Yến An Quân cắn đũa nhìn Hoàng Thượng mang vẻ mặt ân cần, thấy thế nào cũng kỳ quái… Cho dù vì báo đáp ân cứu mạng của mình cũng không cần dịu dàng thế chứ, hại nàng ăn cũng không ngon.
Trong bát xuất hiện thêm một muôi hạt thông, Yến An Quân cầm cái đũa chọc chọc, gắp một hạt bỏ vào miệng, đối với người một ngày chưa ăn cơm đồng thời mất máu quá nhiều, mấy viên hạt thông thật sự không có sức hấp dẫn, nàng chỉ vào chân giò đối diện mình, thèm nhỏ dãi nói: “Hoàng Thượng, tỳ thiếp muốn cái kia.”
Thiệu Tuyên Đế thản nhiên nhìn theo, vươn tay gắp cho nàng một cái sú giò, nhìn nàng cẩn thận cắn một miếng rồi liếc hắn một cái, lại cắn một miếng rồi lại liếc hắn một cái… Sau đó vừa nhìn hắn vừa cầm chén trà ở bên uống một hớp trà nóng. Thiệu Tuyên Đế giơ tay lau nước dính trên khoé môi nàng: “Còn muốn ăn gì nữa?”
“…” Yến An Quân khiếp sợ tuỳ tiện chỉ chỉ trên bàn.
Thiệu Tuyên Đế cười cười liếc nhìn thứ đầu ngón tay nàng đang chỉ, bỗng mờ ám ghé sát vào tai nàng: “Thì ra ái phi quan tâm cơ thể trẫm như thế, xem ra thường ngày trẫm phải cố gắng nhiều hơn.”
Vì sao Hoàng Thượng nói thế, hoặc phải hỏi… Nàng chỉ … Nàng chỉ vào cái gì thế này?
Yến An Quân thu tay về, thấy Thiệu Tuyên Đế sai An Đức Lễ múc cho mình một bát canh đuôi hổ. Hắn cầm thìa bạch ngọc không nhanh không chậm uống một ngụm, sau đó hôn cái miệng nhỏ ngơ ngác hé mở của Yến Lương Nghi, truyền vào trong một ngụm nước canh, nháy mắt đã quấn lấy cái lưỡi thơm tho của Yến An Quân.
Yến An Quân vịn lên bả vai Thiệu Tuyên Đế, đầu lưỡi khẽ liếm vài cái trong miệng hắn, nếm thử, cảm thấy hương vị… “Ừm, hình như không tệ lắm.”
Hôn không tệ?
Ánh mắt Thiệu Tuyên Đế tối sầm, hắn gắp thêm mấy cái móng giò vào trong bát của nàng: “Ăn nhiều một chút.”
Yến An Quân mặc kệ mấy cái trong bát, kéo tay hắn cắn một miếng ngay trên đũa, móng giò thơm mềm mùi vị vương vất trong miệng. Cũng may nàng biết mình vừa bị thương, không thể ăn quá no, vì thế lấp đầy bụng trong khả năng khống chế, cuối cùng ăn một miếng bánh tuyết vân coi như kết thúc bữa cơm.
An Đức Lễ cúi đầu, Hoàng Thượng à Hoàng Thượng, vẻ mặt nào là dịu dàng nào là ngây thơ kia của ngài là thế nào… Đây còn là Hoàng Thượng mà hắn biết sao…
“No chưa?”
“… No rồi.”
Thiệu Tuyên Đế xoa xoa bụng cho nàng, nhếch môi cười: “Nếu ái phi no rồi, vậy trẫm không khách khí nữa, bắt đầu dùng bữa thôi.”
Nhìn biểu cảm mờ ám trên mặt Thiệu Tuyên Đế, Yến An Quân chẳng lẽ còn không biết có ý gì? Lẽ nào đây là ăn no ấm cật trong truyền thuyết của nhà đế vương?
“Hoàng Thượng, tỳ thiếp còn bị thương đây này…” Yến An Quân vẻ mặt đau khổ, lưỡng lự trong lòng hắn hồi lâu, cảm thấy tất phải nhắc nhở động vật ăn thịt cỡ lớn này biết cái gì gọi là hiện thực.
