Ánh mắt thủ lĩnh Chó Mực nhìn Ôn Noãn đang ở phía sau Minh Thù, hiện lên ánh mắt hung ác, lúc sau hơi thu lại: “Là ta không suy nghĩ chu đáo, mời bên này.”
Thủ lĩnh Lợn Rừng khéo léo cười cười với Minh Thù.
Tư thế này của hắn, càng làm cho những người thú còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có thể tiêu diệt người thú của bộ tộc Báo Đốm, còn nhận được sự đối đãi như vậy của thủ lĩnh bộ tộc Lợn Rừng, giống cái này…
Nghe nói, cô còn có vũ khí rất lợi hại.
Ánh mắt thủ lĩnh Chó Mực luôn đặt trên người Ôn Noãn, ánh mắt xanh biếc kia, giống như thấy con mồi nào đó.
Ôn Noãn hơi sợ, trốn tránh phía sau Danh Chiết.
Danh Chiết tốt xấu gì cũng là giống đực, coi như hắn thực ra cũng rất nhút nhát, nhưng vẫn ưỡn ngực che chở Ôn Noãn.
Thủ lĩnh Chó Mực hừ lạnh một tiếng, giao phó người thú đi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.
Đương nhiên sẽ không có gian phòng nào, có thể có một túp lều là đã tốt lắm rồi.
Người thú đi cùng Minh Thù không nhiều lắm, Danh Chiết và Ôn Noãn…
Vì sao phải mang theo người không có khả năng chiến đấu như Ôn Noãn?
Vì để ở sơn cốc không yên tâm, lỡ như bị sói tha đi thì biết làm sao?
Đầu bếp nữ là phải mang theo bên người.
[Cô là vì tham ăn.]
Minh Thù không để ý tới Hài Hòa Hiệu.
Thủ lĩnh Chó Mực là chủ nhà, buổi tối sẽ chuẩn bị thức ăn, nhưng mà có thể tham gia đều là thủ lĩnh người thú hoặc là đại diện thủ lĩnh.
Những người thú còn lại chỉ có thể tự giải quyết.
Minh Thù nghe nói toàn bộ buổi tiệc đều là thịt, nghĩ cũng không cần liền từ chối, phái Danh Chiết đi tham gia.
Danh Chiết: “…”
Thật sợ hãi đám người thú kia sẽ ăn luôn thịt hắn.
“Cầm lấy!” Con dao sáng loáng để trước mặt Danh Chiết: “Ai dám gây chuyện với ngươi, trực tiếp chém.”
Danh Chiết đã rất quen thuộc với dao, phòng bếp của Ôn Noãn có một bộ…
“Thủ lĩnh, ta chém không thể thắng?” Đối phương đều là người thú ăn thịt, hung hãn không gì sánh được.
Hắn chỉ là một con khổng tước xinh đẹp như hoa!
Minh Thù chí khí hùng hồn: “Chém không thắng nổi thì ôm bắp đùi Trư Trư đi.”
Danh Chiết: “…” Trư Trư là ai? Thủ lĩnh Lợn Rừng sao?
Danh Chiết hoảng sợ đi dự tiệc.
-
“A Cửu, cô hãy nghe tôi nói… Tôi vừa rồi thực sự không phải cố ý.”
Ban đêm tương đối yên tĩnh, Minh Thù chỉ là vô tình đi dạo liền gặp phải phiếu đổi đồ ăn vặt, cô cảm thấy mình thật quá may mắn.
Minh Thù vòng qua một đống vật linh tinh, liếc mắt liền thấy trong góc phòng có hai người đang cãi nhau.
Giống đực đứng cùng chỗ với Hồ Cửu không phải Thương Tu, Minh Thù tỉ mỉ nhìn rõ đặc điểm, chắc là một trong những hậu cung của Hồ Cửu - Nhiếp Phàm.
Nhiếp Phàm là một con rắn.
“Ngươi đừng quấy rầy ta nữa được không, ta có bạn đời rồi.” Hồ Cửu hình như hơi tức giận.
“Tôi không ngại.” Nhiếp Phàm thâm tình chân thành: “A Cửu, tôi không ngại, tôi nguyện ý cùng ngươi khế ước, làm bạn đời của cô.”
“Ngươi…” Hồ Cửu dường như bị lời tỏ tình của hắn hù dọa: “Ngươi là thủ lĩnh bộ tộc Rắn Độc, làm sao có thể trở thành bạn đời của ta…”
“Vì cô, tôi nguyện ý.”
