- Ngươi... Ngươi... Khá lắm, gia hỏa miệng lưỡi bén nhọn, hôm nay Mộ Dung Ly ta không thể không rút đầu lưỡi nhà ngươi .
Mộ Dung Ly nói xong, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm. Thanh trường kiếm sắc bén mang phong cách cổ xưa đang tỏa ánh sáng lóng lánh. Hiển nhiên nó không phải thanh cổ kiếm bình thường, mà là một thanh bảo kiếm thượng thừa.
Mặc dù nó không được dũng mãnh như Tiên Khí, nhưng cũng là báu vật siêu quần xuất chúng. So với đồng tiền Lạc Bảo Kim Tiễn phỏng chế mà Dương Lỗi trước đây đoạt được thì cũng không kém là bao nhiêu.
- Hảo kiếm, kiếm này mà để ngươi dùng như vậy thì quá lãng phí, có lẽ cho ta đi.
Trên mặt Dương Lỗi hiện ra nụ cười, bước chân như gió, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Mộ Dung Ly. Tốc độ cực nhanh khiến cho Mộ Dung Ly còn không kịp phản ứng lại .Hắn thật không ngờ, Dương Lỗi lại không nói quy củ như vậy, nói động thủ liền động thủ.
Diệu Thủ Không Không, Dương Lỗi xuất ra một chiêu Diệu Thủ Không Không. Đây là Dương Lỗi học trong vở Xạ Điêu tại thế giới Mộng Huyễn, đó là kì tài của Chu Thông, nhưng mà đã được Dương Lỗi cải tiến một phen.
Tay không thành dao sắc có lẽ rất lợi hại. Chỉ hơi không lưu ý/, Mộ Dung Ly liền bị đoạt binh khí, lập tức sắc mặt sầm xuống, thật vô cùng khó coi. Hắn không nghĩ tới chính mình lại biểu hiện thành bất lực như vậy, điều này làm cho trong lòng hắn không phục lắm, lửa giận lập tức dâng lên đến đỉnh.
- Ngươi rất lợi hại sao? Chỉ đến như vậy đi, trình độ như vậy mà còn muốn giáo huấn ta. Ta xem ra tiểu tử ngươi có lẽ lại trở về tu luyện mấy trăm năm nữa đi. Có điều, nói đi còn nói lại, ngươi coi như tu luyện trên mấy trăm năm, hơn nữa không ăn không uống, liều mạng tu luyện thì cũng vẫn không theo kịp ta.
Dương Lỗi ha hả cười một tiếng, quơ quơ trường kiếm trong tay, nhìn hắn với vẻ tràn đầy khinh thường.
Đối với Mộ Dung Ly này, Dương Lỗi thật đúng là không thể nào quen nhìn. Người nầy, tu vi không được tốt lắm, rất chủ quan không khiêm tốn. Nếu không cho hắn biết tay một chút, hắn thật đúng là cho rằng mình chính là Đệ Nhất Thiên Hạ .
- Ngươi... Hảo, hảo, là ngươi bức ta.
Lửa giận của Mộ Dung Ly đã đạt tới mức độ cao nhất, hận không thể ăn sống nuốt tươi Dương Lỗi.
Từ khi ra đời tới nay, hắn liền một mực được coi là thiên tài, không người nào dám đối xử như vậy với hắn, cũng không từng phải chịu đựng tức tối như thế.
Hiện nay binh khí bị đoạt đi không nói, vẫn còn nhận hết ngôn ngữ xỉ nhục, điều này khiến cho hắn làm thế nào gánh chịu được. Sắc mặt hắn đều xanh mét, thật giống như bị quét một tầng sơn màu xanh .
- U a, thật lợi hại a. Ta không thể không nói, một chiêu này của ngươi so với ta mạnh hơn nhiều lắm, sắc mặt lại biến đổi a, lại biến thành màu xanh mét. Có điều, tại sao ngươi lại không đội thêm cái mũ xanh a? Như vậy mới là hợp màu với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh a?
Dương Lỗi nói xong cười ha ha. Đích xác, nếu như người nầy mà đội thêm một cái mũ xanh, phải nói sẽ là tình cảnh như thế nào ?
Nghe được Dương Lỗi nói tiếp những lời này, Mộ Dung Ly càng là phẫn nộ, hắn phun ra một ngụm huyết. Rất độc, lời này rất độc, so với độc xà còn muốn độc hơn a.
Đám người Trương Dật, Cổ Mặc, Chu Nhiên kia kêu một tiếng mà trợn mắt há hốc mồm. Dẫu như thế nào cũng không nghĩ ra, Dương Lỗi mắng người lại sắc bén như vậy.
- Ta muốn giết ngươi.