Tuy Hồi Hồn Đan có thể cứu mạng nàng nhưng không thể xoá đi vết thương của nàng, giờ sau lưng còn một lỗ hình mũi tên kia kìa, dù dùng Hồi Hồn Đan xong không còn đau nữa… Được rồi, nói thật thì đôi khi hệ thống quân rất biến thái.
“Trẫm sẽ nhẹ một chút, hơn nữa… Ái phi không muốn có một hài tử của mình sao?”
Yến An Quân nao nao, một đứa trẻ của mình? Trước đó hắn đã từng nói lời này, chỉ là nàng cẩn thận suy ngẫm xong cảm thấy có chút trầm trọng, có lẽ tương lai nàng cũng sẽ có một đứa bé…
“Muốn.” Yến An Quân nhỏ giọng đáp, bỗng vùi đầu, tóc đen xoà trước ngực, nhìn ngoan ngoãn lạ thường.
Thiệu Tuyên Đế đương nhiên nghe được câu trả lời của nàng, hắn khẽ cười một tiếng, khom người ôm nàng vào lòng, chỉ cảm thấy tiểu nữ nhân này mềm như một nắm bông. Yến Lương Nghi trúng tên, nhiều lần khúc chiết, tâm tình mất đi lại có được không ai thấu hiểu hơn hắn, ôm nàng trong lòng hắn mới an tâm.
Hắn vốn không tin, nhưng lúc này thật sự ứng với lời của Nhàn Phi hôm đó.
Nếu thật sự có một nữ nhân như vậy, hắn nhất định đặt nàng trong tim, chiều chuộng trong lòng, thậm chí hận không thể cho nàng cả thiên hạ… Lời này không phải nói đến Yến Lương Nghi sao?
Không, qua hôm nay, nàng sẽ không chỉ là Yến Lương Nghi nữa.
An Đức Lễ ở phía sau Thiệu Tuyên Đế liên tục ra hiệu, cung nữ hầu hạ dùng bữa đều cúi đầu, thu dọn bàn rất nhanh rồi nối đuôi nhau ra ngoài.
Màn nội thất yên lặng hạ xuống, ánh nến trong phòng sáng tỏ, giường ấm tình nồng, hết thảy tự nhiên như nước chảy thành sông.
…
Ban đêm trong hoàng cung, Kim Chi cầm đèn cất bước vào một cung điện, “Nương nương.”
“Đã trễ thế này, có chuyện gì?” Ánh nến sáng lên, Hoàng Hậu tựa trên giường xoa trán, khí sắc nhìn không chỗ nào tốt. Nhưng nàng đại khái biết rằng, sau khi dùng loại thuốc kia tình hình này sẽ thường xuyên xuất hiện, nàng chỉ có thể chịu đựng, đợi mười tháng sau sinh hạ hoàng tử sẽ khổ tận cam lai.
“Nương nương, Tôn Thái Y bị Hoàng Thượng bắt rồi .”
“Tôn Trường Trạch?” Hoàng Hậu ngẩn ra, nhíu mày nói: “Không phải đã dặn hắn cẩn thận xuống tay sao, vì sao vẫn bị Hoàng Thượng phát hiện?”
“Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ? Tôn Thái Y đã bị mang vào Thiên Lao, người của chúng ta còn chưa vào được Thiên Lao, không biết tình hình trong đó thế nào…” Kim Chi lo lắng nói.
Hoàng hậu khoát tay: “Ngày mai ngươi xuất cung một chuyến, nói chuyện này cho phụ thân bản cung. Ông ấy là đại thần trong triều, hành động tiện hơn người trong hậu cung như bản cung rất nhiều, còn nữa… Nhớ nói rõ với phụ thân bản cung, tốt nhất diệt khẩu Tôn Trường Trạch trong Thiên Lao, bản cung không muốn thấy hắn nữa.”
“Đúng rồi.” Hoàng Hậu bỗng nhiên cười cười, khóe mắt hơi nhếch lên: “Yến Lương Nghi chết rồi chứ?”
