Editor : La Mạn Vân Linh
Trong ý thức của Hứa Kim Lăng, chỉ cần Liễu thị xuất hiện ở bên cạnh Thẩm thị, mười phần là không có chuyện tốt, cho nên nàng cũng lười phỏng đoán Liễu thị đang suy nghĩ gì, chỉ cần nàng cách khá xa, thế giới sẽ hòa bình. Hơn nữa nàng cũng không cho rằng mẫu thân của mình ở Hứa phủ có vị trí cao, chính mình sẽ được sống dễ chịu, mặt khác, là thật muốn bảo vệ mẫu thân này, công ơn nuôi dưỡng nhiều năm không thể quên!
Lúc Liễu thị đi về phòng thì nhìn thấy con trai mình ngồi ở đó cười khanh khách, đừng nói khóc rống , liền ngay cả vệt nước mắt nơi khóe mắt cũng không có, sắc mặt Liễu thị trầm xuống, lại bị tiểu nha đầu kia lừa.
Thanh Trúc ở một bên không dám lên tiếng, trước khi đi Liễu thị đã nói hôm nay nhất định phải làm cho Thẩm thị ở trước mặt mọi người mất mặt, nói vậy vừa nãy kéo Thẩm thị cũng là nguyên nhân này, không nghĩ tới đại tiểu thư đột nhiên chạy tới nói tiểu thiếu gia đang khóc ồn ào, không cần nghĩ cũng biết con của mình quan trọn hơn, kết quả chạy tới nhìn, lại căn bản không hề có chuyện này, có thể không tức sao.
Liễu thị điều chỉnh tốt cảm xúc liền đi ra cửa phòng, trước khi đi cố ý dặn: Chăm sóc tốt tiểu thiếu gia, có chuyện gì liền lập tức cho ta biết.
Không lâu lắm, Liễu thị liền cười tủm tỉm rời đi.
Hứa Kim Lăng mắt sắc, xa xa đã nhìn thấy Liễu thị đi về phía bên này, quay đầu lại kéo kéo góc Áo Thẩm thị: Mẫu thân, ta đi tìm Phương Cảnh Húc chơi đùa, Liễu di nương nếu làm người tức giận, người cũng đừng để ý nàng, đi tới chỗ người quen nói chuyện là được rồi.
Thẩm thị trong lòng một trận cảm động, trìu mến sờ sờ đầu nhỏ của nàng: Là vi nương vô dụng. Liền tiểu thiếp đều không đối phó được, còn làm hại con gái mình bận tâm.
Kim Lăng ngoan ngoãn lắc đầu một cái: Là Liễu di nương quá dối trá, mẫu thân ngài tuyệt đối đừng chống đối nàng.
Thẩm thị ôn nhu cười: Ừ. . .
Hứa Kim Lăng nhìn Liễu thị càng ngày càng tới gần, đi mấy bước về phía sau , lại kéo cổ Phương Cảnh Húc vẫn còn đang ăn đồ ăn: Đi theo ta. . .
Làm. . . Làm gì. . . Phương Cảnh Húc thật vất vả bị mỹ thực hấp dẫn bình phục tâm tình tối tăm trong nháy mắt.
Hứa Kim Lăng liếc hắn một chút, sau đó thả cổ áo hắn ra: Ngươi có thể đi ăn đồ ăn của ngươi. Sau đó không nói hai lời liền hướng phòng Liễu đi.
Liễu thị nhìn thấy Hứa Kim Lăng kéo đứa bé trai rời đi: Tỷ tỷ, Kim Lăng đây là đi đâu?
Thẩm thị liếc mắt hai đứa nhỏ đã đi xa: Đại khái là đi chơi đi.
Liễu thị nghĩ, nếu tiểu nha đầu này đã rời đi thì sẽ không tính sổ với nó nữa, nghĩ xong thân mật lôi kéo tay Thẩm thị: Tỷ tỷ, vừa nãy là ta nói chưa tốt. . . Mặt sau còn chưa có nói xong.
Thẩm thị đột nhiên tránh ra tay nàng, nhìn cũng không nhìn nàng một cái, liền mỉm cười đi vào một bàn khác.
