Dương Lỗi ha ha cười cười, buông lỏng tay, Lý Mạc Sầu lập tức lảo đảo, hiếu chút nữa đã té ngã.
- Ta. . . Ta muốn giết ngươi.
Lý Mạc Sầu càng thêm tức giận.
Lúc này Lâm Triều Anh thấy thế, quát:
- Mạc Sầu, không được hồ đồ.
Thấy tổ sư nhà mình như vậy, Lý Mạc Sầu tức giận không thôi, đành phải lui ra.
- Đệ đệ, ta còn không biết tên của ngươi đấy? Đợi lát nữa hay cùng tỷ tỷ đi vào Cổ Mộ, tỷ tỷ hảo hảo cám ơn ngươi!
Lâm Triều Anh ngược lại nói với Dương Lỗi.
- Ta gọi Dương Lỗi, gọi ta Tiểu Lỗi là được rồi.
Dương Lỗi mỉm cười nói:
- Anh tỷ kỳ thật cũng không cần đa tạ ta, ta đã lấy đền bù tổn thất trong Cổ Mộ rồi.
Ở trong Cổ Mộ, Dương Lỗi đã đạt được rất nhiều tài bảo, còn có Cửu Âm Chân Kinh quyển thượng, đây chính là thu hoạch lớn nhất của Dương Lỗi.
- Đó cũng không phải là đồ của tỷ tỷ, Tiểu Lỗi, chúng ta đi.
Lâm Triều Anh kéo lấy tay Dương Lỗi đi vào bên trong.
Tay Lâm Triều Anh có chút lạnh buốt, nhưng rất nhẵn mịn, rất mềm mại, rất thoải mái.
- Tiểu thư.
Lúc này Lâm Lung vừa đang chuẩn bị đi ra, chứng kiến Lâm Triều Anh liền cung kính nói.
- Lâm Lung, lại đây, Tiểu Lỗi ngươi cũng quen biết, hiện giờ hắn đã là đệ đệ của ta rồi, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn đi, ta cùng Tiểu Lỗi nói ít chuyện.
Lâm Triều Anh nói.
Lâm Lung nhìn Dương Lỗi và tiểu thư nhà mình thân mật như vậy liền cảm thấy giật mình không thôi.
- Vâng, tiểu thư.
Lúc này sắc mặt Lâm Lung vẫn ửng đỏ mình đã từng đáp ứng hắn nếu như cứu được tiểu thử thì mình sẽ là người của hắn, lúc này tim nhảy dồn dập, hơn nữa hôm nay tiểu thư còn nhận lắm làm đệ đệ, như vậy hắn cũng trở thành thiếu gia của mình rồi, phục thị hắn cũng là điều nên làm.
Mà Dương Lỗi nhìn biểu lộ của Lâm Lung, trong nội tâm khẽ động, cô nàng này sẽ không phải thực sự muốn phục thị mình đấy chứ? Dương Lỗi nhớ rất rõ, nàng lúc trước đã nói, nếu như mình cứu được Lâm Triều Anh vậy thì muốn làm gì cũng được! Nếu quả thật tự mình đưa tới cửa thì mình có muốn hay là không muốn đây? Đây quả thật là một lựa chọn khiến người phiền não a?
Dương Lỗi cùng Lâm Triều Anh đi tới một cái thạch thất, thạch thất này bố trí thập phần sạch sẽ, cũng không giống như những thạch thất khác mà đặt đầy các loại vật phẩm, có giường, có bàn trang điểm, v... v, tất cả những gì nữ nhân cần đều có, Dương Lỗi liền suy đoán, chỗ này hẳn là gian phòng của Lâm Triều Anh rồi.
- Tiểu Lỗi, ngươi thấy chỗ này của ta thế nào?
Lâm Triều Anh nói.
- Ở tại Cổ Mộ kỳ thật không tốt lắm, phải phơi nắng nhiều một chút, Anh tỷ ngươi bây giờ không có một tia huyết sắc, tuy rằng thoạt nhìn trắng nõn, nhưng thân thể lại không tốt, cho nên phải phơi năng nhiều hơn, đi ra ngoài nhiều một chút mới có lợi.
