- Muốn chết, thực là muốn chết.
Ứng Phóng Thiên cực kì phẫn nộ, tiểu tử này rõ ràng chính mình muốn chết, một gia hỏa Thông Huyền nho nhỏ, rõ ràng vọng tưởng ngăn trở Thiên Cơ kiếm pháp của mình, quá tự đại.
Đối với một chiêu này Ứng Phóng Thiên là có tuyệt đối nắm chắc, một kiếm này tuy không phải sát chiêu mạnh nhất của mình, nhưng uy lực không thể khinh thường, đủ để đánh chết võ giả Cửu Cực Tạo Hóa sơ kỳ bình thường, Ứng Phóng Thiên tin tưởng, một chiêu này tuyệt đối có thể đuổi giết tiểu tử Dương Lỗi này thành cặn bã, thậm chí linh hồn cũng phải vì thế mà hủy diệt.
Kiếm khí hình quạt hóa thành trường kiếm, từng đạo oanh kích ở trên màn hào quang phòng hộ của Dương Lỗi, kết quả của nó làm người ta giật mình, vốn cho rằng Dương Lỗi này tuyệt đối sẽ bị oanh giết đến ngay cả cặn bã cũng không thừa, không chỉ là Ứng Phóng Thiên nghĩ như vậy, mọi người ở đây cũng đều là nghĩ như vậy.
Bất quá kết quả này làm cho tất cả mọi người ngoại trừ Tiêu Ly tam nữ ra, đều cảm thấy ngoài ý muốn, cảm thấy không thể tin nổi.
Kiếm thế qua đi, Dương Lỗi hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở nơi đó, thậm chí trên người góc áo cũng không có ngổn ngang mảy may.
- Ngươi chỉ có chút bổn sự ấy? Còn Huyền Cơ Môn trẻ tuổi đệ nhất cao thủ, ta xem là đệ nhất phế vật, đệ nhất rác rưởi còn tạm được, chỉ có ngần ấy năng lực, còn dám ra đây lăn lộn, ta nhìn ngươi vẫn là trở về tu luyện mấy vạn năm nữa, miễn cho Huyền Cơ Môn xấu hổ mất mặt.
Dương Lỗi hướng phía trước bước ra một bước, nhìn xem Ứng Phóng Thiên châm chọc nói.
- Ngươi. . . Ngươi. . . Chuyện này. . . Điều này sao có thể?
Ứng Phóng Thiên như thế nào cũng thật không ngờ, một chiêu tuyệt đối có nắm chắc của mình, rõ ràng bị hắn đón lấy, còn là nhẹ nhõm như thế.
- Ta biết rồi, ta biết rồi, trên người của ngươi nhất định có Tiên Khí tính phòng ngự, cho nên mới có thể ở dưới chiêu kiếm của ta không có bị một chút tổn thương nào, hừ, xem ra lão gia hỏa Cổ Thu Hàn cùng Cổ Mặc kia đối với ngươi thực là không tồi, rõ ràng coi trọng ngươi như vậy. Bất quá, nếu như ngươi cho rằng dựa vào một kiện Tiên Khí tính phòng ngự là có thể chống đở được ta, như vậy ngươi quá ngây thơ rồi, ta sẽ cho ngươi biết kết cục đắc tội Ứng Phóng Thiên ta, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết, ta muốn đem tu vi ngươi huỷ bỏ, biến ngươi thành nô lệ của ta.
Khuôn mặt Ứng Phóng Thiên dữ tợn hơn nữa ánh mắt vô cùng tham lam, ở trên người Dương Lỗi có một kiện Tiên Khí, một kiện Tiên Khí tính phòng ngự có thể bỏ qua công kích của mình, điều này làm cho hắn như thế nào không đỏ mắt, nếu như có thể đạt được một Tiên Khí như vậy, như vậy mình tuyệt đối có thể đánh bại Bộ Tùy Tâm, chính thức trở thành Sùng Vũ đại lục trẻ tuổi đệ nhất cao thủ, đệ nhất thiên tài rồi.
- Đương nhiên nếu như ngươi đem Tiên Khí trong tay ngươi giao ra đây, như vậy có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng.
- Tiên Khí? Ha ha, đừng nói ta không có, coi như là ta có, cũng sẽ không cho ngươi, hơn nữa ngươi cho rằng ta cũng chỉ có điểm năng lực như vậy sao? Vừa rồi ta bất quá là làm ấm người mà thôi, hiện tại đến phiên ta công kích.
Dương Lỗi nhìn xem sắc mặt gia hoả này tham lam vô sỉ, ngược lại là không nghĩ ra, hắn như vậy là làm sao có thể tiến vào Huyền Cơ Môn nhỉ.
- Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Ứng Phóng Thiên hừ lạnh một tiếng.
