- Việc này không có vấn đề, Tô gia cũng là một đồng minh không tệ, huống chi sư tỷ trợ giúp ta nhiều như vậy, nể mặt sư tỷ chút chuyện nhỏ cũng không đáng gì, ta làm chủ, sau này Tô gia đến mua đan dược đều giảm giá.
Dương Lỗi cười nói.
- Cảm ơn, cảm ơn ngươi sư đệ.
Tô Anh nghe vậy ngữ khí có chút kích động.
- Giữa chúng ta còn cần nói cảm ơn sao, hơn nữa đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, ta hẳn nên nói cảm ơn sư tỷ mới phải, nếu không phải sư tỷ, ta chưa chắc lên làm được hội trưởng Trường Phong thương hành.
Dương Lỗi nói.
- Sư đệ, Trường Phong thương hành để cho ngươi làm hội trưởng, bên trong chuyện này có âm mưu gì hay không? Chúng ta quay về thương lượng với sư tôn một chút đi?
Tô Anh vẫn còn có chút lo lắng vấn đề này.
- Sư tỷ, việc này ngươi không cần quá lo lắng, trong lòng ta nắm chắc.
Dù sao hắn có hệ thống trong tay, không cần lo lắng, hơn nữa chờ khi thực lực của hắn tăng lên, không còn vấn đề gì đáng sợ hãi.
- Nhưng mà…
- Không cần nhưng mà, chúng ta phải trở về, bằng không sư tôn sốt ruột chờ.
Dương Lỗi nói.
Hôm nay Tô Nghiên, Tô Anh cùng Dương Lỗi sẽ đến Chung Sơn Long huyệt điều tra, tuy rằng cần chuẩn bị, nhưng đối với hắn mà nói đồ vật đều nằm trong trữ vật giới chỉ, dù không có, hắn có hệ thống, đều có thể trao đổi.
Rất nhanh hai người đi về sân viện của Tô Nghiên.
- Sao hiện tại hai ngươi mới trở về, nhanh chuẩn bị, chúng ta lập tức xuất phát.
Tô Nghiên có chút tức giận nói.
- Sư tôn, là như vậy, vừa rồi đệ tử bồi sư đệ đi Trường Phong thương hành.
Tô Anh nói.
- Đi Trường Phong thương hành làm gì, cần gì cứ nói, hơn nữa Trường Phong thương hành đã xuống dốc, cũng chẳng có vật gì tốt để mua.
Tô Nghiên nói.
- Không phải đi mua đồ, sư đệ đã trở thành hội trưởng Trường Phong thương hành.
Tô Anh nói.
Tô Nghiên nghe vậy cả kinh:
- Làm sao có thể, Dương Lỗi, ngươi thành thật nói cho ta biết lời của tiểu Anh là thật sao?
Dương Lỗi gật gật đầu:
- Phải, sư tỷ nói đúng, hiện tại đệ tử là hội trưởng Trường Phong thương hành.
- Làm sao có thể, Triệu Tuyết Côn vì sao để cho ngươi làm hội trưởng, chẳng lẽ hắn điên rồi sao, ngươi chỉ có tu vi bát quái ngưng thần mà thôi, chẳng lẽ…chẳng lẽ hắn đã biết thân phận của ngươi?
Tô Nghiên nghe vậy cau chặt mày, miệng lẩm bẩm.
Thân phận của hắn, Dương Lỗi biết lai lịch của mẫu thân rất lớn, rất có thể quan hệ đến Vô Cực tông, nếu Triệu Tuyết Côn biết chuyện của mẫu thân, vậy cũng không nói chắc, có lẽ lão hồ ly kia đang lợi dụng chính mình, nhưng vậy đã sao, mình là người dễ bị an bài lợi dụng như vậy sao? Phàm là người dám đánh chủ ý với mình đều phải trả giá thật nhiều.
- Sư tôn, ngài không cần phải lo lắng, trong lòng đệ tử có chừng mực.