“Nô tỳ không biết… Có điều nếu Tôn Thái Y bị nhốt vào Thiên Lao thì hẳn đã đắc thủ, nếu không Hoàng Thượng sẽ không dùng động tác mạnh như vậy .” Kim Chi phân tích, càng nói càng cảm thấy mình phân tích có lý.
Không nghe được câu trả lời khẳng định, nụ cười trên mặt Hoàng Hậu hơi nhạt đi, chỉ thản nhiên nói, “Xem ra kết cục thế nào còn phải để ngày mai mới rõ.” Nàng không phải ngày đầu tiên làm Hoàng Hậu, cũng không phải ngày đầu tiên vào cung, nhiều năm qua, nàng biết có một số việc nhất quyết không thể đoán mò.
Đối với Yến Lương Nghi, nàng chỉ khi nào nhận được tin tức xác định mới có thể chân chính yên lòng.
Ngày hôm sau, Cầm Vận Cung.
“Nương nương, nghe nói hôm qua Hoàng Thượng qua đêm ở chỗ Yến Lương Nghi.” Một cung nữ vội vàng chạy vào, suýt chút nữa bị vấp ngã trên bậc cửa, sắc mặt nàng đỏ bừng, rõ ràng bị hụt hơi.
“Lúc trước không phải nói vị Yến muội muội kia sắp chết à, vì sao hôm qua Hoàng Thượng còn ngủ lại ở đó.” Màn giường bị nhấc lên, lộ ra gương mặt thanh tú, chưa dùng son phấn càng thêm vẻ tươi mát dễ nhìn.
“Nô tỳ nghe người ta nói là cứu được rồi, rốt cuộc làm thế nào cứu về thì không nghe được, xưa nay nhiều phương thuốc bí truyền, không biết Vương Thái Y dùng biện pháp gì.”
“À, chẳng trách.” Giai nhân trong màn không mặn không nhạt.
“Nương nương, Hoàng Thượng luôn tới cung của mấy nô tài kia, một năm chưa tới chỗ chủ tử được vài lần… Chủ tử tuy là Nhàn Phi, ở vị trí của một trong tứ phi, nhưng chớ trách nô tỳ lắm miệng, ai cũng biết nữ nhân hậu cung không thể mất sự sủng ái của Hoàng Thượng!”
Cung nữ này vẻ mặt bi phẫn, bất mãn nói: “Ban đầu còn nói Mộc Dung Cơ kia không an phận, không ngờ mấy ả đến từ Đại Cật người nào người nấy lòng tham không đáy. Yến Lương Nghi lần này im hơi lặng tiếng cứu giá, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ phong cho nàng địa vị cao.”
Nhàn Phi lẳng lặng, rồi bỗng cười nói: “Muốn phong địa vị cao Hoàng Thượng cũng không phong được, nên nhớ còn có Thái Hậu kia kìa, bà ấy sẽ không trơ mắt nhìn trật tự hậu cung bị phá vỡ. Huống hồ… Yến Lương Nghi xả thân chắn tên, lúc này Hoàng Thượng chỉ là cảm động nhất thời mà thôi, qua mấy ngày nữa sẽ không còn một chút hứng thú với vị Yến Lương Nghi này. Làm bạn nhiều năm, những cái khác không nói, suy nghĩ của Hoàng Thượng bản cung vẫn có chút hiểu biết.”
Nàng quay sang thản nhiên nói: “Thải Châu, không có sự sủng ái của Hoàng Thượng, bản cung vẫn sống tự tại, ngươi xem đám Hoàng Hậu cùng Dung Phi, có ai không phải vì khiến Hoàng Thượng liếc mắt nhìn mình một cái mà gây đủ loại chuyện? Người làm Hoàng Đế bình thường đều lãnh tình, đối với nam nhân như vậy, đôi khi bản cung chỉ nhìn từ xa là đủ rồi.”
Thải Châu gật gật đầu cái hiểu cái không, chủ tử nhà nàng trí tuệ như vậy, nếu đã đoán được trước thì nàng không cần lo lắng nữa, ngẫm lại những chuyện chủ tử nhà nàng phân tích trước kia, đến bây giờ còn chưa từng có kết quả sai.