“Nhiếp Phàm…”
“A Cửu…”
Bầu không khí đột nhiên mập mờ.
Minh Thù nhìn hai người gian díu vài câu, sau đó hôn người kia, nửa người dưới Nhiếp Phàm hóa thành hình rắn cuốn lấy Hồ Cửu.
Hai người cứ như vậy khí thế ngất trời, lúc đầu Hồ Cửu hơi đau khổ, chắc là do cách Nhiếp Phàm cuốn hút, dù sao rắn chính là có hai cái gì đó.
Minh Thù: “…”
Chẳng cần biết là thời gian địa điểm nào mà thể hiện tình yêu.
Trẫm cũng bội phục.
Có thể là lo lắng có người thú nghe được, Hồ Cửu đè nén âm thanh.
Nhưng mà Minh Thù đứng không xa, cô chẳng những có thể nghe còn có thể thấy.
Minh Thù ăn xong miếng khoai lang khô cuối cùng, giữ chặt cổ họng lại kêu lên: “A Cửu… Ngươi không cần ta nữa sao? Tại sao người làm xằng làm bậy sau lưng ta…”
Thật âm u, mờ hồ kỳ lạ.
Hồ Cửu và Nhiếp Phàm cứng đờ, mà Hồ Cửu rõ ràng cảm giác khoái cảm trong cơ thể đã biến mất, điều này làm cho cô ta rất khó chịu.
“Ai đó?” Nhiếp Phàm bao bọc Hồ Cửu, ánh mắt sắc bén đảo xung quanh.
“A Cửu... Ngươi quên ta rồi sao? Sao ngươi có thể quên ta được…” Minh Thù giữ chặt cổ họng, thoáng như một đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi.
Diễn kịch, trẫm rất chuyên nghiệp!
Nhiếp Phàm gầm lên: “Bớt giả thần giả quỷ, đi ra đây!”
“Ngươi nhìn không thấy ta sao? Ta đang ở phía trước ngươi, A Cửu... Ta rất nhớ ngươi.”
Một luồng gió lạnh lẽo thổi qua tai và xung quanh Hồ Cửu, Hồ Cửu toàn thân đều nổi da gà.
Hắn ở phía trước?
Cô ta và Nhiếp Phàm mặt đối mặt, cô ta ôm hông của Nhiếp Phàm, hai chân vòng bên hông hắn, phía trước cô không có gì cả...
“Ngươi là ai?”
“Là ta đây cục cưng.”
Minh Thù từ chỗ tối nhảy ra ngoài: “Lại gặp nhau rồi, có phải thấy ta rất vui không?”
Minh Thù khôi phục giọng nói bình thường, sắc mặt Hồ Cửu chợt biến đổi.
“Dao Lạc!”
“Ừm, là ta.” Minh Thù mỉm cười.
Trên mặt Hồ Cửu cũng không xấu hổ chút nào, cô chỉ cảm thấy tức giận, cô cắn môi dưới hướng về phía Nhiếp Phàm nói: “A Phàm, cô ta chính là Dao Lạc, trước kia ta suýt chút nữa bị cô ta hại chết.”
Hồ Cửu - một con hồ ly, sức chiến đấu có thể lợi hại bao nhiêu, cô ta dựa vào tất cả đều là đoàn hậu cung của cô ta.
Nhiếp Phàm để Hồ Cửu xuống, híp mắt quan sát Minh Thù: “Bộ tộc Khổng Tước.”
Đây chính là người thú giống cái gần đây được lan truyền sôi nổi?
Minh Thù chưa nói đã cười: “Đúng rồi, sao vậy, muốn hẹn hò?”
Nhiếp Phàm: “…”
Đáy mắt Nhiếp Phàm hiện lên một luồng sát ý: “Ngươi đã ức hiếp A Cửu?”
Minh Thù gật đầu thành thật: “Ừm, là ta ức hiếp.”
Không ức hiếp cục cưng, trẫm làm sao hoàn thành nhiệm vụ, đều là mệnh.
Đột nhiên đuôi của Nhiếp Phàm quét qua phía Minh Thù, Minh Thù chớp mắt, vào lúc cái đuôi sắp đánh tới chỗ cô mới nhảy qua bên cạnh.
Đuôi theo sát tới.
“A Phàm cẩn thận, cô ta có vũ khí kỳ quái.” Hồ Cửu nhắc nhở Nhiếp Phàm.
