"Anh rất sợ…" Sở Hồi thấp giọng nói: "Anh thực sự rất sợ em rời xa anh."
Minh Thù vỗ vỗ lưng hắn nói: "Tôi sẽ không rời xa anh đâu."
"…Nhưng em không đồng ý kết hôn với anh." Không kết hôn tức là không nghiêm túc, là không chịu trách nhiệm.
Khóe miệng Minh Thù giật giật: "Sách anh viết đều là giả sao?"
Sở Hồi: "???"
Sao lại chọc hắn chứ?
"Em!"
Minh Thù lật người, đè lên người hắn chặn những lời hắn muốn nói lại.
Ngày hôm sau Sở Hồi cứ suy nghĩ mãi về lời nói của Minh Thù, rồi lại đi xem những tác phẩm trước kia của mình. Không có cách nào hiểu được đành phải cầu cứu Sở Hàn.
Ngân Ngư: Tại sao cô ấy không đồng ý kết hôn với em?
Hàn Giang Tuyết: Cô ấy nói gì với cậu?
Sở Hồi đem mọi chuyện hôm trước, trừ những chuyện không thể nói kể hết cho Sở Hàn.
Hàn Giang Tuyết: …
Ngân Ngư: Anh chấm cái gì thế, cô ấy có ý gì vậy?
Hàn Giang Tuyết: Cầu hôn đi đồ ngốc.
Ngân Ngư: …
Hàn Giang Tuyết: Trong sách của cậu chưa từng viết những cái này sao?
Ngân Ngư: Hình như là không có…
Mỗi lần viết đến đoạn hai người được ở bên nhau là hết chuyện, cũng chả hiểu vì sao hắn không bao giờ viết tiếp đoạn sau.
Hàn Giang Tuyết: Chả biết sao cậu lại nổi tiếng được.
Ngân Ngư: …
Hàn Giang Tuyết: …
Hai người mỗi người gửi một lần ba chấm gửi không biết bao lâu.
Sau khi được quân sư Sở Hồi như được khai sáng, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị nhẫn cầu hôn. Sở Hồi không dám nói cho Minh Thù biết chỉ dám tự mình đi.
Nhân viên trong cửa hàng tấp nập chào đón hắn làm hắn có chút sợ hãi, may mà còn được ngăn cách bởi tủ trưng bày chứ không chắc họ nhảy lên người hắn mất.
Hắn đứng cách tương đối xa, một cô trong đám nhân viên cười tươi nhìn hắn: "Anh muốn xem nhẫn phải không?"
"Ừm." Sở Hồi hiên ngang gật đầu một cái.
Cô nhân viên càng cười tươi hơn với hắn: "Vậy anh xem đi, thích kiểu như thế nào tôi sẽ giới thiệu giúp anh."
Có điều mua nhẫn tức là có người yêu rồi, trong lòng cô nhân viên có chút đau khổ.
Sở Hồi nhìn một lượt hỏi: "Cầu hôn dùng kiểu như thế nào vậy?"
Quả nhiên là có người yêu rồi!
Có điều đẹp trai thế này có người yêu cũng là chuyện bình thường, chỉ là không biết người yêu anh ấy như thế nào.
"Anh xem bộ sưu tập tiếng sét ái tình này đi." Cô nhân viên lại mỉm cười dẫn Sở Hồi sang tủ trưng bày bên cạnh.
Sở Hồi nhìn một lượt đều thấy không hợp ý.
Nhân viên bán hàng quan sát thấy biểu cảm của hắn lập tức chuyển sang một tủ trưng bày khác: "Bên cửa hàng còn có bộ sưu tập "Tam thế tình duyên" đây là bộ sưu tập mới ra mắt, mỗi một mẫu đều chỉ có một cái duy nhất, có điều giá cả hơi cao một chút."
Sở Hồi ghé gần vào xem một lượt, tuy nhiên vẫn không có cái nào khiến hắn cảm thấy thích thú.
"Là anh sao…"
Bên cạnh hắn đột nhiên vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.
Sở Hồi quay đầu lại không quen.
Hắn nhìn một cái rồi thu lại ánh nhìn, tiếp tục cúi đầu xem nhẫn.
Lâm Dư Tâm bị ngó lơ trong mắt có chút khó chịu, nhưng vẫn tươi cười bước lên trước bắt chuyện: "Xin chào, chúng ta lúc trước đã từng gặp nhau ở buổi giao lưu không biết anh có nhớ tôi không?"