Trong bát xuất hiện thêm một muôi hạt thông, Yến An Quân cầm cái đũa chọc chọc, gắp một hạt bỏ vào miệng, đối với người một ngày chưa ăn cơm đồng thời mất máu quá nhiều, mấy viên hạt thông thật sự không có sức hấp dẫn, nàng chỉ vào chân giò đối diện mình, thèm nhỏ dãi nói: “Hoàng Thượng, tỳ thiếp muốn cái kia.”
Thiệu Tuyên Đế thản nhiên nhìn theo, vươn tay gắp cho nàng một cái sú giò, nhìn nàng cẩn thận cắn một miếng rồi liếc hắn một cái, lại cắn một miếng rồi lại liếc hắn một cái… Sau đó vừa nhìn hắn vừa cầm chén trà ở bên uống một hớp trà nóng. Thiệu Tuyên Đế giơ tay lau nước dính trên khoé môi nàng: “Còn muốn ăn gì nữa?”
“…” Yến An Quân khiếp sợ tuỳ tiện chỉ chỉ trên bàn.
Thiệu Tuyên Đế cười cười liếc nhìn thứ đầu ngón tay nàng đang chỉ, bỗng mờ ám ghé sát vào tai nàng: “Thì ra ái phi quan tâm cơ thể trẫm như thế, xem ra thường ngày trẫm phải cố gắng nhiều hơn.”
Vì sao Hoàng Thượng nói thế, hoặc phải hỏi… Nàng chỉ … Nàng chỉ vào cái gì thế này?
Yến An Quân thu tay về, thấy Thiệu Tuyên Đế sai An Đức Lễ múc cho mình một bát canh đuôi hổ. Hắn cầm thìa bạch ngọc không nhanh không chậm uống một ngụm, sau đó hôn cái miệng nhỏ ngơ ngác hé mở của Yến Lương Nghi, truyền vào trong một ngụm nước canh, nháy mắt đã quấn lấy cái lưỡi thơm tho của Yến An Quân.
Yến An Quân vịn lên bả vai Thiệu Tuyên Đế, đầu lưỡi khẽ liếm vài cái trong miệng hắn, nếm thử, cảm thấy hương vị… “Ừm, hình như không tệ lắm.”
Hôn không tệ?
Ánh mắt Thiệu Tuyên Đế tối sầm, hắn gắp thêm mấy cái móng giò vào trong bát của nàng: “Ăn nhiều một chút.”
Yến An Quân mặc kệ mấy cái trong bát, kéo tay hắn cắn một miếng ngay trên đũa, móng giò thơm mềm mùi vị vương vất trong miệng. Cũng may nàng biết mình vừa bị thương, không thể ăn quá no, vì thế lấp đầy bụng trong khả năng khống chế, cuối cùng ăn một miếng bánh tuyết vân coi như kết thúc bữa cơm.
An Đức Lễ cúi đầu, Hoàng Thượng à Hoàng Thượng, vẻ mặt nào là dịu dàng nào là ngây thơ kia của ngài là thế nào… Đây còn là Hoàng Thượng mà hắn biết sao…
“No chưa?”
“… No rồi.”
Thiệu Tuyên Đế xoa xoa bụng cho nàng, nhếch môi cười: “Nếu ái phi no rồi, vậy trẫm không khách khí nữa, bắt đầu dùng bữa thôi.”
Nhìn biểu cảm mờ ám trên mặt Thiệu Tuyên Đế, Yến An Quân chẳng lẽ còn không biết có ý gì? Lẽ nào đây là ăn no ấm cật trong truyền thuyết của nhà đế vương?
“Hoàng Thượng, tỳ thiếp còn bị thương đây này…” Yến An Quân vẻ mặt đau khổ, lưỡng lự trong lòng hắn hồi lâu, cảm thấy tất phải nhắc nhở động vật ăn thịt cỡ lớn này biết cái gì gọi là hiện thực.