Mà dường như cùng với tiếng nhắc nhở của Hồ Cửu, đồng thời Minh Thù lấy ra một cây đao hướng phía đuôi Nhiếp Phàm chặt xuống.
Trực giác của người thú cảnh báo nguy hiểm với Nhiếp Phàm.
Hắn nhanh chóng thu lại đuôi, quét trúng cái lều bên cạnh, lều bị sập.
Trong lúc nhất thời bên này là tiếng đổ sập rầm rập, người thú ở xa xa nghe thấy âm thanh, nhao nhao chạy tới.
Nhiếp Phàm hóa thành hình thú, những thứ xung quanh lều gỗ, toàn bộ bị lùa xuống đất.
Giữa đống lộn xộn, một người một rắn, tốc độ nhanh chóng hoán đổi vị trí.
“Sao lại đánh nhau?”
“Đó không phải là bộ tộc Rắn Độc Nhiếp Phàm sao? Tại sao lại ở đây?” Mọi người đều đi dự tiệc rồi, Nhiếp Phàm lại ở chỗ này, đủ để làm người ta cảm thấy kỳ quái.
“Là Dao Lạc… Mau nhìn đồ trên tay của cô ta, thực sự phát sáng.”
Phát sáng là không thể, chỉ là ánh trăng khúc xạ qua cây đao.
"Leng keng."
Đuôi đụng trên lưỡi dao, "rầm rầm".
Minh Thù nghiêng người né đuôi, đao lại bị đuôi quấn lấy, đầu rắn Nhiếp Phàm cuốn lại chợt từ trên cao lao xuống, lộ ra răng nanh sắc bén.
Minh Thù không thể lui được nữa.
Hồ Cửu khép lại da thú mỏng manh che chở cơ thể, khóe miệng chậm rãi cong lên, nở nụ cười.
Lần này, cô không tin, cô ta còn có thể sống sót.
Vào thời điểm Hồ Cửu cảm thấy Minh Thù chết chắc rồi, Nhiếp Phàm đột nhiên co đuôi lại, tiếp đó toàn bộ cơ thể rắn nhanh chóng thu nhỏ lại, biến trở về hình người rớt xuống đất.
Biểu cảm trên gương mặt Hồ Cửu cứng đờ.
Sao lại thế...
Cô kinh ngạc nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù lắc lắc đao: “Khí lực vẫn còn mạnh.”
Thủ lĩnh Lợn Rừng khéo léo cười cười với Minh Thù.
Tư thế này của hắn, càng làm cho những người thú còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có thể tiêu diệt người thú của bộ tộc Báo Đốm, còn nhận được sự đối đãi như vậy của thủ lĩnh bộ tộc Lợn Rừng, giống cái này…
Nghe nói, cô còn có vũ khí rất lợi hại.
Ánh mắt thủ lĩnh Chó Mực luôn đặt trên người Ôn Noãn, ánh mắt xanh biếc kia, giống như thấy con mồi nào đó.
Ôn Noãn hơi sợ, trốn tránh phía sau Danh Chiết.
Danh Chiết tốt xấu gì cũng là giống đực, coi như hắn thực ra cũng rất nhút nhát, nhưng vẫn ưỡn ngực che chở Ôn Noãn.
Thủ lĩnh Chó Mực hừ lạnh một tiếng, giao phó người thú đi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.
Đương nhiên sẽ không có gian phòng nào, có thể có một túp lều là đã tốt lắm rồi.
Người thú đi cùng Minh Thù không nhiều lắm, Danh Chiết và Ôn Noãn…
Vì sao phải mang theo người không có khả năng chiến đấu như Ôn Noãn?
Vì để ở sơn cốc không yên tâm, lỡ như bị sói tha đi thì biết làm sao?
Đầu bếp nữ là phải mang theo bên người.
[Cô là vì tham ăn.]
Minh Thù không để ý tới Hài Hòa Hiệu.
Thủ lĩnh Chó Mực là chủ nhà, buổi tối sẽ chuẩn bị thức ăn, nhưng mà có thể tham gia đều là thủ lĩnh người thú hoặc là đại diện thủ lĩnh.
Những người thú còn lại chỉ có thể tự giải quyết.
Minh Thù nghe nói toàn bộ buổi tiệc đều là thịt, nghĩ cũng không cần liền từ chối, phái Danh Chiết đi tham gia.
Danh Chiết: “…”
Thật sợ hãi đám người thú kia sẽ ăn luôn thịt hắn.