"Không nhớ."
Nụ cười trên mặt Lâm Dư Tâm trở nên cứng ngắc: "À ừm, không sao, tôi tên là Lâm Dư Tâm, anh…"
Sở Hồi quay đầu lại ánh mắt hắn lạnh như băng, khiến cho Lâm Dư Tâm cảm thấy có một cảm giác ớn lạnh vô hình, tự động lùi lại một bước.
Biểu cảm của mấy nhân viên trong cửa hàng khi thấy cô ta làm quen thất bại vô cùng kỳ lạ.
Ánh mắt Sở Hồi dừng lại chỉ vào một chiếc nhẫn: "Cái này."
"Vâng." Nhân viên lấy nhẫn ra, hỏi: "Xin hỏi anh cần cỡ bao nhiêu? Có cần phải đặt làm không?"
"Đặt làm?"
"Vâng, còn có thể khắc lên tên viết tắt bạn gái của anh nữa đó."
Hắn suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Lâm Dư Tâm nhìn chàng trai đang chăm chú nghiên cứu chiếc nhẫn, không biết đang nghĩ đến cái gì khóe miệng đột nhiên mỉm cười, sau khi hắn chọn xong kích cỡ giọng nói có thêm vài phần vui mừng: "Tôi lấy nó."
"Dạ vâng." Nhân viên nói: "Mời anh qua bên này thanh toán, vì là sản phẩm đặt nên khi có hàng về bên cửa hàng sẽ gọi điện cho anh, đến lúc đó anh đến lấy là được ạ."
Sở Hồi thanh toán xong thì rời đi. Lâm Dư Tâm vội vàng chạy đuổi theo.
Tốc độ của Sở Hồi không nhanh, ánh nắng chiếu lên người hắn như được khoác lên một lớp vàng óng ánh.
Lâm Dư Tâm chạy đến đuổi theo hắn: "Có phải anh quen với đại thần Hàn Giang Tuyết không? Anh là bạn của anh ấy à?"
Sở Hồi đột ngột quay lại. Lâm Dư Tâm cũng dừng bước bắt gặp ánh mắt của Sở Hồi. So với ánh mắt lạnh lùng vừa nãy, Sở Hồi bây giờ giống như mãnh thú được gỡ bỏ phong ấn: "Cô thử đi theo tôi nữa xem."
Lâm Dư Tâm cảm thấy sống lưng lạnh buốt nín thở, trong mắt hiện lên ánh nhìn sợ hãi.
Bên eo Sở Hồi bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay: "Đang làm gì thế?"
Giọng nói quen thuộc khiến sự giận dữ trên mặt hắn dịu lại, hắn nhẹ giọng tố cáo: "Vợ à, cô ta cứ đi theo anh thôi."
Minh Thù nhìn Lâm Dư Tâm. Cô ta lùi lại một bước sao lại là cô ta…Cô ta quen người thanh niên này ư? Hắn gọi cô ta là gì? Vợ? Cô ta không phải với Hàn Giang Tuyết…
Lâm Dư Tâm cảm thấy thật hỗn loạn, đột nhiên nghe thấy cô gái đối diện lên tiếng: "Vậy chúng ta đánh cho cô ta một trận nhé."
Lâm Dư Tâm xoay người theo bản năng, người phụ nữ này nói đánh thì sẽ không hề nói chơi. Lâm Dư Tâm vội vàng chạy lên xe, cho đến khi cô ta chắc chắn rằng phía sau không có ai đuổi theo mới dám thở mạnh.
Úy Nhiên…
Nếu không vì cô ta thì danh tiếng của Lâm Dư Tâm sẽ không tệ đến thế. Vì chuyện trên diễn đàn nên không cần biết các tác giả khác làm gì, đều gọi đến tên cô ta.
"Cô gái đến nơi rồi."
Lâm Dư Tâm nhìn ra ngoài cửa xe trả tiền rồi bước xuống. Tuy rằng bây giờ đã là người có tiền nhưng Lâm Dư Tâm vẫn không chuyển nhà, chỗ ở của cô ta có chút cũ kỹ.
Cô ta vừa đi vừa suy nghĩ không để ý đến trước mặt có người đang đứng, đến tận khi đi gần đến cô ta mới giật mình: "Úy Nhiên…"
"Ừ, tôi đây."
