"Chính là chỗ này, trước đây tôi..." Liễu Loan Nguyệt lúng túng cười cười: "Bị giam ở bên trong, vì học sinh đấu kiếm trong trường không nhiều, hơn nữa lại cách khu học chính rất xa, sân này dường như đã lâu không có người sử dụng qua. Nếu như muốn giấu người, tôi cảm thấy nơi đây thích hợp nhất."
Đấu kiếm là môn ít được học sinh thích nhất, cho dù có học sinh thích cũng sẽ cảm thấy quá xa không muốn qua đây, còn không bằng đi câu lạc bộ chơi.
Dù sao những kẻ có tiền cũng không chú ý đến chút tiền này.
Mà sân trong trường này cũng truyền qua tin đồn có ma.
Minh Thù nheo mắt nhìn Liễu Loan Nguyệt: "Không chỉ là nguyên nhân này chứ?"
Liễu Loan Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt: "Hôm đó... tôi chỉ bị nhốt bên ngoài, bên trong còn có một tầng, tôi nghe thấy bên trong có tiếng động, thế nhưng lúc tôi đi vào trong xem bên trong lại không có gì cả, tôi nghĩ là mình nghe nhầm."
Khi đó cô bị bạn học bắt nạt, bọn họ nhốt cô vào đây có lẽ là muốn dọa cô.
Liễu Loan Nguyệt đúng thật cũng bị giật mình, nhưng cô khá may mắn gặp phải một giáo viên đi ngang qua, ở trong đó không bao lâu đã được thả ra.
"Vào xem đi." Minh Thù trực tiếp leo tường qua.
Đây chính là đường nữ chính chỉ dẫn, có chứa lỗi hệ thống!
Tô Miên theo sát phía sau.
Đợi Liễu Loan Nguyệt phản ứng kịp, Minh Thù với Tô Miên đã đi tới cửa chính chuẩn bị mở khóa.
Liễu Loan Nguyệt: “...”
Sở Việt: “...”
-
Sân đấu kiếm rất trống, vì không ai sử dụng dấu vết dọn dẹp vẫn còn đó, trên mặt đất phủ đầy bụi dấu vết chưa bị ai phá hư.
Thế nhưng Huyết tộc không cần đi cũng có thể hành động, cho nên lớp bụi này không nói lên gì cả.
Minh Thù đi một vòng trong sân đấu kiếm, không có phát hiện điều gì kỳ quái.
"Tiểu Vũ."
Tô Miên đứng ở trên khán đài vẫy tay với cô, Minh Thù mấy bước đã nhảy tới.
“Nhìn đây này.” Tô Miên chỉ vào một hàng ghế ngồi: “Có chút không giống bên cạnh.”
Minh Thù đưa tay sờ một cái, lớp bụi mỏng hơn rất nhiều, nhìn kỹ mặt đất cũng thấy được vết tích đã thay đổi.
Sở Việt và Liễu Loan Nguyệt cũng đi lên.
"Có lẽ có thể di chuyển, nơi đây khả năng có cơ quan." Sở Việt nhìn xung quanh một chút: “Chia nhau ra tìm đi.”
“Ừ!”
Liễu Loan Nguyệt rất nghe lời đi tìm cơ quan.
-
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, một người đàn ông anh tuấn cao lớn dẫn theo một đám người tới.
"Lấy được ảo ảnh chưa?"
“Chưa được, Thụy Sa kia không chịu cho chúng ta."
Người đàn ông nhíu mày: "Chút chuyện này cũng làm không xong."
Người phía sau sợ hãi xin lỗi: "Thụy Sa kia có thể thao túng ảo ảnh, người của chúng ta vừa tiếp cận cô ta, cô ta liền phát động ảo ảnh."
Người đàn ông nhíu mày chặt hơn: "Phất Vũ bên đó thì sao?"
"Cô ta đã giết những Huyết tộc chúng ta phái đi, chắc là không muốn giao dịch với chúng ta."