Dương Lỗi lắc đầu, đối với gian phòng của nàng cũng không đánh giá gì.
- Những thứ này tỷ tỷ cũng biết.
Lâm Triều Anh nói.
- Đúng rồi, Anh tỷ, ngươi sao lại bị trọng thương như thế?
Dương Lỗi hỏi nghi hoặc trong lòng mình, tâm mạch Lâm Triều Anh sao lại đứt đoạn như thế chứ? Điểm ấy khiến Dương Lỗi một mực rất kỳ quái, võ công của Lâm Triều Anh đã đạt đến Võ Thánh hậu kỳ, khi đó chắc hẳn đám ngũ tuyệt Vương Trùng Dương tu vị mặc dù cao hơn nàng một chút, nhưng cũng mạnh hơn không bao nhiêu, muốn tổn thương nàng cơ hồ là chuyện không có khả năng.
- Aizz. . .
Lâm Triều Anh thở dài:
- Chuyện này nói rất dài dòng, hơn nữa đã qua đã nhiều năm như vậy, nói đến cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Thấy Lâm Triều Anh không muốn nói, Dương Lỗi cũng không bắt buộc, cái này dù sao cũng không quan hệ gì tới mình, mình chẳng qua chỉ là nhất thời hiếu kỳ thôi.
- Anh tỷ, nói thật, ta lần này đến Cổ Mộ là có hai vấn đề muốn hỏi ngươi.
Dương Lỗi nhìn Lâm Triều Anh nói.
- Ngươi nói đi.
Lâm Triều Anh nhìn Dương Lỗi nói.
Dương Lỗi dừng một chút, nhìn nàng:
- Vấn đề thứ nhất, là ta muốn hỏi một chút, trận pháp Cổ Mộ kia, không biết Anh tỷ, ngươi có biết rõ trận pháp này không?
Lâm Triều Anh với tư cách là đệ tử Thiên Sơn, đoán chừng hẳn là có quan hệ với phái Tiêu Dao a. Trận pháp sao có thểk hông biết chứ?
- Trận pháp này ta tự nhiên biết rõ sự tồn tại, bất quá ta quả thật không biết đó là trận pháp gì, ta không rõ lắm.
Lâm Triều Anh lắc đầu.
Nàng tuy rằng học qua trận pháp, nhưng trận pháp trong Cổ Mộ kia nàng thật sự không biết là trận pháp gì, lúc trước Vương Trùng Dương cũng không tự nói với mình, cho nên đối với trận pháp kia nàng hoàn toàn không biết gì cả, lúc trước nàng vốn muốn thử đi phá giải trận pháp kia, nhưng luôn luôn một cổ lực lượng kỳ dị đẩy mình ra.
- Không biết sao.
Dương Lỗi thở dài, tuy rằng Dương Lỗi rất rõ đây là một cái Truyền Tống Trận, nhưng vậy mà Lâm Triều Anh ngay cả đó là trận pháp gì cũng không biết, vậy thì tự nhiên cũng sẽ không biết Truyền Tống Trận kia đến cùng sẽ truyền người đến nơi nào rồi.
- Nếu như tỷ tỷ biết thì khẳng định sẽ nói cho ngươi biết, thực xin lỗi Tiểu Lỗi, ta thật sự là không biết, tuy rằng ta ở tại Cổ Mộ nhiều năm, nhưng trận pháp thần bí kia trong Cổ Mộ ta quả thật không biết, không chỉ ta không biết, mà ngay cả Vương Trùng Dương cũng không rõ ràng lắm.
Lâm Triều Anh thấy Dương Lỗi như vậy liền vội giải thích nói.
- Anh tỷ, ngươi không cần như vậy, ta tin tưởng ngươi mà.
Dương Lỗi nói:
- Đúng rồi, Anh tỷ ngươi nhắc đến Vương Trùng Dương, tuy rằng ta không biết giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta vẫn muốn biết một chút hiện giờ Vương Trùng Dương đang ở nơi nào, ngươi biết không? Chuyện này đối với ta rất trọng yếu.