"Cô…" Lâm Dư Tâm nhìn quanh bốn phía: "Sao cô lại ở đây? Cô theo dõi tôi sao?"
"Làm gì có."
"Không thì sao cô lại biết tôi ở đây." Lâm Dư Tâm nhìn Minh Thù cảnh giác.
Minh Thù: "Tôi điều tra ra được."
Lâm Dư Tâm: "…"
Khu vực này là những ngõ nhỏ cũ kỹ, sống ở đây đều là những người có cuộc sống trung bình, những người đi làm thuê nhà ở đây tầm này đều đã đi làm, trong ngõ bây giờ hầu như chẳng có ai.
Chuông báo động trong lòng Lâm Dư Tâm reo lên.
"Úy Nhiên tôi cảnh cáo cô, cô đừng có làm bậy."
Minh Thù rút ra một cái gậy từ đống gạch đổ nát bên cạnh, giọng nói chậm rãi vang lên: "Cô tìm cậu ta để làm gì?"
Cậu ta?
Là ai?
Tâm tư của Lâm Dư Tâm vô cùng hỗn loạn, một lúc lâu sau mới nghĩ ra.
Cô ta nói đến chàng trai kia: "Tôi chỉ nói với cậu ta vài câu không phạm pháp chứ?"
"Cô không phạm pháp." Minh Thù ngừng lại: "Nhưng cô đụng chạm đến tôi."
"…" Cô bị điên à.
Tuy cô ta thấy chàng trai đó rất đẹp trai nhưng không hề có ý muốn có mối tình chị em với hắn, cô ta chỉ muốn biết thông tin về Hàn Giang Tuyết.
"Cô bé đáng yêu à, hôm nay tôi sẽ dạy cô một bài học."
Minh Thù cầm cây gậy đi về phía cô ta, Lâm Dư Tâm cũng lùi theo, tim như muốn nhảy ra ngoài căng thẳng tới mức bàn tay đẫm mồ hôi.
Trên mặt cô gái vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt cô không hề chuyển động chỉ có sự lạnh lùng thấu xương.
"Không bao giờ được phép động vào người của tôi."
Trong ngõ chợt thổi tới một cơn gió, Lâm Dư Tâm quay đầu chạy cô ta không đánh lại được kẻ điên cuồng này.
Minh Thù vỗ vỗ lưng hắn nói: "Tôi sẽ không rời xa anh đâu."
"…Nhưng em không đồng ý kết hôn với anh." Không kết hôn tức là không nghiêm túc, là không chịu trách nhiệm.
Khóe miệng Minh Thù giật giật: "Sách anh viết đều là giả sao?"
Sở Hồi: "???"
Sao lại chọc hắn chứ?
"Em!"
Minh Thù lật người, đè lên người hắn chặn những lời hắn muốn nói lại.
Ngày hôm sau Sở Hồi cứ suy nghĩ mãi về lời nói của Minh Thù, rồi lại đi xem những tác phẩm trước kia của mình. Không có cách nào hiểu được đành phải cầu cứu Sở Hàn.
Ngân Ngư: Tại sao cô ấy không đồng ý kết hôn với em?
Hàn Giang Tuyết: Cô ấy nói gì với cậu?
Sở Hồi đem mọi chuyện hôm trước, trừ những chuyện không thể nói kể hết cho Sở Hàn.
Hàn Giang Tuyết: …
Ngân Ngư: Anh chấm cái gì thế, cô ấy có ý gì vậy?
Hàn Giang Tuyết: Cầu hôn đi đồ ngốc.
Ngân Ngư: …
Hàn Giang Tuyết: Trong sách của cậu chưa từng viết những cái này sao?
Ngân Ngư: Hình như là không có…
Mỗi lần viết đến đoạn hai người được ở bên nhau là hết chuyện, cũng chả hiểu vì sao hắn không bao giờ viết tiếp đoạn sau.
Hàn Giang Tuyết: Chả biết sao cậu lại nổi tiếng được.
Ngân Ngư: …
Hàn Giang Tuyết: …
Hai người mỗi người gửi một lần ba chấm gửi không biết bao lâu.
Sau khi được quân sư Sở Hồi như được khai sáng, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị nhẫn cầu hôn. Sở Hồi không dám nói cho Minh Thù biết chỉ dám tự mình đi.
Nhân viên trong cửa hàng tấp nập chào đón hắn làm hắn có chút sợ hãi, may mà còn được ngăn cách bởi tủ trưng bày chứ không chắc họ nhảy lên người hắn mất.