A. . . Thẩm thị càng như vậy Liễu thị càng hài lòng, tốt nhất thái độ lại ác liệt một chút, Liễu thị vẫn cười tủm tỉm theo phía sau: Tỷ tỷ làđang giận ta sao. . .
Thẩm thị trong nháy mắt cảm thấy người này rất phiền, quá quấn người, nhàn nhạt nói: Không có.
Liễu thị vô cùng đáng thương : Vậy tại sao tỷ tỷ lại đối xử với ta như vậy?
Dù là Thẩm thị tính khí tốt, đối mặt với loại người rõ ràng đã trở mặt vẫn còn muốn giả trang kẻ đáng thương này nàng thật sự rất muốn mắng người, thế nhưng nàng tự biết chính mình không có mưu kế như Liễu thị, chỉ có thể nhịn.
Liễu thị nhíu mày, không nghĩ tới Thẩm thị có thể nhịn lâu như vậy.
Một bên khác Hứa Kim Lăng lén lén lút lút chạy đến trước cửa phòng Liễu thị, nhũ mẫu chính đang trông coi tiểu công tử.
Hứa Kim Lăng cười tủm tỉm đi vào.
Nhũ mẫu vừa thấy là Hứa gia đại tiểu thư liền cười nói: Đại tiểu thư tới nhìn tiểu công tử sao?
Hứa Kim Lăng cười ngây thơ lãng mạn: Đúng vậy, tiểu đệ sinh ra đã lâu mà ta đều chưa có tới xem qua hắn. Nói xong nháy mắt to đến gần, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: Thật xinh đẹp. . . Đều nói đứa nhỏ vừa ra đời liền nhíu nhíu, lúc này lại rất bóng loáng, nhất định là Lý nhũ mẫu nuôi tiểu đệ rất tốt.
Miệng nhỏ này thật ngọt.
Lý nhũ mẫu vui vẻ nói: Tiểu thư thật biết nói chuyện.
Hứa Kim Lăng nghịch ngợm le lưỡi một cái nhưng khuôn mặt tươi cười đột nhiên vo thành một nắm: Nhũ mẫu, ta vội vã đến xem tiểu đệ, đều chưa kịp ăn gì. Ngẩng đầu vô cùng đáng thương nhìn nàng: Nhũ mẫu có thể thay ta đi nhà bếp lấy chút đồ ăn hay không. . .
Lý nhũ mẫu mặt cười lại có chút do dự, nàng do Hứa gia dùng tiền thuê tới, mặc dù chỉ cần chăm sóc tiểu thiếu gia này, nhưng lấy đồ ăn cho đại tiểu thư cũng coi như là chăm sóc tiểu thiếu gia, lấy tiền thì phải làm việc thôi.
Lý nhũ mẫu do dự một hồi rồi nói: Được. . . Tiểu thư nhìn tiểu thiếu gia dùm, ta đi một lát rồi trở lại. Nói xong thả tiểu thiếu gia xuống liền vội vàng chạy ra ngoài.
Hứa Kim Lăng ngồi xổm ở bên giường nhìn khuôn mặt nhỏ bé béo mập của tiểu đệ nhà mình mà nhẹ nhàng chọc chọc gò má của hắn: Ngươi lớn lên đáng yêu như thế, mẹ ngươi tại sao lại phiền như thế đâu.
Không hiểu tỷ tỷ mình đang nói cái gì, Hứa Thụy chỉ có thể gặm ngón tay mờ mịt nhìn về phía nàng.
Hứa Kim Lăng dừng một hồi, đánh giá khoảng cách từ nhà bếp đến nơi này của Liễu di nương, chắc vào lúc này Lý nhũ mẫu hẳn là đang cầm đồ trở lại.
Nghĩ thế, Hứa Kim Lăng cầm một gối ngăn trở Hứa Thụy bên kia, sợ nàng đi ra ngoài một hồi sẽ xoay loạn, rớt xuống giường sẽ không tốt, tuy rằng Liễu thị làm cho người ta ghét.