"Không muốn giao dịch... Các ngươi không nói cho cô ta nghe theo lời ta dặn sao?"
"..."
Các Huyết tộc phái đi đều chết hết rồi, bọn họ đâu biết.
Người đàn ông quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, đám người run dữ dội hơn, nhưng người đàn ông lại không truy cứu chuyện này: "Đi xem Thụy Sa trước."
"Vâng."
Thụy Sa bị giam ở một phòng giam đặc chế, bốn phía đều là thủy tinh trong suốt, ánh sáng bên trong rất chói khá nhức mắt, nhưng đôi khi cũng có đèn laser ở những chỗ trống.
Không gian của Thụy Sa cực kỳ nhỏ.
Người đàn ông vừa xuất hiện, Thụy Sa lập tức căng thẳng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hắn.
"Thụy Sa Durant."
Giọng nói chính xác của người đàn ông truyền vào phòng giam.
Thụy Sa mím môi, cực lực che giấu sự suy yếu của mình, bị ánh sáng như vậy chiếu vào, cô cần huyết dịch để ổn định tâm trạng.
Người đàn ông khoanh hai tay trước người nhìn Thụy Sa: "Ngươi chỉ cần giao ảo ảnh ra đây, chúng ta sẽ thả ngươi rời khỏi, cha ngươi rất lo lắng cho ngươi."
Thụy Sa khàn giọng: "Ảo ảnh ta sẽ không giao cho các người."
Không có ảo ảnh, cô mới khó lòng bảo vệ cho bản thân.
Những tên Huyết tộc này...
Không biết muốn làm gì, cô cũng không ngốc như vậy.
Người đàn ông gật đầu: "Vậy chúng ta làm một giao dịch, cô muốn thế nào mới giao ảo ảnh ra đây? Điều kiện tùy thuộc vào cô, chỉ cần cô muốn, tôi sẽ giúp cô hoàn thành."
Thụy Sa từ chối không phối hợp.
Nhất định cha sẽ tới cứu cô.
Cô chỉ cần kéo dài thời gian.
Đột nhiên Thụy Sa cảm giác ánh sáng bốn phía càng chói hơn, gần như cô không nhìn thấy người bên ngoài lớp kính thủy tinh.
Giọng nói thong thả của người đàn ông vang lên: "Thụy Sa, ngươi đừng quên chúng ta giết ngươi, cũng sẽ có được ảo ảnh."
“Đừng...”
Thụy Sa thốt ra.
Mấy ngày nay, những người này chỉ buộc cô giao thánh khí ra, không có muốn lấy mạng của cô.
Cho nên cô cảm thấy bọn họ không hề muốn giết chết cô.
Nhưng bây giờ...
Người đàn ông này dường như muốn giết chết cô.
Thụy Sa cảm giác cơ thể biến hóa, những ánh sáng này như ánh mắt trời...
“Vừa rồi nói sao tính vậy, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói. Hơn nữa ta đồng ý tạm thời ngươi có thể bảo quản ảo ảnh, lúc ta cần ngươi đưa lại cho ta.”
Trong làn ánh sáng trắng xóa, cơ thể Thụy Sa dần dần đổ dài trên mặt đất, thật là khó chịu cô sắp chết phải không?
Không... Cô không thể chết như vậy.
Thụy Sa thử sử dụng ảo ảnh, nhưng cơ thể cô không còn cách nào khôi phục, mấy ngày nay sử dụng ảo ảnh lặp lại nhiều lần, lúc này đã không có khí lực.
Cô không muốn chết.
Tuyệt đối không thể chết như vậy.
Bên ngoài nhà giam thủy tinh, có người lo lắng kêu một tiếng: "Đại nhân..."
Người đàn ông giơ tay lên, tên này chỉ đành im miệng.
"Tôi... muốn Phất Vũ và Liễu Loan Nguyệt phải chết."
"Được." Người đàn ông sảng khoái đáp ứng: "Dẫn Thụy Sa tiểu thư đi nghỉ ngơi."
"Vâng."