Đây chính việc quan hệ đến nhiệm vụ chính tuyến của mình, nếu như nhiệm vụ này cũng không thể hoàn thành, vậy thì coi như là nhiệm vụ thất bại, cho nên vô luận như thế nào cũng phải tìm được Vương Trùng Dương, cho dù hắn là một người chết.
- Chuyện giữa ta và Vương Trùng Dương...
Lâm Triều Anh ngẫm lại có chút đắng chát, nàng lúc trước ở cùng một chỗ với Vương Trùng Dương, vốn tưởng rằng về sau cũng sẽ cùng nhau, nhưng không nghĩ tới Vương Trùng Dương lại tuyệt tình như vậy, căn bản không có ý tứ kia, hắn chỉ có khát vọng của hắn, chỉ có tâm võ đạo.
- Làm sao vậy, nếu như Anh tỷ, cảm thấy khó xử vậy thì quên đi.
Cho dù Lâm Triều Anh không nói thì mình vẫn có biện phép, chẳng qua là phiền toái chút thôi, Toàn Chân giáo chắc chắn sẽ có chút ít tin tức, bất quá sẽ hao phí thời gian nhiều hơn.
- Không phải làm khó, ta và Vương Trùng Dương không có gì để nói, ta cũng không biết hắn đến cùng ở đâu, nhưng có thể khẳng định chính là Vương Trùng Dương vẫn chưa chết.
Lâm Triều Anh nói:
- Võ công của Vương Trùng Dương đã đạt đến một cấp bậc khủng bố, mặc dù là lúc trước Đông Tà Tây Độc, Nam Đế Bắc Cái cùng tiến lên, cũng không thể nào là đối thủ của Vương Trùng Dương, cho nên Vương Trùng Dương sao có thể dễ dàng chết đi như vậy được.
Tuy rằng Lâm Triều Anh gặp chuyện không may trước Vương Trùng Dương, nhưng sau khi thanh tỉnh Lâm Lung đã nói chuyện này cho nàng, cho nên đối với chuyện của Vương Trùng Dương nàng cũng chỉ suy đoán thôi.
- Ta. . . Ta muốn giết ngươi.
Lý Mạc Sầu càng thêm tức giận.
Lúc này Lâm Triều Anh thấy thế, quát:
- Mạc Sầu, không được hồ đồ.
Thấy tổ sư nhà mình như vậy, Lý Mạc Sầu tức giận không thôi, đành phải lui ra.
- Đệ đệ, ta còn không biết tên của ngươi đấy? Đợi lát nữa hay cùng tỷ tỷ đi vào Cổ Mộ, tỷ tỷ hảo hảo cám ơn ngươi!
Lâm Triều Anh ngược lại nói với Dương Lỗi.
- Ta gọi Dương Lỗi, gọi ta Tiểu Lỗi là được rồi.
Dương Lỗi mỉm cười nói:
- Anh tỷ kỳ thật cũng không cần đa tạ ta, ta đã lấy đền bù tổn thất trong Cổ Mộ rồi.
Ở trong Cổ Mộ, Dương Lỗi đã đạt được rất nhiều tài bảo, còn có Cửu Âm Chân Kinh quyển thượng, đây chính là thu hoạch lớn nhất của Dương Lỗi.
- Đó cũng không phải là đồ của tỷ tỷ, Tiểu Lỗi, chúng ta đi.
Lâm Triều Anh kéo lấy tay Dương Lỗi đi vào bên trong.
Tay Lâm Triều Anh có chút lạnh buốt, nhưng rất nhẵn mịn, rất mềm mại, rất thoải mái.
- Tiểu thư.
Lúc này Lâm Lung vừa đang chuẩn bị đi ra, chứng kiến Lâm Triều Anh liền cung kính nói.
- Lâm Lung, lại đây, Tiểu Lỗi ngươi cũng quen biết, hiện giờ hắn đã là đệ đệ của ta rồi, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn đi, ta cùng Tiểu Lỗi nói ít chuyện.
Lâm Triều Anh nói.