“Cầm lấy!” Con dao sáng loáng để trước mặt Danh Chiết: “Ai dám gây chuyện với ngươi, trực tiếp chém.”
Danh Chiết đã rất quen thuộc với dao, phòng bếp của Ôn Noãn có một bộ…
“Thủ lĩnh, ta chém không thể thắng?” Đối phương đều là người thú ăn thịt, hung hãn không gì sánh được.
Hắn chỉ là một con khổng tước xinh đẹp như hoa!
Minh Thù chí khí hùng hồn: “Chém không thắng nổi thì ôm bắp đùi Trư Trư đi.”
Danh Chiết: “…” Trư Trư là ai? Thủ lĩnh Lợn Rừng sao?
Danh Chiết hoảng sợ đi dự tiệc.
-
“A Cửu, cô hãy nghe tôi nói… Tôi vừa rồi thực sự không phải cố ý.”
Ban đêm tương đối yên tĩnh, Minh Thù chỉ là vô tình đi dạo liền gặp phải phiếu đổi đồ ăn vặt, cô cảm thấy mình thật quá may mắn.
Minh Thù vòng qua một đống vật linh tinh, liếc mắt liền thấy trong góc phòng có hai người đang cãi nhau.
Giống đực đứng cùng chỗ với Hồ Cửu không phải Thương Tu, Minh Thù tỉ mỉ nhìn rõ đặc điểm, chắc là một trong những hậu cung của Hồ Cửu - Nhiếp Phàm.
Nhiếp Phàm là một con rắn.
“Ngươi đừng quấy rầy ta nữa được không, ta có bạn đời rồi.” Hồ Cửu hình như hơi tức giận.
“Tôi không ngại.” Nhiếp Phàm thâm tình chân thành: “A Cửu, tôi không ngại, tôi nguyện ý cùng ngươi khế ước, làm bạn đời của cô.”
“Ngươi…” Hồ Cửu dường như bị lời tỏ tình của hắn hù dọa: “Ngươi là thủ lĩnh bộ tộc Rắn Độc, làm sao có thể trở thành bạn đời của ta…”
“Vì cô, tôi nguyện ý.”
“Nhiếp Phàm…”
“A Cửu…”
Bầu không khí đột nhiên mập mờ.
Minh Thù nhìn hai người gian díu vài câu, sau đó hôn người kia, nửa người dưới Nhiếp Phàm hóa thành hình rắn cuốn lấy Hồ Cửu.
Hai người cứ như vậy khí thế ngất trời, lúc đầu Hồ Cửu hơi đau khổ, chắc là do cách Nhiếp Phàm cuốn hút, dù sao rắn chính là có hai cái gì đó.
Minh Thù: “…”
Chẳng cần biết là thời gian địa điểm nào mà thể hiện tình yêu.
Trẫm cũng bội phục.
Có thể là lo lắng có người thú nghe được, Hồ Cửu đè nén âm thanh.
Nhưng mà Minh Thù đứng không xa, cô chẳng những có thể nghe còn có thể thấy.
Minh Thù ăn xong miếng khoai lang khô cuối cùng, giữ chặt cổ họng lại kêu lên: “A Cửu… Ngươi không cần ta nữa sao? Tại sao người làm xằng làm bậy sau lưng ta…”
Thật âm u, mờ hồ kỳ lạ.
Hồ Cửu và Nhiếp Phàm cứng đờ, mà Hồ Cửu rõ ràng cảm giác khoái cảm trong cơ thể đã biến mất, điều này làm cho cô ta rất khó chịu.
“Ai đó?” Nhiếp Phàm bao bọc Hồ Cửu, ánh mắt sắc bén đảo xung quanh.
“A Cửu... Ngươi quên ta rồi sao? Sao ngươi có thể quên ta được…” Minh Thù giữ chặt cổ họng, thoáng như một đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi.
Diễn kịch, trẫm rất chuyên nghiệp!
Nhiếp Phàm gầm lên: “Bớt giả thần giả quỷ, đi ra đây!”
“Ngươi nhìn không thấy ta sao? Ta đang ở phía trước ngươi, A Cửu... Ta rất nhớ ngươi.”
Một luồng gió lạnh lẽo thổi qua tai và xung quanh Hồ Cửu, Hồ Cửu toàn thân đều nổi da gà.
Hắn ở phía trước?
Cô ta và Nhiếp Phàm mặt đối mặt, cô ta ôm hông của Nhiếp Phàm, hai chân vòng bên hông hắn, phía trước cô không có gì cả...