Lý nhũ mẫu bưng bánh ngọt trở về, chỉ thấy hai đống thịt trước ngực theo nàng đi lại run lên một cái. Khi đại khái còn cách xa mười mét, Hứa Kim Lăng đột nhiên chạy ra.
Một mặt lo lắng nắm lấy góc Áo của Lý nhũ mẫu, khóc ròng hét lên: Không. . Không xong. . . Toàn thân tiểu đệ rất nóng a.
Cái gì! Lý nhũ mẫu sợ đến mức suýt chút nữa đem bánh ngọt rớt xuống đất.
Hứa Kim Lăng lập tức nói: Nhanh đi nói cho Liễu di nương. Thấy Lý nhũ mẫu sốt ruột nghĩ muốn vào trong phòng xem, Hứa Kim Lăng hướng nàng rống lên một tiếng: Nhanh đi a, chần chờ gì nữa!
Hứa Kim Lăng hoán vị suy tư một chút, trải qua một lần, Liễu thị chắc chắn sẽ không tin tưởng nàng nữa, lời này của người khác nhất định sẽ tin, đặc biệt là nhũ mẫu, khà khà. . .
Lý nhũ mẫu cũng bị dọa sợ, lập tức đem bánh ngọt nhét vào trong tay Hứa Kim Lăng rồi co cẳng chạy đi .
Khi Thẩm thị sắp bị Liễu thị hư tình giả ý bức điên là lúc, Lý nhũ mẫu đột nhiên chạy tới.
Tiểu thiếu gia bị sốt! Lý nhũ mẫu nói như sấm sét giữa trời quang.
Cái gì! Đừng nói quấn quít lấy Thẩm thị , hiện tại tâm tư liếc nhìn nàng một cái cũng không có: Thanh Trúc, nhanh đi nói cho lão gia, kêu đại phu. Nói xong vội vàng gấp gáp đi vào trong nhà, mấy lần suýt chút nữa bị góc quần cho vấp ngã, tức giận đến mức Liễu thị đã nghĩ xé quần áo .
Bởi vì Liễu thị đột nhiên rời đi, Thẩm thị trong nháy mắt dễ dàng rất nhiều, thế nhưng nghe được dòng độc đinh của Hứa gia xảy ra chuyện, nàng làm chủ mẫu phải an bài xong hết thảy tân khách mới vội vã đuổi tới.
Mới vừa vào phòng liền nghe thấy Liễu thị ngồi ở bên cạnh bàn gào khóc, tức giận trừng mắt Kim Lăng vô tội bên cạnh.
Sau đó Hứa Thanh Thư cũng chạy tới: Hài tử thế nào rồi.
Liễu thị liếc nhìn Hứa Thanh Thư, không nói lời nào liền hung hăng khóc.
Hứa Kim Lăng yên lặng di chuyển đến phía sau Thẩm thị.
Hứa Thanh Thư sốt ruột: Thanh Trúc, ngươi nói đi.
Thanh Trúc do do dự dự liếc nhìn Liễu thị: Hồi lão gia, tiểu thiếu gia không có chuyện gì.
Hứa Thanh Thư ngẩn ra: Không có chuyện gì? Vậy vừa nãy...?
Thanh Trúc: Là đại tiểu thư lầm tưởng tiểu thiếu gia nóng rần lên.
Hứa Thanh Thư uẩn giận nhìn Hứa Kim Lăng: Kim Lăng! Xảy ra chuyện gì!
Lúc này Liễu thị khóc lớn tiếng hơn: Đầu tiên Kim Lăng nói Thụy Nhi đang khóc ồn ào, ta sốt ruột liền chạy tới, hiện tại lại gây ra vụ này, Thanh Thư, ta nhanh bị hù chết. Nói xong ríu rít nằm nhoài vào trong lòng Hứa Thanh Thư.
Thẩm thị thấy thế bản năng đem Kim Lăng bảo hộ ở phía sau.
Kim Lăng mím miệng nhỏ đi tới bên cạnh Hứa Thanh Thư, lôi kéo tay hắn: Cha, ta là thật thấy cái trán tiểu đệ rất nóng.