"Rầm!"
Ánh sát trong phòng giam thủy tinh chợt tắt, cơ thể chật vật của Thụy Sa xuất hiện.
"Ầm ầm..."
Một trận đau kịch liệt từ đỉnh đầu truyền tới, toàn bộ ngọn đèn của không gian chợt sáng lên.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Động đất sao?”
Chuyện này chỉ xảy ra mấy giây, nguồn sáng ổn định lại các Huyết tộc liếc nhau.
Người đàn ông nhìn ánh sáng trên đỉnh đầu, sắc mặt chợt khó coi.
"Ò oe... Ò oe."
Tiếng cảnh báo vang lên.
"Có người xâm nhập!"
Xa xa có người hô lớn, toàn bộ không gian đều rơi vào cảnh hỗn loạn.
"Đại nhân, ngài rút lui trước đi." Huyết tộc che chở cho người đàn ông chạy qua hướng bên kia: "Chúng ta ra phía sau đi."
"Dẫn Thụy Sa và Đồng Diệp đi, còn lại phá hủy sạch sẽ."
"Vâng."
Tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng truyền từ phía trước tới, kích thích màng nhĩ của người đàn ông, hắn lui về phía sau nhìn lại trong con đường sáng có người truy sát về phía bọn họ.
"Đại nhân đi mau..."
-
Trụ sở trong lòng đất này không nằm trong sàn đấu kiếm, dưới chỗ đó chính là một tầng hầm ngầm, thế nhưng phía dưới không có gì cả.
Nhưng bọn họ bắt được một giám thị Huyết tộc.
Minh Thù làm rất nhanh, không để cho Huyết tộc tự sát thành công, lợi dụng thánh khí truy tìm đến nơi này.
Dưới sân.
Cửa vào ở bên cạnh sân trong phòng dụng cụ phía sau.
Hơn nữa có rất nhiều người ở đây, dù thấy có người đi lại cũng không cảm thấy kỳ quái.
Sân phía bắc được sử dụng nhiều nhất, đám người kia dùng phương pháp trái ngược, không chọn nơi ít người ngược lại chọn nơi nhiều người, đoán rằng người bình thường sẽ không nghĩ tới.
Đấu kiếm là môn ít được học sinh thích nhất, cho dù có học sinh thích cũng sẽ cảm thấy quá xa không muốn qua đây, còn không bằng đi câu lạc bộ chơi.
Dù sao những kẻ có tiền cũng không chú ý đến chút tiền này.
Mà sân trong trường này cũng truyền qua tin đồn có ma.
Minh Thù nheo mắt nhìn Liễu Loan Nguyệt: "Không chỉ là nguyên nhân này chứ?"
Liễu Loan Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt: "Hôm đó... tôi chỉ bị nhốt bên ngoài, bên trong còn có một tầng, tôi nghe thấy bên trong có tiếng động, thế nhưng lúc tôi đi vào trong xem bên trong lại không có gì cả, tôi nghĩ là mình nghe nhầm."
Khi đó cô bị bạn học bắt nạt, bọn họ nhốt cô vào đây có lẽ là muốn dọa cô.
Liễu Loan Nguyệt đúng thật cũng bị giật mình, nhưng cô khá may mắn gặp phải một giáo viên đi ngang qua, ở trong đó không bao lâu đã được thả ra.
"Vào xem đi." Minh Thù trực tiếp leo tường qua.
Đây chính là đường nữ chính chỉ dẫn, có chứa lỗi hệ thống!
Tô Miên theo sát phía sau.
Đợi Liễu Loan Nguyệt phản ứng kịp, Minh Thù với Tô Miên đã đi tới cửa chính chuẩn bị mở khóa.
Liễu Loan Nguyệt: “...”
Sở Việt: “...”
-
Sân đấu kiếm rất trống, vì không ai sử dụng dấu vết dọn dẹp vẫn còn đó, trên mặt đất phủ đầy bụi dấu vết chưa bị ai phá hư.