“Ngươi là ai?”
“Là ta đây cục cưng.”
Minh Thù từ chỗ tối nhảy ra ngoài: “Lại gặp nhau rồi, có phải thấy ta rất vui không?”
Minh Thù khôi phục giọng nói bình thường, sắc mặt Hồ Cửu chợt biến đổi.
“Dao Lạc!”
“Ừm, là ta.” Minh Thù mỉm cười.
Trên mặt Hồ Cửu cũng không xấu hổ chút nào, cô chỉ cảm thấy tức giận, cô cắn môi dưới hướng về phía Nhiếp Phàm nói: “A Phàm, cô ta chính là Dao Lạc, trước kia ta suýt chút nữa bị cô ta hại chết.”
Hồ Cửu - một con hồ ly, sức chiến đấu có thể lợi hại bao nhiêu, cô ta dựa vào tất cả đều là đoàn hậu cung của cô ta.
Nhiếp Phàm để Hồ Cửu xuống, híp mắt quan sát Minh Thù: “Bộ tộc Khổng Tước.”
Đây chính là người thú giống cái gần đây được lan truyền sôi nổi?
Minh Thù chưa nói đã cười: “Đúng rồi, sao vậy, muốn hẹn hò?”
Nhiếp Phàm: “…”
Đáy mắt Nhiếp Phàm hiện lên một luồng sát ý: “Ngươi đã ức hiếp A Cửu?”
Minh Thù gật đầu thành thật: “Ừm, là ta ức hiếp.”
Không ức hiếp cục cưng, trẫm làm sao hoàn thành nhiệm vụ, đều là mệnh.
Đột nhiên đuôi của Nhiếp Phàm quét qua phía Minh Thù, Minh Thù chớp mắt, vào lúc cái đuôi sắp đánh tới chỗ cô mới nhảy qua bên cạnh.
Đuôi theo sát tới.
“A Phàm cẩn thận, cô ta có vũ khí kỳ quái.” Hồ Cửu nhắc nhở Nhiếp Phàm.
Mà dường như cùng với tiếng nhắc nhở của Hồ Cửu, đồng thời Minh Thù lấy ra một cây đao hướng phía đuôi Nhiếp Phàm chặt xuống.
Trực giác của người thú cảnh báo nguy hiểm với Nhiếp Phàm.
Hắn nhanh chóng thu lại đuôi, quét trúng cái lều bên cạnh, lều bị sập.
Trong lúc nhất thời bên này là tiếng đổ sập rầm rập, người thú ở xa xa nghe thấy âm thanh, nhao nhao chạy tới.
Nhiếp Phàm hóa thành hình thú, những thứ xung quanh lều gỗ, toàn bộ bị lùa xuống đất.
Giữa đống lộn xộn, một người một rắn, tốc độ nhanh chóng hoán đổi vị trí.
“Sao lại đánh nhau?”
“Đó không phải là bộ tộc Rắn Độc Nhiếp Phàm sao? Tại sao lại ở đây?” Mọi người đều đi dự tiệc rồi, Nhiếp Phàm lại ở chỗ này, đủ để làm người ta cảm thấy kỳ quái.
“Là Dao Lạc… Mau nhìn đồ trên tay của cô ta, thực sự phát sáng.”
Phát sáng là không thể, chỉ là ánh trăng khúc xạ qua cây đao.
"Leng keng."
Đuôi đụng trên lưỡi dao, "rầm rầm".
Minh Thù nghiêng người né đuôi, đao lại bị đuôi quấn lấy, đầu rắn Nhiếp Phàm cuốn lại chợt từ trên cao lao xuống, lộ ra răng nanh sắc bén.
Minh Thù không thể lui được nữa.
Hồ Cửu khép lại da thú mỏng manh che chở cơ thể, khóe miệng chậm rãi cong lên, nở nụ cười.
Lần này, cô không tin, cô ta còn có thể sống sót.
Vào thời điểm Hồ Cửu cảm thấy Minh Thù chết chắc rồi, Nhiếp Phàm đột nhiên co đuôi lại, tiếp đó toàn bộ cơ thể rắn nhanh chóng thu nhỏ lại, biến trở về hình người rớt xuống đất.
Biểu cảm trên gương mặt Hồ Cửu cứng đờ.
Sao lại thế...
Cô kinh ngạc nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù lắc lắc đao: “Khí lực vẫn còn mạnh.”
/1666
|