Khi tay Hứa Thanh Thư đụng tới tay nhỏ của Hứa Kim Lăng liền sững sờ, trở tay nắm lấy tay nàng, ngồi xổm xuống: Tay ngươi làm sao lạnh như vậy?
Thẩm thị vừa nghe vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống, vuốt tay nàng: Kim Lăng.
Hứa Kim Lăng nhìn có chút đần độn vuốt trán Hứa Thanh Thư: Cha, trán ngươi thật nóng a. Tay lạnh lẽo đụng tới đồ có nhiệt độ dĩ nhiên là nóng.
Hứa Thanh Thư lập tức không còn tức giận.
Liễu thị ở bên cạnh hoàn toàn nhìn choáng váng.
Trong nháy mắt, nước mắt Thẩm thị liền rơi : Đi. . . Chúng ta về phòng. Nói xong làm dáng lôi kéo nàng muốn rời khỏi.
Đứng lại, về phòng nào, đây không phải cũng chính là phòng của ngươi sao! Hứa Thanh Thư đột nhiên hét lại Thẩm thị.
Thẩm thị trong lòng cũng là khổ sở.
Năm đó lúc mang thai Hứa Kim Lăng, Hứa Thanh Thư chính đang phấn đấu, vì không cho hắn thêm phiền phức, việc nhà sinh hoạt cái gì đều là Thẩm thị một tay vất vả, như vậy cũng làm cho Hứa Kim Lăng vừa sinh ra liền phát bệnh tay chân lạnh lẽo không tiện nói ra.
Những năm gần đây Hứa Thanh Thư cũng dùng thuốc tốt tu bổ cho nàng, thân thể nói thế nào cũng đã chuyển biến tốt , nhưng lúc này. . .
Cho nên việc này cũng trôi qua, tiệc đầy tháng Kim Lăng nháo trò như thế, trời cũng mau tối, Thẩm thị chờ yến hội vừa kết thúc liền mang theo con gái trở về viện của chính mình.
Ngồi trong chăn ôm nàng thật chặt, dùng bàn tay to của mình bọc lại tay nhỏ bé của nàng: Tại sao tay lại lạnh a.
Dù sao vẫn là thân thể tiểu hài tử. Hứa Kim Lăng hôm nay tới tới lui lui nháo trò đã sớm mệt mỏi, mệt mỏi tựa ở trong lòng Thẩm thị: Không lạnh. . .
...
Liễu thị nắm chặt khăn trải bàn, rất tức giận, hôm nay liên tục bị tiểu nha đầu này trêu đùa hai lần, lại vẫn bị lí do như vậy lừa gạt .
Bởi vì tay lạnh lẽo cho nên vuốt đệ đệ chính là rất nóng!
Liễu thị dường như phát điên khi nhớ lại câu nói này.
Hướng một bên nhũ mẫu rống đến: Ngươi là đang làm gì, nàng nói bị sốt liền nóng rần lên?
Lý nhũ mẫu tự biết chính mình sai, đứng ở bên cạnh không dám lên tiếng nữa.
Bất quá Liễu thị cũng chỉ mắng vài câu, cũng thật không dám đối với nàng như thế nào, con trai của nàng (Liễu thị) có sữa bú hay không là do nàng (nhũ mẫu) cho.
Tất cả mọi người nín thở không dám thở mạnh một hơi, chỉ lo vị chủ tử này đem tức giận trút lên đầu bọn họ.
Thanh Trúc thấy Liễu thị gần như tĩnh táo lại, đã nói: Phu nhân hiện tại định làm như thế nào?
Hừ? Nàng nhất định phải ngồi vào vị trí chủ mẫu, Thẩm thị sớm hay muộn cũng bị nàng đuổi ra Hứa phủ.
Liễu thị vuốt móng tay thật dài của mình: Tiểu quỷ này vướng bận thật (Linh: ý chỉ Hứa Kim Lăng), vậy thì xử lý xong nàng trước! Dám đánh chủ ý lên con trai.
Bất quá Liễu thị trước sau không thể hiểu những việc Hứa Kim Lăng làm hôm nay là có ý gì. (Đó chính là, ngươi dám động mẹ của ta, ta liền dám động con trai ngươi!)