Lâm Lung nhìn Dương Lỗi và tiểu thư nhà mình thân mật như vậy liền cảm thấy giật mình không thôi.
- Vâng, tiểu thư.
Lúc này sắc mặt Lâm Lung vẫn ửng đỏ mình đã từng đáp ứng hắn nếu như cứu được tiểu thử thì mình sẽ là người của hắn, lúc này tim nhảy dồn dập, hơn nữa hôm nay tiểu thư còn nhận lắm làm đệ đệ, như vậy hắn cũng trở thành thiếu gia của mình rồi, phục thị hắn cũng là điều nên làm.
Mà Dương Lỗi nhìn biểu lộ của Lâm Lung, trong nội tâm khẽ động, cô nàng này sẽ không phải thực sự muốn phục thị mình đấy chứ? Dương Lỗi nhớ rất rõ, nàng lúc trước đã nói, nếu như mình cứu được Lâm Triều Anh vậy thì muốn làm gì cũng được! Nếu quả thật tự mình đưa tới cửa thì mình có muốn hay là không muốn đây? Đây quả thật là một lựa chọn khiến người phiền não a?
Dương Lỗi cùng Lâm Triều Anh đi tới một cái thạch thất, thạch thất này bố trí thập phần sạch sẽ, cũng không giống như những thạch thất khác mà đặt đầy các loại vật phẩm, có giường, có bàn trang điểm, v... v, tất cả những gì nữ nhân cần đều có, Dương Lỗi liền suy đoán, chỗ này hẳn là gian phòng của Lâm Triều Anh rồi.
- Tiểu Lỗi, ngươi thấy chỗ này của ta thế nào?
Lâm Triều Anh nói.
- Ở tại Cổ Mộ kỳ thật không tốt lắm, phải phơi nắng nhiều một chút, Anh tỷ ngươi bây giờ không có một tia huyết sắc, tuy rằng thoạt nhìn trắng nõn, nhưng thân thể lại không tốt, cho nên phải phơi năng nhiều hơn, đi ra ngoài nhiều một chút mới có lợi.
Dương Lỗi lắc đầu, đối với gian phòng của nàng cũng không đánh giá gì.
- Những thứ này tỷ tỷ cũng biết.
Lâm Triều Anh nói.
- Đúng rồi, Anh tỷ, ngươi sao lại bị trọng thương như thế?
Dương Lỗi hỏi nghi hoặc trong lòng mình, tâm mạch Lâm Triều Anh sao lại đứt đoạn như thế chứ? Điểm ấy khiến Dương Lỗi một mực rất kỳ quái, võ công của Lâm Triều Anh đã đạt đến Võ Thánh hậu kỳ, khi đó chắc hẳn đám ngũ tuyệt Vương Trùng Dương tu vị mặc dù cao hơn nàng một chút, nhưng cũng mạnh hơn không bao nhiêu, muốn tổn thương nàng cơ hồ là chuyện không có khả năng.
- Aizz. . .
Lâm Triều Anh thở dài:
- Chuyện này nói rất dài dòng, hơn nữa đã qua đã nhiều năm như vậy, nói đến cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Thấy Lâm Triều Anh không muốn nói, Dương Lỗi cũng không bắt buộc, cái này dù sao cũng không quan hệ gì tới mình, mình chẳng qua chỉ là nhất thời hiếu kỳ thôi.
- Anh tỷ, nói thật, ta lần này đến Cổ Mộ là có hai vấn đề muốn hỏi ngươi.
Dương Lỗi nhìn Lâm Triều Anh nói.
- Ngươi nói đi.
Lâm Triều Anh nhìn Dương Lỗi nói.
Dương Lỗi dừng một chút, nhìn nàng:
- Vấn đề thứ nhất, là ta muốn hỏi một chút, trận pháp Cổ Mộ kia, không biết Anh tỷ, ngươi có biết rõ trận pháp này không?
Lâm Triều Anh với tư cách là đệ tử Thiên Sơn, đoán chừng hẳn là có quan hệ với phái Tiêu Dao a. Trận pháp sao có thểk hông biết chứ?
