- Tốt rồi, chuyện cũng đã giải quyết, như vậy Hoàn Nhan Hồng Liệt, ngươi cho người của ngươi rời đi đi, nhớ kỹ không nên đánh chủ ý vào bọn hắn, nếu như ta phát hiện vợ chồng bọn hắn xảy ra chuyện gì thì ngươi cứ rửa sạch cổ chờ ta đến làm thịt là được, ta nói được thì làm được, còn có, ngươi thu nhận người cho ta, càng nhiều càng tốt, ta phải nhanh một chút thành lập quân đội thuộc tại của mình, đương nhiên, nếu như ngươi cho rằng ngươi có thể tìm được người lợi hại hơn ta vậy thì ngươi có thể cự tuyệt, có thể không đi làm, chẳng qua nếu như vậy thì hậu quả tự ngươi rõ ràng đấy.
Nói xong Dương Lỗi liền kéo tay Hoàng Dung ra khỏi khách sạn.
- Phụ thân, ta. . . Ta. . .
Mục Niệm Từ nhìn nhìn cha mình, lại nhìn thân ảnh Dương Lỗi rời đi, cảm thấy do dự.
Dương Thiết Tâm nhìn nhìn, cuối cùng vẫn gật đầu:
- Đi thôi, đi thôi.
Lần này nếu như không có thiếu niên kia trợ giúp thì mình chưa hẳn có thể mang thê tử rời đi được, nếu như Niệm Từ có thể đi theo hắn thì cũng là một chuyện tốt, coi như là báo ân đi, bất quá đáng tiếc chính là bên người thiếu niên kia còn có những nữ nhân khác, đây cũng là một việc tiếc nuối.
Mục Niệm Từ nghe vậy cũng bất chấp mọi chuyện, lập tức đuổi theo.
Dương Thiết Tâm cùng Bao Tích Nhược nhìn nhau, quyết định trở lại Ngưu gia thôn qua hết nửa đời sau.
...
- công tử, công tử, ngươi chờ một chút.
Mục Niệm Từ đuổi theo ba ng ười Dương Lỗi.
- Cô nương, ngươi đi theo ta làm gì?
Dương Lỗi ngược lại kinh ngạc, không nghĩ tới nàng rõ ràng cũng đi cùng.
- Công tử, ta. . . Ta muốn đi theo ngươi.
Mục Niệm Từ cố lấy dũng khí nhìn Dương Lỗi nói.
Hoàng Dung nghe vậy không khỏi nói:
- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi dựa vào cái gì đi theo Dương đại ca?
- Ta dựa vào cái gì không thể? Dương công tử là ân nhân của cha ta, cũng là ân nhân của ta, ta đi theo ân nhân của mình có cái gì sai?
Mục Niệm Từ vốn tính cách nhu nhược, bất quá lúc này lại vượt ngoài dự kiến của Dương Lỗi, rõ ràng chống lại Hoàng Dung, hắn cảm thấy quá kinh ngạc, chẳng lẽ mị lực của mình thật sự lớn như vậy sao?
- Ngươi. . . Ngươi. . . Không biết xấu hổ.
Hoàng Dung khó thở.
Mục Niệm Từ lại tự nhiên cười nói:
- Vị cô nương này, sao lại nói như vậy? Tiểu nữ tử đi theo Dương đại ca, bất quá chỉ là vì báo ân thôi, cho dù lấy thân báo đáp cũng không đủ, sao lại nói là không biết xấu hổ chứ?
Nói đến lấy thân báo đáp, Mục Niệm Từ sắc mặt ửng đỏ.
- Ta. . . Ta. . . Hừ.
Hoàng Dung nghĩ nghĩ, nàng nói vậy cũng đúng, bất quá nữ nhân ở phương diện tình cảm luôn trở nên rất ngu ngốc, cho nên nói, nữ nhân khi yêu đương sẽ rất ngốc, cho nên Hoàng Dung khó thở nói:
- Cho dù ngươi muốn lấy thân báo đáp, cũng cần gọi ta một tiếng tỷ tỷ.
Dương Lỗi không khỏi há to miệng, đây là chuyện gì?
Mình chỉ mất chút thời gian như vậy đã cưa ngã Hoàng Dung sao?
Mục Niệm Từ không để ý chút nào, sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ.
- Ta. . . Ta. . .
Hoàng Dung lúc này ngược lại không thể tưởng được, nàng lại có thể thừa nhận, mà lúc này cũng đã nghĩ đến lời của mình tựa hồ không đúng, đây không phải có ý mình là thê tử chính quy của Dương đại ca sao? Nàng đỏ mặt, lén lút giương mắt nhìn Dương Lỗi, phát hiện hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn mình liền vội cúi thấp đầu, cả người mắc cỡ không thôi.