Trong ý thức của Hứa Kim Lăng, chỉ cần Liễu thị xuất hiện ở bên cạnh Thẩm thị, mười phần là không có chuyện tốt, cho nên nàng cũng lười phỏng đoán Liễu thị đang suy nghĩ gì, chỉ cần nàng cách khá xa, thế giới sẽ hòa bình. Hơn nữa nàng cũng không cho rằng mẫu thân của mình ở Hứa phủ có vị trí cao, chính mình sẽ được sống dễ chịu, mặt khác, là thật muốn bảo vệ mẫu thân này, công ơn nuôi dưỡng nhiều năm không thể quên!
Lúc Liễu thị đi về phòng thì nhìn thấy con trai mình ngồi ở đó cười khanh khách, đừng nói khóc rống , liền ngay cả vệt nước mắt nơi khóe mắt cũng không có, sắc mặt Liễu thị trầm xuống, lại bị tiểu nha đầu kia lừa.
Thanh Trúc ở một bên không dám lên tiếng, trước khi đi Liễu thị đã nói hôm nay nhất định phải làm cho Thẩm thị ở trước mặt mọi người mất mặt, nói vậy vừa nãy kéo Thẩm thị cũng là nguyên nhân này, không nghĩ tới đại tiểu thư đột nhiên chạy tới nói tiểu thiếu gia đang khóc ồn ào, không cần nghĩ cũng biết con của mình quan trọn hơn, kết quả chạy tới nhìn, lại căn bản không hề có chuyện này, có thể không tức sao.
Liễu thị điều chỉnh tốt cảm xúc liền đi ra cửa phòng, trước khi đi cố ý dặn: Chăm sóc tốt tiểu thiếu gia, có chuyện gì liền lập tức cho ta biết.
Không lâu lắm, Liễu thị liền cười tủm tỉm rời đi.
Hứa Kim Lăng mắt sắc, xa xa đã nhìn thấy Liễu thị đi về phía bên này, quay đầu lại kéo kéo góc Áo Thẩm thị: Mẫu thân, ta đi tìm Phương Cảnh Húc chơi đùa, Liễu di nương nếu làm người tức giận, người cũng đừng để ý nàng, đi tới chỗ người quen nói chuyện là được rồi.
Thẩm thị trong lòng một trận cảm động, trìu mến sờ sờ đầu nhỏ của nàng: Là vi nương vô dụng. Liền tiểu thiếp đều không đối phó được, còn làm hại con gái mình bận tâm.
Kim Lăng ngoan ngoãn lắc đầu một cái: Là Liễu di nương quá dối trá, mẫu thân ngài tuyệt đối đừng chống đối nàng.
Thẩm thị ôn nhu cười: Ừ. . .
Hứa Kim Lăng nhìn Liễu thị càng ngày càng tới gần, đi mấy bước về phía sau , lại kéo cổ Phương Cảnh Húc vẫn còn đang ăn đồ ăn: Đi theo ta. . .
Làm. . . Làm gì. . . Phương Cảnh Húc thật vất vả bị mỹ thực hấp dẫn bình phục tâm tình tối tăm trong nháy mắt.
Hứa Kim Lăng liếc hắn một chút, sau đó thả cổ áo hắn ra: Ngươi có thể đi ăn đồ ăn của ngươi. Sau đó không nói hai lời liền hướng phòng Liễu đi.
Liễu thị nhìn thấy Hứa Kim Lăng kéo đứa bé trai rời đi: Tỷ tỷ, Kim Lăng đây là đi đâu?
Thẩm thị liếc mắt hai đứa nhỏ đã đi xa: Đại khái là đi chơi đi.
Liễu thị nghĩ, nếu tiểu nha đầu này đã rời đi thì sẽ không tính sổ với nó nữa, nghĩ xong thân mật lôi kéo tay Thẩm thị: Tỷ tỷ, vừa nãy là ta nói chưa tốt. . . Mặt sau còn chưa có nói xong.
Thẩm thị đột nhiên tránh ra tay nàng, nhìn cũng không nhìn nàng một cái, liền mỉm cười đi vào một bàn khác.