Tuy Hồi Hồn Đan có thể cứu mạng nàng nhưng không thể xoá đi vết thương của nàng, giờ sau lưng còn một lỗ hình mũi tên kia kìa, dù dùng Hồi Hồn Đan xong không còn đau nữa… Được rồi, nói thật thì đôi khi hệ thống quân rất biến thái.
“Trẫm sẽ nhẹ một chút, hơn nữa… Ái phi không muốn có một hài tử của mình sao?”
Yến An Quân nao nao, một đứa trẻ của mình? Trước đó hắn đã từng nói lời này, chỉ là nàng cẩn thận suy ngẫm xong cảm thấy có chút trầm trọng, có lẽ tương lai nàng cũng sẽ có một đứa bé…
“Muốn.” Yến An Quân nhỏ giọng đáp, bỗng vùi đầu, tóc đen xoà trước ngực, nhìn ngoan ngoãn lạ thường.
Thiệu Tuyên Đế đương nhiên nghe được câu trả lời của nàng, hắn khẽ cười một tiếng, khom người ôm nàng vào lòng, chỉ cảm thấy tiểu nữ nhân này mềm như một nắm bông. Yến Lương Nghi trúng tên, nhiều lần khúc chiết, tâm tình mất đi lại có được không ai thấu hiểu hơn hắn, ôm nàng trong lòng hắn mới an tâm.
Hắn vốn không tin, nhưng lúc này thật sự ứng với lời của Nhàn Phi hôm đó.
Nếu thật sự có một nữ nhân như vậy, hắn nhất định đặt nàng trong tim, chiều chuộng trong lòng, thậm chí hận không thể cho nàng cả thiên hạ… Lời này không phải nói đến Yến Lương Nghi sao?
Không, qua hôm nay, nàng sẽ không chỉ là Yến Lương Nghi nữa.
An Đức Lễ ở phía sau Thiệu Tuyên Đế liên tục ra hiệu, cung nữ hầu hạ dùng bữa đều cúi đầu, thu dọn bàn rất nhanh rồi nối đuôi nhau ra ngoài.
Màn nội thất yên lặng hạ xuống, ánh nến trong phòng sáng tỏ, giường ấm tình nồng, hết thảy tự nhiên như nước chảy thành sông.
…
Ban đêm trong hoàng cung, Kim Chi cầm đèn cất bước vào một cung điện, “Nương nương.”
“Đã trễ thế này, có chuyện gì?” Ánh nến sáng lên, Hoàng Hậu tựa trên giường xoa trán, khí sắc nhìn không chỗ nào tốt. Nhưng nàng đại khái biết rằng, sau khi dùng loại thuốc kia tình hình này sẽ thường xuyên xuất hiện, nàng chỉ có thể chịu đựng, đợi mười tháng sau sinh hạ hoàng tử sẽ khổ tận cam lai.
“Nương nương, Tôn Thái Y bị Hoàng Thượng bắt rồi .”
“Tôn Trường Trạch?” Hoàng Hậu ngẩn ra, nhíu mày nói: “Không phải đã dặn hắn cẩn thận xuống tay sao, vì sao vẫn bị Hoàng Thượng phát hiện?”
“Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ? Tôn Thái Y đã bị mang vào Thiên Lao, người của chúng ta còn chưa vào được Thiên Lao, không biết tình hình trong đó thế nào…” Kim Chi lo lắng nói.
Hoàng hậu khoát tay: “Ngày mai ngươi xuất cung một chuyến, nói chuyện này cho phụ thân bản cung. Ông ấy là đại thần trong triều, hành động tiện hơn người trong hậu cung như bản cung rất nhiều, còn nữa… Nhớ nói rõ với phụ thân bản cung, tốt nhất diệt khẩu Tôn Trường Trạch trong Thiên Lao, bản cung không muốn thấy hắn nữa.”
“Đúng rồi.” Hoàng Hậu bỗng nhiên cười cười, khóe mắt hơi nhếch lên: “Yến Lương Nghi chết rồi chứ?”
