Minh Ám suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu, Minh Ám hôm nay thoát khỏi Tu La điện, không có chỗ đi về, về phần ân oán giữa Tu La điện điện và sư tôn với hắn, cũng không phải là trong thời gian ngắn có thể giải quyết, nếu như đi theo Dương Lỗi mà nói, có lẽ là một cái lựa chọn không tồi.
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi, bất quá những chuyện tình giết người làm ác kia ta sẽ không đi làm.
Minh Ám nhìn Dương Lỗi, ngữ khí có chút kinh ngạc hỏi:
- Mặt khác, ngươi cần phải hiểu rõ, ngươi là người của tiên tông chính đạo, mà ta là người của ma đạo, ngươi sẽ không sợ ta mang đến phiền toái cho ngươi sao?
- Cái này thì có gì, trong mắt ta không có phân biệt về chính đạo cùng ma đạo, như thế nào là chính, như thế nào là ma đều chỉ là ở trong một niệm, nếu như tâm chính, như vậy liền là chính, nếu như lòng có tà niệm, như vậy liền là ma, chỉ cần làm được chính, vô luận xuất thân như thế nào, vô luận tu luyện công pháp như thế nào cũng đồng dạng là chính đạo, nhưng nếu như lòng có tà niệm, làm việc hổ thẹn, như vậy chính là ma, bất kể là ở trong chính đạo tiên tông hay là thân ở trong ma môn tông phái cũng là tà đạo.
Dương Lỗi dừng một chút:
- Có ít người mặc dù thân ở danh môn chính phái, nhưng làm việc lại là ra vẻ đạo mạo, mặt ngoài là một bộ, sau lưng lại là một bộ, người như vậy mới là ma chân chính.
Minh Ám nghe vậy ngược lại là ngạc nhiên, không nghĩ tới từ trong miệng Dương Lỗi cư nhiên nói ra lời như vậy, bất quá cái này rất đúng với khẩu vị của hắn, hắn ha ha cười một tiếng, nói:
- Tốt, tốt, chỉ bằng những lời này của ngươi, Minh Ám ta liền đáp ứng đi theo ngươi rồi.
- Cho ngươi!
Dương Lỗi lấy ra một cái bình ngọc, trong cái bình ngọc này chứa một viên Tuyết Sơn Ngọc Thiềm hoàn.
- Đan dược này có thể trợ giúp ngươi khôi phục thương thế!
Dương Lỗi liền nghe được nhắc nhở của hệ thống, cho thấy Minh Ám đã nhận chủ, chính mình lại có thêm một thủ hạ, mặc dù độ trung thành không cao, mới đạt tới 70 mà thôi, nhưng điều này cũng làm cho người ta rất kinh ngạc, phải biết rằng Minh Ám bất quá là mới vừa nhận chủ mà thôi, từ trên độ trung thành của hệ thống có thể xác định Minh Ám không nói láo, điều này làm cho Dương Lỗi vô cùng yên tâm, cho nên một viên đan được không đáng kể chút nào.
- Đây là, hảo đan!
Mở bình ngọc ra,một cỗ dược hương nồng nặc xông vào mũi, Minh Ám không khỏi khen, hắn là đệ tử nội môn của Tu La điện, hơn nữa còn là đệ tử hạch tâm, tự nhiên gặp qua không ít hảo dược, bất quá đan dược giống như vậy còn thật là ít thấy.
Tiếp đó Dương Lỗi lại đổi một quyển công pháp, Thanh Tâm chú, đó cũng không phải là công pháp gì quá cao cấp, bất quá đối với Minh Ám hiện tại mà nói lại rất thích hợp rồi.
- Sát khí của ngươi quá nặng, hơn nữa tâm tình dễ dàng bất ổn, bản công pháp này đối với ngươi mà nói là rất thích hợp.
Dương Lỗi đem công pháp đổi ra ném cho hắn.
Minh Ám chiếm được công pháp, trong lòng mừng rỡ không cần nói cũng biết, có môn công pháp Thanh Tâm chú này liền không cần lo lắng cho mình lại không kiểm soát được tâm tình.
- Công tử!
Dương Lỗi lắc đầu:
- Không cần gọi ta là công tử, ta gọi là Dương Lỗi, ngươi kêu thiếu gia hoặc là gọi tên của ta cũng có thể, ngươi còn có những vấn đề khác hay không, nếu như có, liền nói ra, ta tận lực giúp ngươi giải quyết.
Minh Ám lắc đầu.