Dương Lỗi nói.
- Ngươi có chừng mực, ngươi lại biết được gì, Triệu Tuyết Côn là thất kiếp tán tiên, hiện tại có lẽ vượt qua được thiên kiếp trở thành bát kiếp tán tiên, còn là một lão hồ ly, nếu hắn muốn đối phó ngươi, ngươi làm sao chết cũng không biết, Vô Cực đại lục không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Tô Nghiên trừng mắt nhìn hắn nói.
- Ách…ta biết…
- Ngươi biết, nếu ngươi biết còn đi trêu chọc lão gia hỏa kia, tên kia chính là người điên, nổi điên sẽ bất chấp hết thảy.
Tô Nghiên tức giận nói.
- Sư tôn, sư tôn, ngài đừng nóng giận.
Tô Anh kéo tay Tô Nghiên nói:
- Chuyện cũng đã xảy ra, không thay đổi được, hiện tại chúng ta đi xem chuyện ở Chung Sơn Long huyệt đi? Nếu ngài không đi trời sẽ tối.
Tô Nghiên nghe vậy sắc mặt chợt dịu xuống:
- Hừ, trở về sẽ thu thập ngươi.
…
Ba ngày sau, thông qua truyền tống trận, lại có Thần Hành Phù của Dương Lỗi chế tạo, ba người rốt cục đi tới Chung Sơn.
- Chung Sơn Long huyệt ở bên kia.
Nhìn thấy Chung Sơn, Dương Lỗi vô cùng rung động, đứng trên địa cầu từng xem không ít núi non, cho dù là Himalaya hắn đã đi qua, nhưng không núi nào cao như Chung Sơn.
Dương Lỗi kinh ngạc, lúc đó hắn đang ở Chung Sơn Long huyệt, nhưng chưa từng nhìn thấy tòa sơn mạch này, bất quá hắn lại biết chỗ kia có thể là một dị không gian, mà trước mắt là một dãy núi chân chính, nếu muốn đi vào Long huyệt nhất định phải tìm được lối vào.
- Tốt lắm, hôm nay chúng ta ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, ngày mai chúng ta đi vào Long huyệt.
Tô Nghiên nói.
- Thơm quá, không nghĩ tới sư đệ còn biết làm thịt nướng, lại thơm như vậy.
Tô Anh nhìn thịt thỏ nướng trên tay Dương Lỗi, chảy nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm không nhúc nhích.
- Đó là tự nhiên, sư đệ của ngươi là một toàn tài, ngoại trừ sinh con không có gì ta không làm được.
Dương Lỗi đắc ý khoe khoang.
- Sư tôn, ngài dùng đi.
Dương Lỗi đem thịt thỏ chia cắt, đưa cho Tô Nghiên, Tô Anh cùng chia ra cho mình, con thỏ này phải nặng sáu bảy cân, thật non, tuyệt đối mỹ vị.
- Không sai.
Tô Nghiên lên tiếng khen:
- Sau này lương thực của chúng ta đều do ngươi phụ trách.
- …
Dương Lỗi buồn bực, cũng không còn nói lời nào, chỉ im lặng chuẩn bị ăn thịt nướng.
- Sa sa…sa sa…
- Đó là thanh âm gì vậy?
Cảm giác không đúng, Dương Lỗi lập tức mở ra Chân Thực Ưng Nhãn, tuy đã là ban đêm nhưng bốn phía lại như ban ngày, toàn bộ rơi vào trong đôi mắt hắn.
- Không sai, không nghĩ tới ngươi lại có thể phát hiện.
Thấy Dương Lỗi phản ứng linh mẫn, Tô Nghiên hài lòng gật đầu:
- Đây là Hắc Vương Thử, lục cấp yêu thú, tương đương cảnh giới lục đạo luân hồi, là một loài động vật khó chơi, tốc độ cực nhanh, hành động ban đêm, có độc, cho dù là huyền tiên cũng thập phần khó giải quyết.