- Đứng lại, Xú tiểu tử, đứng lại cho ta.
Lúc này một thanh âm truyền tới.
Quay đầu lại giương mắt nhìn, đây không phải là Quỷ Môn Long Vương Sa Thông Thiên sao?
Chỉ thấy hắn đuổi theo một nam tử mày rậm mắt to, mày rậm mắt to, cái này khiến Dương Lỗi nhớ tới, Quách Tĩnh Quách đại hiệp trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện, chẳng lẽ đây chính là Quách Tĩnh?
Đảo mắt hai người liền động thủ với nhau, võ công của Quách Tĩnh này ngược lại thực không được tốt lắm, võ công hiện giờ cũng chỉ hơi mạnh hơn Hoàng Dung một ít thôi, cũng là cảnh giới Võ Hoàng.
- Dừng lại cho ta.
Lúc này Dương Lỗi đang lo muốn kiếm cớ nói sang chuyện khác, không nghĩ tới bọn hắn lại tự đưa tới cửa, như thế khiến Dương Lỗi nhẹ nhàng thở ra, tuy nói, hai vị mỹ nữ vì mình mà tranh thủ tình cảm là chuyện mà mỗi người đàn ông đều cảm thấy cao hứng, nhưng Dương Lỗi hiện giờ lại không nghĩ như vậy, dù sao mình không cách nào hứa hẹn được, vạn nhất mình không thể mang các nàng đi ra ngoài, vậy thì thật sự có lỗi lớn.
- Ai. . . Là ai to gan như vậy, không biết Sa gia gia lúc này làm việc sao?
Sa Thông Thiên nghe vậy nổi giận, quát.
- Ngươi là gia gia ai thế?
Dương Lỗi nghe vậy lập tức sắc mặt lạnh lẽo.
- Ta là. . Ah, là công tử, ta. . . Hắc hắc, công tử, ta không biết là ngài, ngài ngàn vạn chớ để ý, ta không phải nói ngài, ngài là gia gia của ta, ngài là gia gia của ta.
Sa Thông Thiên xoay người nhìn lại, lại càng hoảng sợ, trái tim cũng như muốn nhảy ra, mình sao lại xui xẻo như vậy, nếu vị này vừa động thủ, vậy mạng nhỏ của mình tiêu đời rồi.
- Hừ.
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng, cũng không định khó xử hắn:
- Ngươi đang làm gì đó?
- Công tử, ta. . .
Sa Thông Thiên đang muốn nói chuyện, lại xuất hiện một đạo trường, thoạt nhìn bộ dáng tiên phong đạo cốt, trường kiếm vác sau lưng, tay cầm phất trần.
- Vô Lượng Thiên Tôn.
Dương Lỗi nghe lời này không khỏi trợn trắng mắt, cái này choáng nha, tám chín phần mười chính là một trong Toàn Chân thất tử của Toàn Chân giáo rồi, Dương Lỗi cũng không nhớ rõ, tên này là ai, rốt cuộc là Vương Xử Nhất hay là Mã Ngọc, hoặc là Khâu Xử Cơ, bất quá cái này cũng không sao, dù sao cũng chỉ là vai phụ, Dương Lỗi cũng không định dùng {Giám Định Thuật}.
- Vị đạo trưởng này là ai? Có chuyện gì?
Đối với đạo sĩ kia không sử dụng {Giám Định Thuật}, nhưng đối với người mày rậm mắt to kia Dương Lỗi lại dùng, thật đúng là Quách Tĩnh, tên này hiện giờ mới đến, khiến Dương Lỗi ngược lại cực kỳ buồn bực, người này lại còn dám chống lại Sa Thông Thiên.
- Bần đạo Toàn Chân Vương Xử Nhất, thấy mấy vị khi dễ vị tiểu huynh đệ này, xem không vừa mắt, liền muốn hỏi chuyện một phen.
Vương Xử Nhất hất lên phất trần, một bộ cao nhân đắc đạo nói.
- Lỗ mũi trâu của Toàn Chân giáo?
Dương Lỗi thấy hắn rắm thúi như vậy, quả thực không thích, vì vậy cười ha hả nhìn hắn nói.
Lỗ mũi trâu? Rõ ràng gọi mình lỗ mũi trâu, Vương Xử Nhất đầu đầy hắc tuyến, mình thanh danh vang dội? Rõ ràng bị gọi là lỗ mũi trâu?
Lúc này Hoàng Dung chúng nữ đều che miệng cười khẽ, như thế nào cũng không nghĩ ra Dương Lỗi rõ ràng sẽ nói như vậy.
- Ngươi. . . Ngươi. . . Thật là tức chết người.