“Nô tỳ không biết… Có điều nếu Tôn Thái Y bị nhốt vào Thiên Lao thì hẳn đã đắc thủ, nếu không Hoàng Thượng sẽ không dùng động tác mạnh như vậy .” Kim Chi phân tích, càng nói càng cảm thấy mình phân tích có lý.
Không nghe được câu trả lời khẳng định, nụ cười trên mặt Hoàng Hậu hơi nhạt đi, chỉ thản nhiên nói, “Xem ra kết cục thế nào còn phải để ngày mai mới rõ.” Nàng không phải ngày đầu tiên làm Hoàng Hậu, cũng không phải ngày đầu tiên vào cung, nhiều năm qua, nàng biết có một số việc nhất quyết không thể đoán mò.
Đối với Yến Lương Nghi, nàng chỉ khi nào nhận được tin tức xác định mới có thể chân chính yên lòng.
Ngày hôm sau, Cầm Vận Cung.
“Nương nương, nghe nói hôm qua Hoàng Thượng qua đêm ở chỗ Yến Lương Nghi.” Một cung nữ vội vàng chạy vào, suýt chút nữa bị vấp ngã trên bậc cửa, sắc mặt nàng đỏ bừng, rõ ràng bị hụt hơi.
“Lúc trước không phải nói vị Yến muội muội kia sắp chết à, vì sao hôm qua Hoàng Thượng còn ngủ lại ở đó.” Màn giường bị nhấc lên, lộ ra gương mặt thanh tú, chưa dùng son phấn càng thêm vẻ tươi mát dễ nhìn.
“Nô tỳ nghe người ta nói là cứu được rồi, rốt cuộc làm thế nào cứu về thì không nghe được, xưa nay nhiều phương thuốc bí truyền, không biết Vương Thái Y dùng biện pháp gì.”
“À, chẳng trách.” Giai nhân trong màn không mặn không nhạt.
“Nương nương, Hoàng Thượng luôn tới cung của mấy nô tài kia, một năm chưa tới chỗ chủ tử được vài lần… Chủ tử tuy là Nhàn Phi, ở vị trí của một trong tứ phi, nhưng chớ trách nô tỳ lắm miệng, ai cũng biết nữ nhân hậu cung không thể mất sự sủng ái của Hoàng Thượng!”
Cung nữ này vẻ mặt bi phẫn, bất mãn nói: “Ban đầu còn nói Mộc Dung Cơ kia không an phận, không ngờ mấy ả đến từ Đại Cật người nào người nấy lòng tham không đáy. Yến Lương Nghi lần này im hơi lặng tiếng cứu giá, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ phong cho nàng địa vị cao.”
Nhàn Phi lẳng lặng, rồi bỗng cười nói: “Muốn phong địa vị cao Hoàng Thượng cũng không phong được, nên nhớ còn có Thái Hậu kia kìa, bà ấy sẽ không trơ mắt nhìn trật tự hậu cung bị phá vỡ. Huống hồ… Yến Lương Nghi xả thân chắn tên, lúc này Hoàng Thượng chỉ là cảm động nhất thời mà thôi, qua mấy ngày nữa sẽ không còn một chút hứng thú với vị Yến Lương Nghi này. Làm bạn nhiều năm, những cái khác không nói, suy nghĩ của Hoàng Thượng bản cung vẫn có chút hiểu biết.”
Nàng quay sang thản nhiên nói: “Thải Châu, không có sự sủng ái của Hoàng Thượng, bản cung vẫn sống tự tại, ngươi xem đám Hoàng Hậu cùng Dung Phi, có ai không phải vì khiến Hoàng Thượng liếc mắt nhìn mình một cái mà gây đủ loại chuyện? Người làm Hoàng Đế bình thường đều lãnh tình, đối với nam nhân như vậy, đôi khi bản cung chỉ nhìn từ xa là đủ rồi.”
Thải Châu gật gật đầu cái hiểu cái không, chủ tử nhà nàng trí tuệ như vậy, nếu đã đoán được trước thì nàng không cần lo lắng nữa, ngẫm lại những chuyện chủ tử nhà nàng phân tích trước kia, đến bây giờ còn chưa từng có kết quả sai.
/107
|