Theo giám định tỷ lệ thương tật của Hạo Phí, hành động của anh bị coi là tự vệ quá mức, nếu hắn nhất quyết đòi tố cáo anh thì việc này rất nghiêm trọng!”
“Tố cáo tôi ư? Nó đâu có gan làm vậy!”
Tịnh La nghe vậy, thật không biết nói gì với cậu ta, suy nghĩ của đám người xin lỗi người ngu muội như ông thật không thể hiểu nổi.
Diệp Hoa thấy vậy, tiếp tục nói, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn: “Này, bao giờ tôi mới thả đây”
“Cậu đánh người ta như vậy, còn muốn tôi thả cậu sao?”
Diệp Hoa nghe vậy, sắc mặt liền lộ rõ vẻ u ám, hắn cười lạnh nhìn sang đám người bên cạnh: “Trong phòng nhàm chán như vậy, tôi cũng không đảm bảo ngứa tay mà giết một vài người đâu”
“Cậu…cậu thật hết nói nổi mà!” Cuối cùng ông không kiếm chế nổi cơn thịnh nộ, run run tay chỉ về phía hắn, nhưng rất nhanh ông liền bình tĩnh lại, thật lâu nhìn hắn nửa ngày sau mới nói được một câu, giọng nói có vẻ cầu xin: “Cậu phải hiểu cho tôi, bây giờ tôi không thể thả cậu ra được, cố gắng chịu đựng nốt hôm nay đến chiều nay hoặc tối nay tối liền thả cậu ra ngoài”
Diệp Hoa cười nhạt: “Được rồi!”
Tịnh La cùng đám người quay đầu rời đi, trước khi đi còn không quên mang theo Hạo Phí.
Đợi đến khi ông rời đi, Diệp Hoa quay vào, ngồi trên mặt đất xếp bằng.
Cảm tạ vuduong13 đã đẩy kim phiếu ^^
Cảm tạ htv21292 đã đẩy kim phiếu ^^
Nếu nhìn từ xa có thể trông thấy một đám người quỳ xuống xếp thành một hàng trước mặt một người thanh niên, nhưng nếu đến gần có thể nhìn thấy rất rõ ràng thân hình to lớn của người đàn ông đang nằm la liệt trên mặt đất, máu của hắn nhuộm đỏ một mảnh sân…
Mùi máu tanh nồng, thoang thoảng trong khắp căn phòng.
Nhưng đám người đang quỳ ở đây, bọn họ không phải run rẩy vì mùi máu. Bọn họ có lạ gì cái mùi vị đã trở thành quen thuộc trong những ngày tháng trước đây.
Mà thứ khiến họ sợ chính là người thanh niên trước mặt này, hay còn cách xử lí tàn bạo của hắn.
Nghĩ đến bây giờ bọn họ vẫn còn cảm thấy lạnh sống lưng.
Nếu không phải trực tiếp chứng kiến, cho dù có đánh chết họ bọn họ cũng không tin người thanh niên có vẻ ngoài hiền lành này lại có thể xuống tay dã man như vậy.
Chỉ vì hành động có chút lỗ mãn của Hạo Phí mà người thanh niên này lại đánh cho hắn thành bộ dáng bán sống bán chết.
Càng khoa trương hơn, cứ mỗi lần hắn ta dẫm xuống một cước, trong miệng còn kèm theo một chữ ‘phục không!’.
Rõ ràng hỏi người ta như vậy, nhưng tại sao mỗi khi Hạo Phí muốn mở miệng phun ra một chữ ‘phục’ liền bị người thanh niên này nhét trả vào mồm? Đã vậy còn thôi đi lại còn đánh cho người ta đến hộc cả máu, cũng không biết là do bị tên này đánh nên hộc máu hay bị hắn chọc tức mới hộc máu đây.
Nhìn một cảnh như vậy, đám người dù đã trải qua như bọn họ cũng không khỏi cảm thấy Hạo Phí thật đáng thương.
Trải qua một thời gian chung sống với nhau, Diệp Hoa cũng đại khái hiểu rõ về hắn, lúc bảy tuổi cha mẹ ly hôn, mỗi người đều có gia đình riêng không ai muốn nuôi hắn ta. Hạo Phí sống cùng ông nội.
Bởi vì ông nội đã cao tuổi nên không dạy dỗ bảo cậu ta được tốt. Mười hai, mười ba tuổi Hạo Phí liền bỏ học, đi theo một đám du côn lớn hơn bốn, năm tuổi. Ở trong môi trường như vậy thì sao có thể tốt được?
Khi mới bắt đầu, Hạo Phí còn là đứa trẻ hò hét cổ động ở phía sau, dần dà lá gan cũng lớn dần, khi đánh nhau cũng đã dám xông lên trước.
Ở tuổi này của Hạo Phí, cảm giác khi đi trên đường mà người khác sợ mình là một chuyện rất oai phong, hơn nữa có thể có một số đệ tử đi theo thì Hạo Phí càng hết sức hài lòng.