Vương Xử Nhất tức giận nói, tính tình của hắn cũng thập phần nóng nảy, tuy không so được với Khâu Xử Cơ, nhưng cũng không kém không nhiều.
Huống chi hắn vốn tự cho thanh danh Vương Xử Nhất của mình vang dội, lại không nghĩ rằng, bị một tiểu tử như vậy trêu đùa hí lộng, sao lại không tức giận cho được.
Nói xong Dương Lỗi liền kéo tay Hoàng Dung ra khỏi khách sạn.
- Phụ thân, ta. . . Ta. . .
Mục Niệm Từ nhìn nhìn cha mình, lại nhìn thân ảnh Dương Lỗi rời đi, cảm thấy do dự.
Dương Thiết Tâm nhìn nhìn, cuối cùng vẫn gật đầu:
- Đi thôi, đi thôi.
Lần này nếu như không có thiếu niên kia trợ giúp thì mình chưa hẳn có thể mang thê tử rời đi được, nếu như Niệm Từ có thể đi theo hắn thì cũng là một chuyện tốt, coi như là báo ân đi, bất quá đáng tiếc chính là bên người thiếu niên kia còn có những nữ nhân khác, đây cũng là một việc tiếc nuối.
Mục Niệm Từ nghe vậy cũng bất chấp mọi chuyện, lập tức đuổi theo.
Dương Thiết Tâm cùng Bao Tích Nhược nhìn nhau, quyết định trở lại Ngưu gia thôn qua hết nửa đời sau.
...
- công tử, công tử, ngươi chờ một chút.
Mục Niệm Từ đuổi theo ba ng ười Dương Lỗi.
- Cô nương, ngươi đi theo ta làm gì?
Dương Lỗi ngược lại kinh ngạc, không nghĩ tới nàng rõ ràng cũng đi cùng.
- Công tử, ta. . . Ta muốn đi theo ngươi.
Mục Niệm Từ cố lấy dũng khí nhìn Dương Lỗi nói.
Hoàng Dung nghe vậy không khỏi nói:
- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi dựa vào cái gì đi theo Dương đại ca?
- Ta dựa vào cái gì không thể? Dương công tử là ân nhân của cha ta, cũng là ân nhân của ta, ta đi theo ân nhân của mình có cái gì sai?
Mục Niệm Từ vốn tính cách nhu nhược, bất quá lúc này lại vượt ngoài dự kiến của Dương Lỗi, rõ ràng chống lại Hoàng Dung, hắn cảm thấy quá kinh ngạc, chẳng lẽ mị lực của mình thật sự lớn như vậy sao?
- Ngươi. . . Ngươi. . . Không biết xấu hổ.
Hoàng Dung khó thở.
Mục Niệm Từ lại tự nhiên cười nói:
- Vị cô nương này, sao lại nói như vậy? Tiểu nữ tử đi theo Dương đại ca, bất quá chỉ là vì báo ân thôi, cho dù lấy thân báo đáp cũng không đủ, sao lại nói là không biết xấu hổ chứ?
Nói đến lấy thân báo đáp, Mục Niệm Từ sắc mặt ửng đỏ.
- Ta. . . Ta. . . Hừ.
Hoàng Dung nghĩ nghĩ, nàng nói vậy cũng đúng, bất quá nữ nhân ở phương diện tình cảm luôn trở nên rất ngu ngốc, cho nên nói, nữ nhân khi yêu đương sẽ rất ngốc, cho nên Hoàng Dung khó thở nói:
- Cho dù ngươi muốn lấy thân báo đáp, cũng cần gọi ta một tiếng tỷ tỷ.
Dương Lỗi không khỏi há to miệng, đây là chuyện gì?
Mình chỉ mất chút thời gian như vậy đã cưa ngã Hoàng Dung sao?
Mục Niệm Từ không để ý chút nào, sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ.
- Ta. . . Ta. . .
Hoàng Dung lúc này ngược lại không thể tưởng được, nàng lại có thể thừa nhận, mà lúc này cũng đã nghĩ đến lời của mình tựa hồ không đúng, đây không phải có ý mình là thê tử chính quy của Dương đại ca sao? Nàng đỏ mặt, lén lút giương mắt nhìn Dương Lỗi, phát hiện hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn mình liền vội cúi thấp đầu, cả người mắc cỡ không thôi.
- Đứng lại, Xú tiểu tử, đứng lại cho ta.
Lúc này một thanh âm truyền tới.
Quay đầu lại giương mắt nhìn, đây không phải là Quỷ Môn Long Vương Sa Thông Thiên sao?