Lúc này Mộ Dung Ly hai mắt đỏ kè, thật giống như Dương Lỗi có mối thù không đợi trời chung với hắn. Lúc này đã không phải tức giận, mà là chuyển hóa thành cừu hận.
Long Phi Vũ thấy tình huống này thì thầm nghĩ không ổn, xem ra lần này đồ đệ bảo bối Mộ Dung Ly của chính mình đã rơi vào trong bẫy rập của Dương Lỗi. Hiện nay nếu là hắn không thể nắm chắc tâm tình của mình, như vậy rất có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Đương nhiên nếu như mà hắn có thể thoát khỏi cửa ải này, như vậy tu vi của hắn tất nhiên sẽ tiến nhanh, đột phá cấp bậc Thông Huyền, đó là nước chảy thành sông. Hơn nữa đối với tâm tình của hắn là có thêm lợi ích phi thường lớn.
Nhưng từ bây giờ nhìn lại, hắn mặc dù là đã qua được cửa ải này trong lòng hắn, nhưng điều đó khẳng định cũng sẽ lưu lại bóng ma. Trừ phi hắn có thể đánh bại Dương Lỗi.
Nhưng mà, Long Phi Vũ biết, Dương Lỗi là dễ dàng đánh bại như vậy sao? Trừ phi là tu vi cảnh giới của Mộ Dung Ly đạt tới cấp bậc Ngũ Khí Triêu Nguyên, khi đó có lẽ mới có phần thắng.
Nếu như Dương Lỗi biết lúc này Long Phi Vũ suy nghĩ như thế ở trong lòng, tất nhiên sẽ giật mình không thôi.
Bởi vì Dương Lỗi hiện tại đích đích xác xác là có khả năng sánh cùng Võ Giả cấp bậc Ngũ Khí Triêu Nguyên, mà cảnh giới của chính mình mặc dù là cảnh giới Võ Thần, nhưng thực lực, đó là không hơn không kém có khả năng bằng được Ngũ Khí Triêu Nguyên .
Vốn muốn cảnh báo cho Mộ Dung Ly, nhưng mà Long Phi Vũ suy nghĩ một chút rồi vẫn không làm cho hắn tỉnh táo lại.
Điểm này, Long Phi Vũ làm một cường giả Cửu Cực Tạo Hóa tuyệt đỉnh nên đương nhiên biết rõ ràng. Nếu như chính mình hiện tại cảnh báo cho Mộ Dung Ly như vậy, mặc dù có tránh được mối nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma, nhưng đối với sự phát triển sau này của hắn là bất lợi.
Còn nếu như chính hắn tự tỉnh táo lại thì cái đó lại không giống nữa, như thế sẽ khiến cho hắn có được sự tiến bộ rất lớn. Cho nên Long Phi Vũ do dự một chút, rồi vẫn không hề lên tiếng.
Đương nhiên đối với Dương Lỗi nầy, Long Phi Vũ lúc này cũng là tức giận không thôi. Tên nầy thật đúng là cũng không cho mình một chút mặt mũi, chờ sau khi xong chuyện, nhất định phải cho hắn biết tay để nhìn một chút. Nếu không thể diện của mình biết để ở nơi nào.
Mặc dù là đệ tử thiên tài, mặc dù là hy vọng của Huyền Cơ Môn, cũng không thể để cho hắn kiêu ngạo như vậy.
- Muốn giết ta? Ngươi có năng lực kia sao? Hiện tại ngươi ngay cả binh khí cũng không có, ngươi lại còn nói ngươi muốn giết ta? Điều này thật sự là buồn cười, ta giết ngươi vẫn còn không khác mấy bình thường .
Dương Lỗi lại lần nữa cười nhạo .
Cơn tức giận đã đạt tới cực đỉnh, Mộ Dung Ly xuất ra một cây quạt, xem ra cực kì bình thường. So cùng loại của thư sinh sử dụng thì cây quạt này tựa hồ không có gì khác nhau. Nhưng mà điều có khả năng nhìn thấy được chính là, trên bề mặt cây quạt kia có họa rất nhiều đóa hoa đào, phía dưới chính là mỹ nhân xinh xắn như ẩn như hiện .
Dương Lỗi sử dụng Giám Định Thuật xem xét một phen.
- Đinh, xem xét thành công, sơ cấp Tiên Khí, Đa Tình Phiến, trạng thái nửa phong ấn.
Lại là Tiên Khí, Dương Lỗi ngẩn người. Hắn không nghĩ tới tiểu tử này lại vẫn còn có được Tiên Khí, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc.
Bởi vì cả Huyền Cơ Môn cũng không có vài món Tiên Khí, dù sao Dương Lỗi vẫn chưa hề thấy ai có Tiên Khí. Đương nhiên trừ Cổ lão ra thì còn có Cổ Thu Hàn, về phần những người khác, ngay cả sư phụ Trương Dật của chính mình thì Dương Lỗi cũng không hề thấy lão có Tiên Khí.