Hắn đứng cách tương đối xa, một cô trong đám nhân viên cười tươi nhìn hắn: "Anh muốn xem nhẫn phải không?"
"Ừm." Sở Hồi hiên ngang gật đầu một cái.
Cô nhân viên càng cười tươi hơn với hắn: "Vậy anh xem đi, thích kiểu như thế nào tôi sẽ giới thiệu giúp anh."
Có điều mua nhẫn tức là có người yêu rồi, trong lòng cô nhân viên có chút đau khổ.
Sở Hồi nhìn một lượt hỏi: "Cầu hôn dùng kiểu như thế nào vậy?"
Quả nhiên là có người yêu rồi!
Có điều đẹp trai thế này có người yêu cũng là chuyện bình thường, chỉ là không biết người yêu anh ấy như thế nào.
"Anh xem bộ sưu tập tiếng sét ái tình này đi." Cô nhân viên lại mỉm cười dẫn Sở Hồi sang tủ trưng bày bên cạnh.
Sở Hồi nhìn một lượt đều thấy không hợp ý.
Nhân viên bán hàng quan sát thấy biểu cảm của hắn lập tức chuyển sang một tủ trưng bày khác: "Bên cửa hàng còn có bộ sưu tập "Tam thế tình duyên" đây là bộ sưu tập mới ra mắt, mỗi một mẫu đều chỉ có một cái duy nhất, có điều giá cả hơi cao một chút."
Sở Hồi ghé gần vào xem một lượt, tuy nhiên vẫn không có cái nào khiến hắn cảm thấy thích thú.
"Là anh sao…"
Bên cạnh hắn đột nhiên vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.
Sở Hồi quay đầu lại không quen.
Hắn nhìn một cái rồi thu lại ánh nhìn, tiếp tục cúi đầu xem nhẫn.
Lâm Dư Tâm bị ngó lơ trong mắt có chút khó chịu, nhưng vẫn tươi cười bước lên trước bắt chuyện: "Xin chào, chúng ta lúc trước đã từng gặp nhau ở buổi giao lưu không biết anh có nhớ tôi không?"
"Không nhớ."
Nụ cười trên mặt Lâm Dư Tâm trở nên cứng ngắc: "À ừm, không sao, tôi tên là Lâm Dư Tâm, anh…"
Sở Hồi quay đầu lại ánh mắt hắn lạnh như băng, khiến cho Lâm Dư Tâm cảm thấy có một cảm giác ớn lạnh vô hình, tự động lùi lại một bước.
Biểu cảm của mấy nhân viên trong cửa hàng khi thấy cô ta làm quen thất bại vô cùng kỳ lạ.
Ánh mắt Sở Hồi dừng lại chỉ vào một chiếc nhẫn: "Cái này."
"Vâng." Nhân viên lấy nhẫn ra, hỏi: "Xin hỏi anh cần cỡ bao nhiêu? Có cần phải đặt làm không?"
"Đặt làm?"
"Vâng, còn có thể khắc lên tên viết tắt bạn gái của anh nữa đó."
Hắn suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Lâm Dư Tâm nhìn chàng trai đang chăm chú nghiên cứu chiếc nhẫn, không biết đang nghĩ đến cái gì khóe miệng đột nhiên mỉm cười, sau khi hắn chọn xong kích cỡ giọng nói có thêm vài phần vui mừng: "Tôi lấy nó."
"Dạ vâng." Nhân viên nói: "Mời anh qua bên này thanh toán, vì là sản phẩm đặt nên khi có hàng về bên cửa hàng sẽ gọi điện cho anh, đến lúc đó anh đến lấy là được ạ."
Sở Hồi thanh toán xong thì rời đi. Lâm Dư Tâm vội vàng chạy đuổi theo.
Tốc độ của Sở Hồi không nhanh, ánh nắng chiếu lên người hắn như được khoác lên một lớp vàng óng ánh.
Lâm Dư Tâm chạy đến đuổi theo hắn: "Có phải anh quen với đại thần Hàn Giang Tuyết không? Anh là bạn của anh ấy à?"
Sở Hồi đột ngột quay lại. Lâm Dư Tâm cũng dừng bước bắt gặp ánh mắt của Sở Hồi. So với ánh mắt lạnh lùng vừa nãy, Sở Hồi bây giờ giống như mãnh thú được gỡ bỏ phong ấn: "Cô thử đi theo tôi nữa xem."