- Ngươi hiện tại là tính toán rời đi hay là ở chỗ này tu luyện?
Minh Ám suy nghĩ một chút nói:
- Ta còn là rời đi nơi này đi!
Dương Lỗi lấy ra một tấm lệnh bài, nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi hãy giúp ta huấn luyện một số người, ta nghĩ lấy năng lực của ngươi hẳn là không có vấn đề gì, tu vi của bọn họ đều là Vũ Thánh, hoặc là Vũ Thánh trở xuống.
- Cái này không có vấn đề!
- Tốt lắm!
Dương Lỗi đem lệnh bài đưa cho hắn:
- Ngươi chỉ cần cầm tấm lệnh bài này đi tìm một người, hắn sẽ an bài chuyện của ngươi.
Minh Ám gật đầu.
Sau khi thấy Minh Ám rời đi, Dương Lỗi nhưng cũng là thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới chuyện lại có thể thuận lợi như vậy, chính mình lại có thể một thủ hạ.
- Ra đi!
Minh Ám đã rời đi, Dương Lỗi liền đem Bạch Tố Trinh cùng Điền Thi Vận gọi ra.
- Lời của hắn có thể tin tưởng sao?
Lúc này Bạch Tố Trinh nói.
- Đúng vậy a, Tiểu Lỗi, ngươi sẽ không sợ hắn lừa gạt ngươi sao?
Điền Thi Vận cũng có chút bận tâm:
- Hắn nhưng là người tu luyện công pháp ma đạo.
Dương Lỗi lại là không cho là đúng, trên mặt hết sức lạnh nhạt nói:
- Yên tâm, không có chuyện gì, ta nhìn người rất chuẩn!
Nếu Dương Lỗi đã nói như vậy, hai nàng liền không tốt nói thêm cái gì nữa, dù sao chuyện đã như vậy, về phần vấn đề sau này như vậy thì sau này hãy nói.
Huống chi những chuyện này đối với Điền Thi Vận mà nói cũng không coi là cái gì, chỉ cần mình khôi phục thực lực, hắn căn bản không bằng một đầu ngón tay của mình, rất dễ dàng là có thể đưa hắn vào chỗ chết.
- Thi Vận tỷ, ngươi nói đồ vật ở chỗ nào?
Dương Lỗi nói sang chuyện khác.
- Đi theo ta!
Điền Thi Vận nói xong, hướng một bức tường đá đi tới, để cho Dương Lỗi kinh ngạc không dứt chính là Chân Thực Ưng Nhãn của mình lại nhìn không ra nơi này có cái huyền cơ gì.
Chỉ thấy Điền Thi Vận ở trên bức tường này vỗ nhẹ ba cái, ngay sau đó nghe được thanh âm trát trát trát.
Rất nhanh bức tường đá kia liền bị dời đi, xuất hiện một cái lối đi sâu thẳm.
Chân Thực Ưng Nhãn mở ra!
Nhìn kỹ một chút, nơi này lại cái cấm chế gì cũng không có, bình thường, hết sức bình thường.
- Đi theo cước bộ của ta, phải cẩn thận!
Vốn tưởng rằng không có gì, nhưng lời của Điền Thi Vận ngược lại là khiến cho Điền Thi Vận có chút kinh ngạc, chẳng lẽ cấm chế nới này chính mình lại nhìn chưa ra? Chân Thực Ưng Nhãn của mình chính là có thể nhìn thấu hết thảy ngụy trang, làm sao sẽ nhìn không ra cấm chế nơi này? Hoặc là nói Điền Thi Vận đã quên mất rồi?
Dương Lỗi rất là không giải thích được, liền nói:
- Thi Vận tỷ, nơi này có cần thiết cẩn thận như vậy sao? Nơi này thật giống như căn bản cũng không có cấm chế, cũng không có bẫy rập đi?
- Ngươi dĩ nhiên là không thể nào nhìn ra, nếu như ngươi có thể nhìn ra mà noi, như vậy tu vi của ngươi đá sớm Thông Huyền Tạo Hóa rồi.
Điền Thi Vận cười nói.
- Ách... Lời này của Thi Vận tỷ là có ý gì? Nếu như là cấm chế hoặc trận pháp bình thường, ta có thể nhìn ra được, nhưng nơi này đích xác là không có bất kỳ trận pháp nào, cũng không có cái cấm chế gì, thậm chí cơ quan cũng không có.
Ngữ khí của Dương Lỗi hết sức khẳng định nói.