A. . . Thẩm thị càng như vậy Liễu thị càng hài lòng, tốt nhất thái độ lại ác liệt một chút, Liễu thị vẫn cười tủm tỉm theo phía sau: Tỷ tỷ làđang giận ta sao. . .
Thẩm thị trong nháy mắt cảm thấy người này rất phiền, quá quấn người, nhàn nhạt nói: Không có.
Liễu thị vô cùng đáng thương : Vậy tại sao tỷ tỷ lại đối xử với ta như vậy?
Dù là Thẩm thị tính khí tốt, đối mặt với loại người rõ ràng đã trở mặt vẫn còn muốn giả trang kẻ đáng thương này nàng thật sự rất muốn mắng người, thế nhưng nàng tự biết chính mình không có mưu kế như Liễu thị, chỉ có thể nhịn.
Liễu thị nhíu mày, không nghĩ tới Thẩm thị có thể nhịn lâu như vậy.
Một bên khác Hứa Kim Lăng lén lén lút lút chạy đến trước cửa phòng Liễu thị, nhũ mẫu chính đang trông coi tiểu công tử.
Hứa Kim Lăng cười tủm tỉm đi vào.
Nhũ mẫu vừa thấy là Hứa gia đại tiểu thư liền cười nói: Đại tiểu thư tới nhìn tiểu công tử sao?
Hứa Kim Lăng cười ngây thơ lãng mạn: Đúng vậy, tiểu đệ sinh ra đã lâu mà ta đều chưa có tới xem qua hắn. Nói xong nháy mắt to đến gần, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: Thật xinh đẹp. . . Đều nói đứa nhỏ vừa ra đời liền nhíu nhíu, lúc này lại rất bóng loáng, nhất định là Lý nhũ mẫu nuôi tiểu đệ rất tốt.
Miệng nhỏ này thật ngọt.
Lý nhũ mẫu vui vẻ nói: Tiểu thư thật biết nói chuyện.
Hứa Kim Lăng nghịch ngợm le lưỡi một cái nhưng khuôn mặt tươi cười đột nhiên vo thành một nắm: Nhũ mẫu, ta vội vã đến xem tiểu đệ, đều chưa kịp ăn gì. Ngẩng đầu vô cùng đáng thương nhìn nàng: Nhũ mẫu có thể thay ta đi nhà bếp lấy chút đồ ăn hay không. . .
Lý nhũ mẫu mặt cười lại có chút do dự, nàng do Hứa gia dùng tiền thuê tới, mặc dù chỉ cần chăm sóc tiểu thiếu gia này, nhưng lấy đồ ăn cho đại tiểu thư cũng coi như là chăm sóc tiểu thiếu gia, lấy tiền thì phải làm việc thôi.
Lý nhũ mẫu do dự một hồi rồi nói: Được. . . Tiểu thư nhìn tiểu thiếu gia dùm, ta đi một lát rồi trở lại. Nói xong thả tiểu thiếu gia xuống liền vội vàng chạy ra ngoài.
Hứa Kim Lăng ngồi xổm ở bên giường nhìn khuôn mặt nhỏ bé béo mập của tiểu đệ nhà mình mà nhẹ nhàng chọc chọc gò má của hắn: Ngươi lớn lên đáng yêu như thế, mẹ ngươi tại sao lại phiền như thế đâu.
Không hiểu tỷ tỷ mình đang nói cái gì, Hứa Thụy chỉ có thể gặm ngón tay mờ mịt nhìn về phía nàng.
Hứa Kim Lăng dừng một hồi, đánh giá khoảng cách từ nhà bếp đến nơi này của Liễu di nương, chắc vào lúc này Lý nhũ mẫu hẳn là đang cầm đồ trở lại.
Nghĩ thế, Hứa Kim Lăng cầm một gối ngăn trở Hứa Thụy bên kia, sợ nàng đi ra ngoài một hồi sẽ xoay loạn, rớt xuống giường sẽ không tốt, tuy rằng Liễu thị làm cho người ta ghét.