Khi Hạo Phí mười tám tuổi, vì cơ thể cao lớn nên đã trở thành lão đại từ đó cậu ta bắt đầu trở nên kiêu ngạo.
Lưu manh thời kỳ đầu phần lớn đều lấy việc đánh đấm làm vinh quang, nhiều nhất chỉ là ăn quỵt ở khách sạn, ghẹo gái ở đường trượt băng, hiện tượng trộm cắp thì tương đối ít.
Nhưng đến mãi về sau cải cách mở cửa, chênh lệch giàu nghèo dần dần trở nên rõ ràng, giá trị quan của con người cũng có sự thay đổi rất lớn, hộ cá thể bị người ta xem thường nhất trước kia ngược lại trở thành người có thân phận có mặt mũi.
Đám lưu manh trước kia phần lớn đều lợi dụng uy danh có bởi thời kỳ đầu đi đánh đấm, đổi nghề làm kinh doanh ăn uống hoặc vận chuyển hàng hóa gì đó, đều dần dần giàu lên.
Còn tên không có đầu óc như Hạo Phí, một người mãn phu chỉ biết đánh đánh chém giết, không biết kinh doanh nhưng lại vị đồng tiền làm mờ mắt, người như hắn được người ta nhờ giúp đi xử lý một vài người nhưng do không bắt được chứng cớ giết người của hắn vì vậy hắn mới chỉ bị giam giữ.
Diệp Hoa quét đám mắt về đám người, nhìn biểu hiện của họ đáy mặt hiện rõ vẻ nhàm chán.
Lúc này, Tịnh La cũng nhanh chóng tiến đến, cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc ông cũng không khỏi nhíu mày.
Không đợi ông ta mở miệng, Diệp Hoa quay đầu nhìn ông lên tiếng: “Thị trưởng đến rồi sao? Bao giờ tôi mới được ra đây, ở trong này thật nhàm chán”
Tịnh La sắc mặt không được tốt, không trả lời câu hỏi của hắn ông vội vàng sai người nhanh chóng đem xác của Hạo Phí ra ngoài.
Hai người đi theo ông nhanh chóng mở cửa, khám nghiệm từng bộ phận cùng hơi thở của hắn ta, sau một hồi lâu, người đàn ông thời dài một hơi rồi lên tiếng: “Thị trưởng hắn ta vẫn chưa chết, chẳng qua vết thương rất nặng, trên người có tới mười mấy chỗ bị rạn nứt vỡ vụn, thận trái bị tổn hại nghiêm trọng cần phải cắt bỏ, chỉ sợ ít nhất vài năm nằm viện mới xuống được giường…” Nói đến đây hắn ta liền xuýt xoa một tiếng.
Diệp Hoa nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch nhàn nhạt phun ra một tiếng: “Vẫn chưa chết à? Mạng lớn đấy!”
“Cậu…tại sao có thể xuống tay nặng nề như vậy?” Tịnh La tức giận siết chặt tay, lực nắm quá mạnh đến mức gân tay cũng nổi lên. Ông ta cố gắng kìm nén cơn giận rồi nói tiếp: “Theo giám định tỷ lệ thương tật của Hạo Phí, hành động của anh bị coi là tự vệ quá mức, nếu hắn nhất quyết đòi tố cáo anh thì việc này rất nghiêm trọng!”
“Tố cáo tôi ư? Nó đâu có gan làm vậy!”
Tịnh La nghe vậy, thật không biết nói gì với cậu ta, suy nghĩ của đám người xin lỗi người ngu muội như ông thật không thể hiểu nổi.
Diệp Hoa thấy vậy, tiếp tục nói, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn: “Này, bao giờ tôi mới thả đây”
“Cậu đánh người ta như vậy, còn muốn tôi thả cậu sao?”
Diệp Hoa nghe vậy, sắc mặt liền lộ rõ vẻ u ám, hắn cười lạnh nhìn sang đám người bên cạnh: “Trong phòng nhàm chán như vậy, tôi cũng không đảm bảo ngứa tay mà giết một vài người đâu”
“Cậu…cậu thật hết nói nổi mà!” Cuối cùng ông không kiếm chế nổi cơn thịnh nộ, run run tay chỉ về phía hắn, nhưng rất nhanh ông liền bình tĩnh lại, thật lâu nhìn hắn nửa ngày sau mới nói được một câu, giọng nói có vẻ cầu xin: “Cậu phải hiểu cho tôi, bây giờ tôi không thể thả cậu ra được, cố gắng chịu đựng nốt hôm nay đến chiều nay hoặc tối nay tối liền thả cậu ra ngoài”
Diệp Hoa cười nhạt: “Được rồi!”
Tịnh La cùng đám người quay đầu rời đi, trước khi đi còn không quên mang theo Hạo Phí.
Đợi đến khi ông rời đi, Diệp Hoa quay vào, ngồi trên mặt đất xếp bằng.
Cảm tạ vuduong13 đã đẩy kim phiếu ^^
Cảm tạ htv21292 đã đẩy kim phiếu ^^
/151
|