- Vậy sao? Ngươi nhìn thật kỹ đi!
Điền Thi Vận cầm lấy một cục đá ở dưới chân, hướng nơi xa dùng sức ném tới.
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi, bất quá những chuyện tình giết người làm ác kia ta sẽ không đi làm.
Minh Ám nhìn Dương Lỗi, ngữ khí có chút kinh ngạc hỏi:
- Mặt khác, ngươi cần phải hiểu rõ, ngươi là người của tiên tông chính đạo, mà ta là người của ma đạo, ngươi sẽ không sợ ta mang đến phiền toái cho ngươi sao?
- Cái này thì có gì, trong mắt ta không có phân biệt về chính đạo cùng ma đạo, như thế nào là chính, như thế nào là ma đều chỉ là ở trong một niệm, nếu như tâm chính, như vậy liền là chính, nếu như lòng có tà niệm, như vậy liền là ma, chỉ cần làm được chính, vô luận xuất thân như thế nào, vô luận tu luyện công pháp như thế nào cũng đồng dạng là chính đạo, nhưng nếu như lòng có tà niệm, làm việc hổ thẹn, như vậy chính là ma, bất kể là ở trong chính đạo tiên tông hay là thân ở trong ma môn tông phái cũng là tà đạo.
Dương Lỗi dừng một chút:
- Có ít người mặc dù thân ở danh môn chính phái, nhưng làm việc lại là ra vẻ đạo mạo, mặt ngoài là một bộ, sau lưng lại là một bộ, người như vậy mới là ma chân chính.
Minh Ám nghe vậy ngược lại là ngạc nhiên, không nghĩ tới từ trong miệng Dương Lỗi cư nhiên nói ra lời như vậy, bất quá cái này rất đúng với khẩu vị của hắn, hắn ha ha cười một tiếng, nói:
- Tốt, tốt, chỉ bằng những lời này của ngươi, Minh Ám ta liền đáp ứng đi theo ngươi rồi.
- Cho ngươi!
Dương Lỗi lấy ra một cái bình ngọc, trong cái bình ngọc này chứa một viên Tuyết Sơn Ngọc Thiềm hoàn.
- Đan dược này có thể trợ giúp ngươi khôi phục thương thế!
Dương Lỗi liền nghe được nhắc nhở của hệ thống, cho thấy Minh Ám đã nhận chủ, chính mình lại có thêm một thủ hạ, mặc dù độ trung thành không cao, mới đạt tới 70 mà thôi, nhưng điều này cũng làm cho người ta rất kinh ngạc, phải biết rằng Minh Ám bất quá là mới vừa nhận chủ mà thôi, từ trên độ trung thành của hệ thống có thể xác định Minh Ám không nói láo, điều này làm cho Dương Lỗi vô cùng yên tâm, cho nên một viên đan được không đáng kể chút nào.
- Đây là, hảo đan!
Mở bình ngọc ra,một cỗ dược hương nồng nặc xông vào mũi, Minh Ám không khỏi khen, hắn là đệ tử nội môn của Tu La điện, hơn nữa còn là đệ tử hạch tâm, tự nhiên gặp qua không ít hảo dược, bất quá đan dược giống như vậy còn thật là ít thấy.
Tiếp đó Dương Lỗi lại đổi một quyển công pháp, Thanh Tâm chú, đó cũng không phải là công pháp gì quá cao cấp, bất quá đối với Minh Ám hiện tại mà nói lại rất thích hợp rồi.
- Sát khí của ngươi quá nặng, hơn nữa tâm tình dễ dàng bất ổn, bản công pháp này đối với ngươi mà nói là rất thích hợp.
Dương Lỗi đem công pháp đổi ra ném cho hắn.
Minh Ám chiếm được công pháp, trong lòng mừng rỡ không cần nói cũng biết, có môn công pháp Thanh Tâm chú này liền không cần lo lắng cho mình lại không kiểm soát được tâm tình.
- Công tử!
Dương Lỗi lắc đầu:
- Không cần gọi ta là công tử, ta gọi là Dương Lỗi, ngươi kêu thiếu gia hoặc là gọi tên của ta cũng có thể, ngươi còn có những vấn đề khác hay không, nếu như có, liền nói ra, ta tận lực giúp ngươi giải quyết.
Minh Ám lắc đầu.
- Ngươi hiện tại là tính toán rời đi hay là ở chỗ này tu luyện?
Minh Ám suy nghĩ một chút nói:
- Ta còn là rời đi nơi này đi!