Lý nhũ mẫu bưng bánh ngọt trở về, chỉ thấy hai đống thịt trước ngực theo nàng đi lại run lên một cái. Khi đại khái còn cách xa mười mét, Hứa Kim Lăng đột nhiên chạy ra.
Một mặt lo lắng nắm lấy góc Áo của Lý nhũ mẫu, khóc ròng hét lên: Không. . Không xong. . . Toàn thân tiểu đệ rất nóng a.
Cái gì! Lý nhũ mẫu sợ đến mức suýt chút nữa đem bánh ngọt rớt xuống đất.
Hứa Kim Lăng lập tức nói: Nhanh đi nói cho Liễu di nương. Thấy Lý nhũ mẫu sốt ruột nghĩ muốn vào trong phòng xem, Hứa Kim Lăng hướng nàng rống lên một tiếng: Nhanh đi a, chần chờ gì nữa!
Hứa Kim Lăng hoán vị suy tư một chút, trải qua một lần, Liễu thị chắc chắn sẽ không tin tưởng nàng nữa, lời này của người khác nhất định sẽ tin, đặc biệt là nhũ mẫu, khà khà. . .
Lý nhũ mẫu cũng bị dọa sợ, lập tức đem bánh ngọt nhét vào trong tay Hứa Kim Lăng rồi co cẳng chạy đi .
Khi Thẩm thị sắp bị Liễu thị hư tình giả ý bức điên là lúc, Lý nhũ mẫu đột nhiên chạy tới.
Tiểu thiếu gia bị sốt! Lý nhũ mẫu nói như sấm sét giữa trời quang.
Cái gì! Đừng nói quấn quít lấy Thẩm thị , hiện tại tâm tư liếc nhìn nàng một cái cũng không có: Thanh Trúc, nhanh đi nói cho lão gia, kêu đại phu. Nói xong vội vàng gấp gáp đi vào trong nhà, mấy lần suýt chút nữa bị góc quần cho vấp ngã, tức giận đến mức Liễu thị đã nghĩ xé quần áo .
Bởi vì Liễu thị đột nhiên rời đi, Thẩm thị trong nháy mắt dễ dàng rất nhiều, thế nhưng nghe được dòng độc đinh của Hứa gia xảy ra chuyện, nàng làm chủ mẫu phải an bài xong hết thảy tân khách mới vội vã đuổi tới.
Mới vừa vào phòng liền nghe thấy Liễu thị ngồi ở bên cạnh bàn gào khóc, tức giận trừng mắt Kim Lăng vô tội bên cạnh.
Sau đó Hứa Thanh Thư cũng chạy tới: Hài tử thế nào rồi.
Liễu thị liếc nhìn Hứa Thanh Thư, không nói lời nào liền hung hăng khóc.
Hứa Kim Lăng yên lặng di chuyển đến phía sau Thẩm thị.
Hứa Thanh Thư sốt ruột: Thanh Trúc, ngươi nói đi.
Thanh Trúc do do dự dự liếc nhìn Liễu thị: Hồi lão gia, tiểu thiếu gia không có chuyện gì.
Hứa Thanh Thư ngẩn ra: Không có chuyện gì? Vậy vừa nãy...?
Thanh Trúc: Là đại tiểu thư lầm tưởng tiểu thiếu gia nóng rần lên.
Hứa Thanh Thư uẩn giận nhìn Hứa Kim Lăng: Kim Lăng! Xảy ra chuyện gì!
Lúc này Liễu thị khóc lớn tiếng hơn: Đầu tiên Kim Lăng nói Thụy Nhi đang khóc ồn ào, ta sốt ruột liền chạy tới, hiện tại lại gây ra vụ này, Thanh Thư, ta nhanh bị hù chết. Nói xong ríu rít nằm nhoài vào trong lòng Hứa Thanh Thư.
Thẩm thị thấy thế bản năng đem Kim Lăng bảo hộ ở phía sau.
Kim Lăng mím miệng nhỏ đi tới bên cạnh Hứa Thanh Thư, lôi kéo tay hắn: Cha, ta là thật thấy cái trán tiểu đệ rất nóng.