Lâm Dư Tâm cảm thấy sống lưng lạnh buốt nín thở, trong mắt hiện lên ánh nhìn sợ hãi.
Bên eo Sở Hồi bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay: "Đang làm gì thế?"
Giọng nói quen thuộc khiến sự giận dữ trên mặt hắn dịu lại, hắn nhẹ giọng tố cáo: "Vợ à, cô ta cứ đi theo anh thôi."
Minh Thù nhìn Lâm Dư Tâm. Cô ta lùi lại một bước sao lại là cô ta…Cô ta quen người thanh niên này ư? Hắn gọi cô ta là gì? Vợ? Cô ta không phải với Hàn Giang Tuyết…
Lâm Dư Tâm cảm thấy thật hỗn loạn, đột nhiên nghe thấy cô gái đối diện lên tiếng: "Vậy chúng ta đánh cho cô ta một trận nhé."
Lâm Dư Tâm xoay người theo bản năng, người phụ nữ này nói đánh thì sẽ không hề nói chơi. Lâm Dư Tâm vội vàng chạy lên xe, cho đến khi cô ta chắc chắn rằng phía sau không có ai đuổi theo mới dám thở mạnh.
Úy Nhiên…
Nếu không vì cô ta thì danh tiếng của Lâm Dư Tâm sẽ không tệ đến thế. Vì chuyện trên diễn đàn nên không cần biết các tác giả khác làm gì, đều gọi đến tên cô ta.
"Cô gái đến nơi rồi."
Lâm Dư Tâm nhìn ra ngoài cửa xe trả tiền rồi bước xuống. Tuy rằng bây giờ đã là người có tiền nhưng Lâm Dư Tâm vẫn không chuyển nhà, chỗ ở của cô ta có chút cũ kỹ.
Cô ta vừa đi vừa suy nghĩ không để ý đến trước mặt có người đang đứng, đến tận khi đi gần đến cô ta mới giật mình: "Úy Nhiên…"
"Ừ, tôi đây."
"Cô…" Lâm Dư Tâm nhìn quanh bốn phía: "Sao cô lại ở đây? Cô theo dõi tôi sao?"
"Làm gì có."
"Không thì sao cô lại biết tôi ở đây." Lâm Dư Tâm nhìn Minh Thù cảnh giác.
Minh Thù: "Tôi điều tra ra được."
Lâm Dư Tâm: "…"
Khu vực này là những ngõ nhỏ cũ kỹ, sống ở đây đều là những người có cuộc sống trung bình, những người đi làm thuê nhà ở đây tầm này đều đã đi làm, trong ngõ bây giờ hầu như chẳng có ai.
Chuông báo động trong lòng Lâm Dư Tâm reo lên.
"Úy Nhiên tôi cảnh cáo cô, cô đừng có làm bậy."
Minh Thù rút ra một cái gậy từ đống gạch đổ nát bên cạnh, giọng nói chậm rãi vang lên: "Cô tìm cậu ta để làm gì?"
Cậu ta?
Là ai?
Tâm tư của Lâm Dư Tâm vô cùng hỗn loạn, một lúc lâu sau mới nghĩ ra.
Cô ta nói đến chàng trai kia: "Tôi chỉ nói với cậu ta vài câu không phạm pháp chứ?"
"Cô không phạm pháp." Minh Thù ngừng lại: "Nhưng cô đụng chạm đến tôi."
"…" Cô bị điên à.
Tuy cô ta thấy chàng trai đó rất đẹp trai nhưng không hề có ý muốn có mối tình chị em với hắn, cô ta chỉ muốn biết thông tin về Hàn Giang Tuyết.
"Cô bé đáng yêu à, hôm nay tôi sẽ dạy cô một bài học."
Minh Thù cầm cây gậy đi về phía cô ta, Lâm Dư Tâm cũng lùi theo, tim như muốn nhảy ra ngoài căng thẳng tới mức bàn tay đẫm mồ hôi.
Trên mặt cô gái vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt cô không hề chuyển động chỉ có sự lạnh lùng thấu xương.
"Không bao giờ được phép động vào người của tôi."
Trong ngõ chợt thổi tới một cơn gió, Lâm Dư Tâm quay đầu chạy cô ta không đánh lại được kẻ điên cuồng này.
/1666
|