Số lượng Hắc Vương Thử rất nhiều, chừng hơn một vạn, mặc dù đi theo bầy đàn nhưng một lần xuất động nhiều như vậy thật kỳ quái, có vẻ thật không thích hợp.
- Hắc Vương Thử…là con chuột?
Tô Anh hỏi.
Dương Lỗi cười cười nói:
- Hắc Vương Thử đương nhiên là con chuột, nhưng nhỏ hơn, tốc độ nhanh, lợi hại hơn nhiều lắm.
- Đáng giận, ta ghét nhất là con chuột, sư đệ, ngươi đi tiêu diệt chúng nó.
Tô Anh giậm chân nói.
- Đi thôi, để cho ta nhìn xem ngươi đạt tới tình trạng gì, nếu có nguy hiểm ta sẽ ra tay.
Tô Nghiên gật đầu nói.
Dương Lỗi cũng không biện pháp phản đối, hắn nghĩ nghĩ, thiên địch của chuột là mèo, nhưng nghĩ lại cũng không ổn, cần không ít mèo, nếu thấp hơn sẽ không có lực uy hiếp với Hắc Vương Thử.
Như vậy dùng thứ gì đây? Thuốc diệt chuột? Thuốc diệt chuột đặc chế, nhưng hiện tại không còn kịp rồi, ah, không phải còn có máy đuổi chuột sao? Có máy đuổi chuột nhưng không bảo đảm có tác dụng với Hắc Vương Thử, nhưng tuy Hắc Vương Thử cấp bậc cao một chút, có chút biến dị, nói không chừng vẫn hữu dụng thì sao? Nếu vô dụng hắn lại tự mình ra tay cũng không muộn.
Ngẫm nghĩ, Dương Lỗi mở hệ thống, tra xét một chút, không nghĩ tới thật sự có máy đuổi chuột, Dương Lỗi mừng rỡ.
- Đinh, ngoạn gia có đổi máy đuổi chuột siêu cấp hay không?
- Đổi.
- Đinh, chúc mừng ngoạn gia đạt được mười bộ máy đuổi chuột siêu cấp, tiêu hao đổi điểm một trăm vạn.
Dương Lỗi cười nói.
- Cảm ơn, cảm ơn ngươi sư đệ.
Tô Anh nghe vậy ngữ khí có chút kích động.
- Giữa chúng ta còn cần nói cảm ơn sao, hơn nữa đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, ta hẳn nên nói cảm ơn sư tỷ mới phải, nếu không phải sư tỷ, ta chưa chắc lên làm được hội trưởng Trường Phong thương hành.
Dương Lỗi nói.
- Sư đệ, Trường Phong thương hành để cho ngươi làm hội trưởng, bên trong chuyện này có âm mưu gì hay không? Chúng ta quay về thương lượng với sư tôn một chút đi?
Tô Anh vẫn còn có chút lo lắng vấn đề này.
- Sư tỷ, việc này ngươi không cần quá lo lắng, trong lòng ta nắm chắc.
Dù sao hắn có hệ thống trong tay, không cần lo lắng, hơn nữa chờ khi thực lực của hắn tăng lên, không còn vấn đề gì đáng sợ hãi.
- Nhưng mà…
- Không cần nhưng mà, chúng ta phải trở về, bằng không sư tôn sốt ruột chờ.
Dương Lỗi nói.
Hôm nay Tô Nghiên, Tô Anh cùng Dương Lỗi sẽ đến Chung Sơn Long huyệt điều tra, tuy rằng cần chuẩn bị, nhưng đối với hắn mà nói đồ vật đều nằm trong trữ vật giới chỉ, dù không có, hắn có hệ thống, đều có thể trao đổi.
Rất nhanh hai người đi về sân viện của Tô Nghiên.
- Sao hiện tại hai ngươi mới trở về, nhanh chuẩn bị, chúng ta lập tức xuất phát.
Tô Nghiên có chút tức giận nói.