- Ta là người thích uống rượu phạt nhất, bất quá chỉ sợ ngươi không có bổn sự kia.
Khóe miệng Dương Lỗi có chút giương lên, nhìn xem Ứng Phóng Thiên nói.
- Ta muốn tiến công, ngươi cũng đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi ah.
Nói xong trong tay Dương Lỗi xuất hiện một cái phù triện, Định Thân phù.
Phù triện lập tức bị xé rách, Dương Lỗi khẽ quát một tiếng:
- Định!
Một nguồn sức mạnh vô hình lập tức đem không gian chung quanh Ứng Phóng Thiên giam giữ lại, để cho hắn không cách nào động được.
Thừa cơ hội này, Dương Lỗi chuyển động, cầm trường đao rỉ sét loang lổ trong tay, một cái cất bước, như là Súc Địa Thành Thốn, lập tức liền đi tới trước mặt Ứng Phóng Thiên, trường đao lập tức gác ở trên cổ của hắn.
- Ngươi thật đúng là kém cỏi ah, ngươi nói, rốt cuộc là cổ của ngươi cứng? Hay là “bảo đao” của ta sắc bén? Có phải nên thử một lần hay không?
Sau khi Dương Lỗi đem trường đao gác ở trên cổ Ứng Phóng Thiên, hiệu quả Định Thân phù mới chậm rãi tiêu trừ.
Hoảng sợ, tuyệt đối hoảng sợ, hắn như thế nào cũng không ngờ rằng, ở trong chớp mắt Dương Lỗi động thủ ấy, mình rõ ràng không nhúc nhích được rồi, không gian bốn phía đều bị giam cầm, như thế nào cũng không tránh thoát được, quá kinh khủng, thời điểm hắn cảm giác mình có thể động, trường đao trong tay Dương Lỗi đã gác ở trên cổ của hắn.
- Không nên kích động ah, vạn nhất ta một cái căng thẳng, tay không cẩn thận run lên, vậy thì không tốt , đương nhiên nếu như ngươi đối với cổ của mình có lòng tin, ta đây liền không lời nào để nói rồi.
Một thanh đao như vậy, nếu giống như Dương Lỗi tu luyện Kim Cương Bất Phôi Thần công, hơn nữa đạt đến Đại viên mãn, cái kia căn bản không cần quan tâm một thanh phá đao như vậy, bất quá Ứng Phóng Thiên lại không có tu luyện qua loại công pháp này, những địa phương khác trên người có bảo y hộ thể, nhưng cổ lại không có phòng hộ, đây là nhược điểm của hắn.
- Ngươi dám.
Ứng Phóng Thiên giận dữ, tiểu tử này rõ ràng còn dám uy hiếp mình, bây giờ mình vậy mà lại để cho một tiểu tử bất quá là Thông Huyền cấp uy hiếp, tánh mạng rõ ràng bị hắn khống chế trong tay, còn có nhiều người chứng kiến như vậy, thể diện của mình ném đi được rồi, cái này nếu truyền đi, vậy mình ở đâu còn có mặt mũi lăn lộn trên Sùng Vũ đại lục?
Nghĩ tới đây, ngực Ứng Phóng Thiên không khỏi buồn bực, yết hầu ngòn ngọt, liền phun ra một ngụm máu tươi.
- Không dám? Ha ha, ta có cái gì không dám.
Nhìn xem Ứng Phóng Thiên thổ huyết, Dương Lỗi không có chút thương cảm nào, gia hoả này quá ghê tởm, hắn là muốn đưa mình vào tử địa, nếu như nhẹ nhàng như vậy liền buông tha hắn, đây chẳng phải là có lỗi với mình, hơn nữa đánh rắn không chết tất bị rắn cắn, đây là nhiều năm qua tiền bối lưu lại kinh nghiệm, rất rõ ràng Ứng Phóng Thiên chính là loại tiểu nhân này, hắn sẽ không bởi vì mình buông tha hắn mà sẽ cảm kích, ngược lại hắn đối với mình hận thấu xương , nếu như có cơ hội đối phó mình, vậy hắn là tuyệt đối không có khả năng nương tay.
Đã như vầy, như vậy mình cần gì thả hắn? Giết hắn đi cũng không có cái gì, nhiều nhất là mình sẽ bị Cổ Lão còn có Cổ Thu Hàn trách cứ vài câu, đương nhiên người sau lưng Ứng Phóng Thiên, ngược lại là có chút phiền phức, bất quá chờ mình lần nữa trở về Huyền Cơ Môn, chẳng lẽ còn không có cách nào đối phó bọn hắn sao? Nếu như mười năm sau, mình còn không thể thu thập bọn hắn, không thể trở thành người khống chế Huyền Nguyên Tinh, như vậy mình cũng không xứng có được Toàn Năng Tu Luyện hệ thống rồi.