Chỉ thấy hắn đuổi theo một nam tử mày rậm mắt to, mày rậm mắt to, cái này khiến Dương Lỗi nhớ tới, Quách Tĩnh Quách đại hiệp trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện, chẳng lẽ đây chính là Quách Tĩnh?
Đảo mắt hai người liền động thủ với nhau, võ công của Quách Tĩnh này ngược lại thực không được tốt lắm, võ công hiện giờ cũng chỉ hơi mạnh hơn Hoàng Dung một ít thôi, cũng là cảnh giới Võ Hoàng.
- Dừng lại cho ta.
Lúc này Dương Lỗi đang lo muốn kiếm cớ nói sang chuyện khác, không nghĩ tới bọn hắn lại tự đưa tới cửa, như thế khiến Dương Lỗi nhẹ nhàng thở ra, tuy nói, hai vị mỹ nữ vì mình mà tranh thủ tình cảm là chuyện mà mỗi người đàn ông đều cảm thấy cao hứng, nhưng Dương Lỗi hiện giờ lại không nghĩ như vậy, dù sao mình không cách nào hứa hẹn được, vạn nhất mình không thể mang các nàng đi ra ngoài, vậy thì thật sự có lỗi lớn.
- Ai. . . Là ai to gan như vậy, không biết Sa gia gia lúc này làm việc sao?
Sa Thông Thiên nghe vậy nổi giận, quát.
- Ngươi là gia gia ai thế?
Dương Lỗi nghe vậy lập tức sắc mặt lạnh lẽo.
- Ta là. . Ah, là công tử, ta. . . Hắc hắc, công tử, ta không biết là ngài, ngài ngàn vạn chớ để ý, ta không phải nói ngài, ngài là gia gia của ta, ngài là gia gia của ta.
Sa Thông Thiên xoay người nhìn lại, lại càng hoảng sợ, trái tim cũng như muốn nhảy ra, mình sao lại xui xẻo như vậy, nếu vị này vừa động thủ, vậy mạng nhỏ của mình tiêu đời rồi.
- Hừ.
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng, cũng không định khó xử hắn:
- Ngươi đang làm gì đó?
- Công tử, ta. . .
Sa Thông Thiên đang muốn nói chuyện, lại xuất hiện một đạo trường, thoạt nhìn bộ dáng tiên phong đạo cốt, trường kiếm vác sau lưng, tay cầm phất trần.
- Vô Lượng Thiên Tôn.
Dương Lỗi nghe lời này không khỏi trợn trắng mắt, cái này choáng nha, tám chín phần mười chính là một trong Toàn Chân thất tử của Toàn Chân giáo rồi, Dương Lỗi cũng không nhớ rõ, tên này là ai, rốt cuộc là Vương Xử Nhất hay là Mã Ngọc, hoặc là Khâu Xử Cơ, bất quá cái này cũng không sao, dù sao cũng chỉ là vai phụ, Dương Lỗi cũng không định dùng {Giám Định Thuật}.
- Vị đạo trưởng này là ai? Có chuyện gì?
Đối với đạo sĩ kia không sử dụng {Giám Định Thuật}, nhưng đối với người mày rậm mắt to kia Dương Lỗi lại dùng, thật đúng là Quách Tĩnh, tên này hiện giờ mới đến, khiến Dương Lỗi ngược lại cực kỳ buồn bực, người này lại còn dám chống lại Sa Thông Thiên.
- Bần đạo Toàn Chân Vương Xử Nhất, thấy mấy vị khi dễ vị tiểu huynh đệ này, xem không vừa mắt, liền muốn hỏi chuyện một phen.
Vương Xử Nhất hất lên phất trần, một bộ cao nhân đắc đạo nói.
- Lỗ mũi trâu của Toàn Chân giáo?
Dương Lỗi thấy hắn rắm thúi như vậy, quả thực không thích, vì vậy cười ha hả nhìn hắn nói.
Lỗ mũi trâu? Rõ ràng gọi mình lỗ mũi trâu, Vương Xử Nhất đầu đầy hắc tuyến, mình thanh danh vang dội? Rõ ràng bị gọi là lỗ mũi trâu?
Lúc này Hoàng Dung chúng nữ đều che miệng cười khẽ, như thế nào cũng không nghĩ ra Dương Lỗi rõ ràng sẽ nói như vậy.
- Ngươi. . . Ngươi. . . Thật là tức chết người.
Vương Xử Nhất tức giận nói, tính tình của hắn cũng thập phần nóng nảy, tuy không so được với Khâu Xử Cơ, nhưng cũng không kém không nhiều.
Huống chi hắn vốn tự cho thanh danh Vương Xử Nhất của mình vang dội, lại không nghĩ rằng, bị một tiểu tử như vậy trêu đùa hí lộng, sao lại không tức giận cho được.
/1190
|