Khi tay Hứa Thanh Thư đụng tới tay nhỏ của Hứa Kim Lăng liền sững sờ, trở tay nắm lấy tay nàng, ngồi xổm xuống: Tay ngươi làm sao lạnh như vậy?
Thẩm thị vừa nghe vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống, vuốt tay nàng: Kim Lăng.
Hứa Kim Lăng nhìn có chút đần độn vuốt trán Hứa Thanh Thư: Cha, trán ngươi thật nóng a. Tay lạnh lẽo đụng tới đồ có nhiệt độ dĩ nhiên là nóng.
Hứa Thanh Thư lập tức không còn tức giận.
Liễu thị ở bên cạnh hoàn toàn nhìn choáng váng.
Trong nháy mắt, nước mắt Thẩm thị liền rơi : Đi. . . Chúng ta về phòng. Nói xong làm dáng lôi kéo nàng muốn rời khỏi.
Đứng lại, về phòng nào, đây không phải cũng chính là phòng của ngươi sao! Hứa Thanh Thư đột nhiên hét lại Thẩm thị.
Thẩm thị trong lòng cũng là khổ sở.
Năm đó lúc mang thai Hứa Kim Lăng, Hứa Thanh Thư chính đang phấn đấu, vì không cho hắn thêm phiền phức, việc nhà sinh hoạt cái gì đều là Thẩm thị một tay vất vả, như vậy cũng làm cho Hứa Kim Lăng vừa sinh ra liền phát bệnh tay chân lạnh lẽo không tiện nói ra.
Những năm gần đây Hứa Thanh Thư cũng dùng thuốc tốt tu bổ cho nàng, thân thể nói thế nào cũng đã chuyển biến tốt , nhưng lúc này. . .
Cho nên việc này cũng trôi qua, tiệc đầy tháng Kim Lăng nháo trò như thế, trời cũng mau tối, Thẩm thị chờ yến hội vừa kết thúc liền mang theo con gái trở về viện của chính mình.
Ngồi trong chăn ôm nàng thật chặt, dùng bàn tay to của mình bọc lại tay nhỏ bé của nàng: Tại sao tay lại lạnh a.
Dù sao vẫn là thân thể tiểu hài tử. Hứa Kim Lăng hôm nay tới tới lui lui nháo trò đã sớm mệt mỏi, mệt mỏi tựa ở trong lòng Thẩm thị: Không lạnh. . .
...
Liễu thị nắm chặt khăn trải bàn, rất tức giận, hôm nay liên tục bị tiểu nha đầu này trêu đùa hai lần, lại vẫn bị lí do như vậy lừa gạt .
Bởi vì tay lạnh lẽo cho nên vuốt đệ đệ chính là rất nóng!
Liễu thị dường như phát điên khi nhớ lại câu nói này.
Hướng một bên nhũ mẫu rống đến: Ngươi là đang làm gì, nàng nói bị sốt liền nóng rần lên?
Lý nhũ mẫu tự biết chính mình sai, đứng ở bên cạnh không dám lên tiếng nữa.
Bất quá Liễu thị cũng chỉ mắng vài câu, cũng thật không dám đối với nàng như thế nào, con trai của nàng (Liễu thị) có sữa bú hay không là do nàng (nhũ mẫu) cho.
Tất cả mọi người nín thở không dám thở mạnh một hơi, chỉ lo vị chủ tử này đem tức giận trút lên đầu bọn họ.
Thanh Trúc thấy Liễu thị gần như tĩnh táo lại, đã nói: Phu nhân hiện tại định làm như thế nào?
Hừ? Nàng nhất định phải ngồi vào vị trí chủ mẫu, Thẩm thị sớm hay muộn cũng bị nàng đuổi ra Hứa phủ.
Liễu thị vuốt móng tay thật dài của mình: Tiểu quỷ này vướng bận thật (Linh: ý chỉ Hứa Kim Lăng), vậy thì xử lý xong nàng trước! Dám đánh chủ ý lên con trai.
Bất quá Liễu thị trước sau không thể hiểu những việc Hứa Kim Lăng làm hôm nay là có ý gì. (Đó chính là, ngươi dám động mẹ của ta, ta liền dám động con trai ngươi!)
/22
|