Ứng Phóng Thiên cực kì phẫn nộ, tiểu tử này rõ ràng chính mình muốn chết, một gia hỏa Thông Huyền nho nhỏ, rõ ràng vọng tưởng ngăn trở Thiên Cơ kiếm pháp của mình, quá tự đại.
Đối với một chiêu này Ứng Phóng Thiên là có tuyệt đối nắm chắc, một kiếm này tuy không phải sát chiêu mạnh nhất của mình, nhưng uy lực không thể khinh thường, đủ để đánh chết võ giả Cửu Cực Tạo Hóa sơ kỳ bình thường, Ứng Phóng Thiên tin tưởng, một chiêu này tuyệt đối có thể đuổi giết tiểu tử Dương Lỗi này thành cặn bã, thậm chí linh hồn cũng phải vì thế mà hủy diệt.
Kiếm khí hình quạt hóa thành trường kiếm, từng đạo oanh kích ở trên màn hào quang phòng hộ của Dương Lỗi, kết quả của nó làm người ta giật mình, vốn cho rằng Dương Lỗi này tuyệt đối sẽ bị oanh giết đến ngay cả cặn bã cũng không thừa, không chỉ là Ứng Phóng Thiên nghĩ như vậy, mọi người ở đây cũng đều là nghĩ như vậy.
Bất quá kết quả này làm cho tất cả mọi người ngoại trừ Tiêu Ly tam nữ ra, đều cảm thấy ngoài ý muốn, cảm thấy không thể tin nổi.
Kiếm thế qua đi, Dương Lỗi hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở nơi đó, thậm chí trên người góc áo cũng không có ngổn ngang mảy may.
- Ngươi chỉ có chút bổn sự ấy? Còn Huyền Cơ Môn trẻ tuổi đệ nhất cao thủ, ta xem là đệ nhất phế vật, đệ nhất rác rưởi còn tạm được, chỉ có ngần ấy năng lực, còn dám ra đây lăn lộn, ta nhìn ngươi vẫn là trở về tu luyện mấy vạn năm nữa, miễn cho Huyền Cơ Môn xấu hổ mất mặt.
Dương Lỗi hướng phía trước bước ra một bước, nhìn xem Ứng Phóng Thiên châm chọc nói.
- Ngươi. . . Ngươi. . . Chuyện này. . . Điều này sao có thể?
Ứng Phóng Thiên như thế nào cũng thật không ngờ, một chiêu tuyệt đối có nắm chắc của mình, rõ ràng bị hắn đón lấy, còn là nhẹ nhõm như thế.
- Ta biết rồi, ta biết rồi, trên người của ngươi nhất định có Tiên Khí tính phòng ngự, cho nên mới có thể ở dưới chiêu kiếm của ta không có bị một chút tổn thương nào, hừ, xem ra lão gia hỏa Cổ Thu Hàn cùng Cổ Mặc kia đối với ngươi thực là không tồi, rõ ràng coi trọng ngươi như vậy. Bất quá, nếu như ngươi cho rằng dựa vào một kiện Tiên Khí tính phòng ngự là có thể chống đở được ta, như vậy ngươi quá ngây thơ rồi, ta sẽ cho ngươi biết kết cục đắc tội Ứng Phóng Thiên ta, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết, ta muốn đem tu vi ngươi huỷ bỏ, biến ngươi thành nô lệ của ta.
Khuôn mặt Ứng Phóng Thiên dữ tợn hơn nữa ánh mắt vô cùng tham lam, ở trên người Dương Lỗi có một kiện Tiên Khí, một kiện Tiên Khí tính phòng ngự có thể bỏ qua công kích của mình, điều này làm cho hắn như thế nào không đỏ mắt, nếu như có thể đạt được một Tiên Khí như vậy, như vậy mình tuyệt đối có thể đánh bại Bộ Tùy Tâm, chính thức trở thành Sùng Vũ đại lục trẻ tuổi đệ nhất cao thủ, đệ nhất thiên tài rồi.
- Đương nhiên nếu như ngươi đem Tiên Khí trong tay ngươi giao ra đây, như vậy có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng.
- Tiên Khí? Ha ha, đừng nói ta không có, coi như là ta có, cũng sẽ không cho ngươi, hơn nữa ngươi cho rằng ta cũng chỉ có điểm năng lực như vậy sao? Vừa rồi ta bất quá là làm ấm người mà thôi, hiện tại đến phiên ta công kích.
Dương Lỗi nhìn xem sắc mặt gia hoả này tham lam vô sỉ, ngược lại là không nghĩ ra, hắn như vậy là làm sao có thể tiến vào Huyền Cơ Môn nhỉ.
- Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Ứng Phóng Thiên hừ lạnh một tiếng.