Thế nhưng Huyết tộc không cần đi cũng có thể hành động, cho nên lớp bụi này không nói lên gì cả.
Minh Thù đi một vòng trong sân đấu kiếm, không có phát hiện điều gì kỳ quái.
"Tiểu Vũ."
Tô Miên đứng ở trên khán đài vẫy tay với cô, Minh Thù mấy bước đã nhảy tới.
“Nhìn đây này.” Tô Miên chỉ vào một hàng ghế ngồi: “Có chút không giống bên cạnh.”
Minh Thù đưa tay sờ một cái, lớp bụi mỏng hơn rất nhiều, nhìn kỹ mặt đất cũng thấy được vết tích đã thay đổi.
Sở Việt và Liễu Loan Nguyệt cũng đi lên.
"Có lẽ có thể di chuyển, nơi đây khả năng có cơ quan." Sở Việt nhìn xung quanh một chút: “Chia nhau ra tìm đi.”
“Ừ!”
Liễu Loan Nguyệt rất nghe lời đi tìm cơ quan.
-
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, một người đàn ông anh tuấn cao lớn dẫn theo một đám người tới.
"Lấy được ảo ảnh chưa?"
“Chưa được, Thụy Sa kia không chịu cho chúng ta."
Người đàn ông nhíu mày: "Chút chuyện này cũng làm không xong."
Người phía sau sợ hãi xin lỗi: "Thụy Sa kia có thể thao túng ảo ảnh, người của chúng ta vừa tiếp cận cô ta, cô ta liền phát động ảo ảnh."
Người đàn ông nhíu mày chặt hơn: "Phất Vũ bên đó thì sao?"
"Cô ta đã giết những Huyết tộc chúng ta phái đi, chắc là không muốn giao dịch với chúng ta."
"Không muốn giao dịch... Các ngươi không nói cho cô ta nghe theo lời ta dặn sao?"
"..."
Các Huyết tộc phái đi đều chết hết rồi, bọn họ đâu biết.
Người đàn ông quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, đám người run dữ dội hơn, nhưng người đàn ông lại không truy cứu chuyện này: "Đi xem Thụy Sa trước."
"Vâng."
Thụy Sa bị giam ở một phòng giam đặc chế, bốn phía đều là thủy tinh trong suốt, ánh sáng bên trong rất chói khá nhức mắt, nhưng đôi khi cũng có đèn laser ở những chỗ trống.
Không gian của Thụy Sa cực kỳ nhỏ.
Người đàn ông vừa xuất hiện, Thụy Sa lập tức căng thẳng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hắn.
"Thụy Sa Durant."
Giọng nói chính xác của người đàn ông truyền vào phòng giam.
Thụy Sa mím môi, cực lực che giấu sự suy yếu của mình, bị ánh sáng như vậy chiếu vào, cô cần huyết dịch để ổn định tâm trạng.
Người đàn ông khoanh hai tay trước người nhìn Thụy Sa: "Ngươi chỉ cần giao ảo ảnh ra đây, chúng ta sẽ thả ngươi rời khỏi, cha ngươi rất lo lắng cho ngươi."
Thụy Sa khàn giọng: "Ảo ảnh ta sẽ không giao cho các người."
Không có ảo ảnh, cô mới khó lòng bảo vệ cho bản thân.
Những tên Huyết tộc này...
Không biết muốn làm gì, cô cũng không ngốc như vậy.
Người đàn ông gật đầu: "Vậy chúng ta làm một giao dịch, cô muốn thế nào mới giao ảo ảnh ra đây? Điều kiện tùy thuộc vào cô, chỉ cần cô muốn, tôi sẽ giúp cô hoàn thành."
Thụy Sa từ chối không phối hợp.
Nhất định cha sẽ tới cứu cô.
Cô chỉ cần kéo dài thời gian.
Đột nhiên Thụy Sa cảm giác ánh sáng bốn phía càng chói hơn, gần như cô không nhìn thấy người bên ngoài lớp kính thủy tinh.