- Sư tôn, là như vậy, vừa rồi đệ tử bồi sư đệ đi Trường Phong thương hành.
Tô Anh nói.
- Đi Trường Phong thương hành làm gì, cần gì cứ nói, hơn nữa Trường Phong thương hành đã xuống dốc, cũng chẳng có vật gì tốt để mua.
Tô Nghiên nói.
- Không phải đi mua đồ, sư đệ đã trở thành hội trưởng Trường Phong thương hành.
Tô Anh nói.
Tô Nghiên nghe vậy cả kinh:
- Làm sao có thể, Dương Lỗi, ngươi thành thật nói cho ta biết lời của tiểu Anh là thật sao?
Dương Lỗi gật gật đầu:
- Phải, sư tỷ nói đúng, hiện tại đệ tử là hội trưởng Trường Phong thương hành.
- Làm sao có thể, Triệu Tuyết Côn vì sao để cho ngươi làm hội trưởng, chẳng lẽ hắn điên rồi sao, ngươi chỉ có tu vi bát quái ngưng thần mà thôi, chẳng lẽ…chẳng lẽ hắn đã biết thân phận của ngươi?
Tô Nghiên nghe vậy cau chặt mày, miệng lẩm bẩm.
Thân phận của hắn, Dương Lỗi biết lai lịch của mẫu thân rất lớn, rất có thể quan hệ đến Vô Cực tông, nếu Triệu Tuyết Côn biết chuyện của mẫu thân, vậy cũng không nói chắc, có lẽ lão hồ ly kia đang lợi dụng chính mình, nhưng vậy đã sao, mình là người dễ bị an bài lợi dụng như vậy sao? Phàm là người dám đánh chủ ý với mình đều phải trả giá thật nhiều.
- Sư tôn, ngài không cần phải lo lắng, trong lòng đệ tử có chừng mực.
Dương Lỗi nói.
- Ngươi có chừng mực, ngươi lại biết được gì, Triệu Tuyết Côn là thất kiếp tán tiên, hiện tại có lẽ vượt qua được thiên kiếp trở thành bát kiếp tán tiên, còn là một lão hồ ly, nếu hắn muốn đối phó ngươi, ngươi làm sao chết cũng không biết, Vô Cực đại lục không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Tô Nghiên trừng mắt nhìn hắn nói.
- Ách…ta biết…
- Ngươi biết, nếu ngươi biết còn đi trêu chọc lão gia hỏa kia, tên kia chính là người điên, nổi điên sẽ bất chấp hết thảy.
Tô Nghiên tức giận nói.
- Sư tôn, sư tôn, ngài đừng nóng giận.
Tô Anh kéo tay Tô Nghiên nói:
- Chuyện cũng đã xảy ra, không thay đổi được, hiện tại chúng ta đi xem chuyện ở Chung Sơn Long huyệt đi? Nếu ngài không đi trời sẽ tối.
Tô Nghiên nghe vậy sắc mặt chợt dịu xuống:
- Hừ, trở về sẽ thu thập ngươi.
…
Ba ngày sau, thông qua truyền tống trận, lại có Thần Hành Phù của Dương Lỗi chế tạo, ba người rốt cục đi tới Chung Sơn.
- Chung Sơn Long huyệt ở bên kia.
Nhìn thấy Chung Sơn, Dương Lỗi vô cùng rung động, đứng trên địa cầu từng xem không ít núi non, cho dù là Himalaya hắn đã đi qua, nhưng không núi nào cao như Chung Sơn.
Dương Lỗi kinh ngạc, lúc đó hắn đang ở Chung Sơn Long huyệt, nhưng chưa từng nhìn thấy tòa sơn mạch này, bất quá hắn lại biết chỗ kia có thể là một dị không gian, mà trước mắt là một dãy núi chân chính, nếu muốn đi vào Long huyệt nhất định phải tìm được lối vào.
- Tốt lắm, hôm nay chúng ta ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, ngày mai chúng ta đi vào Long huyệt.