- Ta là người thích uống rượu phạt nhất, bất quá chỉ sợ ngươi không có bổn sự kia.
Khóe miệng Dương Lỗi có chút giương lên, nhìn xem Ứng Phóng Thiên nói.
- Ta muốn tiến công, ngươi cũng đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi ah.
Nói xong trong tay Dương Lỗi xuất hiện một cái phù triện, Định Thân phù.
Phù triện lập tức bị xé rách, Dương Lỗi khẽ quát một tiếng:
- Định!
Một nguồn sức mạnh vô hình lập tức đem không gian chung quanh Ứng Phóng Thiên giam giữ lại, để cho hắn không cách nào động được.
Thừa cơ hội này, Dương Lỗi chuyển động, cầm trường đao rỉ sét loang lổ trong tay, một cái cất bước, như là Súc Địa Thành Thốn, lập tức liền đi tới trước mặt Ứng Phóng Thiên, trường đao lập tức gác ở trên cổ của hắn.
- Ngươi thật đúng là kém cỏi ah, ngươi nói, rốt cuộc là cổ của ngươi cứng? Hay là “bảo đao” của ta sắc bén? Có phải nên thử một lần hay không?
Sau khi Dương Lỗi đem trường đao gác ở trên cổ Ứng Phóng Thiên, hiệu quả Định Thân phù mới chậm rãi tiêu trừ.
Hoảng sợ, tuyệt đối hoảng sợ, hắn như thế nào cũng không ngờ rằng, ở trong chớp mắt Dương Lỗi động thủ ấy, mình rõ ràng không nhúc nhích được rồi, không gian bốn phía đều bị giam cầm, như thế nào cũng không tránh thoát được, quá kinh khủng, thời điểm hắn cảm giác mình có thể động, trường đao trong tay Dương Lỗi đã gác ở trên cổ của hắn.
- Không nên kích động ah, vạn nhất ta một cái căng thẳng, tay không cẩn thận run lên, vậy thì không tốt , đương nhiên nếu như ngươi đối với cổ của mình có lòng tin, ta đây liền không lời nào để nói rồi.
Một thanh đao như vậy, nếu giống như Dương Lỗi tu luyện Kim Cương Bất Phôi Thần công, hơn nữa đạt đến Đại viên mãn, cái kia căn bản không cần quan tâm một thanh phá đao như vậy, bất quá Ứng Phóng Thiên lại không có tu luyện qua loại công pháp này, những địa phương khác trên người có bảo y hộ thể, nhưng cổ lại không có phòng hộ, đây là nhược điểm của hắn.
- Ngươi dám.
Ứng Phóng Thiên giận dữ, tiểu tử này rõ ràng còn dám uy hiếp mình, bây giờ mình vậy mà lại để cho một tiểu tử bất quá là Thông Huyền cấp uy hiếp, tánh mạng rõ ràng bị hắn khống chế trong tay, còn có nhiều người chứng kiến như vậy, thể diện của mình ném đi được rồi, cái này nếu truyền đi, vậy mình ở đâu còn có mặt mũi lăn lộn trên Sùng Vũ đại lục?
Nghĩ tới đây, ngực Ứng Phóng Thiên không khỏi buồn bực, yết hầu ngòn ngọt, liền phun ra một ngụm máu tươi.
- Không dám? Ha ha, ta có cái gì không dám.
Nhìn xem Ứng Phóng Thiên thổ huyết, Dương Lỗi không có chút thương cảm nào, gia hoả này quá ghê tởm, hắn là muốn đưa mình vào tử địa, nếu như nhẹ nhàng như vậy liền buông tha hắn, đây chẳng phải là có lỗi với mình, hơn nữa đánh rắn không chết tất bị rắn cắn, đây là nhiều năm qua tiền bối lưu lại kinh nghiệm, rất rõ ràng Ứng Phóng Thiên chính là loại tiểu nhân này, hắn sẽ không bởi vì mình buông tha hắn mà sẽ cảm kích, ngược lại hắn đối với mình hận thấu xương , nếu như có cơ hội đối phó mình, vậy hắn là tuyệt đối không có khả năng nương tay.
Đã như vầy, như vậy mình cần gì thả hắn? Giết hắn đi cũng không có cái gì, nhiều nhất là mình sẽ bị Cổ Lão còn có Cổ Thu Hàn trách cứ vài câu, đương nhiên người sau lưng Ứng Phóng Thiên, ngược lại là có chút phiền phức, bất quá chờ mình lần nữa trở về Huyền Cơ Môn, chẳng lẽ còn không có cách nào đối phó bọn hắn sao? Nếu như mười năm sau, mình còn không thể thu thập bọn hắn, không thể trở thành người khống chế Huyền Nguyên Tinh, như vậy mình cũng không xứng có được Toàn Năng Tu Luyện hệ thống rồi.
/1190
|