Giọng nói thong thả của người đàn ông vang lên: "Thụy Sa, ngươi đừng quên chúng ta giết ngươi, cũng sẽ có được ảo ảnh."
“Đừng...”
Thụy Sa thốt ra.
Mấy ngày nay, những người này chỉ buộc cô giao thánh khí ra, không có muốn lấy mạng của cô.
Cho nên cô cảm thấy bọn họ không hề muốn giết chết cô.
Nhưng bây giờ...
Người đàn ông này dường như muốn giết chết cô.
Thụy Sa cảm giác cơ thể biến hóa, những ánh sáng này như ánh mắt trời...
“Vừa rồi nói sao tính vậy, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói. Hơn nữa ta đồng ý tạm thời ngươi có thể bảo quản ảo ảnh, lúc ta cần ngươi đưa lại cho ta.”
Trong làn ánh sáng trắng xóa, cơ thể Thụy Sa dần dần đổ dài trên mặt đất, thật là khó chịu cô sắp chết phải không?
Không... Cô không thể chết như vậy.
Thụy Sa thử sử dụng ảo ảnh, nhưng cơ thể cô không còn cách nào khôi phục, mấy ngày nay sử dụng ảo ảnh lặp lại nhiều lần, lúc này đã không có khí lực.
Cô không muốn chết.
Tuyệt đối không thể chết như vậy.
Bên ngoài nhà giam thủy tinh, có người lo lắng kêu một tiếng: "Đại nhân..."
Người đàn ông giơ tay lên, tên này chỉ đành im miệng.
"Tôi... muốn Phất Vũ và Liễu Loan Nguyệt phải chết."
"Được." Người đàn ông sảng khoái đáp ứng: "Dẫn Thụy Sa tiểu thư đi nghỉ ngơi."
"Vâng."
"Rầm!"
Ánh sát trong phòng giam thủy tinh chợt tắt, cơ thể chật vật của Thụy Sa xuất hiện.
"Ầm ầm..."
Một trận đau kịch liệt từ đỉnh đầu truyền tới, toàn bộ ngọn đèn của không gian chợt sáng lên.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Động đất sao?”
Chuyện này chỉ xảy ra mấy giây, nguồn sáng ổn định lại các Huyết tộc liếc nhau.
Người đàn ông nhìn ánh sáng trên đỉnh đầu, sắc mặt chợt khó coi.
"Ò oe... Ò oe."
Tiếng cảnh báo vang lên.
"Có người xâm nhập!"
Xa xa có người hô lớn, toàn bộ không gian đều rơi vào cảnh hỗn loạn.
"Đại nhân, ngài rút lui trước đi." Huyết tộc che chở cho người đàn ông chạy qua hướng bên kia: "Chúng ta ra phía sau đi."
"Dẫn Thụy Sa và Đồng Diệp đi, còn lại phá hủy sạch sẽ."
"Vâng."
Tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng truyền từ phía trước tới, kích thích màng nhĩ của người đàn ông, hắn lui về phía sau nhìn lại trong con đường sáng có người truy sát về phía bọn họ.
"Đại nhân đi mau..."
-
Trụ sở trong lòng đất này không nằm trong sàn đấu kiếm, dưới chỗ đó chính là một tầng hầm ngầm, thế nhưng phía dưới không có gì cả.
Nhưng bọn họ bắt được một giám thị Huyết tộc.
Minh Thù làm rất nhanh, không để cho Huyết tộc tự sát thành công, lợi dụng thánh khí truy tìm đến nơi này.
Dưới sân.
Cửa vào ở bên cạnh sân trong phòng dụng cụ phía sau.
Hơn nữa có rất nhiều người ở đây, dù thấy có người đi lại cũng không cảm thấy kỳ quái.
Sân phía bắc được sử dụng nhiều nhất, đám người kia dùng phương pháp trái ngược, không chọn nơi ít người ngược lại chọn nơi nhiều người, đoán rằng người bình thường sẽ không nghĩ tới.
/1666
|