Tô Nghiên nói.
- Thơm quá, không nghĩ tới sư đệ còn biết làm thịt nướng, lại thơm như vậy.
Tô Anh nhìn thịt thỏ nướng trên tay Dương Lỗi, chảy nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm không nhúc nhích.
- Đó là tự nhiên, sư đệ của ngươi là một toàn tài, ngoại trừ sinh con không có gì ta không làm được.
Dương Lỗi đắc ý khoe khoang.
- Sư tôn, ngài dùng đi.
Dương Lỗi đem thịt thỏ chia cắt, đưa cho Tô Nghiên, Tô Anh cùng chia ra cho mình, con thỏ này phải nặng sáu bảy cân, thật non, tuyệt đối mỹ vị.
- Không sai.
Tô Nghiên lên tiếng khen:
- Sau này lương thực của chúng ta đều do ngươi phụ trách.
- …
Dương Lỗi buồn bực, cũng không còn nói lời nào, chỉ im lặng chuẩn bị ăn thịt nướng.
- Sa sa…sa sa…
- Đó là thanh âm gì vậy?
Cảm giác không đúng, Dương Lỗi lập tức mở ra Chân Thực Ưng Nhãn, tuy đã là ban đêm nhưng bốn phía lại như ban ngày, toàn bộ rơi vào trong đôi mắt hắn.
- Không sai, không nghĩ tới ngươi lại có thể phát hiện.
Thấy Dương Lỗi phản ứng linh mẫn, Tô Nghiên hài lòng gật đầu:
- Đây là Hắc Vương Thử, lục cấp yêu thú, tương đương cảnh giới lục đạo luân hồi, là một loài động vật khó chơi, tốc độ cực nhanh, hành động ban đêm, có độc, cho dù là huyền tiên cũng thập phần khó giải quyết.
Số lượng Hắc Vương Thử rất nhiều, chừng hơn một vạn, mặc dù đi theo bầy đàn nhưng một lần xuất động nhiều như vậy thật kỳ quái, có vẻ thật không thích hợp.
- Hắc Vương Thử…là con chuột?
Tô Anh hỏi.
Dương Lỗi cười cười nói:
- Hắc Vương Thử đương nhiên là con chuột, nhưng nhỏ hơn, tốc độ nhanh, lợi hại hơn nhiều lắm.
- Đáng giận, ta ghét nhất là con chuột, sư đệ, ngươi đi tiêu diệt chúng nó.
Tô Anh giậm chân nói.
- Đi thôi, để cho ta nhìn xem ngươi đạt tới tình trạng gì, nếu có nguy hiểm ta sẽ ra tay.
Tô Nghiên gật đầu nói.
Dương Lỗi cũng không biện pháp phản đối, hắn nghĩ nghĩ, thiên địch của chuột là mèo, nhưng nghĩ lại cũng không ổn, cần không ít mèo, nếu thấp hơn sẽ không có lực uy hiếp với Hắc Vương Thử.
Như vậy dùng thứ gì đây? Thuốc diệt chuột? Thuốc diệt chuột đặc chế, nhưng hiện tại không còn kịp rồi, ah, không phải còn có máy đuổi chuột sao? Có máy đuổi chuột nhưng không bảo đảm có tác dụng với Hắc Vương Thử, nhưng tuy Hắc Vương Thử cấp bậc cao một chút, có chút biến dị, nói không chừng vẫn hữu dụng thì sao? Nếu vô dụng hắn lại tự mình ra tay cũng không muộn.
Ngẫm nghĩ, Dương Lỗi mở hệ thống, tra xét một chút, không nghĩ tới thật sự có máy đuổi chuột, Dương Lỗi mừng rỡ.
- Đinh, ngoạn gia có đổi máy đuổi chuột siêu cấp hay không?
- Đổi.
- Đinh, chúc mừng ngoạn gia đạt được mười bộ máy đuổi chuột siêu cấp, tiêu hao đổi điểm một trăm vạn.
/1190
|