Dương Lỗi lấy ra một tấm lệnh bài, nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi hãy giúp ta huấn luyện một số người, ta nghĩ lấy năng lực của ngươi hẳn là không có vấn đề gì, tu vi của bọn họ đều là Vũ Thánh, hoặc là Vũ Thánh trở xuống.
- Cái này không có vấn đề!
- Tốt lắm!
Dương Lỗi đem lệnh bài đưa cho hắn:
- Ngươi chỉ cần cầm tấm lệnh bài này đi tìm một người, hắn sẽ an bài chuyện của ngươi.
Minh Ám gật đầu.
Sau khi thấy Minh Ám rời đi, Dương Lỗi nhưng cũng là thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới chuyện lại có thể thuận lợi như vậy, chính mình lại có thể một thủ hạ.
- Ra đi!
Minh Ám đã rời đi, Dương Lỗi liền đem Bạch Tố Trinh cùng Điền Thi Vận gọi ra.
- Lời của hắn có thể tin tưởng sao?
Lúc này Bạch Tố Trinh nói.
- Đúng vậy a, Tiểu Lỗi, ngươi sẽ không sợ hắn lừa gạt ngươi sao?
Điền Thi Vận cũng có chút bận tâm:
- Hắn nhưng là người tu luyện công pháp ma đạo.
Dương Lỗi lại là không cho là đúng, trên mặt hết sức lạnh nhạt nói:
- Yên tâm, không có chuyện gì, ta nhìn người rất chuẩn!
Nếu Dương Lỗi đã nói như vậy, hai nàng liền không tốt nói thêm cái gì nữa, dù sao chuyện đã như vậy, về phần vấn đề sau này như vậy thì sau này hãy nói.
Huống chi những chuyện này đối với Điền Thi Vận mà nói cũng không coi là cái gì, chỉ cần mình khôi phục thực lực, hắn căn bản không bằng một đầu ngón tay của mình, rất dễ dàng là có thể đưa hắn vào chỗ chết.
- Thi Vận tỷ, ngươi nói đồ vật ở chỗ nào?
Dương Lỗi nói sang chuyện khác.
- Đi theo ta!
Điền Thi Vận nói xong, hướng một bức tường đá đi tới, để cho Dương Lỗi kinh ngạc không dứt chính là Chân Thực Ưng Nhãn của mình lại nhìn không ra nơi này có cái huyền cơ gì.
Chỉ thấy Điền Thi Vận ở trên bức tường này vỗ nhẹ ba cái, ngay sau đó nghe được thanh âm trát trát trát.
Rất nhanh bức tường đá kia liền bị dời đi, xuất hiện một cái lối đi sâu thẳm.
Chân Thực Ưng Nhãn mở ra!
Nhìn kỹ một chút, nơi này lại cái cấm chế gì cũng không có, bình thường, hết sức bình thường.
- Đi theo cước bộ của ta, phải cẩn thận!
Vốn tưởng rằng không có gì, nhưng lời của Điền Thi Vận ngược lại là khiến cho Điền Thi Vận có chút kinh ngạc, chẳng lẽ cấm chế nới này chính mình lại nhìn chưa ra? Chân Thực Ưng Nhãn của mình chính là có thể nhìn thấu hết thảy ngụy trang, làm sao sẽ nhìn không ra cấm chế nơi này? Hoặc là nói Điền Thi Vận đã quên mất rồi?
Dương Lỗi rất là không giải thích được, liền nói:
- Thi Vận tỷ, nơi này có cần thiết cẩn thận như vậy sao? Nơi này thật giống như căn bản cũng không có cấm chế, cũng không có bẫy rập đi?
- Ngươi dĩ nhiên là không thể nào nhìn ra, nếu như ngươi có thể nhìn ra mà noi, như vậy tu vi của ngươi đá sớm Thông Huyền Tạo Hóa rồi.
Điền Thi Vận cười nói.
- Ách... Lời này của Thi Vận tỷ là có ý gì? Nếu như là cấm chế hoặc trận pháp bình thường, ta có thể nhìn ra được, nhưng nơi này đích xác là không có bất kỳ trận pháp nào, cũng không có cái cấm chế gì, thậm chí cơ quan cũng không có.
Ngữ khí của Dương Lỗi hết sức khẳng định nói.
- Vậy sao? Ngươi nhìn thật kỹ đi!
Điền Thi Vận cầm lấy một cục đá ở dưới chân, hướng nơi xa dùng sức ném tới.
/1190
|