- Trận pháp này ta tự nhiên biết rõ sự tồn tại, bất quá ta quả thật không biết đó là trận pháp gì, ta không rõ lắm.
Lâm Triều Anh lắc đầu.
Nàng tuy rằng học qua trận pháp, nhưng trận pháp trong Cổ Mộ kia nàng thật sự không biết là trận pháp gì, lúc trước Vương Trùng Dương cũng không tự nói với mình, cho nên đối với trận pháp kia nàng hoàn toàn không biết gì cả, lúc trước nàng vốn muốn thử đi phá giải trận pháp kia, nhưng luôn luôn một cổ lực lượng kỳ dị đẩy mình ra.
- Không biết sao.
Dương Lỗi thở dài, tuy rằng Dương Lỗi rất rõ đây là một cái Truyền Tống Trận, nhưng vậy mà Lâm Triều Anh ngay cả đó là trận pháp gì cũng không biết, vậy thì tự nhiên cũng sẽ không biết Truyền Tống Trận kia đến cùng sẽ truyền người đến nơi nào rồi.
- Nếu như tỷ tỷ biết thì khẳng định sẽ nói cho ngươi biết, thực xin lỗi Tiểu Lỗi, ta thật sự là không biết, tuy rằng ta ở tại Cổ Mộ nhiều năm, nhưng trận pháp thần bí kia trong Cổ Mộ ta quả thật không biết, không chỉ ta không biết, mà ngay cả Vương Trùng Dương cũng không rõ ràng lắm.
Lâm Triều Anh thấy Dương Lỗi như vậy liền vội giải thích nói.
- Anh tỷ, ngươi không cần như vậy, ta tin tưởng ngươi mà.
Dương Lỗi nói:
- Đúng rồi, Anh tỷ ngươi nhắc đến Vương Trùng Dương, tuy rằng ta không biết giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta vẫn muốn biết một chút hiện giờ Vương Trùng Dương đang ở nơi nào, ngươi biết không? Chuyện này đối với ta rất trọng yếu.
Đây chính việc quan hệ đến nhiệm vụ chính tuyến của mình, nếu như nhiệm vụ này cũng không thể hoàn thành, vậy thì coi như là nhiệm vụ thất bại, cho nên vô luận như thế nào cũng phải tìm được Vương Trùng Dương, cho dù hắn là một người chết.
- Chuyện giữa ta và Vương Trùng Dương...
Lâm Triều Anh ngẫm lại có chút đắng chát, nàng lúc trước ở cùng một chỗ với Vương Trùng Dương, vốn tưởng rằng về sau cũng sẽ cùng nhau, nhưng không nghĩ tới Vương Trùng Dương lại tuyệt tình như vậy, căn bản không có ý tứ kia, hắn chỉ có khát vọng của hắn, chỉ có tâm võ đạo.
- Làm sao vậy, nếu như Anh tỷ, cảm thấy khó xử vậy thì quên đi.
Cho dù Lâm Triều Anh không nói thì mình vẫn có biện phép, chẳng qua là phiền toái chút thôi, Toàn Chân giáo chắc chắn sẽ có chút ít tin tức, bất quá sẽ hao phí thời gian nhiều hơn.
- Không phải làm khó, ta và Vương Trùng Dương không có gì để nói, ta cũng không biết hắn đến cùng ở đâu, nhưng có thể khẳng định chính là Vương Trùng Dương vẫn chưa chết.
Lâm Triều Anh nói:
- Võ công của Vương Trùng Dương đã đạt đến một cấp bậc khủng bố, mặc dù là lúc trước Đông Tà Tây Độc, Nam Đế Bắc Cái cùng tiến lên, cũng không thể nào là đối thủ của Vương Trùng Dương, cho nên Vương Trùng Dương sao có thể dễ dàng chết đi như vậy được.
Tuy rằng Lâm Triều Anh gặp chuyện không may trước Vương Trùng Dương, nhưng sau khi thanh tỉnh Lâm Lung đã nói chuyện này cho nàng, cho nên đối với chuyện của Vương Trùng Dương nàng cũng chỉ suy đoán thôi.
/1190
|