Mộ Dung Ly nói xong, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm. Thanh trường kiếm sắc bén mang phong cách cổ xưa đang tỏa ánh sáng lóng lánh. Hiển nhiên nó không phải thanh cổ kiếm bình thường, mà là một thanh bảo kiếm thượng thừa.
Mặc dù nó không được dũng mãnh như Tiên Khí, nhưng cũng là báu vật siêu quần xuất chúng. So với đồng tiền Lạc Bảo Kim Tiễn phỏng chế mà Dương Lỗi trước đây đoạt được thì cũng không kém là bao nhiêu.
- Hảo kiếm, kiếm này mà để ngươi dùng như vậy thì quá lãng phí, có lẽ cho ta đi.
Trên mặt Dương Lỗi hiện ra nụ cười, bước chân như gió, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Mộ Dung Ly. Tốc độ cực nhanh khiến cho Mộ Dung Ly còn không kịp phản ứng lại .Hắn thật không ngờ, Dương Lỗi lại không nói quy củ như vậy, nói động thủ liền động thủ.
Diệu Thủ Không Không, Dương Lỗi xuất ra một chiêu Diệu Thủ Không Không. Đây là Dương Lỗi học trong vở Xạ Điêu tại thế giới Mộng Huyễn, đó là kì tài của Chu Thông, nhưng mà đã được Dương Lỗi cải tiến một phen.
Tay không thành dao sắc có lẽ rất lợi hại. Chỉ hơi không lưu ý/, Mộ Dung Ly liền bị đoạt binh khí, lập tức sắc mặt sầm xuống, thật vô cùng khó coi. Hắn không nghĩ tới chính mình lại biểu hiện thành bất lực như vậy, điều này làm cho trong lòng hắn không phục lắm, lửa giận lập tức dâng lên đến đỉnh.
- Ngươi rất lợi hại sao? Chỉ đến như vậy đi, trình độ như vậy mà còn muốn giáo huấn ta. Ta xem ra tiểu tử ngươi có lẽ lại trở về tu luyện mấy trăm năm nữa đi. Có điều, nói đi còn nói lại, ngươi coi như tu luyện trên mấy trăm năm, hơn nữa không ăn không uống, liều mạng tu luyện thì cũng vẫn không theo kịp ta.
Dương Lỗi ha hả cười một tiếng, quơ quơ trường kiếm trong tay, nhìn hắn với vẻ tràn đầy khinh thường.
Đối với Mộ Dung Ly này, Dương Lỗi thật đúng là không thể nào quen nhìn. Người nầy, tu vi không được tốt lắm, rất chủ quan không khiêm tốn. Nếu không cho hắn biết tay một chút, hắn thật đúng là cho rằng mình chính là Đệ Nhất Thiên Hạ .
- Ngươi... Hảo, hảo, là ngươi bức ta.
Lửa giận của Mộ Dung Ly đã đạt tới mức độ cao nhất, hận không thể ăn sống nuốt tươi Dương Lỗi.
Từ khi ra đời tới nay, hắn liền một mực được coi là thiên tài, không người nào dám đối xử như vậy với hắn, cũng không từng phải chịu đựng tức tối như thế.
Hiện nay binh khí bị đoạt đi không nói, vẫn còn nhận hết ngôn ngữ xỉ nhục, điều này khiến cho hắn làm thế nào gánh chịu được. Sắc mặt hắn đều xanh mét, thật giống như bị quét một tầng sơn màu xanh .
- U a, thật lợi hại a. Ta không thể không nói, một chiêu này của ngươi so với ta mạnh hơn nhiều lắm, sắc mặt lại biến đổi a, lại biến thành màu xanh mét. Có điều, tại sao ngươi lại không đội thêm cái mũ xanh a? Như vậy mới là hợp màu với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh a?
Dương Lỗi nói xong cười ha ha. Đích xác, nếu như người nầy mà đội thêm một cái mũ xanh, phải nói sẽ là tình cảnh như thế nào ?
Nghe được Dương Lỗi nói tiếp những lời này, Mộ Dung Ly càng là phẫn nộ, hắn phun ra một ngụm huyết. Rất độc, lời này rất độc, so với độc xà còn muốn độc hơn a.
Đám người Trương Dật, Cổ Mặc, Chu Nhiên kia kêu một tiếng mà trợn mắt há hốc mồm. Dẫu như thế nào cũng không nghĩ ra, Dương Lỗi mắng người lại sắc bén như vậy.
- Ta muốn giết ngươi.
Lúc này Mộ Dung Ly hai mắt đỏ kè, thật giống như Dương Lỗi có mối thù không đợi trời chung với hắn. Lúc này đã không phải tức giận, mà là chuyển hóa thành cừu hận.
Long Phi Vũ thấy tình huống này thì thầm nghĩ không ổn, xem ra lần này đồ đệ bảo bối Mộ Dung Ly của chính mình đã rơi vào trong bẫy rập của Dương Lỗi. Hiện nay nếu là hắn không thể nắm chắc tâm tình của mình, như vậy rất có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Đương nhiên nếu như mà hắn có thể thoát khỏi cửa ải này, như vậy tu vi của hắn tất nhiên sẽ tiến nhanh, đột phá cấp bậc Thông Huyền, đó là nước chảy thành sông. Hơn nữa đối với tâm tình của hắn là có thêm lợi ích phi thường lớn.
Nhưng từ bây giờ nhìn lại, hắn mặc dù là đã qua được cửa ải này trong lòng hắn, nhưng điều đó khẳng định cũng sẽ lưu lại bóng ma. Trừ phi hắn có thể đánh bại Dương Lỗi.
Nhưng mà, Long Phi Vũ biết, Dương Lỗi là dễ dàng đánh bại như vậy sao? Trừ phi là tu vi cảnh giới của Mộ Dung Ly đạt tới cấp bậc Ngũ Khí Triêu Nguyên, khi đó có lẽ mới có phần thắng.
Nếu như Dương Lỗi biết lúc này Long Phi Vũ suy nghĩ như thế ở trong lòng, tất nhiên sẽ giật mình không thôi.
Bởi vì Dương Lỗi hiện tại đích đích xác xác là có khả năng sánh cùng Võ Giả cấp bậc Ngũ Khí Triêu Nguyên, mà cảnh giới của chính mình mặc dù là cảnh giới Võ Thần, nhưng thực lực, đó là không hơn không kém có khả năng bằng được Ngũ Khí Triêu Nguyên .
Vốn muốn cảnh báo cho Mộ Dung Ly, nhưng mà Long Phi Vũ suy nghĩ một chút rồi vẫn không làm cho hắn tỉnh táo lại.
Điểm này, Long Phi Vũ làm một cường giả Cửu Cực Tạo Hóa tuyệt đỉnh nên đương nhiên biết rõ ràng. Nếu như chính mình hiện tại cảnh báo cho Mộ Dung Ly như vậy, mặc dù có tránh được mối nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma, nhưng đối với sự phát triển sau này của hắn là bất lợi.
Còn nếu như chính hắn tự tỉnh táo lại thì cái đó lại không giống nữa, như thế sẽ khiến cho hắn có được sự tiến bộ rất lớn. Cho nên Long Phi Vũ do dự một chút, rồi vẫn không hề lên tiếng.
Đương nhiên đối với Dương Lỗi nầy, Long Phi Vũ lúc này cũng là tức giận không thôi. Tên nầy thật đúng là cũng không cho mình một chút mặt mũi, chờ sau khi xong chuyện, nhất định phải cho hắn biết tay để nhìn một chút. Nếu không thể diện của mình biết để ở nơi nào.
Mặc dù là đệ tử thiên tài, mặc dù là hy vọng của Huyền Cơ Môn, cũng không thể để cho hắn kiêu ngạo như vậy.
- Muốn giết ta? Ngươi có năng lực kia sao? Hiện tại ngươi ngay cả binh khí cũng không có, ngươi lại còn nói ngươi muốn giết ta? Điều này thật sự là buồn cười, ta giết ngươi vẫn còn không khác mấy bình thường .
Dương Lỗi lại lần nữa cười nhạo .
Cơn tức giận đã đạt tới cực đỉnh, Mộ Dung Ly xuất ra một cây quạt, xem ra cực kì bình thường. So cùng loại của thư sinh sử dụng thì cây quạt này tựa hồ không có gì khác nhau. Nhưng mà điều có khả năng nhìn thấy được chính là, trên bề mặt cây quạt kia có họa rất nhiều đóa hoa đào, phía dưới chính là mỹ nhân xinh xắn như ẩn như hiện .
Dương Lỗi sử dụng Giám Định Thuật xem xét một phen.
- Đinh, xem xét thành công, sơ cấp Tiên Khí, Đa Tình Phiến, trạng thái nửa phong ấn.
Lại là Tiên Khí, Dương Lỗi ngẩn người. Hắn không nghĩ tới tiểu tử này lại vẫn còn có được Tiên Khí, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc.
Bởi vì cả Huyền Cơ Môn cũng không có vài món Tiên Khí, dù sao Dương Lỗi vẫn chưa hề thấy ai có Tiên Khí. Đương nhiên trừ Cổ lão ra thì còn có Cổ Thu Hàn, về phần những người khác, ngay cả sư phụ Trương Dật của chính mình thì Dương Lỗi cũng không hề thấy lão có Tiên Khí.
/1190
|